Chương 5

Cả hai đều không ổn.

Bây giờ là mùa hè, học sinh ít mang theo áo khoác đồng phục. Dựa vào nhân khí của Hề Dữu, con bé này mà đến hội trường sẽ làm cả khán đài nhốn nháo, không tránh được. Còn nếu không để nó đi thì buổi lễ này không xong nổi.

Chủ nhiệm Châu lau mồ hôi lạnh. Chờ mãi không thấy người đâu, hội trường đã bắt đầu xôn xao, âm thanh nghị luận vang lên.

Do dự mãi một lúc, chủ nhiệm Châu đành nhượng bộ: “… Quên đi. Bạn Lục này, hay em cho Hề Dữu mượn áo khoác một chút được không?”

Hề Dữu đã đứng ở thế chuẩn bị đi lên. Nghe vậy, cô chỉ nhẹ cười.

Cô đã tưởng tượng ra cảnh Lục Chẩm Xuyên ở phòng bên đang phát ra khí lạnh thế nào.

Học bá Lục mà đã không đồng ý làm gì thì dù có là ai hỏi cũng thế thôi.

Đợi anh ta đồng ý thì không bằng cô tranh thủ nghĩ xem nên viết bản kiểm điểm mười nghìn từ như thế nào.

Hề Dữu điều chỉnh biểu cảm trên mặt, không hề có ý định chờ Lục Chẩm Xuyên đồng ý, tính nhấc chân bước lên sân khấu.

Đột nhiên, vai cô bị đè nặng.

“…?”

Cô chớp mắt, nghiêng đầu nhìn theo bản năng, là áo khoác đồng phục màu xám của Thất Trung.

Áo khoác đồng phục rộng thùng trên người thiếu niên đang đè nặng lên vai cô.

Khoảng cách giữa hai người còn gần hơn ban nãy. Cô có thể ngửi thấy mùi hương trên người anh, mùi thảo mộc rất dễ chịu, hình như là cam thảo và tùng tuyết, nhàn nhạt mà lại đầy tính xâm lược.

Mái tóc đỏ sau gáy của cô bị vén lên, từng sợi tóc xuyên qua ngón tay anh.

Tiếng nói của cậu thiếu niên giàu từ tính, kề sát bên tai cô, hạ thấp giọng, nói từ từ như thể đang nói một bí mật của riêng hai người.

“Nhớ trả đấy.”



Hề Dữu rất muốn nghe học bá cao ngạo, lạnh lùng như Lục Chẩm Xuyên phát biểu. Nhưng chân trước cô vừa bước xuống sân khấu, chân sau đã bị chủ nhiệm Châu lôi đến văn phòng, đả thông tư tưởng, triển khai công tác “giáo dục tư tưởng sâu sắc” cho học sinh.

Có giáo viên của lầu Bắc về văn phòng, một giáo viên nữ hỏi trêu: “Hề Dữu, em lại đến à?”

Hề Dữu: “Dạ vâng, em chào cô.”

Chủ nhiệm Châu: “…”

Là “lại” cơ đấy.

Chủ nhiệm Châu lớn giọng: “Nếu hôm nay không có bạn Lục thì em tính giải quyết vụ này như thế nào?”

Thiếu nữ đứng thẳng tắp, hai tay để xuôi bên bắp chân, đầu ngón tay đánh nhịp nhẹ nhàng theo tiếng nhạc. Trông cô rất có dáng vẻ của một bé ngoan, không giống loại học sinh phá phách, cà lơ phất phơ.

Đây là điểm thần kỳ của Hề Dữu.

Nếu nói cô hư hỏng, cô có thể giả thành bộ dạng học sinh ngoan hiền cho bạn xem. Trong tất cả học sinh năm nhất ở khu Bắc, nếu bàn về vũ đạo thì không ai xuất sắc hơn cô. Nếu nói cô ngoan, cô suốt ngày phá phách gây chuyện, nội cái đầu đỏ kia thôi đã chọc điên người khác rồi.

Chủ nhiệm Châu nghĩ đến thành tích chuyên ngành của Hề Dữu mới cảm thấy tâm trạng được thả lỏng đôi chút. Ông vừa định nhẹ giọng nhường nhịn một chút thì bên tai vang lên giọng nói lười nhác của thiếu nữ:

“Cứ thế đi lên thôi ạ.”

“Khụ khụ khụ…” Chủ nhiệm Châu bị sặc, suýt tức điên đến mức tăng xông mà chết, cả gò má đều đỏ lên: “Hề! Dữu! Em lại muốn viết bản kiểm điểm chứ gì?”

“Cũng không phải ạ.” Hề Dữu chậm rãi nói: “Có phải ban đầu thầy cứ khăng khăng bắt em tham gia casting bộ phim “Vũ động” đúng không ạ?”

Chủ nhiệm Châu nhớ lại: “… thế thì sao?”

“Tóc đỏ là yêu cầu của nhân vật. Em đến trễ là do Thất Trung khai giảng sớm, kỳ này cũng thế.” Hề Dữu nói tiếng: “Thầy bảo em đi diễn, sao giờ lại ngồi kể tội em ạ?”

Chủ nhiệm Châu á khẩu không trả lời được: “…”

Văn phòng yên tĩnh khiến tiếng giáo viên thảo luận ở bàn khác trở nên rõ ràng.