Chương 3: Rượu Cùng Quần Áo Để Lại, Tiền Là Của Cô.

Sau khi Lục Sênh gả tới Hoắc gia luôn chịu uất ức, nhưng cô luôn nói với nhà cô chuyện tốt, giấu chuyện xấu.

Huống hồ lúc trước là cô tự động gây chuyện đòi gả, hiện tại dù khổ hay sướиɠ chỉ có thể tự mình chịu.

Vì vậy Lục gia luôn cho rằng Hoắc Trầm đối xử với cô không tệ.

Lục Sênh tìm cớ ứng phó vài câu với mẹ Lục, cúp điện thoại, trong đầu cô vẫn là chuyện lúc nãy.

Tối hôm qua, Hoắc Trầm cho rằng cô là người tính kế anh, vì thế hôm nay nổi giận rat ay với sản nghiệp Lục thị, mục đích cảnh cáo cô, không nên dùng tâm kế với anh.

Lục Sênh cảm thấy đầu mình to ra, nhưng trước mắt tình hình Lục thì không lạc quan, động chút chính là tổn thất ngàn vạn, cô nên nhanh chóng làm cho Hoắc Trầm dừng tay.

Vừa lúc người hầu gọi Lục Sênh ăn cơm trưa, cô vừa xuống lầu vừa nghĩa làm cách nào khuyên Lục Sênh dừng tay.

Nhưng tới bàn ăn, Lục Sênh mới phát hiện cơm trưa chỉ chuẩn bị cho một mình cô, Hoắc Trầm không có ở đó.

Lục Sênh nhìn về phía một người hầu, người duy nhất đối đãi tốt với cô, nhíu mày hỏi: “Dì Trương, Hoắc Trầm đâu rồi?”

“Thiếu gia có tiếc xã giao nên giữa trưa đã đi rồi.”

". . .

“Thiếu phu nhân đừng chờ thiếu gia, cứ ăn cơm trước đi, gần đây người cũng không có bữa cơm nào ra hồn, chú ý thân thể một chuuts.” Dì Trương nhìn Lục Sênh mất mát, trong lòng cũng có chút đáng thương.

Thiếu phu nhân là một cô gái tốt, thiếu gia sao lại không thích chứ?

Lục Sênh ngồi trên ghế, cơm trưa như nhai sáp.

Hoắc Trầm không ở nhà, cô làm sao tìm đây?



Gọi điện lại không được, từ khi mới kết hôn, Hoắc Trầm đã chặn số điện thoại của cô.

Điện thoại trong nhà cũng vô dụng, Hoắc Trầm nghe thấy tiếng của cô đã cúp máy ngay lập tức.

Tốt nhất là biết lịch trình của Hoắc Trầm, cô sẽ trực tiếp đi chặn người!

Lục Sênh mắt sáng lên, ném toàn bộ đồ ăn, đi thẳng đến phòng làm việc của Hoắc Trầm.

Trong thư phòng có lịch trình của Hoắc Trầm, có thể dễ dàng lấy được lịch trình.

Phòng làm việc của Hoắc Trầm cũng không cho ai tới gần, ngay cả Lục Sênh cũng lần đầu đi vào.

Cô không định xem thứ gì cả, chỉ muốn tìm được lịch trình làm việc thì ra ngoài, nhưng trên bàn lại dàn ra kế hoạch thu mua doanh nghiệp có cột mục tiêu, bốn chữ to chói mắt Tập đoàn Lục thị.

Lục Sênh như bị tạt một chậu nước lạnh vào người.

Cô không dám nghĩ đến rốt cuộc Hoắc Trầm muốn làm gì, cũng không muốn tin, huống hồ cột mục tiêu còn có nhiều tập đoàn khác, có lẽ chuyện cũng không tới mức như cô nghĩ.

Lục Sênh an ủi bản thân, đồng thời ghi nhớ lịch trình của Hoắc Trầm, vội vàng ra khỏi nhà.

Địa điểm Hoắc Trầm xã giao là một câu lạc bộ cao cấp, sau Lục Sênh trà trộn vào rồi thì lại lo lắng không biết đi đâu tìm Hoắc Trầm, mắt thấy Chu Vũ trợ thủ đắc lực ngồi ở đại sảnh.

Cô đi tới, trực tiếp hỏi: “Hoắc Trầm đâu?”

“Phu nhân?” Chu Vũ nhìn thấy Lục Sênh ở đây, kinh ngạc trợn tròn mắt.

“Tôi có việc gấp cần tìm Hoắc Trầm, anh ấy đâu?”



“Hoắc tổng đang bàn chuyện công việc, lúc này không tiện.”

Lục Sên người cười nhưng trong không cười nhìn anh ta: “Nếu anh không nói cho tôi biết anh ấy ở đâu, lúc gặp anh ấy tôi sẽ nói anh ức hϊếp tôi.”

“…Hoắc tổng ở phòng bao 888.” Chu Vũ lúng túng cuối đầu nhìn mũi chân mình, không chút do dự bán đứng Hoắc Trầm.

Tuy anh biết Hoắc tổng không thích Hoắc phu nhân, nhưng nếu động đến vấn đề danh dự của phụ nhân sẽ động vào thể diện của Hoắc tổng, anh ta không dám đánh cược.

“Cảm ơn.” Lục Sênh có được tin tức mình muốn, nhanh chóng đi.

Chu Vũ cúi đầu giả vờ như không nghe, lời cảm ơn kia anh ta không dám nhận, chỉ mong Hoắc tổng đừng đuổi hắn là tốt rồi.

. . . . . .

Phòng bao 888.

Lục Sênh ghé sát cửa nghe lén, nhưng nơi đây cách âm rất tốt, cô không thể nghe thấy gì.

Trùng hợp một người mặc sườn xám theo quy định của câu lậc bộ, đang đem rượu vang đỏ đi tới: “Cô làm gì mà đứng đó?”

Lục Sênh nhìn cô ta một cái, bỗng nhiên nghĩ ra một ý hay. Từ trong ví rút ra xấp tiền: “Đem rượu vào? Tiền và quần áo để lại, tiền của cô.”

Cô gái kia nhìn cô rất kỳ quái, ánh mắt lại nhìn vào xấp tiền, rõ ràng có chút dao động: “Cô nói thật?”

“Đừng nhiều lời.” Lục Sênh kéo cô gái kia tới phòng bao đối diện, thay quần áo với cô ta.

Cô gái kia cầm tiền vui vẻ rời đi, trong mắt cô ta, cái gì cũng không thật bằng tiền.

Lục Sênh mặc lên quần áo nữ bồi bàn đưa rượu, đem rượu vang đỏ, gõ cửa phòng bao 888.