Chương 7

Nhịp điệu xoa nắn ngày càng mãnh liệt, từ đỉnh gậy thịt rỉ ra chất lỏng ướŧ áŧ, toả ra mùi đàn ông nồng đậm.

Kích cỡ của cậu ta không lớn, dù sao cũng chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng cũng khả quan hơn các bạn đồng lứa. Thẩm Mạn không khỏi tiếc nuối, nếu biết sớm cậu ta có vốn liếng như thế thì hồi đó họp lớp đã chú ý nhiều một chút rồi. Nhưng cô không biết sau này trưởng thành rồi, liệu Triệu Hoành Bân có còn để lộ vẻ mặt thế này không.

Theo nhịp độ xoa nắn của cô, cậu trai đã hoàn toàn đánh mất khả năng suy nghĩ. Chiếc cổ thon dài ngửa ra, đôi môi mỏng hơi hé, tiếng hít thở ngày càng lớn hơn. Đôi lông mày sắc bén cau chặt, đôi mắt đen vốn sáng rỡ như sao trời cũng mất đi tiêu cự, cậu ta hoàn toàn bị chôn vùi bởi cảm giác kí©h thí©ɧ mãnh liệt truyền đến từ phía dưới.

Thẩm Mạn rất thích nhìn vẻ mặt của đàn ông khi chìm trong du͙© vọиɠ, nó khiến cô có cảm giác thành tựu, cũng như cái cách bọn họ thích nghe tiếng cô rêи ɾỉ và gọi tên họ vậy. Nhưng sau khi trưởng thành rồi, ai nấy đều thầm hiểu rõ khi nam nữ hoà quyện, ít nhiều gì cũng có vài phần nhường nhịn nhau, cho dù chưa cảm nhận được cao trào nhưng vẫn giả vờ như đã lêи đỉиɦ, nếu không thì có vẻ sẽ hơi “không biết điều.”

Đã lâu rồi cô không nhìn thấy dáng vẻ vì chịu kí©h thí©ɧ mà hoàn toàn mất đi lý trí đầy thành thật của thiếu niên như thế này, bàn tay cũng đùa bỡn kịch liệt hơn.



Cô nắm phân thân nóng bỏng của cậu ta chặt hơn nữa, mỗi khi vuốt đến đỉnh, cô đều không quên dùng móng tay của ngón út vẽ một vòng dọc theo đó. Kɧoáı ©ảʍ cùng sự đau đớn ập đến bên dưới khiến đôi mày cậu trai càng cau chặt hơn, đồng thời cổ họng phát ra tiếng rú nho nhỏ.

“Sao thế? Không thích hả?” Thẩm Mạn hơi khom người dựa vào cậu ta, tuy hỏi thế nhưng cô không hề có ý dừng tay lại, ngược lại còn vuốt nhanh hơn.

“A…” Phân thân cậu ta run rẩy, đầu óc đã vỡ nát hoàn toàn, trước mắt chỉ còn lại hình ảnh chốn hồng hoang màn trời chiếu đất hoang vắng, cậu ta cố gắng kìm nén hết mức có thể.

“Nói cho tôi biết.” Cô nhón chân, ngửa đầu dùng môi nhẹ nhàng ngậm lấy tai cậu trai, giọng nói khẽ đến nỗi chỉ bọn họ nghe được: “Cậu có từng nghĩ sẽ bị chơi đùa thế này không?”

Trong lúc nói, cô lại càng mạnh tay bóp chặt phân thân yếu ớt của Triệu Hoành Bân, dường như vắt ra cả nước, cô bị sự kiên cường của cậu ta kí©h thí©ɧ nên động tác tay càng mất khống chế hơn: “Thích không? Nói đi nào. Nói là cậu muốn, nói cậu thích được tôi vuốt, nói rằng cậu thích tôi đi. Hửm?”