Chương 2: Mơ Tưởng Bỏ Tôi!

Lục Sênh nhìn sắc mặt âm trầm của Hoắc Trầm, căng thẳng cắn môi.

Tuy rằng đối mặt với Hoắc Trầm có chút lo lắng, nhưng cô đánh cũng đánh rồi, đánh xong nàng thấy rất sảng khoái!

“Trầm ca ca...Em chỉ tới đưa tài liệu cho anh, có thể Lục tiểu thư nhìn em không thuận mắt, nên…” Khương Thuần nhu nhược đáng thương nhìn Hoắc Trầm, lời nói chứa đựng sự oan ức to lớn.

Lục Sênh lần đầu tiên biết Khương Thuần có bản lĩnh đổi trắng thay đen như thế, suýt nữa bật cười.

Hoắc Trầm nhìn mặt sưng đỏ của Khương Thuần, nhăn mày: “Lục Sênh, xin lỗi.”

Lục Sênh ngẩng đầu nhin chằm chằm Hoắc Trầm, ánh mắt lộ một chút thất vọng: “Anh không hỏi em một câu, chỉ dựa vào lời nói của Khương Thuần mà khẳng định em sai sao?”

Lục Sênh muốn hỏi anh, rốt cuộc ai mới là vợ của anh!

Nhưng cô biết, hỏi vấn đề này chẳng khác nào tự rước lấy nhục nhã.

“Em không sai, em sẽ không xin lỗi.” Nói xong câu này, Lục Sênh xoay người rời khỏi phòng khách.

Trước mặt Hoắc Trầm thì cô có thể không có giới hạn, nhưng trước mặt người ngoài, cô kiên quyết bảo vệ tôn nghiêm của bản thân, đừng ai mơ tưởng xem cô là trò cười!

Hoắc Trầm nhìn cô thằng lưng, tư thế đi có chút mất tư nhiên, theo bản năng dùng ngón tay xoa eo.

Khương Thuần thấy ánh mắt Hoắc Trầm bị Lục Sênh thu hút, thầm nghĩ không ổn, vội vàng uất ức: “Trầm ca ca…”

Hoắc Trầm thu lại ánh mắt, lộ vẻ lãnh đạm: “Thư ký Khương, tài liệu cứ để lại, cho cô một ngày nghỉ ngơi, trở về xử lý đi.”



Khương Thuần nắm tay thật chặt, thư ký Khương, lại là thư ký Khương, vì cái gì mà Hoắc Trầm gọi thẳng tên Lục Sênh, tới cô thì thành thư ký Khương!

Nhìn vết cào trên cổ Hoắc Trầm, Khương Thuần hận không thế xé xác Lục Sênh, cô làm biết bao việc, lại thành mặc áo cưới cho người khác!

Cô rơi vài giọt nước mắt, vừa uất ức vừa tỏ vẻ ân cần gật đầu: “Kia…Em về trước.”

Lúc này nói trái ý anh chỉ càng làm mọi chuyện đi tệ đi, cho nên cô dù không cam lòng cũng phải rời đi.

Hoắc Trầm nhìn tài liệu trên bàn, xoay người lên lầu.

Trong phòng.

Lục Sênh ôm laptop xem các thông báo tuyển dụng của các công ty lớn, cô thật sự quá nhàn rỗi, mỗi ngày chỉ có thể đếm số lần Hoắc Trầm lạnh nhạt với cô, cho nên cô quyết định tìm việc, làm cho bản thân trở nên bận rộn.

Một bàn tay kéo sổ tay của cô, Lục Sênh ngước đầu nhìn lên, đối diện cô là con ngươi đen láy của Hoắc Trầm.

“Đầu tiên là tính kế tôi, sau đó đánh người, Lục Sênh, rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Tuy biết Hoắc Trầm hiểu lầm mình, nhưng từ miệng anh nói ra, Lục Sênh vẫn cảm thấy đau lòng.

Cô thích anh như vậy, sao lại không tin cô chứ?

Lục Sênh nhếch môi, đầu ngón trỏ chỉ vào ngực Hoắc Trầm: “Hoắc Trầm, khi nào thì anh mới có thể dùng tâm mà đối đãi với em, em thật sự không bất kham như anh nghĩ.”

“Tôn tử duy nhất của Vương gia bị phế phần dưới, thiên kim Lý gia bị hùy dung, Trình gia… A, mỗi chuyện mỗi việc đều không phải cô làm?”



Mỗi sự kiện Hoắc Trầm nói ra, mặt Lục Sanh lại càng trắng bệch, cô không nghĩ tới, Hoắc Trầm đều tra hết những chuyện quá khứ của cô…

Cho nên anh mới thấy cô không từ thủ đoạn, tàn nhẫn độc ác?

Sao anh lại không tra ra, cô làm mọi thứ đều có nguyên nhân?

Hoắc Trầm cúi đầu ghét sát cô: “Lục Sênh, tôi hy vọng cô an phận một chút, nếu không thì cút khỏi Hoắc gia cho tôi.”

Một từ cút, như búa tạ, nện vào lòng Lục Sênh.

Cô đè nén chua xót trong lòng, rướn cổ không hề yếu thế: “Không cần anh nhắc, chờ tôi hoàn toàn thất vọng, tôi tự mình cút! Nhưng hiện tại, anh đừng mơ tưởng vứt bỏ tôi!”

Nhìn hốc mắt ửng đỏ của cô, Hoắc Trầm gần như không nghe nhíu mày, phút chốc trong mắt lại tràn ngập sự chán ghét: “Mặt dày không biết xấu hổ!”

Hoắc Trầm đi rồi, Lục Sênh như bị rút cạn sức lực, ngã trên giường.

Cô muốn Hoắc Trầm thích cô, sao lại khó khăn tới vậy.

Có phải thật sự nên từ bỏ?

Cô chính là không cam lòng.

Tiếng chuông di động vang lên, Lục Sênh nhấc máy, còn chưa kịp mở lời, đầu dây bên kia đã nghe thấy âm thanh của mẹ: “Sênh Sênh, con với Hoắc Trầm có chuyện gì? Tập đoàn Hoắc thị sao lại đột nhiên tạo áp lực với công ty nhà chúng ta?”

Nghe xong, Lục Sênh ngây ngẩn cả người