Chương 1: Nên Gọi Tôi Là Hoắc Phu Nhân!

"Không được. . . . . . Đừng chạm vào tôi! Hoắc Trầm, anh tỉnh táo một chút đi. . . . . ."

Lục Sênh không biết tại sao hôm nay Hoắc Trầm lại bất thường như vậy, bình thường luôn hận không thể cách xa cô tám trượng sao?

“Đây còn không phải là chuyện cô mong muốn sao?” Mắt của người đàn ông đỏ lên, đè cô dưới thân.

“Kết hôn một năm, lại không chạm vào cô, thiệt thòi cho cô rồi nhỉ? Thủ đoạn dơ bẩn như vậy cũng làm ra được, vậy tôi sẽ thỏa mãn cô!”

Bàn tay thô kệch mang theo hơi ấm nóng rực phủ lên người cô, làm cô run rẩy cả lên.

Lục Sênh còn chưa kịp hiểu anh nói gì, thì cảm thấy trong cơ thể có một cổ nhiệt đang lưu động.

Cô khϊếp sợ nhìn Hoắc Trầm, dường như biết nguyên nhân sự tức giận kia.

Nhưng mà đối diện phía trên cô, là một đôi con ngươi mang theo sự trào phúng cùng lửa giận.

“Không phải tôi…” Lục Sênh muốn giải thích, mà người đàn ông kia đã không còn kiên nhẫn đề ép lên môi cô.

Nước mắt cứ thể tuôn ra, Lục Sênh nhắm mắt chịu đựng lửa giận từ anh.

Ngày hôm sau,

Lúc Lục Sênh tỉnh lại đã là giữa trưa, người đàn ông bên cạnh đã đi rồi, chỉ còn vệt máu đỏ thẩm trên chiếc khăn trải giường nhắc nhở cô, đêm qua bọn họ cùng nhau.

Lục Sênh thích Hoắc Trầm, một năm trước cô bị người ta trêu chọc ở quán bar, chính Hoắc Trầm giúp cô giải vây, từ đó trở đi cô đã thích anh.



Cho nên, khi Hoắc gia yêu liên hôn vì thương nghiệp, cô đã xin cha mẹ gả mình tới đây, nhưng Hoắc Trầm lại không thích cô, những người hầu ở đây cũng khinh thường cô.

Danh tiếng lúc trước của Lục Sênh không tốt lắm, đánh nhau ẩu đả, cái gì cũng đã làm qua, còn có danh tieenhs là tiểu bá vương, sau khi gả vào Hoắc gia, cô vẫn luôn thay đổi bản thân, cô đã không còn nhận ra bản thân mình hiện tại.

Cũng là mẹ Hoắc luôn cố gắng chu toàn cho cả hai, mới làm cho Hoắc Trầm không quá ác liệt với cô, nhưng sau chuyện hôm qua, quan hệ hai người lại tới mức lạnh nhạt.

Lục Sênh cũng không biết mình bị ai hãm hại, cô chỉ nhớ tối qua mình đưa cho Hoắc Trầm một ly sữa bò, cô cũng uống một ly, sau đó thì…

Là có nội gián trong những người hầu kia!

Lục Sênh cả người đau nhức nhẫn nhịn bước xuống giường, sửa soạn lại bản thân, cũng sửa soạn lại giản lược phòng ngủ của Hoắc Trầm, sau đó đi xuống lầu.

Cô định sẽ gọi người hầu đến chất vấn, không ngờ lại thấy một vị khách không mời mà đến

Một người phụ nữ ngồi trên sô pha, Lục Sênh nhận ra người kia, đó là thư ký của Hoắc Trầm, Khương Thuần. Nghe nói đó là thanh mai trúc mã của Hoắc Trầm

Gia tộc Khương Thuần tuy thua kém so với Hoắc gia, Lục gia, nhưng cũng là hào môn, vậy mà cô ta lại tình nguyện đi theo Hoắc Trầm nhiều năm như vậy, cô ta có tâm tư gì thì không cần nói cũng biết.

Dù gì đó cũng là Hoắc Trầm nha, làm sao có người phụ nữ nào không muốn gả cho anh chứ?

Khương Thuần nghe thấy tiếng của Lục Sênh, cắn răng đứng lên: “Lục tiểu thư, cô ngủ tới giờ này mới dậy.”

Lục Sênh nhìn thấy sắc mặt khó coi của Khương Thuần, từ giọng điệu của cô ta có thể nghe ra từng câu nói kia là nghiến răng nói ra.

Cô mỉm cười, tùy tiện khoanh tay phía dưới, để lộ dấu vết trên cổ: “Dù gì hôm qua cũng khá mệt mỏi, làm thư ký Khương chê cười rồi.”



Ánh mắt Khương Thuần nhìn chằm chằm cổ cô, sự ghen ghét trong ánh mắt không rất lộ liễu

Không đợi Khương Thuần nói tiếp, nụ cười cảu Lục Sênh tắt ngấm: “Nhưng mà… Thư ký Khương, tôi nhắc cô nhiều lần rồi, cô nên gọi tôi là Hoắc phu nhân!”

Sắc mặt Khương Thuần cứng đờ, cô không không muốn xừng hô như thế với Lục Sênh, cũng không muốn thừa nhận Hoắc Trầm đã cưới vợ, cô biết Hoắc Trầm không thích Lục Sênh, cũng có lòng tin chắc chắn Lục Sênh cũng sẽ bị đuổi khỏi Hoắc gia, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Một dáng người cao lớn thoáng qua, trong mắt Khương Thuần lóe sáng, không rõ có ý gì.

Cô ta đi về phía Lục Sênh, dùng âm thanh chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy: “Cô đắc ý gì chứ? Nếu không phải nhờ ly sữa tối qua, cô cho rằng bản thân có thể bò lên giường của Trầm ca ca sao?”

Lục Sênh trừng mắt nhìn cô ta: “Thì ra do cô hãm hại tôi!”

Khương Thuần khıêυ khí©h vểnh môi, cứ như ngầm thừa nhận.

Lục Sênh nghĩ đến chuyện tối qua chịu thiệt thòi, ngay lập tức lửa giận xông lên.

Cô giơ tay, tát thật mạnh vào mặt Khương Thuần.

Khương Thuần nhanh chóng thay đổi biểu cảm, ôm mặt khϊếp sợ còn có sự ủy oan ức nhìn Lục Sênh

“Lục Sênh, cô đang làm gì?

Giọng nói lạnh băng cùng tức giận của người đàn ông từ sau lưng vọng tới, cả người Lục Sênh cứng đờ,

Cô lại bị tính kế!