Ồ, học sinh giỏi.
Lục Chẩm Xuyên.
Chủ nhiệm Châu nhìn Lục Chẩm Xuyên lễ phép ngay ngắn đứng đó, lại quay đầu nhìn sang bộ tóc đỏ rực viết hai chữ “kiêu ngạo” của Hề Dữu, thở dài nói: “Đều là đại diện học sinh, sao lại có sự khác biệt lớn thế chứ.”
Hề Dữu rất có hứng thú cười khẽ.
Chủ nhiệm Châu vẫn còn có việc, thúc giục nói: “Hề Dữu, em mau đi mượn áo khoác đồng phục đi chứ, tôi cùng lắm chỉ kéo dài được thêm cho em năm phút thôi đấy.”
“À, không cần đâu ạ.”
Sự nghiền ngẫm trong mắt Hề Dữu dần tăng thêm. Cô dừng lại trước mặt Lục Chẩm Xuyên, anh cao hơn cô rất nhiều, ở khoảng cách này, cô bị bao phủ bởi cái bóng của anh.
Cảm giác bức bách trên người thiếu niên không hề giảm đi, ngược lại còn nặng thêm, nhưng lại làm như là người ngoài cuộc, nhắm mắt, thu liễm.
Hề Dữu cũng không hề sợ hãi, trực tiếp chống lại ánh mắt của anh, âm cuối mang theo vẻ lười biếng, giống như tiểu hồ ly câu dẫn người.
“Anh Chẩm Xuyên cởϊ áσ ra sao?”
Trên lễ đường lớn đang vang vọng bài diễn thuyết cổ động năm học mới nghìn năm như một của thầy hiệu trưởng. Đại khái là do bài diễn văn này dài quá nên học sinh phía dưới bắt đầu nhốn nháo. Tiếng trên sân khấu hòa với tiếng dưới khán đài, ồn ào vô cùng.
Lục Chẩm Xuyên chúa ghét huyên náo thế này.
Anh cau mày khinh khỉnh.
Cô gái trước mặt có khuôn mặt nhỏ nhắn, mái tóc đỏ vô cùng phô trương nhưng lại không có vẻ ngỗ ngược, như thể bản thân cô trời sinh có vẻ đẹp quyến rũ động lòng người.
Cô chớp đôi mắt như hồ ly với anh, trong sáng và thuần khiết, như chứa ngàn sao.
Anh biết, cô đang giấu thủ đoạn nào đấy.
Nhưng khoảnh khắc ấy, thật kỳ diệu, tâm trạng phiền muộn vì bị quấy rầy của anh lại từ từ dịu đi.
“Lục Chẩm Xuyên.” Hề Dữu nói khẽ, trong lời nói ẩn chứa ý cười: “Nhìn đủ chưa, cho tôi mượn bộ đồ được không?”
Lục Chẩm Xuyên thu hồi tầm mắt. Anh vô cùng bình tĩnh, không xấu hổ chút nào về việc bị nhìn thấu.
Tiếng anh trầm thấp và rõ ràng, âm cuối dứt khoát, có vẻ vô cùng lạnh lùng.
“Nếu không thì sao?”
“Nếu không thì quên đi .” Hề Dữu cà lơ phất phơ nói với chủ nhiệm Châu: “Chủ nhiệm, vậy vụ đồng phục coi như xong rồi ạ.”
“…”
Chủ nhiệm Châu tức giận bừng bừng: “Hề Dữu, em có thể an phận một chút cho tôi được hay không! Tìm người khác mượn đi, không lẽ em chỉ quen mỗi Lục Chẩm Xuyên trong cả cái trường này à?”
Bài phát biểu của hiệu trưởng đã đi vào hồi kết, chị MC hắng giọng, dùng giọng chuẩn, to, rõ nói: “Xin chân thành cảm ơn bài diễn văn khai giảng của thầy hiệu trưởng, năm học mới chính thức bắt đầu, tương lai tươi sáng đang rộng mở trước mắt các bạn.”
“Tiếp theo, xin hân hạnh mời lên sân khấu, học sinh ưu tú của Thất Trung khu Bắc đại diện cho múa Trung Quốc, bạn Hề Dữu! Xin mời bạn!”
Bầu không khí sôi nổi lên ngay lập tức, cả khán phòng vỗ tay như sấm dậy. Không cần dùng micro, âm thanh cũng đã được khuếch tán đến tận hậu trường.
Ánh đèn chiếu lên một điểm trên sân khấu, mọi người đều tập trung vào đó.
Hề Dữu luôn là như thế, chỉ cần một cái tên là có thể khiến cả hội trường lớn trở nên oanh động.
“Chết, thế này là không kịp rồi.” Hề Dữu vén tóc ra sau ót, chỉnh trang lại trang phục các thứ: “Chủ nhiệm ơi, sau này có sắp em lên phát biểu thì nên xếp cuối ạ. Không có việc gì mà xếp trước chi ạ, mất công quá.”
“Không được.” Chủ nhiệm Châu chặn Hề Dữu lại: “Em không kịp cũng phải kịp cho tôi, không có đồng phục thì không lên đâu hết! Phía dưới còn có truyền thông, em thế này còn ra thể thống gì nữa!”
“Tôi đi bảo MC câu giờ, nếu em dám cứ vậy mà đi lên thì làm bản kiểm điểm mười nghìn từ cho tôi!”
Hề Dữu nhíu mày: “Bây giờ thầy nghĩ rằng em đi mượn áo thì họ sẽ không chú ý ạ? Hay là sau khi em ra ngoài thì chương trình vẫn có thể tiến hành một cách thuận lợi?”
Chủ nhiệm Châu: “…”