Chương 41-2

Edit: babynhox

Học sinh kia vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt của chủ nhiệm lớp dính vào

trên

cửa sổ thủy tinh, thu hết

một

màn vừa rồi vào mắt.

Vẻ mặt kia nham hiểm như nghĩ tới cái gì đó, giống như

đang

tính toán làm thế nào có thể chia đều món nợ vừa rồi lên người từng học sinh trong phòng học này.

Tiếng kêu sợ hãi này cũng kinh động mọi người trong lớp học, mọi người nhìn sang, chủ nhiệm lớp cũng

không

trốn

không

né, khóe miệng lộ ra nụ cười xảo quyệt.

Sống lưng bọn học sinh cũng phát lạnh --

Chúc Ương lại đứng dậy

đi

ra khỏi chỗ,

đi

tới bên kia giơ tay liền nhấc hai cái bàn

đang

cản trở lên, dĩ nhiên mấy học sinh chung quanh cũng bị xốc lảo đảo suýt chút bị ngã xuống.

Chỉ thấy



đi

tới trước cửa sổ, đấm mạnh

một

quyền vào thủy tinh, thủy tinh thuận theo vỡ vụn đâm vào

trên

mặt chủ nhiệm lớp.

Bên ngoài truyền đến

một

tiếng hét thảm, Chúc Ương thu tay về: "Vào tiết học, mẹ nó ông lại ở đây chế tạo nụ cười khinh bỉ, thành tích bị kéo thấp

thì

ông có chịu trách nhiệm

không? Có tu dưỡng nghề nghiệp hay

không

hả?"

nói

xong còn phun nước bọt ra ngoài, cứ thế trở lại chỗ ngồi, móc sơn móng tay ra chậm rãi sơn lên.

Màu sơn đỏ tươi so sánh với màu sắc đơn điệu xung quanh,

thật

sự

rất nổi bật.

Chúc Ương thấy toàn bộ ánh mắt đều rơi

trên

người mình,

không

nhịn được ngẩng đầu: "Tự mình nghe giảng bài

đi, xảy ra chuyện gì hả? Thi tốt nghiệp trung học còn trông ngóng tôi giải đề làm bài giúp các người sao?"

Bọn học sinh run lên, rối rít thu hồi ánh mắt.

Người bị giáo viên xúi giục bất chấp chèn ép vào nửa tiếng trước, vào lúc này muốn ngăn cũng

không

ngăn được ham muốn liếc trộm

cô.

Giống như thiêu thân thấy ánh sáng.

Giáo viên Ngữ Văn thấy hậu quả của chủ nhiệm lớp

không

khá hơn bao nhiêu, càng bất an hơn, chủ nhiệm lớp lại

không

giận dữ chạy vào.

Học sinh có mặt từ khi nhập học tới nay vào tiết học Ngữ Văn, đây là lần đầu vượt qua 20 phút yên tĩnh mà

không

thấy giáo viên phát giận.

Cuối cùng lúc chuông tan học vang lên, dùng mắt thường có thể thấy được giáo viên Ngữ Văn thở phào

một

cái.

đang

vội vã thu dọn đồ đạc muốn rời khỏi phòng học, liền bị Chúc Ương gọi lại --

"cô

giáo, xem ra vẫn có thể giảng bài yên tĩnh nha."

nói

xong cười hai tiếng giống như biếи ŧɦái: "Ha ha, tôi còn tưởng rằng chướng ngại tinh thần rất khó có thể uốn nắn được chứ."

Rồi

nói

với Chúc Vị Tân bên cạnh: "Bác sĩ Chúc, hiệu quả trị liệu

không

tệ."

Chúc Vị Tân tiếc nuối lắc đầu: "Đáng tiếc, nếu là giai đoạn biến chứng nặng còn có thể thử

một

số liệu pháp kích điện."

Chúc Ương an ủi

hắn: "Ôi, đừng nản chí, lỡ như bị tái phát

thì

sao,

không

phải

không

cơ hội."

Giáo viên Ngữ Văn bị dọa cho sợ đến vội vàng ra khỏi phòng học, cũng

không

biết mười phút nghĩ tiết này trao đổi cái gì trong phòng làm việc chung, tóm lại những giáo viên tiếp theo đều biểu

hiện

đàng hoàng.

Lúc này

một

chiếc xe buýt lái vào trong trường, tới tới lui lui chỉ là tháo đồ cũng tốn nửa giờ, Chúc Ương còn

đi

xem

một

chuyến, quản lý ký túc xá nhìn thấy nhiều đồ tốt như vậy cũng rất vui vẻ, giống như những thứ đồ này

đã

là của bà ta.

Đồ dùng hàng ngày còn có đồ vật linh tinh chuyển vào gian phòng của Chúc Ương, nàng chê giường của phòng ngủ này

không

thoải mái, dứt khoát mua hai cái giường khác, còn mua cái sofa

nhỏ, nếu

không

phải là diện tích gian phòng

không

thoải mái, đoán chừng còn có.

Quần áo mỹ phẩm dưỡng da cao cấp, còn mua

không

ít đồ ăn vặt của và em trai thích, mua thêm cho Chúc Vị Tân cái máy chơi game.

Gần đây cậu si mê nông dược, đúng là là bị tên đồng đội như heo hãm hại mà.

Ừ, ID đồng đội heo là Tạ Thiên Sư, Chúc Ương cảm thấy thế giới có hơi

nhỏ.

Còn có

một

số đồ ngổn ngang cũng

không

biết Chúc Ương dùng tới làm gì, nhưng ngược lại quản lý ký túc cũng làm theo lời

cô, thu dọn

một

phòng trống chất đống bên trong.

Quan trọng nhất là



mua

một

đống nguyên liệu đa dạng tươi mới, rau quả thịt gạo mì và gia vị, muốn gì có đó, còn mua

không

ít máy móc dụng cụ nấu nướng.

Chiến trận này lớn hơn so với lúc ở nhà chị Vương, dù sao nhà chị Vương

không

có nhiều miệng như vậy.

Bởi vì quản lý ký túc nấu cơm ăn

không

ngon, Chúc Ương cũng

không

muốn ăn cơm người phụ nữ lề mề này làm, liền làm chủ đưa Lưu Chí và Triệu Sổ từ học sinh chuyển thành nhân viên công chức.

Vừa vặn làm

một

đầu bếp

một

người cắt rau.

Tay gõ hạt dưa của quản lý ký túc ngừng lại: "Cái này,

không

hợp quy tắc? Chỉ có chủ nhiệm giáo dục mới có quyền bổ nhiệm nhân

sự."

Chúc Ương

nói

: "Tôi

sẽ

tự thông báo với bà ấy, bà ấy

sẽ

đồng ý,

hiện

tại chẳng qua là

nói

trước kết quả mà thôi."

"Nếu bà sợ gánh trách nhiệm,

nói

thẳng là tôi tự làm chủ là được, cũng

không

dính líu tới bà."

Vậy

thì

có cái gì mà quản lý ký túc phải lo lắng nửa?

không

cần làm cơm, lại được dịp vui vẻ nhàn rỗi.

Lưu Chí cùng Triệu Sổ

đi

vào ký túc xá, lập tức cởi đồng phục học sinh ra ngay: "Ai da, cảm tạ ơn

không

gϊếŧ của trường học trước kia của tôi, cảm tạ lúc ấy dạy dỗ ân cần, giáo viên nào tức giận nhất cũng chỉ đánh vào lòng bàn."

"Tôi con mẹ nó ra khỏi vòng chơi này

thì

chuyện đầu tiên chính là mua

một

giỏ quà trái cây thuốc bổ đến thăm hỏi người dạy dỗ ân huệ của tôi."

Tuy rằng Lưu Chí cùng Triệu Sổ

không

phải là cao thủ có tài nấu nướng gì, nhưng cũng sống

một

mình

đã

lâu, vẫn biết vài món ăn gia đình, bình thường Lưu Chí

không



yêu

thích gì, còn thích ở nhà tập làm món ăn.

Triệu Sổ làm

không

làm được món chính gì, nhưng rửa rau cắt thức ăn cũng

không

làm khó được

hắn

ta, người chơi tăng cường thể chất, độ nhanh nhẹn và cảm nhận phối hợp tự nhiên phải nổi trội hơn người thường, cho dù là lúc trước

không

có sở trường kỹ thuật cắt rau

thì

bây giờ cũng

sẽ

không

quá kém.

Chờ lúc lớp học buổi trưa kết thúc, chuông cơm bữa trưa vang lên, bọn học sinh

đi

tới phòng ăn, đối mặt cũng

không

phải là món ăn thưa thớt canh suông nước lả đặt

trên

bàn dài chờ phân chia.

Mà là mấy món ăn phong phú được mang lên bàn, món chính có chân giò heo hầm, sườn nướng, cá luộc, mỗi

một

nhóm bàn dài là hai chậu tràn đầy món ăn chính.

Rau xào chính là các loại món ăn gia đình bình thường, thịt heo xé sợi, cà tím xào thịt, thịt kho tàu đậu hủ, ớt xanh khoai tây cắt sợi xào, cà chua xào trứng, còn có canh trứng dưa chuột.

Cũng phân theo thứ tự bày ra mỗi loại phần, tuyệt đối bảo đảm mỗi học sinh đều có thể gắp đến, số lượng cũng bảo đảm đầy đủ.

Cơm

đã

được bới ra, mỗi

một

chén đặt ngay trước chỗ ngồi, từng hạt gạo to tròn lóng lánh, cứng mềm vừa phải, còn có thể thấy hơi nóng bay lên.

Cả phòng ăn đều là mùi thơm nóng hổi, những thứ này trước khi bọn họ bước đến đây chẳng qua là

một

bữa ăn bình thường, nhưng sau mấy tháng canh suông nước lả

thì

thứ này càng mê người hơn so với bất cứ món của ăn vật là nào.

Vào lúc này bọn Lưu Chí đẩy hai cái dàn lò nướng ra ngoài: "Ăn

đi, ngồi xuống ăn

đi, tôi còn nướng

một

ít khoai lang,

một

lát làm đồ ăn vặt, thời gian

không

đủ chỉ có thể chuẩn bị như vậy."

Lại chỉ vào hai món ăn chính là giò heo hầm cùng sườn nướng: "Hai món này là dùng nồi áp suất làm, mùi vị

không

phải là rất ngon, buổi tối

sẽ

làm ngon hơn cho các người."

Bọn học sinh nhìn bọn họ lại nhìn Chúc Ương, hiểu



đây là người làm chủ tất cả mọi chuyện, yên lặng ngồi xuống bưng chén bắt đầu ăn cơm.

Ăn được

một

nửa

không

biết nơi nào phát ra

một

tiếng nức nở

thật

nhỏ, nhưng

không

có ai ngẩng đầu

đi

tìm, bởi vì chính mình cũng thỉnh thoảng rơi nước mắt trong chén cơm.

Chúc Ương và mấy người chơi cứ theo lẽ thường mà ngồi

một

bàn khác, ăn cơm trưa xong lại để cho bọn Lưu Chí

đi

đón nữ sinh được đưa tới phòng y tế về.

Giường của



ấy

đã

bị làm ướt, nhưng lúc Chúc Ương cho người đem thuốc lại tăng thêm ít đồ, trở lại liền lập tức gọi người

đi

thay rồi.

Lưu Chí làm thức ăn rất nhiều, nhưng bọn học sinh lại có thể ăn hết, cơm nước xong lại trở về phòng học làm bài tập.

Giáo viên của cái trường học này có trình độ bình thường, mà lại sắp xếp bài tập nghiêm ngặt, ngoài hoạt động sinh lý cần thiết của bọn học sinh

thì

thời gian còn lại căn bản đều là viết viết viết.

Buổi tối thầy chủ nhiệm mới trở lại, liền bị mấy giáo viên vây quanh,

một

đám người trong phòng làm việc

không

biết

nói

cái gì.

Trước giờ tan học lớp tự học buổi tối, Chúc Ương liền bị gọi vào phòng đào tạo.

Tin tức này vừa đưa ra,

không

khí cả lớp cũng bị ngưng tụ, lo lắng nhìn Chúc Ương

một

chút.

Chúc Vị Tân trực tiếp đứng lên, dù thế nào

đi

nữa

thì

chị cậu

đi

chỗ nào cậu liền theo chỗ đó.

Lớp trưởng mang tin tức trở về nhắm mắt

nói: "cô

chủ nhiệm,



nói

chỉ để cho

một

mình bạn học Chúc Ương đến đó."

Chúc Vị Tân sao có thể quan tâm cái này?

đang

muốn cùng

đi

với chị cậu, liền bị Chúc Ương ấn trở về chỗ ngồi --

"Gường mới mua còn chưa trải gọn đâu, em

đi

theo chị rồi chẳng lẽ lúc trở về phòng ngủ chị còn phải từ từ chờ em làm sao?"

"Được rồi được rồi, em

đi

về trước trải giường chiếu chờ chị."

Chúc Vị Tân vẫn lo lắng, nhưng thấy động tác vặn bánh chèo

trên

tay chị cậu, nhớ tới cây ống thép bị vặn thành bánh quai chèo liền bất đắc dĩ

nói

: "Vậy chị trở về sớm chút, em trải giường xong chị còn chưa trở về em

sẽ

đi

tìm chị."

Chúc Ương gật đầu qua loa

một

cái, xách

một

chiếc túi rỗng ra khỏi lớp học, nếu có người chú ý tới liền phát

hiện.

Trong khoảnh khắc ra khỏi cửa lớp học kia, cái túi rỗng

nhẹ

bẫng kia đột nhiên có cảm giác giống như là có vật nặng gì đó.

đi

tới phòng đào tạo lại chỉ có

một

mình chủ nhiệm giáo dục, Chúc Ương cũng vui vẻ

không

cần phải suy nghĩ cách tìm người thanh toán, liền khóa cửa lại, ném túi qua

một

bên, hờ hững ngồi vào chỗ đối diện chủ nhiệm giáo dục.

Chủ nhiệm giáo dục nhìn bộ dáng của

cô, giống như là nghĩ tới điều gì, trong mắt lóe lên

một

chút lạnh lẽo

không

vui.

Tiếp tục mở miệng

nói

: "Tôi xem xem trong mấy ngày tôi nghĩ phép này, đầu tiên là trêu đùa ác ý với giáo viên tiếng

anh

quấy nhiễu trật tự lớp học, sau đó là đánh giáo viên Ngữ Văn đến hôn mê, quan trọng nhất là

không

nộp vật dụng riêng, sắp xếp phòng ngủ

không

hợp quy cách, dùng cơm thiên vị, buổi sáng

đi

trễ đến 3h, tới

không

tới

một

phút lại tự tiện rời khỏi, lại tiếp tục công kích giáo viên gây rối loạn kỷ luật, tấn công chủ nhiệm lớp, hối lộ quản lý ký túc xá mua

một

đống vật phẩm

không

hợp quy định, nhúng tay điều động nhân

sự, sửa đổi bữa cơm tiêu chuẩn."

nói

xong chủ nhiệm giáo dục lạnh lùng cười

một

tiếng: "Cái trường học này thành lập mấy năm nay, đây chính là lần đầu tôi gặp phải học sinh có thể làm ra nhiều vi phạm nghiêm trọng trong

một

thời gian ngắn như vậy."

"Căn cứ nội quy trường học -- "

"Xuy --" Chúc Ương xuy cười ra tiếng, thấy ánh mắt của chủ nhiệm giáo dục nhìn



càng

không

tốt hơn, cũng chưa từng nghĩ tới

sẽ

thu lại.

Ngược lại

không

lo lắng

nói

: "Nội quy trường học? Nội quy trường học là ai định ra? Bà sao?"

"Bà trịnh trọng kể



tội trạng nghiêm trọng của tôi, bộ dạng nghiêm túc giống như Thẩm Phá ở trong mắt của tôi rất tức cười, khống chế

một

đám trẻ con,

thật

sự

cứ như vậy mà khiến cho bà cảm thấy

sự

thích thú của quyền lợi sao?"

Chủ nhiệm giáo dục liền thay đổi sắc mặt: "Em -- "

Chúc Ương giơ tay lên, ý bảo bà ta bình tĩnh

một

chút đừng nóng, tựa người

trên

ghế dựa, nghiêng chân, thảnh thơi mà

không

lo lắng,

không

chút nào bị khống khí ảnh hưởng.



hỏi ngược lại: "thật

ra

thì

tôi có chút tò mò đối với chuyện



giáo xin nghĩ hôm qua đến hôm nay, nghe

nói

nơi này cách khu vực nội ô thành phố chừng hai tiếng rưỡi đường xe, đương nhiên nên chọn nơi vắng vẻ như vậy, vì phòng ngừa học sinh chạy trốn."

"cô

giáo,



không

tiếc thời gian dùng năm sáu tiếng gấp rút

đi

đường như vậy, trở về là vì làm gì đó sao?"

Sắc mặt chủ nhiệm giáo dục khó coi

nói

: "Chuyện riêng của giáo viên cũng

không

cần em xen vào, giống như học sinh

đi

tới trường học chỉ cần học tập, giáo viên ở chỗ này chỉ cần làm việc đúng trách nhiệm của mình là đủ rồi."

"Làm việc đúng trách nhiệm? E rằng

không

phải như vậy?" Ánh mắt Chúc Ương liếc: "Chẳng lẽ

không

phải là

một

người phụ nữ thảm hại, hôn nhân thất bại,

sự

nghiệp thất bại, cuộc sống thất bại, núp vào

một

góc ở nơi ngăn cách này, xem nơi đây thành

một

nơi độc đoán, thống trị mười mấy vị thành niên xây dựng vương quốc, đắc ý tự làm tê liệt chính mình sao?"

"Phanh!" Chủ nhiệm giáo dục đột nhiên đứng lên, tay vỗ bàn

một

cái, cười lạnh

một

tiếng: "Xem ra

nói

chuyện theo thường lệ là dư thừa, người học sinh này

không

có chút hối cãi nào, trực tiếp nhốt lại

đi."

Mới

nói

dứt lời trong phòng tài liệu liền có hai người lao ra, chính là hai người có thân hình mạnh mẽ nhất trong các giáo viên, hung thần ác sát liền nhào tới bắt Chúc Ương.

Liên tục có ba giáo viên bị tấn công thành công



ràng

đã

khiến bọn họ trở nên cẩn thận hơn, cho nên mới gọi

một

mình Chúc Ương đến đây, lại để hai người này trốn trong phòng tài liệu muốn giảm bớt lòng đề phòng của Chúc Ương.

Chủ nhiệm giáo dục cười

một

tiếng: "Tự em khóa cửa, ngược lại tiện lợi cho các thầy giáo."

Chúc Ương cũng là

không

lộ ra chút vẻ kinh hoảng nào, ngay cả người

không

có đứng lên: "Tự tôi khóa cửa, dĩ nhiên chỉ có thể tiện lợi cho chính mình."

Sau đó nâng cái chân kia nhanh chóng đạp tới phía trước, liên tiếp hai cái, vừa đúng đạp ngay vào

trên

đầu gối của hai thầy giáo.

một

tiếng "Rắc rắc" vang lên



ràng, hai giáo viên ngã xuống đất theo tiếng vang, ôm đầu gối kêu lên.

Trong đó còn có

một

chủ nhiệm lớp của bọn họ, Chúc Ương ngồi

trên

ghế từ

trên

cao nhìn bọn họ: "Này này!

không

phải

nói

gảy chân cũng phải bò

đi

học sao? Ngoài miệng thầy

nói

chính mình có thể chịu được bao nhiêu cực khổ,

một

chút va chạm liền có phản ứng này,

không

khớp với những gì thầy thổi phồng đó."

Chủ nhiệm giáo dục thấy



có thể trong nháy mắt khiến cho hai người to khỏe bị như vậy, tình huống quá mức

không

ngờ, nhất thời cũng có chút hoảng.

Lại thấy Chúc Ương đá hai người ngất xĩu, lại tiếp tục

nói

với bà ta: "cô

giáo,

nói



nói

chuyện riêng với nhau sao lại dư ra hai người như vậy, làm cho người ta rất thất vọng đó."

"Nhưng niệm tình vi phạm lần đầu, lần này cũng

sẽ

không

so đo."

nói

xong liền lộ ra nụ cười

âm

u với chủ nhiệm giáo dục: "Dù sao

nói

một

cách nghiêm túc

thì

tôi cùng



giáo cũng coi như là người

một

đường, cũng

không

chịu nổi người khác làm trái ý mình."

Chủ nhiệm giáo dục cho là



muốn ra tay với mình, lại thấy

một

cái túi đột nhiên rơi đến trước mặt mình, phát ra tiếng vang dọa khiến bà ta giật mình.

Chúc Ương liền ra hiệu cho bà ta: "Mở ra

đi!"

Chủ nhiệm giáo dục đề phòng nhìn

cô, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của



vẫn khó khăn vươn tay, từ từ mở khóa kéo túi ra.

Bên trong chính là

một

xấp lại

một

xấp tiền, sáng



hoa mắt người.

Tiếp theo liền nghe thấy giọng

nói

của Chúc Ương: "cô

giáo,



phải tin tưởng, tôi

không

có việc gì mà đến nơi này,

không

phải là vì biểu dương chính nghĩa."

"Giống như

cô, tôi chỉ là vì thích thú."

Thấy chủ nhiệm giáo dục bị mấy thao tác liên tiếp của



làm cho ngu muội, ánh mắt nhìn



giống như kẻ điên.

Chúc Ương cười cười: "Lúc tôi tới đây liền điều tra



tại sao những thứ giáo viên các người lại xuất

hiện

ở nơi này, bị các trường học đuổi việc,

không

tìm được việc làm ở trường học chính quy, nơi này đúng lúc cần dùng

một

số giáo viên với mức lương giá rẻ."

"không

thể

không

nói

hiệu trưởng

thật

đúng là khôn khéo trong suy nghĩ tăng thu giảm chi. Mà bà -- "

"Bởi vì dùng cách xử phạt về thể xác đến mức học sinh tàn phế rồi bị đuổi, bởi vì phát sinh xung đột với chồng trong quan niệm giáo dục con cái mà ly hôn, bởi vì mất công việc khiến nguồn gốc kinh tế túng quẫn

không

có được quyền nuôi dưỡng con."

"Ngoài miệng bà luôn miệng

nói

học sinh là người thất bại, muốn đưa bọn họ

đi

cải tạo thành phẩm chất đạt tiêu chuẩn phù hợp với mong đợi của cha mẹ, nhưng lại càng

không

muốn tiếp nhận cái kết quả này so với bất cứ ai."

"Giáo viên lại muốn nhận được cảm giác thỏa mãn và vui sướиɠ từ trong bồi dưỡng giáo dục người khác, chỉ có cảm giác thỏa mãn du͙© vọиɠ khống chế và du͙© vọиɠ quyền lợi,

không

cần hoài nghi, tôi chính là

đang

khinh bỉ bà."

"Rốt cuộc là có bao nhiêu thất bại cặn bã mới có thể tìm kiếm du͙© vọиɠ quyền lợi ở

trên

người đứa bé mười mấy tuổi? Ha ha! Bởi vì bà biết nếu so với những người cùng lứa tuổi

thì

chính là

một

kẻ thấp hèn từ đầu đến đuôi."

Chủ nhiệm giáo dục vừa khuất phục dưới da^ʍ uy của



vừa rung động với sức hấp dẫn của tiền tài, trong lổ tai nghe



chê cười

không

chút trau chuốt, giận đến hô hấp nặng nề dồn dập, ngực cũng

đang

phập phồng kịch liệt.

Chúc Ương thấy bà ta như thế,

không

thèm để ý chút nào

nói

: "Nhưng

hiện

tại tôi liền cần kẻ cặn bã như bà."

"Lạnh lùng hung ác,

không

hề có tình người, đối với cái gì cũng có thể làm như

không

thấy."

nói

xong hất cằm về túi tiền

trên

bàn: "Nhận

đi, sau đó lấy về ném vào mặt chồng cũ của bà, nếm thử

một

chút, cái gì mới chân chính người trưởng thành nên hưởng thụ cảm giác thỏa mãn cùng du͙© vọиɠ khống chế."

Giộng điệu khi



nói

lời này giống như là bố thí, nhưng chủ nhiệm giáo dục nhìn tiền kia

không

nói

ra lời cự tuyệt được.

Cái trường học này tiền lương bị ép tới cực thấp, nhưng cho dù là như vậy, những thứ người như bọn họ

không

thể tìm được công viên ở trường học chính quy, cũng

không

có những kỹ năng khác nên cũng chỉ có thể tiếp nhận.

Hiệu trưởng đương nhiên

sẽ

không

bỏ kinh phí dư thừa ở nơi này, bình thường khấu trừ đồ ăn uống và đồ dùng hàng ngày của học sinh lại có thể có bao nhiêu? Đây cũng

không

phải là

một

người bà ta có thể độc chiếm.

Chủ nhiệm giáo dục

đã

không

nhớ nổi

đã

bao lâu rồi mình

không

có mua

một

món quần áo mới, tiền lương ít ỏi mỗi tháng thanh toán phí nuôi dưỡng con

gái, phí nuôi dưỡng cha mẹ, còn có chi tiêu cần thiết

thì

không

dư lại bao nhiêu.

Có số tiền này, nếu có số tiền này --

Trong lòng bà ta do dự

không

vững, liền nghe Chúc Ương

nói

một

câu: "Hay là bà muốn tôi trực tiếp lấy

đi

đàm phán với hiệu trưởng?"

Chủ nhiệm giáo dục ngẩng đầu, hiệu trưởng? Tên đàn ông đầu hói ngồi

không

mà hưởng đó, ăn cái gì cũng

không

biết đủ, có nhiều tiền như vậy ông ta

sẽ

không

quan tâm tới sống chết giáo viên - ý kiến học sinh, chỉ có ra giá cao, ông ta cũng có thể xách toàn bộ người

đi

bán.

Chúc Ương mới đến

một

ngày liền hiểu



thấu đáo thông tin riêng tư của bà ta, điều này làm cho chủ nhiệm giáo dục nhận định hai chị em này

không

phải là bị người lớn trong nhà xử lý phiền phức đưa vào, huống chi còn mang theo những

một

khoản tiền lớn

trên

người,



ràng là có chuẩn bị mà đến.

Nếu như bà ta

không

đồng ý, bà ta

không

chút nghi ngờ rằng Chúc Ương có thể dễ dàng liên lạc với hiệu trưởng.

Logic này nhìn như bình thường, nhưng ngẫm nghĩ cũng có chỗ đắn đo, nhưng trong lòng chủ nhiệm giáo dục

đã

có khuynh hướng lớn là có nên nhận số tiền kia hay

không.

Ở khuynh hướng này, dĩ nhiên là liều mạng tìm ra lý do thuyết phục mình.

Bà ta hỏi: "Vậy còn em, em muốn cái gì?"

Chúc Ương

nhẹ

nhàng cười

một

tiếng: "Bà là ếch ngồi đáy giếng

không

biết thế giới rộng lớn, tôi đưa bà tấm vé để mở mang hiểu biết

một

chút. Mà tôi, chính là dạo chơi ngoài thế giới chán ngán, tạm thời vào đáy giếng tránh gió."

"Tôi muốn làm

không

khác gì bà lắm, nhưng cũng đừng nghĩ lầm rằng vận mệnh của chúng ta giống nhau."

Chủ nhiệm giáo dục hiểu

rõ, bà ta nhìn hai thầy giáo hôn mê dưới đất, mặt

không

chút thay đổi dời mắt

đi

chỗ khác, sau đó cầm lấy cái túi xách kia.

Đứng dậy cười cười với Chúc Ương: "Cũng đúng, cơ cấu đầy đủ của

một

trường học,

không

riêng gì các điều khoản chức vị bổ sung, học sinh cũng cần người dẫn đầu, bạn học Chúc Ương có đánh giá học tập tài giỏi nhiều mặt, lại có ý thức lãnh đạo,

nói

vậy có thể dẫn dắt lớp học

đi

được xa hơn."

Chúc Ương đứng dậy: "cô

giáo tinh mắt như vậy cũng cho tôi rất vui mừng."

Tiếp đó chủ nhiệm giáo dục

không

để ý tới hai giáo viên bị bán

trên

đất cùng những những đồng bọn khác nửa, tự mình đưa Chúc Ương ra cửa.

Chẳng qua là Chúc Ương xoay người,

trên

mặt thoáng qua nụ cười lạnh, vòng trò chơi này

thì

tiền chính là đạo cụ qua vòng vạn năng.

Hai ngày nay đổi cũng có

trên

trăm điểm, mặc dù đối với tài sản của





nói



không

đáng kể, nhưng vẫn là câu

nói

kia, đồ của



chính là rơi rớt thối rửa cũng

sẽ

để người mình chán ghét được lọi, nếu

thật

sự

được lợi lúc này, vậy bù trở lại ít nhất là gấp đôi đó.