Chương 7: Sớm Buông Tay Để Nhường Chỗ Cho Cô?

“Cho dù công ty có bất cứ vấn đề gì, tiền lương vẫn phát bình thường, mọi người vẫn phải làm việc, còn phải làm tốt công việc hiện tại! Nếu ai không muốn làm, hiện tại có thể nhận lương rồi bỏ đi!”

Nhìn thấy không ai nói gì. Sắc mặt Lục Sênh hòa hoãn hơn nhiều: “Hiện tại, mọi người ai làm chuyện người đó, có bất kỳ thắc mắc gì, có thể trực tiếp tìm tôi!”

Lục Sênh không chỉ là cổ đông của tập đoàn Lục thị, cũng từng kiêm nhiệm vị trí tổng giám đốc, cho đến khi kết hôn thì mới từ chức.

Một số nhân viên mới vào công ty chưa được một năm thì còn chút bất mãn, nhưng qua chuyện này, những nhân viên cũ thì đem chuyện năm trước nói rõ.

Sauk hi Lục Sênh rời đi, mọi người bắt đầu âm thầm bàn tán.

. . . . . .

Lục Sênh ngồi ở văn phòng, nghe trợ lý của Lục Trường Thanh là Từ Thành báo cáo vấn đề trước mắt của công ty.

Hoắc Trầm gây áp lực làm cho công ty Lục thị tổn thất rất lớn, nhu cầu cấp bách hiện tại là cần vốn lưu động năm ngàn vạn tệ để cứu vãn cục diện, nếu không bọn họ sẽ đối mặt với nguy cơ phá sản.

Hơn nữa, chỉ trong thời gian ngắn là một ngày, các cổ đông đều chuyển ngượng cổ phần cho Hoắc Trầm, vì vậy mà Lục Trường Thanh tức giận tới mức té xỉu.

Hiện tại, việc cần làm nhất là tìm đầu tư vào công ty năm ngàn vạn!

Nhưng mấu chốt ở chỗ, các nhà đầu tư dường như đã có thương lượng từ trước, ai cũng không chịu trợ giúp, vì vậy đã gấp tới mức sứt đầu mẻ trán.

Lòng Lục Sênh sáng tỏ, đây chính là chuyện tốt của Hoắc Trầm làm ra!



“Chú Từ, chú đi hẹn Hoắc Trầm, cháu muốn nói chuyện cùng anh ta.”

Từ Thành là trợ lý lâu năm bên cạnh Lục Trường Thanh, đã theo Lục Trường Thanh nhiều năm, cũng xem như nhìn Lục Sênh lớn lên, lúc không có ai đều gọi ông là chú Từ.

Từ Thành đối với chuyện Lục Sênh phân phó cũng không nói gì, xem như đó là mệnh lệnh của Lục Trường Thanh, nghiêm túc làm theo.

Nhưng cơ bản là điện thoại Lục thị không kết nối được tới chỗ Hoắc Trầm, cũng không có khả năng hẹn Hoắc Trầm.

Lục Sênh đợi hai ngày, cuối cùng không yên, trực tiếp đem theo hai nhân viên nghiệp vụ đi thẳng tới tập đoàn Hoắc thị.

Chỉ cần Hoắc Trầm nới lỏng một chút, Lục thì có cơ hội trở mình.

Bản thân cô biết cơ hội quá xa vời, nhưng vì cha mẹ, cô nên thử.

Nhưng mà đoàn người của Lục Sênh bị bảo vệ ngăn cản ở dưới, đừng nói là gặp Hoắc Trầm, chính là nhìn thoáng qua cũng chưa thấy.

Đi theo sau Lục Sênh là một cô gái trẻ ôm tài liệu, mơ hồ lên tiếng: “Chị Sênh, giờ phỉa làm sao?”

Lục Sênh mím môi: “Đợi.”

Chỉ cần bảo vệ cho cô qua cửa, nhất định có thể nhìn thấy Hoắc Trầm.



Cô gái nhìn mặt trời lên cao chói nắng, một đồng nghiệp nam bên cạnh cũng nhìn cô gái.

Hiện tại là tháng bảy, thật sự rất nóng, giờ này mặt trời lên cao nắng gắt, Lục Sênh cùng mọi người không có chỗ tránh nắng.

Đoàn người không biết đợi qua bao lâu, cô gái ôm tài liệu cửa tòa nhà đi ra, vội vàng hô to với Lục Sênh: “Chị Sênh mau nhìn xem, là Hoắc tổng!”

Lục Sênh bị mặt trời làm cho choáng, híp mắt nhìn qua.

Người đàn ông đang đi phía trước mặt sơ mi cà vạt, còn không phải Hoắc Trầm thì là ai.

Lục Sênh vội dẫn mọi người đi đến, khi sắp tới thì cô dừng lại: “Hoắc…”

Thoại vị xuất khẩu, khước kiến nam nhân miết liễu tha nhất nhãn tựu di khai mục quang, na nhãn thần tựu tượng thị tại khán nhất cá mạch sinh nhân.

Lục sanh tâm lí nhất trận thứ thống, cảm giác siếp thì gian hô hấp đô hữu ta khốn nan.

Cân tại hoắc trầm thân hậu đích khương thuần cố ý lạc hậu kỉ bộ thấu đáo lục sanh diện tiền, kiểm thượng quải trứ trào phúng đích tiếu dung, tiểu thanh đạo, "Khán, trầm ca ca đa thảo yếm nhĩ, liên cá nhãn thần đô bất khẳng cấp nhĩ, lục tiểu tỷ, nhĩ hựu hà tất tự thủ kì nhục ni? Đáo hoàn bất như tảo điểm phóng thủ. . . . . ."

Lục sanh mi mục lãnh thanh đích trực thị trứ khương thuần, "Tảo điểm phóng thủ cấp nhĩ đằng đích phương? Nhĩ tưởng đắc mĩ! Chích yếu ngã hoàn thị hoắc trầm đích thê tử nhất thiên, nhĩ tựu hưu tưởng kí du hoắc thái thái đích vị trí!"

Khương thuần bị trạc trung tâm sự, hữu ta não nộ, toàn tức tha hựu tiếu liễu, "Lục tiểu tỷ dã bất quá thị không chiêm trứ cá danh phân bãi liễu, hiêu trương thập yêu, phản chính nhĩ vĩnh viễn đô đắc bất đáo trầm ca ca đích tâm. Toán liễu, ngã hoàn đắc bồi trầm ca ca khứ ứng thù, nhĩ tựu tại giá lí kế tục sái thái dương ba."

Thuyết hoàn, khương thuần nữu trứ yêu tiểu bào truy thượng hoắc trầm.