Chương 3

Đến trễ thì cũng trễ rồi, thân phận của Hề Dữu hơi bất tiện, cô và Bùi Chấp Lễ ở bên ngoài đều không thừa nhận quan hệ chị em, hai người đến ngã tư đường liền tách ra.

Đúng như dự đoán của Bùi Chấp Lễ, khoảnh khắc nhìn thấy Hề Dữu, gương mặt chủ nhiệm Châu biểu hiện đủ các chuyển biến nội tâm từ “Sinh vô khả luyến” [*], rồi lại “Không được tức giận, đây là đại biểu học sinh ưu tú của trường”.

[*] Cuộc đời này không còn gì luyến tiếc nữa.

Cuối cùng cố nhịn nửa ngày, vẫn không thể nhịn được nữa.

“Hề Dữu! Ngày đầu khai giảng đã đến trễ! Đến trễ rồi lại còn để một bộ tóc đỏ rực như vậy đi học! Đồng phục đâu hả? Em không mặc đồng phục thì làm đại diện lên phát biểu thế nào được! Em có thể đừng chọc điên tôi được không vậy? Chủ nhiệm của em còn muốn sống thêm hai năm nữa!”

Hề Dữu né tránh nước miếng bay tứ tung của chủ nhiệm Châu, giọng điệu biếng nhác có thể chọc tức người: “Nếu không, em không lên phát biểu nữa nhé?”

“Em không lên chẳng lẽ tôi lên?” Cơn tức giận của chủ nhiệm Châu không nhịn nổi nữa muốn dâng lên, nhưng không có biện pháp nào khác.

Cả hai khu Nam Bắc đều không biết có bao nhiêu tiểu tử vì Hề Dữu mới ghi danh vào Thất Trung, vả lại cũng đã tuyên truyền có “ngôi sao chuyên nghiệp tuyến 1” lên sân khấu phát biểu từ lâu rồi, nào có ai lại đi phá hủy danh tiếng của mình như vậy chứ.

Hề Dữu vô tội hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao ạ?”

“Em hỏi tôi à?” Chủ nhiệm Châu giận quá hóa cười: “Tự em nghĩ cách tìm đồng phục mặc vào rồi lên sân khấu đi, phát biểu xong tôi sẽ tìm em tính sổ!”

“…”

Chủ nhiệm Châu dẫn Hề Dữu vào trong hội trường, cô đến cũng không hẳn là trễ, bài phát biểu khai mạc của hiệu trưởng vẫn chưa kết thúc.

Ánh sáng trong hậu đài của hội trường từ trước đến nay vẫn luôn lờ mờ, bên trong tối om, có người dường như sinh ra đã được ông trời ưu ái, chỉ có vài tia sáng yếu ớt như vậy vẫn có thể nổi bật giữa đám đông.

Thiếu niên mặc đồng phục của trường tư thục Thất Trung, quần rộng rãi tone xám tro cũng không thể che giấu được đôi chân dài thẳng tắp. Rõ ràng hiện tại là thời điểm nóng nực nhất tháng 8, vậy mà trên người vẫn mặc áo vest sơ mi chuẩn mực, áo sơ mi được cài đến khuy trên cùng cùng với cà vạt màu nâu xám chỉnh tề.

Mỗi một khâu dường như đều rất có quy củ.

Có thể mặc đồng phục của Thất Trung vừa có cảm giác cấm dục, lại vừa ghẹo người như vậy là lần đầu Hề Dữu thấy được.

Đột nhiên, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung.

Lông mày sắc nét của thiếu niên khẽ nhướng lên, đôi mắt hai mí xuất hiện nếp gấp nhàn nhạt, không có chút ý cười trên môi, khi không nói chuyện có vẻ khó gần, còn mang theo một cảm giác bức bách.

Đối với cuộc gặp gỡ lần này.

Anh dường như không hề ngạc nhiên mà bình tĩnh một cách kỳ lạ.

Thời gian nhìn nhau dường như đặc biệt dài, nhưng rất ăn ý, không một ai đưa tầm mắt dời đi trước cả.

Giống như một ván trong trò chơi cạnh tranh.

Không ai can tâm trở thành kẻ thua cuộc.

Chủ nhiệm Châu đột nhiên lên tiếng: “Hai người các em nhìn cái gì vậy? Quen nhau sao?”

Rất trùng hợp mà đồng thanh.

Hề Dữu: “Không quen ạ.”

Lục Chẩm Xuyên: “Quen ạ.”

“…”

Chủ nhiệm Châu không hiểu chuyện gì: “Vậy rốt cuộc là quen hay không quen?”

Hề Dữu cong môi: “Cậu ấy nói quen, thì là quen ạ.”

“Cái gì mà lung tung rối loạn thế.” Chủ nhiệm Châu giới thiệu: “Đây là Hề Dữu; Đây là Lục Chẩm Xuyên, đại diện khu phía Nam, giải nhất kỳ thi Toán quốc gia vừa qua, giải nhất năm đấy, cũng là đối tượng trọng tâm bồi dưỡng của năm nay.”

Hề Dữu nghe chủ nhiệm Châu lải nhải, nghĩ thầm, phần giới thiệu này châm chọc quá đi.

Cô chỉ có mỗi cái tên, vậy mà Lục Chẩm Xuyên còn kèm theo một đống giải nhất. Vầng hào quang ưu ái cho học trò giỏi đều bộc lộ ra hết, quả thật là rất tự tin.