Chương 15: Our very first day (3)

Chỉ tầm hơn mười phút khi Tiêu Chiến gọi, Vương Nhất Bác rất nhanh đã có mặt ở nhà em. Gã điều chỉnh lại biểu tình, cố làm ra vẻ lo lắng bất an, nhấn chuông cửa.

Tiêu Chiến với gương mặt tái nhợt và hơi run xuất hiện trong tầm mắt của gã.

"Em, em không có việc gì chứ?" - Vương Nhất Bác nhẹ giọng hỏi, quan tâm trong đáy mắt không thể che giấu được.

"Giáo sư vào đi." - Tiêu Chiến sau khi chấn chỉnh lại cảm xúc, cũng đã dần bình tĩnh lại, mở cửa ra để gã đi vào.

"Trông trò có vẻ không được khỏe, sao thế?" - Vương Nhất Bác tự nhiên như ở nhà, đi vào bếp rót một cốc nước ấm đưa cho Tiêu Chiến.

"Em...em..." - Tiêu Chiến ấp úng, sau đó đột nhiên hít sâu một hơi, hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên, đôi mắt ánh lên sự kiên định nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác.

"Giáo sư, em thích thầy. Thật sự rất thích."

"Thầy có muốn thử cùng em không?" - Cặp mắt ngập nước nhìn gã có một sự nồng cháy mãnh liệt.

Vương Nhất Bác ngẩn ra, trong mắt Tiêu Chiến, cảnh tượng này hiển nhiên là gã bị lời tỏ tình đột ngột dọa đến ngây người.

Em cắn răng, túm lấy cổ áo của gã kéo người xuống, Tiêu Chiến ngây ngô nhấn môi của mình lên môi gã, chưa đầy một giây đã tách ra.

Ngượng chín mặt cúi đầu xuống, không dám nhìn biểu tình lúc này của gã. Bỗng dưng em nghe được một tiếng thở dài, Vương Nhất Bác nâng cằm em lên, ép buộc Tiêu Chiến phải đối mặt với gã. Đôi mắt của gã trực trào những tia lửa nóng cháy, như một con quái vật muốn nuốt chừng linh hồn bé nhỏ của em. Tiêu Chiến hơi run rẩy, môi khe khẽ phát ra những âm tiết nức nở, bản năng của một loài động vật ăn cỏ mơ hồ thấy sợ hãi những kẻ đứng trên đỉnh tháp của chuỗi thức ăn.

Vương Nhất Bác cúi người xuống, hung hăng cắn xé đôi môi xinh đẹp kia. Tiêu Chiến nhắm mắt cam chịu để gã tàn sát bừa bãi trong khoang miệng của mình, hơi nước ngập trong đáy mắt mơ hồ chảy ra những giọt lệ thấm đẫm hai gò má. Bản năng của em cảm thấy không nên làm ra những chuyện như vậy, rằng lời tỏ tình này đáng lẽ không nên xảy ra làm lệch quỹ đạo cuộc đời của Tiêu Chiến.

Nhưng tư vị phải mất đi Vương Nhất Bác một lần nữa trong cuộc đời, Tiêu Chiến không hề muốn nếm trải lần thứ hai.

Không biết qua bao lâu, khi Tiêu Chiến xụi lơ nằm trong l*иg ngực của Vương Nhất Bác, gã mới lưu luyến buông tha cho đôi môi đã sưng lên của em.

Chôn mặt vào trong cần cổ trắng nõn nà của Tiêu Chiến, hít một hơi thật sâu, Vương Nhất Bác khàn khàn nói, "Tôi hi vọng em sẽ không hối hận."

Tiêu Chiến mệt mỏi nhắm mắt lại, điều này thì có là gì đâu. Nếu một ngày tỉnh giấc, em đột nhiên phát hiện Vương Nhất Bác lại bốc hơi một lần nữa, mọi dấu vết đều bị xoá sạch như thể gã chưa bao giờ tồn tại, lúc đó có lẽ, mới là hối hận tột cùng.

"Ừ."

Giọng nói của Tiêu Chiến mỏng manh tựa như sắp tan thành bọt nước, lại là lời tuyên bố phá vỡ ranh giới vô hình nào đó của mối quan hệ này.

Người đi trên dây cước, phía dưới là vực sâu, không thể nhìn xuống, càng không thể quay đầu.

————————

Sau hôm đó, Tiêu Chiến dọn về căn hộ riêng của Vương Nhất Bác và sống cùng gã. Từ ngày dọn về sống chung với Vương Nhất Bác, Quý ngài nửa đêm dường như đã bốc hơi khỏi thế gian và không hề có một dấu vết gì lưu lại, điều này làm cho Tiêu Chiến phần nào trở nên nhẹ nhõm.

Thêm nữa, Vương Nhất Bác có phần thay đổi hẳn ra. Gã vứt đi lớp vỏ bọc lạnh lùng bên ngoài, biến thành một tên nhóc dính người chiếm dụng hết tất cả thời gian của Tiêu Chiến.

Đáng sợ là, mặc dù có đôi khi em cảm thấy phiền phức vô cùng, nhưng không tự chủ được mà nảy sinh cảm giác thỏa mãn trào dâng trong ngực mỗi khi gã tuyên bố quyền sở hữu hoặc thể hiện sự khống chế.

Cuộc sống tưởng chừng như rất êm đềm với dăm ba cuộc cãi vã mớm thêm chút gia vị cho cuộc sống này tưởng chừng như sẽ kéo dài mãi mãi.

Nhưng Tiêu Chiến vẫn cảm giác có gì đó không thật, hoặc do đã bị tra tấn tinh thần quá lâu, bị tra tấn một cách thật tàn nhẫn, nên khi hạnh phúc vừa chạm đến ngưỡng cửa cuộc đời một cách bất ngờ, em vậy mà lại nghi ngờ tính tồn tại của nó.

Sự thật chứng minh, linh cảm của Tiêu Chiến chưa bao giờ là sai cả.

...

Nói đúng ra thì tình huống lúc ấy cũng có chút buồn cười. Hôm đó Tiêu Chiến đang ở trong phòng tắm, thư thả sau một ngày dài mệt mỏi.

Em mơ màng, trên thân thể phủ đầy bọt nước, thấp thoáng ẩn hiện xương đòn gợi cảm, làn da trắng nõn hơi ửng hồng bởi hơi nóng bốc lên. Cách một tấm kính càng làm cho người ta mơ màng. Và bởi vì Vương Nhất Bác đã đi công tác hai ngày, điều đó càng làm cho em có chút nhớ gã, cả thân thể đều khao khát Vương Nhất Bác một cách điên cuồng.

Mặc kệ Quý ngài nửa đêm vẫn đang chăm chăm nhìn em, dù sao bản thân cũng đã quen rồi. Tiêu Chiến bắt đầu nắm phần thân dưới, ảo tưởng đến khuôn mặt điển trai của Vương Nhất Bác đang thở dốc trong khi gã ra vào bên trong của em.

"Hah...ưʍ...." - Tiêu Chiến rêи ɾỉ, tự vuốt ve thân thể của mình, vẫn cảm thấy không đủ, lại muốn nhiều hơn, nhiều hơn một chút.

Tiếng thở dốc gợϊ ɖụ© vang lên trong không gian chật hẹp của phòng tắm khiến cho người khác mơ màng liên tưởng đến những cảnh tượng chẳng mấy trong sáng gì.

Bỗng Tiêu Chiến nghe được một tiếng nuốt nước bọt.

"Nhất Bác...Nhất Bác, anh về rồi hả? Ưʍ...." - Tiêu Chiến hỏi một cách mơ màng, không ngoảnh mặt lại, đầu hơi nhấc lên khỏi mặt nước.

"Ừ, anh về rồi đây." - Giọng nói khàn khàn vang lên, mang theo tìиɧ ɖu͙© nóng hừng hực thiêu đốt lòng người. Nhưng đi kèm với nó lại là ánh mắt lạnh lẽo như đang nhìn một sinh vật chết.

Tiêu Chiến mơ hồ cảm thấy không đúng, nhanh chóng tỉnh táo lại từ trong kɧoáı ©ảʍ, nhìn vào tấm gương treo đối diện với bồn tắm, thấy được cái bóng của Quý ngài nửa đêm. Em cẩn trọng dò hỏi.

"Hôm nay, anh về sớm thế?"

"Về sớm mới thấy được bộ dáng đáng yêu này của cục cưng chứ." - Bóng đen của Quý ngài nửa đêm khàn khàn nói, có vẻ vẫn chưa nhận ra sự khác thường của Tiêu Chiến.

Em cười khẩy, trong đầu óc mơ hồ của Tiêu Chiến đã có ý tưởng rõ ràng cho mình. Từ việc sự biến mất bất thường của Vương Nhất Bác, không một ai nhận rõ được sự tồn tại của gã, đến việc chỉ có những lúc ở bên Vương Nhất Bác, Quý ngài nửa đêm mới biến mất khỏi cuộc sống của Tiêu Chiến, và cả sự trở lại của gã vào hai năm sau.

Rốt cuộc là người đàn ông này muốn cái gì ở em chứ?!

(Muốn ckjck :vvv)

Được lắm, được lắm Vương Nhất Bác!!!

Tiêu Chiến nghiến răng, kɧoáı ©ảʍ vừa này còn sót lại bị cơn phẫn nộ phủi sạch chẳng còn một mảnh.

Cố kiềm nén cơn tức giận đang dâng lên như bão trong lòng, em nhẹ giọng nói, "Vậy còn không mau đến đây, em nhớ anh muốn chết rồi đây này~~"

Quý ngài nửa đêm, hay còn gọi là Vương Nhất Bác bước về phía Tiêu Chiến - người còn đang không một mảnh vải che thân đứng cười tủm tỉm trong bồn tắm, càng đến gần, cái bóng đen ấy dần dần chuyển hoá thành hình người, có ngũ quan rõ ràng, không ai cả chính là giáo sư Vương đáng kính!!!

Tiêu Chiến bước ra khỏi bồn tắm, nhân lúc gã vòng tay qua định ôm lấy em thì đột ngột xoay người lại, thụi một cú đau điếng vào bụng Vương Nhất Bác, làm gã trượt chân ngã ra sàn nhà.

"Em...em...vì sao lại đánh anh?" - Gã oan ức hỏi, nhìn người con trai đang khoác tay, bộ dáng lạnh lùng vô tình khiến gã không dám tin vào đôi mắt của mình.

"Chơi đủ chưa hả, Quý ngài nửa đêm?" - Tiêu Chiến gằn giọng nói, cơn phẫn nộ dâng lêи đỉиɦ điểm.

Vương Nhất Bác chột dạ, nhưng làm sao gã có thể thừa nhận dễ dàng như vậy được chứ, thế là vẫn mạnh miệng, "Gì chứ, Quý ngài nửa đêm gì? Tiêu Chiến, vì sao em lại nói chuyện như vậy với anh chứ!!!"

Tiêu Chiến lạnh lùng nhìn gã, đạp thêm một phát nữa ngay mông sau đó bước ra ngoài.

"Tiêu Chiến, chờ đã, anh không cố ý, không phải cố ý đâu!!!" - Vương Nhất Bác nhận ra người này chắc chắn là đang tức giận thật sự, gã vội vã chồm lên đuổi theo.

Tiêu Chiến mặc đồ chỉnh tề, lạnh nhạt nhìn Vương Nhất Bác cà nhắc đi đến bên mình. Gã thấy cái va li chất đầy đồ ở bên trong, lí nhí hỏi, "Em là, tính đi du lịch sao?"

"Vương Nhất Bác, tôi cảm thấy chúng ta cần một khoảng lặng ngay lúc này."

"Ế không được, không được đâu, nơi yên tĩnh quá thì anh sợ lắm, anh muốn náo nhiệt, muốn ồn ào, muốn em cơ." - Vương Nhất Bác ủy khuất nói, đành vậy, dỗ được vợ rồi tính sau.

"Nhưng tôi không muốn."

"Vương Nhất Bác, bây giờ tôi rất rối, cần một chỗ yên tĩnh." - Tiêu Chiến nói xong xách va li, đi ra khỏi căn hộ của gã chẳng một lần ngoảnh lại.

Tiếng đóng cửa vang lên đánh tỉnh Vương Nhất Bác còn đang bối rối, gã cười khổ, sớm biết sẽ có ngày này.

Nhưng gã biết tính tình của mình, gã không phải là một con người có thể để bản thân chịu thiệt thòi, thế nên gã một chút cũng không hối hận về việc làm năm đó

Về phần Tiêu Chiến, hiện đang tức giận cực kì, nghĩ đến những đau khổ và uất ức mà mình phải trải qua, mà tất cả là do một tay người bên gối mà bản thân yêu thương hết mực tạo nên, thì em chỉ hận không thể xé xác Vương Nhất Bác cho rồi, yêu đương cái khỉ gì nữa!!!

"Hôm nay cậu ngủ lại đây hả Sean?" - Bạn cùng phòng thấy Tiêu Chiến hầm hừ ôm Vali trở về, tâm trạng có vẻ không ổn bèn quan tâm hỏi.

"Ừ, hôm nay tớ ngủ ở đây."

"Lâu lắm mới gặp cậu đó, từ ngày có tình yêu mới, aizzz Sean đi chẳng thấy ngày trở về."

"Giờ trở về rồi chắc tớ không đi nữa đâu." - Tiêu Chiến quả quyết nói.

Bạn cùng phòng im lặng, nhìn tình hình này chắc chắn là cãi nhau rồi. Để tôi xem đôi cẩu nam nam các người tấu hài được bao lâu!!

——————

Đêm đến, Tiêu Chiến trằn trọc không sao ngủ được, nguyên nhân đơn giản cực kì, bởi vì tên bạn cùng phòng của em đang nói mớ. Thỉnh thoảng còn gào thét lên như heo bị chọc tiết, "Đừng đến đây, đừng đến đây, cứu tôi với. Cứu tôi!!!"

Mà nguyên nhân chẳng có gì khác, ngoài Quý ngài đáng kính đang đứng như tượng nhìn chằm chằm Tiêu Chiến nãy giờ.

Chắc hẳn là bị gã ảnh hưởng rồi.

Tiêu Chiến thở dài, dưới cái nhìn nóng rực của Vương Nhất Bác, ngồi lên, gãi gãi đầu, "Anh đây là muốn gì đây?"

"Chuyện sáng nay, không phải là tất cả là do anh cố ý. Một phần vì giúp Ivan trả thù, cũng là để tiếp cận em."

"Em cũng biết nếu như xét về thân phận của em, từ lúc chào đời đến hiện tại anh chưa hề cảm nhận được cái gì gọi là tình yêu. Chỉ biết vâng theo ý muốn của mình, nên sẽ khó tránh khỏi sai sót, anh thật sự xin lỗi."

"Theo anh về đi." - Cái bóng đen hạ giọng xuống, dù cho Tiêu Chiến không thấy rõ mặt, nhưng chắc gã lại mím môi sau đó rũ mắt xuống, biểu tình y hệt như mấy đứa nhóc bị người lớn cấm ăn kẹo ngọt.

"Em lặng cũng đã lặng nửa ngày rồi, theo anh về đi rồi chúng ta cùng nhau lặng tiếp."

Tiêu Chiến đỡ trán, sau đó mới thở dài một hơi, "Được rồi, anh đừng có làm cái biểu tình đó nữa được không. Để em ngủ hết hôm nay, hôm sau sẽ quay về mà."

Bản thân Tiêu Chiến không phải là người thù dai, chỉ là sau khi biết được chân tướng thì có chút khó chấp nhận. Nhưng trên hết, em đã quen với sự có mặt của gã rồi, quen với việc dựa dẫm vào gã, xem gã là cả thế giới, chuyển động chỉ vì một mình Vương Nhất Bác.

Ai yêu nhiều hơn thì người đó định sẵn sẽ trở thành kẻ thua cuộc.

Ai biểu Tiêu Chiến thương gã làm gì chứ.

"Không muốn, muốn về ngay bây giờ cơ!!" - Vương Nhất Bác làm nũng, giáo sư Vương người hơn Tiêu Chiến những sáu tuổi đang làm nũng. Quý ngài nửa đêm dưới hình dạng cái bóng quái dị đang làm nũng, mà gã cũng vừa hay, đạt được mục đích.

"Về kiểu gì bây giờ, anh đừng làm người khác mất ngủ theo." - Tiêu Chiến cũng có hơi chút buông xuôi rồi, vươn tay lại kéo cái bóng màu đen về phía mình.

"Lại đây, ngủ một đêm rồi về."

"Anh còn cách khác mà." - Gã vui mừng, chốc lát biến trở về hình dạng con người, còn chưa để Tiêu Chiến kịp suy nghĩ ý tứ trong lời nói của gã, chớp nhoáng em đã thấy mình đang ở một nơi khác.

Cả người Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác đặt dựa vào thân cây, gió đêm thổi đến làm em hơi chút rùng mình. Em nhìn gã, Vương Nhất Bác đang tà tứ cười, "Đây là, anh muốn làm gì hả?"

"Lặng cũng lặng nửa ngày, anh nhịn cũng đã nửa ngày, cục cưng phải đền cho anh!!" - Gã vô liêm sỉ nói, môi dán lên tại của Tiêu Chiến thì thầm.

"Anh...này...không được!!!! Đây là bên ngoài." - Tiêu Chiến giãy giụa, hai tay áp sát bờ ngực của Vương Nhất Bác, bộ dáng thoạt nhìn dục cự hoàn nghênh.

"Thì sao? Đêm rồi chẳng ai đi đến đây đâu." - Vương Nhất Bác hôn tại của Tiêu Chiến, hài lòng khi thấy phản ứng của người kia.

"Xin em, lần này thôi mà~~" - Gã chớp mắt, bộ dạng cầu xin làm cho Tiêu Chiến mềm lòng, hai tay buông thõng xuống làm Vương Nhất Bác hí hửng trong bụng. Gã muốn làm ở khu rừng phía sau trường đã lâu rồi mà chưa có dịp.

Nay có cơ hội, làm sao có thể để vụt mất cơ chứ.

Vương Nhất Bác hôn môi Tiêu Chiến, vừa mới xa nhau chỉ có nửa ngày mà gã nhớ em không thể chịu nổi. Tiêu Chiến cũng choàng cổ Vương Nhất Bác, tiếp nhận nụ hôn thô bạo đầy tính xâm lược này.

Tay gã bấu chặt lấy eo nhỏ, hơi dùng sức làm em rên lên, kéo về phía mình, hạ thân của cả hai va chạm nhau, ma xát cách một lớp vải quần thậm chí còn cảm nhận được nhiệt độ nóng rát. Một chân gã chen vào giữa hai chân Tiêu Chiến, liên tục cọ xát khiến thành viên của em cương cứng lên.

Em mê muội nhìn gã, Tiêu Chiến yêu chết đi cái cảm giác này, cảm giác bị gã hung hăng xâm nhập, chiếm đoạt.

Cảm giác là rượu độc, cũng chính là thuốc giải duy nhất của một người.

Trong rừng cây vang lên tiếng thở dốc tiêu hồn, còn có tiếng môi lưỡi quấn quýt cùng rêи ɾỉ gợϊ ɖụ©. Vương Nhất Bác thoát quần của em, chỉ chừa lại cái áo pajama phía trên, nâng một chân Tiêu Chiến lên, ngắm nhìn tiểu huyệt mà mình mong nhớ.

"Đừng nhìn mà..." - Tiêu Chiến ngượng ngùng nói, hai tay quơ quàng muốn che mắt gã lại, nhưng bị Vương Nhất Bác gạt phăng ra, đầu lưỡi ma mãnh của gã nhắm đến huyệt khẩu đang co rút mà hướng tới.

"Anh..." - Em rên lên thành tiếng, chợt nhận ra mình còn đang không ở nhà, lập tức dùng hai tay bịt kín miệng.

"Phải làm trơn, không thì em sẽ đau lắm." - Gã ôn nhu nói, vẫn chuyên tâm với việc trước mắt.

Vương Nhất Bác đem mặt chôn ở giữa hai cánh mông của Tiêu Chiến, ra sức mà ở động nhỏ tiêu hồn kia hút vào.

Cả người Tiêu Chiến bây giờ chỉ dựa vào thân cây và vai của Vương Nhất Bác chống đỡ. Hai chân em vòng qua cổ của gã, cánh mông trắng nõn bị nắn bóp đến đỏ ửng, in hằn hai dấu tay.

"Ưʍ....ah——-" - Tiêu Chiến thở hổn hển, ngẩng cao cổ muốn lấy lại hô hấp bình thường, đôi mắt ngập nước, môi mọng khẽ nhếch lên, bộ dáng yêu đuối bất lực khiến người khác có loại xúc động muốn ngược đãi người thanh niên này.

Thân thể Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác hấp cho mềm nhũn, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, chỉ có thể dựa vào Vương Nhất Bác chống đỡ.

Về phần gã, vẫn rất chuyên tâm vào công việc của mình, tiếng hấp nước vang vọng cả một vùng quanh đấy, khi gã tách ra mơ hồ còn thấy một đường chỉ bạc kéo dài.

Nhìn thấy bộ dáng mê mẩn của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nhịn không được hôn lên môi của em, trải dài hai bên má, rồi hướng xuống hai điểm hồng chẳng biết bại lộ trong không khí tự bao giờ.

Gã ngậm vào một bên, đầu lưỡi linh hoạt đánh một vòng quanh quầng vυ", kí©h thí©ɧ nó dựng đứng, nhẹ nhàng day day rồi cắn nhẹ khiến người phía trên rêи ɾỉ. Tiêu Chiến ngửa cổ hít vào một hơi trước trò đùa nhỏ của gã.

Vương Nhất Bác thuận thế trườn lên ngậm lấy hầu kết của Tiêu Chiến mυ"ŧ vào. Em ngây ngẩn, sau đó cả người hơi run rẩy, dươиɠ ѵậŧ nhỏ xinh phía dưới đã loáng thoáng rỉ dịch nhỏ giọt trên quần tây đen của Vương Nhất Bác.

"Hức———Nhất Bác, em muốn..." - Tiêu Chiến nức nở nói, yết hầu bị kí©h thí©ɧ đến làm em có chút chịu không nổi, cả người như nhạy cảm hẳn lên và phía sau cũng ngứa đến lợi hại.

"Ngoan, cho em." - Vương Nhất Bác vuốt tóc Tiêu Chiến, giờ đã bị ướt đẫm vì mồ hôi. Gã hôn nhẹ lên má của em, không chần chừ mà đâm thẳng dươиɠ ѵậŧ thô to vào bên trong.

"Ah!!!" - Thế công bất ngờ làm Tiêu Chiến thét lớn, nhưng vẫn như mọi lần, sự kết hợp đến từ phía dưới này làm em và cả Vương Nhất Bác thở dài một cách thỏa mãn.

"Nhất Bác, anh di chuyển, di chuyển nha." - Tiêu Chiến nói, côn ŧᏂịŧ trong cơ thể em đang có xu hướng căng cứng dần mà người trước mắt lại chỉ đứng im bất động, hết đường, đành phải cầu xin gã trước.

"Anh là đang để em thích ứng." - Vương Nhất Bác nheo mắt, đỡ mông Tiêu Chiến lại chẳng hề báo trước mà bắt đầu va chạm kịch liệt.

"A....a....Nhất Bác..." - Nước mắt sinh lý rơi xuống từng giọt, Tiêu Chiến không thể khống chế mà gọi tên gã, vòng tay ôm lấy tấm lưng trần trụi mồ hôi mà kéo sát về phía mình, mông hơi nhếch lên đong đưa theo từng nhịp thúc.

Vương Nhất Bác liên tục thúc eo, bên trong tiểu huyệt của Tiêu Chiến thật nóng, nộn thịt mềm mại xoa bóp côn ŧᏂịŧ của gã khiến gã mau chóng mụ mị đầu óc. Tiếng da thịt va chạm vang lên cả rừng cây, ở vị trí giao hợp của hai người rơi xuống từng mảng dịch giao hợp trắng đυ.c.

"Ưʍ...ở đó...ở đó..." - Cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ cọ xát qua điểm gồ lên, Tiêu Chiến không thể khống chế được mà rên lên. Mỗi lần ma xát qua điểm đó tựa như có một dòng điện vô hình chạy dọc sống lưng, khiến em ứa nước mắt vì kɧoáı ©ảʍ.

"Cục cưng, thật chặt." - Vương Nhất Bác trên giường thật sự là một ông chồng rất biết nghe lời, gã nhắm cái điểm nhạy cảm đấy mà nghiền côn ŧᏂịŧ qua lại nhiều lần, vui thích ngập tràn l*иg ngực khi Tiêu Chiến thất thần lộ ra biểu tình mê muội không thể khống chế. Dịch vị chảy dọc xuống bên khoé miệng bị Vương Nhất Bác lần lướt liếʍ hết đi, phía dưới như cái máy cày linh hoạt liên tục ra vào thân thể của Tiêu Chiến.

"Ưm——-ah....Nhất Bác...." - Chỉ thấy một mảnh loé lên, Tiêu Chiến váng đầu, phóng thích lên người Vương Nhất Bác.

Sau khi bắn tinh làm cho Tiêu Chiến tê dại cả người, thân thể từ trong ra ngoài đều phủ lên một tầng kɧoáı ©ảʍ mơ hồ, lại vô lực.

Ngay lúc đó, Vương Nhất Bác trừu sắp thêm nữa rồi cũng phóng thích cả vào bên trong. Gã rút dươиɠ ѵậŧ ra, Tiêu Chiến xụi lơ đứng không vững ngã vào trong ngực của gã, hai bên đùi chảy dài xuống từng dòng dịch trắng đυ.c, cả kẽ mông cũng thoắt ẩn thoắt hiện ánh nước làm cho người ta mơ màng.

"Đưa em về nhà, mau lên." - Tiêu Chiến mơ màng nói, tuỳ tiện để Vương Nhất Bác ôm đi biến trở về tổ ấm của bọn họ.

....

Sáng hôm sau, bạn cùng phòng của Tiêu Chiến thức giấc trong trạng thái bơ phờ vì đêm qua gặp đủ loại ác mộng, vô số ma quỷ bám lấy hắn như muốn đòi mạng.

Lại nhìn bên cạnh giường bên trống không, va li cũng đã không cánh mà bay. Bạn cùng phòng gãi gãi đầu oán giận.

"Lại còn nói sẽ không đi nữa, đừng tưởng ông không biết lũ yêu nhau các người thích nhất là diễn mấy màn kịch gương vỡ rồi lại lành."

—————————

Reader đòi H nên Xấu cho H, đừng có vì tui chiều mà sinh hư nghe hok 😏😏😏