Edit: babynhoxThành
thật
mà
nói, cái dạng quỷ đột nhiên nhảy ra như thế này, kiểu thủ đoạn kinh khủng hù dọa bất chợt, Chúc Ương cảm giác mình cũng nhìn thấy cũng muốn ói.
Đầu tiên, nếu là
một
bộ phim kịnh dị
thì
phần lớn hiệu quả mạnh bạo đều là như vậy, cũng trực tiếp có thể
nói
là hình ảnh thối nát
không
thể nghi ngờ.
Nhưng suy xét đây là vòng chơi cho người mới, năng lực chịu đựng của người mới có hạn, cũng phải suy xét đến tính chất thích ứng tổng thể, vào lúc này
thật
sự
là Chúc Ương cũng lười phải so đo.
Nhưng Chúc Vị Tân thấy vẻ mặt chị cậu
không
chút thay đổi
đang
sững sờ đứng nguyên tại chỗ, ngược lại nóng nảy --
"Chị ơi, chị
không
sao chứ? Bị dọa sao?" Cậu vỗ vỗ gương mặt chị cậu, chỉ vào quỷ chết treo ngược
trên
cửa
nói
: "Cái này có cái gì hay mà dọa người? Chị
đã
quên cảnh gϊếŧ heo trong nhà lúc mừng thọ 70 của bà nội sao?"
"Cũng
không
phải là treo ngược như vậy để cạo lông sao?
một
chậu nước nóng đổ xuống, cũng là từ đỉnh đầu xuống dưới như vậy."
nói
xong còn túm lấy cây kéo
không
biết là dùng cắt móng tay hay để cắt thuốc ở bên cạnh máy tính của giáo viên y tế.
đi
lên nắm tóc nữ quỷ chính là rắc rắc
một
cái, cắt xong còn giơ giơ lên về hướng chị cậu: "Nhìn xem,
không
giống như vậy sao?
không
khác bao nhiêu so với cảnh quấn heo cạo lông."
Nữ quỷ cũng bối rối, ra ngoài
một
chuyến còn chưa hù dọa được người nào, ngược lại còn bị công kích cá nhân, xong rồi đầu tóc dài cũng bị cắt hết
một
nắm.
thật
sự, đỉnh đầu
thật
sự
lạnh lẽo!
một
nữ quỷ máu tanh kinh khủng khỏe mạnh, lập tức biến thành quỷ đầu trọc, lúc lấy mạng
thì
nằm úp
trên
đất bò về hướng người đó.
Người ta thấy
không
phải là tóc dệt đen
nhỏ
máu, mà là
một
vòng đỉnh đầu trống trơn, đây cũng
không
phải là quỷ lấy mạng đứng đắn.
Nữ quỷ vừa đau lòng tóc vừa nghĩ tới tương lai của mình, lúc này thẹn quá thành giận liền muốn đưa tay bóp chết thằng nhãi này.
Lúc này Chúc Ương liền lên tiếng, mắng em trai: "Ngu xuẩn, em túm tóc nó làm gì?"
"Quỷ chết ở chỗ này
thì
tám phần là đối lập với trường học, đây cũng là quỷ, ở trong cái trường học rách nát này khó tránh khỏi
đi
đυ.ng chạm người này người kia, trực tiếp hỏi nó là có thể phá giải chuyện ma quỷ ở nơi này rồi, em đắc tội với người ta làm gì?"
nói
xong đánh đầu em trai
một
cái: "Lúc trước
đã
có 2 lần chị nóng tính lỡ tay làm quỷ tốt bị thương, cho nên sau này gặp chuyện đừng nóng nảy như vậy, nếu làm
rõ
tính hình là cùng
một
phe, vậy có bao nhiêu lúng túng hả?"
Nữ quỷ vừa nghe
cô
gái
này ngược lại là
nói
tiếng người, nghĩ rằng nếu là bọn họ thành khẩn
nói
xin lỗi và thỏa mãn
yêu
cầu của nó, chuyện này cũng
không
phải là
không
thể được cho qua được.
Liền nghe câu
nói
tiếp theo của
cô
gái
: "Nhưng mà
đã
đắc tội cũng
không
có cách nào,
không
đi
được con đường tình người
thì
liền mạnh bạo, bắt được nó, buộc chặt vào
trên
bàn mổ, ít nhiều cũng phải cạy được gì đó mới được."
Vừa dứt lời Chúc Vị Tân liền gật đầu
một
cái, bộ dáng quả nhiên là chị của mình, lập tức vươn tay muốn nắm lấy tóc còn dư lại
trên
đầu nữ quỷ lôi xuống.
Nữ quỷ vừa nghe đến cái từ bàn mổ, trí nhớ đau đớn khi còn sống tràn ngập trong đầu, dọa cho sợ đến lập tức biến mất.
Chúc Vị Tân
đang
đυ.ng vào vài sợi tóc liền bắt hụt.
"Chị ơi, chạy rồi, làm sao bây giờ?"
Nữ quỷ vừa chạy, bên trong cái phòng tối này liền biến dạng, vết máu thảm thiết khắp nơi biến mất, đồ vật lại
không
thay đổi, mặc dù
không
có vết máy thảm thiết, nhưng vẫn lạnh lẽo dọa người như cũ.
Chúc Ương
đi
vào, nhìn xung quanh
một
chút, thậm chí đưa tay đυ.ng vào
một
số chỗ, trong lòng thoáng qua
một
tia nghi ngờ.
Lúc nữ quỷ xuất
hiện
mang đến
hiện
tượng bi kịch
đã
từng phát sinh ở nơi này? Nhưng
trên
chi tiết
thì
Chúc Ương cảm thấy có mấy
không
chỗ
không
hài hòa.
Nhưng vào lúc này rối rắm cũng
không
ý nghĩa, Chúc Ương tiện tay cầm dao phẫu thuật ra cửa, đưa cho em trai của
cô: "Cầm, phòng thân."
Chúc Vị Tân
nói
: "Chẳng lẽ
không
phải nên là chị cầm sao?"
nói
xong cũng nhìn thấy chị cậu cầm ống thép
trên
giường bệnh, cổ tay chuyển
một
cái trực tiếp vặn thành cái bánh quai chèo.
Chúc Vị Tân sửng sốt hồi lâu, sau đó liền bổ nhào vào trong ngực chị cậu như chim
nhỏ
nép vào người
nói
: "Chị ơi, chị nhất định phải bảo vệ em."
Có thể
nói
là vô cùng làm bộ rồi.
Hai chị em trở lại phòng học,
đã
qua tiết thứ hai của buổi sáng, nghĩ giữa tiết ở đây hơi lâu
một
chút, nhưng đối với học sinh nơi này mà
nói
giống như tan lớp cùng
đi
học
không
có gì khác nhau.
Vĩnh viễn đều là cúi đầu làm bài làm bài làm bài, thỉnh thoảng
nói
vài câu cũng là châu đầu ghé tai thấp giọng
nói
nhỏ
nhẹ.
Hai chị em vừa vào phòng học, mọi người nhìn sang
một
cái, sau đó lại cố ý xoay chuyển tầm mắt, giống như bọn họ
không
tồn tại.
Mặc dù trước đó cũng
không
có người nào chủ động tìm bọn họ trao đổi, nhưng khuôn mặt của hai chị em Chúc Ương ở nơi này trừ người mù ra
thì
không
phải là có thể cố ý coi thường.
Vào lúc này liền có vẻ quá mức cố ý, hơi thở xa lánh tập thể đập vào mặt.
nói
thật
sự
với điều kiện của hai chị em Chúc Ương, ở
trên
thực tế đúng là cho tới bây giờ cũng chưa từng bị tập thể bạo lực xa lánh, lần này thể nghiệm ngược lại thấy mới mẻ.
Nhưng hai người này,
một
người có ý thức cuồng tự luyến mãnh liệt,
một
người khác cực kỳ cuồng chị
gái
đang
ở chỗ này liền lười quan tâm đến người khác.
Mí mắt cũng
không
nâng liền cứ thế trở lại chỗ ngồi, tiếp đó
đã
nhìn thấy Lưu Chí cùng Triệu Sổ còn
đang
cầm bài thi đứng phía sau phòng học --
"Hai ngươi làm gì?" Chúc Ương hỏi.
Triệu Sổ
nhỏ
giọng
nói: "Chủ nhiệm lớp
nói
rằng tiết này cũng phải đứng, dám ngồi liền xử phạt thêm
một
tuần."
Vào lúc này Chúc Ương
thật
sự
cảm thấy, cái phó bản may mà có em trai
cô
làm người hầu bên cạnh, lại ngoài ý muốn làm gì cũng
không
cần phí tâm tư.
Lúc vòng trò chơi trước
cô
đã
từng
nói
mấy tên kia là người hầu kém cõi nhất bên cạnh
cô, kết quả hay nhỉ, trò chơi chó này dùng
sự
thật
đánh vào mặt
cô.
sẽ
để cho
cô
biết
một
chút
không
có kém cõi nhất, chỉ có kém cõi hơn.
Chúc Ương nhếch mi cười cười: "không
ngờ các người còn dự định
thật
sự
ở đây
đi
học lâu dài đó? Phạt thêm
một
tuần? Phạt thêm
một
năm cũng có liên quan gì tới các người?"
Thấy hai người vẫn là bộ dáng người ở dưới mái hiên
không
thể
không
cúi đầu, Chúc Ương phất phất tay,
không
nhịn được
nói: "Ngồi lại chỗ ngồi
đi, đừng ở lỳ phía sau vướng mắt của tôi."
Hai người cân nhắc giữa thế lực đen tối của trường học cùng tác phong mạnh mẽ phách lối của đồng đội hồi lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn đồng đội.
Sau đó Hứa Vi liền sáp lại,
nói
khẽ với Chúc Ương: "Các người cũng
đã
nhin thấy
không
khí trong lớp đúng
không? Là do giáo viên dạy Tiếng
anh
vào tiết thứ hai
đã
xúi giục."
"Ông ấy
nói
hai người là con sâu làm sầu nồi canh, làm hư kỷ luật lớp học, mình
không
học tập còn liên lụy người khác,
nói
thành tích của hai người tốt trong nhà còn có tiền, nhận được nền giáo dục vô cùng tốt, tới nơi này căn bản là vui đùa
một
chút, nhưng người khác
không
giống, lần thi thử kế tiếp đem thành tích ra
nói
chuyện, bị ảnh hưởng bị xử phạt
thì
hai người cũng
sẽ
không
thay bọn họ gánh phạt."
"Chị, ông ta chính là cố ý để cho học sinh
cô
lập chúng ta."
Chúc Ương nhìn Hứa Vi
một
chút, lại nhìn Lưu Chí cùng Triệu Sổ, khinh bỉ trong mắt chỉ thiếu
không
có trực tiếp viết
trên
đầu thôi.
Nhìn
một
chút, còn
không
hiểu biết bằng
một
cô
bé mười mấy tuổi.
Trước đó Chúc Ương còn
đang
cảm thán trò chơi chó này phát rồ, học sinh trung học đệ cấp hai cũng
không
buông tha, nhưng nhìn vào biểu
hiện
của Hứa Vi trong khoảng thời gian ngắn này,
đã
là người dung hòa vào môi trường học sinh trước bọn họ rồi, còn
nhỏ
tuổi
đã
thông minh bén nhạy, lại am hiểu lợi dụng ưu thế số tuổi trẻ
nhỏ
của mình biểu đạt cảm giác tồn tại đạt tới mục đích tự bảo vệ bản thân.
Khó được chính là
cô
bé
không
phải là loại người chơi chỉ cầu an ổn, tránh né mọi chuyện, nhìn ra được năng lực gây chuyện của chị em Chúc Ương, trực giác tìm hiểu tin tức gì đó lại
không
hề yếu kém.
Gặp phải người chơi mới như thế này, ngoài Lộ phá của giả ở vòng
một,
thì
Chúc Ương thấy
cô
bé này có thể
đi
được xa.
Chúc Ương nghe vậy châm chọc cười
một
tiếng: "Uy hϊếp đe dọa làm cho người ta cảm thấy lo lắng lại đem tôi ra đặt ở phía đối lập mạnh hơn tập thể để dàn
không
công bằng khơi mào lòng ghen tỵ tới đối tượng mục đích đúng
không?"
"Lúc tôi kéo bè kết phái chơi trò này, đoán chừng cái tên què quặt kia vẫn
đang
đưa ông chủ....ừm, đoán chừng vào lúc này vẫn còn
đang
liếʍ giày."
thật
ra
thì
không
riêng gì cái trường học biếи ŧɦái này,
trên
thực tế cũng có
không
ít giáo viên lợi dụng chức quyền cùng ưu thế người trưởng thành chín chắn làm cho tập thể
cô
lập học sinh mình
không
thích.
Bạo lực học đường từ trước cho tới bây giờ cũng
không
chỉ là học sinh đối với học sinh.
Chúc Ương để cho Hứa Vi trở lại chỗ ngồi, lúc này mới mắt lạnh quan sát mọi dáng vẻ áp lực của đám người trong phòng học.
Mặc dù trường này vô cùng áp lực, nhưng nếu
nói
hạnh phúc luôn là giống nhau, tai họa lại
không
giống.
Ở nơi này trong thời gian nghĩ giữa tiết ngắn ngủi, Chúc Ương liền phát
hiện
thêm người có cảm giác tồn tại mạnh mẽ trong lớp học.
Dĩ nhiên
không
phải là loại cảm giác tồn tại nổi bật đó, là cái loại cảm giác nguy hiểm kề cận sụp đổ.
Người thứ nhất là nữ trưởng lớp đó,
cô
ấy tên là Mạc Xán, bình thường chủ nhiệm lớp muốn dặn dò thứ gì đều là từ
cô
ấy chuyển lời.
Trong giờ học lúc này
cô
ấy
đang
phát bài thi khảo sát của ngày hôm trước, lúc ấy mấy người chơi còn chưa tới, tự nhiên
sẽ
không
có bọn họ.
Phát xuống từng tờ bài thi,
không
ít người thi
không
được tốt lắm, nhát gan
một
chút
thì
nhận được bài thi kia
sẽ
khóc.
Mạc Xán thấy thế an ủi
một
câu: "không
có chuyện gì, lần sau cố gắng thi tốt là được."
Lời này ngược lại làm cho học sinh thi
không
tốt tìm được
một
loại phát tiết miệng: "không
sao? Bị đánh bị phạt chép bài tập cũng
không
phải là
cô, cả ngày chỉ biết đứng
nói
chuyện
không
đau eo,
cô
thi tốt liền cố ý châm chọc chúng tôi đúng
không?"
Mạc Xán vội
nói: "không
có
không
có, hơn nửa
cô
nổi giận với tôi cũng vô ích, ai kêu
cô
không
đọc đề cẩn thận."
Những người bên cạnh nghe cũng cau mày
nói: "cô
cũng đừng sát muối
trên
vết thương."
Tiếp theo đó là mấy học sinh xung quanh bất mãn xì xào bàn tán.
Mạc Xán cắn cắn đôi môi, vành mắt có chút hồng,
không
ở chỗ này nửa, nhắm mắt tiếp tục phát bài thi.
một
lớp trưởng có tình thường
không
cao
không
biết
nói
chuyện đến nỗi trong ngoài đều
không
đúng.
Còn có
một
nữ sinh cũng rất nổi bật,
cô
ấy ngồi ở góc hàng ghế cuối cùng, cùng
một
hàng với bọn Chúc Ương, nhưng từ ngày hôm qua cũng chưa từng
nói
với bọn
một
câu
nói
nào.
Đường cong eo của nữ sinh sợ hãi co lại tại chỗ ngồi, lúc nào cũng cố gắng hết sức thu
nhỏ
cảm giác tồn tại lại, hễ là bên cạnh
cô
ấy có người
đi
qua có tiếng động hơi lớn, thân thể
cô
ấy
sẽ
run lên, giống như chim sợ ná.
Người này tên là Tôn Ninh Ninh, theo như tin tức mà Hứa Vi hỏi thăm nữ sinh cùng phòng, trước đó người này tới đây
đã
nổi danh là
cô
gái
câu hỏi.
Tính tình đặc biệt hống hách, ngang ngược lại
không
chịu cải tạo, cho nên bị cha mẹ đưa tới nơi này.
Vừa bắt đầu
cô
ấy còn khịt mũi coi thường nơi này, cũng từng oán giận trong lớp của giáo viên Tiếng
anh, sau đó bắt đầu từ ngày thứ hai, ngoài giáo viên Ngữ Văn
không
hợp với giáo viên Tiếng
anh
thì
tất cả các tiết của môn khác đều thay phiên gọi
cô
ấy lên đến trả lời câu hỏi, giống y như Chúc Vị Tân trong lớp tự học tối qua vậy.
không
trả lời được liền lên bục bị đánh, liên tục
một
tuần, tay cũng bị đánh đến hư thúi, luôn bị hành hạ như vậy tự nhiên
không
thể
nói
đến phát huy trong kỳ thi thử thường lệ, Tôn Ninh Ninh cầm bút cũng
không
được, viết câu trả lời
thì
sẽ
có ai hiểu?
Liền bị giáo viên hãm hại còn nghiêm trọng hơn so với nộp giấy trắng là cố ý làm bẩn bài thi, sau đó liền giao cho thầy chủ nhiệm, bị nhốt phòng tạm giam.
Sau khi ra ngoài, chính là bộ dáng như bây giờ rồi.
một
lần gϊếŧ gà dọa khỉ
đã
làm nữ sinh tội nghiệp sụp đổ.
Còn có hai người, là
một
nam
một
nữ, nữ
một
đầu tóc đen bóng rối bù, tóc đặc biệt nhiều, ít nhất là gấp hai người bình thường.
Hiển nhiên nữ sinh cũng rất
yêu
quý tóc mình, nơi này
không
cho phép nữ sinh đeo đồ trang sức, thậm chí
không
cho phép dây cột tóc quá rực rỡ, nữ sinh cũng
không
dùng dây thun, mà là dùng
một
đoạn dây lụa mảnh màu đen quấn quanh mấy vòng
thật
chặt, còn ghim cái nơ con bướm nho
nhỏ.
Nhưng mấu chốt
không
phải là nữ sinh này, là
một
nam sinh khác, nam sinh chỉ cần
không
làm gì,
một
đôi mắt nhìn chằm chằm nữ sinh,
không
hề che giấu ý mến mộ.
Nhưng nữ sinh cũng
không
có đáp lại chút nào, hơn nửa còn cảm thấy rất lo lắng đối với cái nhìn chằm chằm dồn dập
không
hề e dè của
hắn, vừa nhíu chân mày lại vừa nhăn mặt, nhưng ở chỗ này lại
không
dám lớn tiếng ồn ào.
Vì vậy giữa hai người liền ở nơi gần như bùng nổ này nhưng
không
thể
không
đè nén trong
không
khí, có vẻ rất là gay gắt.
Ngắn ngủn mười mấy phút đồng hồ trong giờ học liếc mắt
một
cái liền có thể nhìn thấy áp lực mãnh liệt, hơn nữa phòng y tế còn có nữ sinh yếu ớt uất ức gặp giáo viên có đặc điểm xấu xa và giả tạo.
Chúc càng nghi ngờ trò chơi biểu
hiện
nhiệm vụ trong vòng chơi này, thứ đồ này có phải công bố sai nhiệm vụ?
Bởi vì theo
cô,
hiện
tại nơi này bao phủ mây đen, sớm muộn cũng
sẽ
bộc phát trong
không
khí, càng nghiêm trọng hơn so với vòng đầu trong biệt thự.
Nhưng
cô
cũng chưa suy nghĩ bao lâu liền vào học,
đi
vào là giáo viên Ngữ Văn.
Tối hôm qua giáo viên Ngữ Văn bị ném trúng ngất sau đó bị đưa về phòng ngủ, đêm khuya tỉnh liền bùng phát nóng giận, cái này lầu
trên
lầu dưới đều nghe được.
Nhưng giáo viên bộ môn
không
có quyền cưỡng ép đưa học sinh
đi, vừa đúng hôm nay thầy chủ nhiệm lại nghỉ phép
đi
ra ngoài có chút chuyện riêng, đây cũng là nguyên nhân bọn Chúc Ương
đã
nhiều lần vi phạm nội quy ở lớp mà
không
bị đưa
đi.
Giáo viên Ngữ Văn nén giận trong bụng, oán trách với chủ nhiệm lớp nửa ngày, cũng chỉ có thể chờ thầy chủ nhiệm trở lại, số tội nhập lại cũng đủ đưa học sinh mới này
đi
cải tạo.
Trong lớp đúng là
không
có
nói
chuyện tối ngày hôm qua cũng
không
trực tiếp tiến hành nhằm vào Chúc Ương, đoán chừng cũng là sợ lại bị đánh.
Chúc Ương thầm nghĩ người này có chứng bệnh cuồng bạo nhưng cũng
không
phải ngu.
Nhưng yên ổn cũng
không
bao lâu, đối phương tạm thời
không
tìm phiền phức cho Chúc Ương, học sinh
thì
không
ở trong phạm vi cố kỵ.
Bởi vì liên tiếp gọi hai học sinh cũng
không
trả lời được
một
câu hỏi, người này vừa cầm thước đánh vài cái
trên
bục giảng, vừa đánh vừa mắng.
Đánh đến hai bên đầu gối đồng thời cong lại, nếu
nói
về giáo viên có mục đích
thì
tuyệt đối phải
nói
câu MMP*.
*MMP
: Đây là
một
từ mắng chửi rất nặng của vùng Tứ Xuyên ( tiếng Việt là ĐMM)Đánh xong giáo viên Ngữ Văn liền mang vẻ tức giận đến đỏ mặt tóc trước trán lộn xộn
đi
xuống, xem ra là đến phiên học sinh.
Đúng lúc,
một
người trong đó
không
có trả lời được chính là Tôn Ninh Ninh, cũng là bởi vì oán trách giáo viên Tiếng
anh
mà bị đám người thay nhau bới móc cuối cùng nhốt trong phòng tối, từ
một
em
gái
ngang ngược biến thành nữ sinh u ám sợ sệt.
Giáo viên Ngữ Văn đánh nam sinh gần phía trước kia vài cái, lại hung hắng giống như chó điên chạy thẳng tới Tôn Ninh Ninh, Tôn Ninh Ninh nhìn ánh mắt của ông ta còn sợ hãi hơn so với thấy quỷ, cả người đều run lẩy bẩy.
Đến chỗ Tôn Ninh Ninh phải
đi
qua bên cạnh Chúc Ương, mà đúng lúc bà ta đến gần,
một
cái chân của Chúc Ương vươn ra liền khiến cho bà ta trượt chân té xuống, tư thế giống y như đúc giáo viên Tiếng
anh
lúc trước.
Dáng người của giáo viên Ngữ Văn gầy phản ứng nhanh nhẹn hơn chút, theo quán tính đưa tay, ngược lại
không
có bị dập đầu và mũi miệng, nhưng bỗng dưng bị té xuống vẫn bị đau.
Bà ta còn chưa lật người, liền cảm thấy có
một
cái chân đạp lên
trên
lưng mình, cái chân này đè ép khiến cho bà ta làm thế nào cũng
không
lật mình được.
Học sinh xung quanh thấy thế hít sâu
một
hơi.
Liền nghe Chúc Ương mở miệng
nói: "Bác sĩ Chúc mở khóa dạy học khóa học tinh thần! Tính khí
cô
giáo nóng nảy,
đi
dạy cáu kỉnh kêu la lung tung còn cắn người cuối cùng vẫn
không
ổn, làm sao bây giờ?"
Chúc Vị Tân tiếp lấy câu chuyện: "Hơn phân nửa là bệnh chó điên, cột
một
cái vòng lại, đeo mặt nạ che miệng chó, đánh
một
trận là được rồi!"
"một
lần
không
được
thì
làm sao?" Chúc Ương gõ gõ móng tay.
"một
lần
không
được
thì
thêm
một
lần nửa, dù sao cũng
sẽ
gia tăng liều thuốc, lấy kích điện hỗ trợ
thì
hiệu quả trị liệu
sẽ
cao hơn, cũng chữa khỏi được
không
ít."
Chúc Vị Tân
không
có tài ăn
nói
tốt như chị cậu, nhưng thổi phồng gây cười chị mình
thì
cậu là tuyệt
không
yếu kém.
Chúc Ương nghe xong hài lòng cười cười, sau đó nghiền nghiền giày của mình, cũng
không
đứng dậy, nhưng nửa người
trên
nghiêng nghiêng xuống.
Giọng
nói
khủng bố lướt
nhẹ
nói
: "Nghe chưa?
cô
giáo, có bệnh phải trị, phương án trị liệu
thì
bác sĩ Chúc
đã
cho bà, tiến vào đợt trị liệu sớm chút
đi!"
Tiếp đó đưa tay ra với em trai
cô, Chúc Vị Tân liền ăn ý cởi cà vạt đồng phục học sinh xuống.
Chúc Ương tiện tay đeo vào
trên
cổ giáo viên Ngữ Văn, từ từ kéo về phía sau, miệng nút thắt buộc chặt khiến cho hô hấp của bà ta càng ngày càng khó khăn.
Vốn bởi vì tức giận nên mặt
đã
đỏ lên bây giờ khuôn mặt ứ máu càng phù thũng ghê người.
Trong phòng học
một
mảnh yên ắng, chỉ có tiếng khục khặc từ trong miệng của giáo viên Ngữ Văn.
Học sinh xung quanh hít thở cực kỳ
nhẹ, ánh mắt lại mới vừa hoảng sợ, vào lúc này lặng lẽ có
một
loại thay đổi quỷ dị.
Trong mắt của mỗi người lóe lên
một
ánh sáng kỳ lạ, che đậy
sự
vui sướиɠ thậm chí là mong đợi
không
thể bày ra.
Trong lòng bọn họ
không
kềm chế được đồng thời bốc lên
một
cái ý nghĩ --
cô
cứ như vậy mà siết chết bà ta là tốt!
Nhưng
không
như mong muốn, ở lúc giáo viên bắt đầu trợn trắng mắt, Chúc Ương buông lỏng cà vạt ra.
không
khí chen lấn tràn vào, giáo viên Ngữ Văn liên tiếp ho khan
một
trận, vừa hít sâu, nước mắt nước mũi dính đầy mặt, rốt cục cũng cảm nhận được cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn.
Bà ta
không
để ý hình tượng bò tới phía trước
thật
là xa, cho đến khi tránh ra khỏi phạm vi của Chúc Ương, lúc này mới dám quay đầu lại nhìn
cô
một
cái.
Chúc Ương cười cười: "đi
dạy thôi, cần gì làm ra lửa giận lớn như vậy, tôi cũng là suy nghĩ vì chất lượng lớp học, mới ra tay dập lửa cho
cô
giáo."
"Bây giờ còn nóng
không?"
Giáo viên Ngữ Văn nhìn
cô
hoàn toàn
không
thèm để ý mới vừa suýt gϊếŧ người, vẫn là bộ dáng chuyện trò vui vẻ, theo bản năng lui về phía sau.
Chúc Ương thấy thế
nói
: "Có thể thấy được là cơn giận
đã
biến mất, vậy còn
không
tiếp tục dạy học
đi?
cô
-- Giáo!"
Cuối cùng hai chữ
cô
giáo làm cho người ta rợn cả tóc gáy, ít nhất ở trong lổ tai của giáo viên Ngữ Văn là như thế này.
Bà ta muốn chạy trốn ra khỏi phòng học, nhưng cặp mắt kia nhìn chằm chằm bà ta, lại nhìn cửa
một
chút, ý tứ rất
rõ
ràng, bà ta dám rời khỏi phòng này
một
bước liền có quả ngon để ăn.
Vì vậy giáo viên Ngữ Văn đành phải lên bục giảng lần nửa, bắt đầu run run rẩy rẩy giảng bài, giọng
nói
cũng khàn khàn.
Học sinh trong lớp cảm thấy thỏa mãn đối với cảnh vừa rồi, lại có chút thất vọng rơi xuống.
Thấy trạng thái lớp trở lại nhịp bước cũ, cũng chỉ có thể thu hồi tầm mắt bắt đầu chú ý nghe giảng.
Có
một
học sinh gần sát hành lang bên ngoài phòng học quay đầu lại theo bản năng hướng liếc mắt nhìn
trên
cửa sổ
một
cái, đột nhiên bị dọa cho sợ đến kêu la
một
tiếng.
Vì phòng ngừa người ngoài hành lang đến làm ảnh hưởng
sự
chú ý bọn học sinh, phía dưới cửa sổ gần bên hành lang đều là giấy màu đen. Nhưng ở phía
trên
không
có bị che kín, bởi vì để thuận tiện cho chủ nhiệm lớp tùy lúc có thể đứng ở bên ngoài kiểm tra.