Chương 37

Xung quanh cười ầm lên, dưới tia sáng oi bức, âm thanh đều hóa thành máy tỏa nhiệt, khiến người ta cảm thấy bực bội.

Tề Dao thấy thế thì trợn trắng mắt: “Tình huống này là sao? Kẻ kỳ quái nhất à? Quan hệ của các bạn lầu Nam đều mong manh thế à?”

Số học sinh lớp vũ đạo lầu Bắc là cố định, mọi người cùng nhau luyện múa năm năm, chuyện tốt chuyện xấu, khổ sở gì cũng đã từng trải, quan hệ cực kỳ tốt.

“Là do có người nhảy nhót quá đáng thôi.” Hề Dữu híp mắt nói.

“Đồng hồ, cậu đoán xem cậu ta có lấy không?”

Hề Dữu: “Cái EL kia là cậu ấy đưa mình.”

Trong tình huống hai cái có giá trị không chênh nhau lắm, nếu muốn ăn cắp thật thì chắc chắn sẽ chọn việc có độ khó thấp hơn. Triệu Trúc Duyệt hoàn toàn không cần phải đưa cho Hề Dữu cái EL Hùng Từ tặng kia.

“Muốn vu oan người khác mà nói mồm cũng được à?” Tề Dao xùy một tiếng: “Ngu xuẩn.”

Một đám dò xét dưới ánh mặt trời chói chang, đang leo lêи đỉиɦ nhiệt, gió thổi liên tục, như đang châm thêm củi vào lửa.

“Tôi không muốn nói gì, chỉ cảm thấy thật khéo quá. Nhưng con Longines kia của tôi cũng không đáng bao nhiêu tiền, xem như cho cậu cũng được.” Hướng Mộng Đình giật khóe môi: “Cũng như chai nước kia thôi.”

Mắt Triệu Trúc Duyệt đỏ lên: “Mình… mình không lấy đồng hồ đeo tay của cậu. Cậu lấy nước đi.”

Cô cầm chai nước ngọt thủy tinh trong tay nhét vào tay Hướng Mộng Đình. Hướng Mộng Đình bỗng hất tay Triệu Trúc Duyệt ra.

Choang…

Nước ngọt rơi vào khoảng không, thủy tinh vỡ vụn trên mặt đất, văng mảnh tứ tung.

Hướng Mộng Đình cười lạnh: “Đến nước cũng cầm không chắc à? Người đến từ rừng rú đúng là phiền phức, tự mình gây họa thì tự dọn đi.”

Triệu Trúc Duyệt ngồi xổm xuống, nhặt mảnh vỡ dưới đất. Nước mắt cô nàng lăn dài trên mu bàn tay: “… Mình nói, mình không lấy.”

Đột nhiên, như có người giẫm lên bóng.

Thiếu nữ nghiêng đầu nhìn cô nàng, ấm giọng nói: “Đứng lên đi.”

Triệu Trúc Duyệt cẩn thận từng chút một vươn tay, được Hề Dữu mạnh mẽ kéo dậy.

Hề Dữu: “Tố cáo thì phải có chứng cứ. Lớp trưởng, đúng không?”

Triệu Trúc Duyệt ngừng mấy giây, hiểu ý Hề Dữu nói, cô nàng giơ tay lau nước mắt.

“Cái đồng hồ cậu vừa nói, hôm trước… chiều hôm trước mình chỉ quét dọn vệ sinh. Nếu cậu không tin, có thể đến chỗ bảo vệ xem camera giám sát khu dạy học. Cậu xem xong thì mong hãy xin lỗi mình.”

Hướng Mộng Đình sửng sốt, khó khăn nói: “Chỉ đùa chút thôi, cậu, cái cậu này sao đến đùa cũng không được chứ, a ha ha ha.”

Lần đầu tiên, Triệu Trúc Duyệt cảm thấy tức phát khóc: “Cậu…”

“Nói đùa hả.” Hề Dữu nheo mắt lại, cười rộ lên: “Tôi thấy cậu như con ngốc…”

Cô hỏi: “Buồn cười sao?”

“…”

Hướng Mộng Đình cắn răng: “Hề Dữu, cậu làm nghệ sĩ mà không có đạo đức nghề nghiệp sao? Nếu tôi đăng những lời cậu vừa nói lên mạng, nhiều người sẽ thấy…”

Hề Dữu hỏi lại: “Cậu thấy dân mạng sẽ tin cậu sao?”

Triệu Trúc Duyệt gấp lên: “Em gái, chuyện của mình, mình…”

Phương diện của hai vấn đề hoàn toàn khác nhau, mạng thì tam sao thất bản lên, chỉ cần lộ một đoạn ngắn ra thôi, Hề Dữu sẽ hoàn toàn trở thành “giang hồ”.

Hề Dữu là người trong cuộc lại không có phản ứng gì, cô đang định cúi đầu bấm điện thoại.

Thiếu niên lạnh lùng nói: “Cậu có thể thử xem.”

Giọng nói từ điện thoại Lục Chẩm Xuyên phát ra rất rõ ràng, từ khi Hướng Mộng Đình bắt đầu gây khó dễ cho Triệu Trúc Duyệt, chỉ mấy giây ngắn ngủi đã có thể nhận ra là Hướng Mộng Đình gây sự trước.

Anh nhấn nút ngưng: “Nghe rõ không?”

“…”

Tình huống chuyển biến đột ngột quá, Hướng Mộng Đình lại nước mắt lưng tròng, chỉ đành cứng đờ nói: “Thành thật xin lỗi.”