Chương 47

Thế kia, chắc không đâu mà tự nhiên xuất hiện được.

Hề Dữu nhìn cũng thấy đau, giữ chặt cổ tay anh không cho nhúc nhích: “Ngài đây có thể đừng nhúc nhích hay không!”

Trong công viên nhỏ ít người, họ lại còn chọn vị trí vắng lặng. Đội mũ lưỡi trai nhìn cái gì cũng mơ hồ, đeo khẩu trang lại khó thở, Hề Dữu dứt khoát tháo hết để sang một bên.

Cô dùng khăn ướt lau đi vết máu đọng lại. Vết thương chỗ ngón tay của anh còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của cô, khăn giấy thoáng cái đã nhiễm toàn máu đỏ.

Hề Dữu giúp anh xử lý vết thương, cuối cùng lại nhíu mày.

Lục Chẩm Xuyên lười nhác tựa vào thành ghế, mặc cô làm gì thì làm: “Chuyện ở sân tập không định giải quyết à?”

“Ừm?” Hề Dữu tạm ngừng, rồi mới hiểu anh đang nói chuyện của Hướng Mộng Đình: “Với cái đẳng cấp của cậu ta thì có gì mà không giải quyết được.”

“Vậy sao lại không vui?”

Hề Dữu đổ thuốc đỏ ra: “Nhắc nhở một chút, chúng ta không thân đến mức tôi phải tâm sự tuổi hồng với cậu.”

Lục Chẩm Xuyên nhíu mày, cố ý nhúc nhích khiến cô bôi thuốc hụt.

Hề Dữu “hít” một hơi, không vui nhìn anh.

Giọng thiếu niên sau khi uống say càng có vẻ khàn hơn, pha chút không đứng đắn: “Chúng ta thân đến độ có thể nắm tay.”

“…”

Cô chỉ, bôi thuốc, bình thường, cho anh.

Sau đó, rất bình thường, chỗ anh bị thương, là tay. Chỉ thế thôi.

“Chúng ta thế này gọi là nắm tay à?” Hề Dữu bị logic của người này chọc tức đến phát cười: “Tôi đan chặt mười ngón hay là kéo tay cậu cọ?”

Không biết vì sao khi nói xong câu này, Hề Dữu lại cảm giác người ta nhìn mình bằng ánh mắt “cậu lại còn có ý nghĩ này với tôi à”.

Lục Chẩm Xuyên ngửa lòng bàn tay lên, vươn tay với cô. Anh câu môi cười, chữ nào cũng ngạo mạn.

“Tôi hy sinh một chút, cho cậu nắm này.”

“…”

Người ở trong trường có biết đóa hoa cao lãnh của họ cao lãnh kiểu này không?

Mặt Hề Dữu vô cảm, đẩy tay anh về: “Lục Chẩm Xuyên, nếu cậu không muốn biết cái gì là móng heo nướng thì tôi khuyên cậu đừng nhúc nhích.”

Lục Chẩm Xuyên cúi đầu nhìn.

Tay cô rất mềm, còn mang theo chút nhiệt độ. Động tác tay cô rất nhẹ nhàng, như là sợ anh đau, cuối cùng chỉ cảm thấy hơi ngứa.

Tự nhiên hơi muốn cười.

Anh đã làm qua nhiều chuyện để “kiếm sống”, chút thương tổn này với anh cũng chẳng được xem là tổn thương.

Lục Chẩm Xuyên cười: “Cậu có vẻ cũng chẳng tò mò chuyện của tôi.”

Như là, từ khi gặp nhau đến giờ, cô cũng chẳng hỏi qua nửa câu “vì sao”.

Động tác tay Hề Dữu ngừng lại, cô rũ mắt: “Lục Chẩm Xuyên.”

“Ừm.”

“Tôi từng hỏi rồi…” Hề Dữu cong môi cười: “Trước kia.”

Lục Chẩm Xuyên như cố nhớ một lúc, lại hỏi: “Có sao?”

Trong công viên nhỏ, trăng thanh gió mát, gợi lên hồi ức phẳng lặng yên tĩnh.

“Không nhớ rõ.” Hề Dữu thuận miệng nói sang chuyện khác: “Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe.”

Lục Chẩm Xuyên nhíu mày, cân nhắc nói: “Muốn nói gì?”

“Tôi muốn nói…” Hề Dữu nháy mắt, tỏ vẻ cực kỳ chân thành: “Tôi hy vọng cậu sống lâu được một chút.”

“…”

Lục Chẩm Xuyên tức phát cười.

“Dù sao cậu sống… khỏe mạnh một chút là được rồi.” Hề Dữu nhỏ giọng nói.

Anh thu mắt nhìn cô.