Chương 6: Tự Mình Xuất Mã

Chu Vũ hơi khó xử nhìn qua kính chiếu hậu: “Phu nhân, Hoắc tổng muốn tôi đưa cô về nhà.”

“Chẳng lẽ Lục gia không phải nhà tôi?”

“Phu nhân…”

Lục Sênh thẳng người, tay để lên tay nắm cửa xe: ‘Nếu không vậy dừng xe, tôi tự mình lái xe về.”

Chu Vũ yên lặng không nói gì, lặng lẽ quay đầu xe hướng Đình Uyển

Thấy vậy, Lục Sênh lại dựa vào lưng ghế, trong đầu luôn nhớ tới cảnh Hoắc Trầm cùng Khương Thuần đi cùng nhau.

Hai người sao lại gần gũi vậy chưa, vừa đi bên cạnh vừa nói chuyện, tuy nói chuyện công việc, nhưng không khí rất hài hòa, Lục Sênh chưa từng được như vậy.

Có lúc, cô rất hâm mộ Khương Thuần, hậm mộ cô ta mỗi ngày đều cố thể gặp mặt Hoắc Trầm, cùng nói chuyện.

Lục Sênh cười tự giễu, cô làm vợ Hoắc Trầm, lại đi hâm mộ một thư ký, nói ra lại làm trò cười, nhưng ai bảo Hoắc Trầm chán ghét cô chứ.

Từ khi kết hôn tới nay, số lần cô có thể gặp anh ở nhà đều có tính trên đầu ngón tay…

Lục Sênh bỗng dưng lắc đầu, như muốn đêm tất cản cảm xúc rối loạn trong đầu vứt ra.

Hoắc Trầm đang muốn thâu tóm công ty nhà cô, vậy mà cô ở đây tơ tưởng chuyện tình cảm kia… .

Đúng là không nên!



. . . . . .

Tới Đình Uyển, Lục Sênh trực tiếp chạy nhanh khỏi xe, cũng không thèm quan tâm Chu Vũ sẽ nói thế nào với Hoắc Trầm.

Sau khi kết hôn, Lục Sênh rất ít khi về Lục gia.

Bởi vì, Hoắc Trầm cũng không đi cùng cô, cô lại không muốn vì về nhà mẹ để mà bị nói xấu, cũng không muốn cha mẹ lo lắng cho cô.

Nhưng hôm nay, sợ là không giấu được rồi.

Lục Sênh thở dài một hời, đi vào cửa.

Mẹ Lục là Trần Thục Nhã thấy Lục Sênh, còn không kịp vui mừng thì thấy có gì đó không đúng: “Sênh Sênh? Con sao…”

Trên cổ không thể che đi vết hôn, còn có áo khoác vest của đàn ông…

Trần Thục Nhã chỉ cảm thấy đầu mình ong lên, hốc mắt đỏ ửng.

Lúc này Lục Sênh mới nhớ trang phục trên người mình không ổn, cô nhanh chóng trấn an mẹ: “Mẹ, con từ chỗ Hoắc Trầm tới.”

Nhưng lời nói này cũng không làm Trần Thục Nhã yên tâm, ngược lại càng thêm đau lòng.

Trần Thục Nhã tâm tư tinh tế, cũng từ lúc Hoắc Trầm chèn ép Lục thị đã thấy có gì đó không ổn, giờ thấy con gái về nhà một mình, còn có gì không rõ nữa chứ.

Bà cũng không biểu lộ gì, chỉ để Lục Sênh lên lầu thay quần áo.

Lục Sênh thay quần áo xong vừa đi ra, vừa lúc thấy Trần Thục Nhã đỏ mắt cúp điện thoại.



Lục Sênh còn chưa hỏi tới, Trần Thục Nhã khóc lóc nói: “Sênh Sênh, cha con ở công ty té xỉu, bị đưa đi bệnh viện, hiện tại trong công ty đang rất loạn, không ai đứng ra chủ trì, phải làm sao bây giờ!”

Nghe tin này, nháy mắt Lục Sênh tái mặt.

Cảm thấy gấp tới mức hoàng mang lo sợ nhìn Trần Thục Nhã, cô chỉ có thể ép mình bình tĩnh lại: “Mẹ đừng vội, bây giờ con đi công ổn định mọi thứ, mẹ tới viện xem ba thế nào trước đã, có chuyện gì cứ gọi con.”

“Được.” Trần Thục Nhã gậ đầu liên tục, lập tức mặc quần áo cùng Lục Sênh chia ra xử lý việc.

Tuy Lục Sênh rất lo lắng cho tình trạng của cha mình, nhưng hôm nay công ty cần người chủ trì đại cục, trên danh nghĩa cô có 10% cổ phần Lục thị, cũng xem một như đại cổ đông, nhất định lợi nói có giá trị.

Không thể dựa vào người khác được, Lục Sênh chỉ có thể tự thân xuất mã!

. . . . . .

Giờ phút này người trong công ty hoảng loạn, tuy họ chưa biết chuyện cổ phần công ty có biến động, nhưng xe cứu thương đưa chủ tịch đi là chuyện họ thấy tận mắt.

Hơn nữa gần đây các đơn hàng lớn đều xảy ra vấn đề, chỉ cần người có chút thông minh, đều có thể nhìn ra công ty đang có vấn đề, trong khoảng thời gian ngắn ai cũng thấy bất an, mọi người không có tâm trí làm công việc.

Lục Sênh đi vào công ty, chính là nhìn thấy cảnh này.

Mọi người túm tụm bàn tán, ồn ào như một cái chợ bán đồ ăn.

Lục Sênh một bộ đồ công sở chỉnh chu, khí lực dâng trào: “Ồn ào cái gì? Không muốn làm nữa sao!”

Nháy mắt không khí yên lặng lại, tất cả mọi người nhìn Lục Sênh, đây là người hơn một năm trước đã từ chức Tổng giám đốc Lục.