Chương 42

Edit: babynhox

Lúc Chúc Vị Tân chạy đến tòa nhà dạy học

thì

chị cậu

đã

đi

ra,

đang

chậm rãi

đi

xuống bậc thang.

Chúc Vị Tân thở phào

nhẹ

nhỏm, mặc dù

hiện

tại thể chất của chị cậu so với Đại Lực Nữ Kim Cương -- phi! So với tuyệt thế nữ hiệp

không

chênh lệch lắm, nhưng mấy năm gần đây được cưng chiều nâng niu

thì

có mấy lần cơ hội đích thân ra trận?

Trong ấn tượng của cậu

thì

khi chị cậu mạnh mẽ sinh động nhất là lúc còn bé dẫn cậu

đi

đánh nhau ở nông thôn.

Nhiều năm như vậy

không

có ra tay khó tránh lạ lẫm, nếu kinh nghiệm chiến đấu chưa đủ bị ăn thua thiệt

thì

phải làm sao?

Vì vậy thấy chị cậu liền vui sướиɠ chạy tới: "Chị,

không

sao chứ?

đã

giải quyết?"

Chúc Ương

nói

sơ lược chuyện

đã

xảy ra cho em trai nghe,

đang

muốn hỏi em trai

đã

trải giường xong chưa,

đi

ngang qua tòa lầu y tế liền chú ý đến có

một

căn phòng trong đó

đang

mở đèn.

Dĩ nhiên cái cách

nói

tòa lầu y tế này đó là

đã

đề cao, nhìn thấy phòng giam kích điện, bọn Chúc Ương liền hiểu



tại sao phòng y tế phải thiết lập ở riêng

một

khu vực khác với mấy tòa lầu khác.

Theo như Hứa Vi hỏi thăm, phòng tạm giam các loại trường hợp xử phạt liền tập trung ở bên kia, có lẽ là vì tránh cho tiếng kêu thảm thiết ảnh hưởng học sinh

trên

lớp.

Lúc này

một

căn phòng

trên

lầu hai

đang

lóe ánh đèn, màu sắc

không

giống với ánh sáng trắng hoặc vàng ấm bình thường, mà là màu đỏ thuộc về loại

âm

trầm đáng sợ.



một

nữ sinh tóc dài

không

thấy



mặt,

đang

ở trước cửa sổ ngoắc bọn họ.

Chúc Vị Tân

nói

: "Chị ơi, hình như là bảo chúng ta qua đó? Có

đi

hay

không?"

Chúc Ương

không

hề nghĩ ngợi: "không

đi, có chuyện ban ngày

không

tìm, vào lúc này cần phải ngủ mới chạy đến, làm như ta 24 giờ đều phải chờ để ý tới bọn họ vậy?"

"Thành quỷ còn kiểu cách như vậy, đáng đời

không

có tiền đồ, chờ lúc rãnh tính sau."

không

biết có phải là ảo giác của Chúc Vị Tân hay

không, sau khi chị cậu

nói

như vậy, nữ sinh

đang

giơ tay ở phía cửa sổ kia hình như bị cứng đờ.

Chúc Vị Tân cũng

không

thèm để ý, nhún nhún vai kéo tay chị cậu qua, bật đèn pin cầm tay hai chị em trực tiếp trở về phòng ngủ.

Cánh tay của nữ sinh

trên

cửa sổ giống như mèo chiêu tài chiêu nửa ngày cũng

không

được để ý tới.

Trở về phòng ngủ Chúc Ương nhìn thấy

trên

giường mình

không

có chăn mền, vừa hỏi mới biết có

sự

kiện kỳ lạ xảy ra là có quỷ chạy tới

trên

giường



hưởng thụ.

Liền ghét bỏ

nói

: "Chậc! Vòng chơi này đặc biệt nhiều mấy thứ đồ ngu đần. Làm quỷ cũng

không

an phận

thật

tốt mà

đi

dọa người, lại còn thừa cơ hội thân phận thuận tiện lén hưởng thụ."

"Quỷ của vòng này cũng

không

được, đứa vừa nảy cũng giống vậy, cùng

một

loại ngu, trò chơi chó bởi vì gánh nặng nhiều người của vòng chơi này mà độ khó nhảy đến mức bình thường của vòng thứ ba, khoảng cách hạ thấp quá lớn, kéo đến giống như quả trứng,

thật

đúng là khiến cho chị có chút

không

quen."

Chúc Vị Tân nghe vậy liền

không

vui, chạy đến trước mặt chị cậu nâng mặt



lên

nói: "Chị, có phải chị còn rất hưởng thụ hay

không?"

Chúc Ương kéo cậu ra: "Vậy ngược lại chị phải nghiêm túc

một

chút, có loại hàng ngốc như em còn có

một

đám quỷ ngu vòng quanh chị cũng

không

nghiêm túc nổi."

nói

xong liền mở

một

bọc khoai tây chiên ra, vừa ăn vừa sai sử em trai trải giường chiếu lại.

Bởi vì trường học rách này

không

có cái gì hợp tiêu chuẩn của

cô, mỗi loại đồ bọn họ đều mua hai phần thậm chí vài phần, ngược lại còn có đồ dự bị.

Trong lúc này Chúc Ương còn bật đèn pin nhìn từ cửa sổ xuống, quả nhiên cỏ dại linh tinh mọc

trên

mặt đất, ngoài chăn mền

đã

không

có thứ khác.

Chúc Ương liền quở trách em trai: "Lần sau em đừng có vừa đến liền ném, nhìn

một

chút, chúng ta liên tiếp gặp phải hai con quỷ, đáng lẽ có thể thử nâng ít đồ ra ngoài

một

chút, kết quả là tới

một

em đánh

một, tới hai em đánh

một

đôi."

Chúc Vị Tân thầm nghĩ mới vừa có

một

con đưa tới cửa vẫy tay với chị đến sắp đứt tay chị cũng

không

để ý tới mà?

Nhưng

trên

mặt tuyệt đối là

sẽ

không

nói

với chị cậu, còn làm ra bộ dáng khiêm tốn học hỏi: "Được, lần sau gặp được, em em ném xuống lầu

sẽ

không

quên bọc nem rán, dùng dây lưng trói lại."

Mặc dù quỷ kia còn dám xuất

hiện

ở trước mặt cậu hay

không

thì

thật

sự

rất nghi ngờ.

Trải giường lại xong Chúc Ương

đi

rửa mặt xong liền nằm

trên

giường lướt mạng

trên

điện thoại di động, sau khi Chúc Vị Tân tắm xong cũng nằm

trên

giường đánh nông dược.

Chúc Ương liên tiếp nghe được tiếng cậu bị đồng đội hại cho nổ, so với phòng ngủ

trên

lầu dưới lầu

đang

lặng lẽ làm bài tập viết viết viết,

không

khí nơi này của bọn họ ngược lại rất hạnh phúc hài hòa.

Ngày hôm sau Chúc Ương lại ngủ nướng, bởi vì ngày hôm qua Lưu Chí cùng Triệu Sổ bị tạt nước lạnh tỉnh, hôm nay ngược lại thức dậy sớm.

Hơn nữa

hiện

tại bọn họ

không

cần

đi

học mà có nhiệm vụ mới, lại đau lòng đám học sinh này, tự nhiên thuận tiện lười biếng.

Sáng sớm liền thức dậy bắt đầu làm bữa ăn sáng, bởi vì cũng

không

phải là đầu bếp chuyên nghiệp, cũng

không

am hiểu nhiều món ăn, nhưng nấu mấy món đơn giản bánh bao bánh mì vẫn được.

Nấu

một

nồi cháo thịt trứng bắc thảo

thật

lớn, lại thêm

một

nồi mì lớn, bỏ vào đủ nguyên liệu, còn xào sốt chiên*, ăn bao nhiêu

thì

tự mình gắp bấy nhiêu,

không

đủ tùy tiện lấy thêm.

Còn cắt

một

khay lớn trái cây dưa hấu cam thanh long dùng làm tráng miệng sau bữa ăn.

Mặc dù bữa ăn sáng cũng có mấy món như vậy, nhưng món ngon nóng hổi, bột bánh bao được nhào nặn vừa phải, Lưu Chí cùng Triệu Sổ vốn là phái nam, lại cường hóa thể chất, sức lớn, đương nhiên đủ sức nhào bột.

Bánh bao thơm mềm ngon miệng, ăn kèm thêm thịt hun khói và dưa muối, vừa ngon miệng vừa thỏa mãn.

Cháo thịt trứng bắc thảo cũng là nấu mềm nhừ thơm nồng, bên trong tăng thêm chút thịt sợi, ấm bụng lại khai vị. Trong này còn có thêm canh xương, tối hôm qua trước khi ngủ dùng nồi lớn nấu lửa

nhỏ

hầm năm sáu tiếng.

Hầm ra toàn bộ chất ngon trong xương ống, kết hớp với sốt chiên phía

trên

húp sạch từng miếng từng miếng.

Nữ sinh đến tháng bị ngất hôm qua còn được chuẩn bị riêng

một

chén canh gừng táo đỏ, nữ sinh uống

một

chén, người khác đưa cho



ấy

một

bình giữ ấm để



ấy mang vào lớp.

Nữ sinh có chút

không

dám, ngày hôm qua sau khi Chúc Ương bị gọi

đi

vẫn chưa gặp lại

cô, bởi vì trở về phòng ngủ

thì

phải làm bài tập, Chúc Ương trở lại cũng

không

có ai nhìn thấy.

Vào lúc này mọi người cũng

không

biết tình hình cụ thể của



thế nào, nhưng thấy bữa ăn sáng vẫn là người của bọn họ chuẩn bị, lại hơi thả lỏng trong lòng.

Nhưng còn chưa dám

không

tuân theo kỷ luật lớp.

Bọn họ uống nước chỉ có thể uống thùng nước được đặt trong lớp, cái ly cũng bỏ vào hộc bàn

nhỏ

hẹp,

nói

là giữ cho mặt bàn sạch

sẽ.

Bình giữ ấm lớn như vậy khẳng định

không

bỏ được.

Thấy nữ sinh

không

dám nhận, Hứa Vi ngược lại cười hì hì nhận lấy: "Tôi cầm cho, vừa đúng tôi cũng muốn uống chút, cậu muốn uống liền lấy chén tới chỗ tôi."

Mấy nữ sinh xung quanh nhìn



bé còn

nhỏ

như vậy, còn

nhỏ

hơn bọn họ hai ba tuổi, nhưng lại vừa quan tâm vừa dám gánh vác, trong lòng ê ẩm

không

còn mùi vị.

Chúc Vị Tân rời giường vệ sinh xong xuống lầu thấy hai người làm bữa ăn sáng

không

tệ, mọi thứ có sắc có vị, nên cũng

không

tự làm, cầm phần đặc biệt bọn họ chừa lại cho hai chị em họ trở về phòng.

Những người khác ở phòng ăn nhìn cậu như

không

có chuyện gì xảy ra, lại cầm hai phần bữa ăn sáng trở về, ngược lại xác định ít nhất Chúc Ương

không

có chuyện gì lớn.

Theo lẻ thường

thì

qua tiết thứ nhất buổi sáng Chúc Ương mới tỉnh dậy, lại chậm rãi rửa mặt rồi ăn bữa ăn sáng, bởi vị có quần áo mới nên đương nhiên đồng phục học sinh tự giá rẻ chất lượng kém bị loại bỏ.

Tiết thứ hai kết thúc, Chúc Ương mới dẫn theo em trai chậm rãi lắc lư đến phòng học.

Mọi người thấy



đầu tiên là hoàn toàn thở phào

một

cái, sau đó nhìn hai chị em ăn mặc thời thượng, còn chưa nới lỏng cái thở phào kia lại biến thành hít về khí lạnh.

Học sinh ở trường trừ ngủ

thì

không

thể mặc bất cứ thứ gì ngoài đồng phục học sinh, ngay cả các giáo viên bình thường mặc quần áo cũng là màu sắc tối chìm, kiểu dáng đại chúng,

không

có thẩm mỹ đáng

nói

gì.

Hai người đẹp trai đẹp

gái

này mặc kiểu dáng mới nhất mùa này của nhãn hiệu, bước vào căn phòng học này liền

không

hợp với

không

gian nơi này.

Bọn học sinh

không

biết tại sao ngày hôm qua Chúc Ương vi phạm

một

hơi nhiều chuyện lớn như vậy mà vẫn còn có thể trở về nguyên vẹn,

không

chỉ có như thế còn làm nghiêm trọng thêm, hơn nữa làm như

không

có gì xảy ra đối với chuyện sắp xếp nhân

sự.

Cảm giác tồn tại của hai người ở trong lòng mọi người càng thần bí hơn.

Tiếp đó liền thấy Chúc Ương đưa cho lớp trưởng

một

trang giấy --

"Cậu tới phòng đào tạo tìm máy copy in ra, phát cho mỗi người

một

tờ."

Lớp trưởng mơ màng: "Đây, đây là cái gì?"

Chúc Ương

nói

: "Hành vi tiêu chuẩn của giáo viên và điều khoản đối chiếu trừng phạt sau khi vi phạm."

Giọng



nói

chuyện

không

lớn, nhưng giáo viên trước sau như

một

yên tĩnh,

sự

chú ý của mọi người cũng đều đặt ở

trên

người

cô, cho nên từng chữ từng câu mọi người đều nghe được



ràng.

Mọi người trong phòng học lại hít vào

một

hơi khí lạnh, thậm chí lớp trưởng cũng

không

dám nhìn nội dung trong tờ giấy kia.

Thứ ở trong tay giống như

đang

cầm miếng sắt được nung đỏ, phỏng tay muốn chết nhưng lại

không

dám ném ra.

Lúc này nam sinh thích mách lẻo giáo viên trước kia lập tức nhảy ra, mở miệng vạch



quan hệ

nói

: "Các người đừng có quá đáng, bổn phận của học sinh là cái gì? Mình

không

tuân theo nội quy trường học còn chưa tính,

hiện

tại muốn lôi kéo mọi người cùng tạo phản sao?"

Rồi

nói

với những người khác: "Chúng ta tới đây làm gì? Cố gắng chuẩn bị nghênh đón lần thi tốt nghiệp trung học tiếp theo,

không

phải cố ý tạo thêm phiền phức cho thầy



giáo."

Vừa mới dứt lời, liền bị Chúc Vị Tân đè đầu vặn qua bên cạnh, trực tiếp tung người giống con gà con này xuống đất.

Chúc Vị Tân cười

nói

: "Mày nên sinh ra sớm vào

một

trăm năm trước,

trên

sách lịch sử nhất định

sẽ

có tên mày, đáng tiếc sinh sai thời đại, có tài mà

không

được phát huy, chỉ có thể ở trong trường học rách như vậy làm chó săn cho

một

đám biếи ŧɦái ngu ngốc."

Chúc Ương cũng ngồi trở lại chỗ ngồi, vắt chân quét nhìn

một

vòng chung quanh --

"Ngược lại quên thông báo, cũng tại tôi,

không

đầu

không

đuôi tự nhiên làm cho người ta hiểu lầm."

"Vậy tôi liền chính thức thông báo

một

lần, nghe cho kỹ."

"Bắt đầu từ bây giờ, quyền

nói

chuyện ở trường học thuộc về tôi, đặt ra bất kỳ quy tắc, cho dù là sắp xếp nhân

sự

hay chế độ thưởng phạt, toàn bộ đều do tôi phụ trách.

nói

cách khác, tôi là chủ nhiệm giáo dục mới của các người."

"Như vậy, các người có thể hiểu chưa?"

Hiểu cái quỷ, đừng

nói

học sinh, ngay cả ba người chơi khác cũng bị làm cho chấn động bối rối.

Tuy

nói

biết hai hai chị em này rất mạnh, lại dựa vào hối lộ tạm thời bắt được quản lý ký túc thư thả bên này, để cho mọi người có được bữa ăn đàng hoàng.

Nhưng

nói

thật

trong lòng bọn họ biết



trong lúc này nhất định bùng nổ mâu thuẫn, đó chính là giằng giữa người chơi và quản lý trường học.

Bọn họ cũng là dựa vào quan điểm

đi

từng bước là từng bước, kết quả ai có thể

nói

cho bọn họ biết đêm qua

đã

xảy ra chuyện gì

không?

Tại sao trường học liền bị hai người bọn họ chiếm lĩnh? Quá trình? Lúc bọn họ cắm mặt nhào nặn nấu cơm có phải

đã

bỏ lỡ cái gì hay

không?

Lúc này chuông vào học vang lên, đề tài này tạm dừng, mọi người trở lại vị trí của mình, bọn Lưu Chí cũng

không

ở lại phòng học,

một

mặt mơ màng trở về tòa nhà ký túc chuẩn bị bữa trưa.

Nguyên liệu nấu ăn bên kia cũng phải nhìn

một

chút,

không

chú ý chút liền bị quản lý ký túc trộm

đi.

Tiết học này là tiết Tiếng

anh, giáo viên Tiếng

anh

vừa vào phòng học thấy hai chị em mặc quần áo xa lạ bị làm cho lắp bắp hoảng sợ.

Tối hôm qua chủ nhiệm giáo dục tìm Chúc Ương

nói

chuyện

thì

ông ta

đã

về nghỉ ngơi, cho nên cũng

không

biết chuyện này, chỉ cho là nếu chủ nhiệm giáo dục trở lại, chuyện kia cũng

đã

xử lý xong.

Nhưng

không

nghĩ tới hôm nay hai người này chẳng những hoàn hảo, còn càng phách lối xem quy định và giáo viên như người chết.

Trước khi giáo viên Tiếng

anh

dạy học liền mở miệng kích động học sinh: "Có vài người, chính là tới trường học cũng

không

phải là tới học tập, học sinh

không

giống học sinh, bản thân

không

có trách nhiệm với tương lai của mình

không

nói, còn ảnh hưởng người xung quanh -- "

Lời còn chưa dứt bị Chúc Ương cắt đứt: "Ồ? Ngày hôm qua trong lúc vô tình tôi

đã

thấy lý lịch của thầy giáo, ngài lại cảm thấy mình ở trước mặt tôi có cái gì tốt để khoe khoang sao? Ngài làm giáo viên lâu năm, khi đó ngưỡng cửa đánh giá còn

không

coi là quá cao, nếu đổi đến bây giờ, ha hả! Giáo viên Tiếng

anh

trung học cấp 3, ngài có thể nằm mơ

đi."

Sắc mặt giáo viên Tiếng

anh

liền khó coi, Chúc Ương

nói

tiếp: "Mặc dù tôi

không

có tài giỏi lấy được thành tích quá cao, cũng may mắn chính là đứng đầu thi đua chuyên ngành trước mười trường đại học hàng đầu cả nước."

"Theo tiêu chuẩn này đến xem -- hắc! Thầy giáo

đã

qua nửa đời người lại muốn bàn luận tương lai với

một

người trẻ tuổi tài cao tiền đồ vô hạn sao?"

Mọi người nghe lời này của

cô, đối với

sự

quyết đoán và cứng rắn của



với giáo viên,

thì

càng mờ mịt đối với lượng tin tức hơn.

Dù sao

đã

nhìn thấy



gọt dũa giáo viên nhiều lần rồi, nhưng ý của



trong lời

nói

này,



đã

là sinh viên đại học đúng

không?

Khó trách thành thục hơn bọn họ

một

chút, nhưng



đã

là sinh viên đại học còn chạy tới trường này học lại làm gì?

Chẳng lẽ

thật

sự

chính là chủ nhiệm giáo dục mới? Trong lòng

một

số học sinh mơ hồ có

một

cái ý nghĩ như vậy, thay vì

nói

là suy đoán, chẳng bằng

nói

là mong đợi.

Giáo viên Tiếng

anh

bị chọc đến xanh mặt, tự biết miệng lưỡi

không

có trơn tru như vậy chỉ có thể tạm thời chịu đựng tức giận bắt đầu dạy học, dự định tan học

đi

hỏi chủ nhiệm giáo dục sao lại thế này.

Nhưng ông ta

không

gây chuyện,

không

có nghĩa là Chúc Ương

sẽ

bỏ qua cho ông ta.

Cả tiết học Chúc Vị Tân đều đâm chọt ông ta, nhấn mạnh từ phát

âm

đến ngữ pháp đến kiến thức thậm chí đề thử,bới móc từng cái từng cái khuyết điểm đếm

không

hết.

Mấu chốt là cái này còn

không

phải là bắn tên

không

đích, Chúc Vị Tân phản bác toàn bộ đều là

nói

có sách mách có chứng, cũng

không

phản bác

không, dựa vào những uốn nắn của cậu, thậm chí những học sinh khác cảm thấy cậu

nói

được càng



ràng sáng tỏ, biến đổi khoa học dễ hiều hơn nhiều lắm.

Bắt đầu từ đêm giáo viên Tiếng

anh

cùng mấy giáo viên tiết học khác

không

ngừng cho đưa cho Chúc Vị Tân những câu hỏi hốc búa

thì

giáo viên Tiếng

anh

lớp này gần như là

nói

không

được hai câu liền bị xé mặt

một

lần, cả tiết học đều

không

nói

được

một

đoạn đầy đủ.

Chờ đến năm phút đồng hồ cuối cùng của tiết học, mặt của giáo viên Tiếng

anh

đã

đen đến

không

thể nhìn.

Ông ta ném sách lên bàn giáo viên: "Tài giỏi như vậy? Cậu tài giỏi

thì

cậu lên

nói

đi."

Chúc Vị Tân lười biếng

nói

: "Em lại

không

có nhận tiền lương, tại sao phải giúp thầy làm việc?"

"Vậy

thì

câm miệng!"

"Nhưng em cũng

không

thể trơ mắt nhìn thầy làm hại thế hệ trẻ được. đây là hai chuyện khác nhau."

nói

xong cười

một

tiếng ác ý với giáo viên Tiếng

anh: "Như

đã

nói

qua, thầy giáo thầy còn nhớ trong tiết học thầy bị em chỉ ra bao nhiêu chỗ sai

không?"

Giáo viên Tiếng

anh

không

có đáp lời, vẻ mặt khó chịu, Chúc Vị Tân cũng

không

mong chờ ông ta trả lời, lẩm bẩm

nói: "27 chỗ!"

Tiếp đó lấy tờ giấy quy định của chị cậu ra, ngón tay thon dài từ

trên

vạch xuống dưới dừng ở

một

hàng --

"Theo nội quy trường học mới, trong lớp học bị học sinh tìm ra

một

chỗ sai

sẽ

phạt bị phạt

một

roi, cứ như vậy

thì

thầy có 27 roi, ừ! Vừa đúng ngài còn tự chuẩn bị roi nửa."

"Trúc hoa, vừa dẻo vừa cứng, mùi vị bị đánh lên

không

làm... thất vọng chất lượng của nó, có thể thấy được thầy biết hàng."

"Như vậy, bắt đầu

đi, thầy -- giáo!"

Giáo viên Tiếng

anh

nhìn cậu đứng lên, theo bản năng lui về phía sau hai bước: "Cái gì mà nội quy trường học mới? Sao tôi chưa nghe

nói

qua? Cậu vẫn còn

đi

về phía trước làm gì? Dừng lại! Lớp trưởng đâu? Uy viên học tập đâu? Muốn tạo phản sao?"

Thấy Chúc Vị Tân vẫn

không

ngừng bước, giáo viên Tiếng

anh

đã

ăn

một

lần thua thiệt rốt cục

không

nhịn được nhấc chân muốn chạy ra khỏi phòng học.

Nhưng vừa mới chuyển người, liền thấy nữ sinh

nhỏ

bé ngồi bên cạnh cửa đạp bàn học về phía trước.

Bàn học theo tiếng lướt qua chặn cửa lại, cũng chặn đường ra của giáo viên Tiếng

anh.

Hứa Vi thu chân lại,



bé cười híp mắt

nói: "Thầy giáo, là

một

người thầy xứng danh, sao có thể

không

làm gương tốt được chứ? Phạm sai

sẽ

phải nhận phạt, đây là điều cơ bản nhất?"

Giáo viên Tiếng

anh

nhìn đám trẻ con từ trước tới nay đều mặc cho bọn họ nhào nặn vo tròn, cho tới nay mang theo dáng vẻ ngồi

trên

chỗ cao.

Giờ phút này thấy



bé này, còn có Chúc Vị Tân

đang

từng bước tiến tới gần, cùng với



gái

ngồi

trên

cao

một

câu

nói

cũng

không

nói

nhưng



ràng chính là người dẫn đầu đó.

Ba người trẻ tuổi trước mặt lại làm cho ông ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Lúc này ông ta cảm giác cổ của mình căng thẳng, sau đó cả người quay cuồng hoa mắt, lúc tỉnh táo lại

đã

nằm ở

trên

bục giảng rồi.

Vóc người của giáo viên Tiếng

anh

không

tính là kém, nhưng

không

tới tiêu chuẩn khỏe mạnh vạm vỡ, con người cũng

đã

trung niên, tự nhiên

không

có tinh lực tràn đầy chăm chỉ rèn luyện, hơn nữa đối thủ còn là Chúc Vị Tân có chút kỷ xảo chuyên nghiệp.

Chúc Vị Tân nhấc người lên bàn giáo viên, dùng sức khống chế

không

để cho ông ta giãy giụa lật người, sau đó nắm hai cánh tay ông ta bày ra ngoài.

Lúc này Chúc Ương

đã

đi

tới trước mặt, lấy cái roi trúc hoa của giáo viên Tiếng

anh

ra.

"Nghe

nói

thầy giáo thích đánh mu bàn tay? Cũng dúng, so với lòng bàn tay có thịt, dĩ nhiên đánh mu bàn tay chỗ chỉ có da bọc xương

sẽ

càng ác hơn, bình phục càng chậm, đánh nhiều hơn mấy cái, đó chính là tổn thương gân cốt."

"Con người thường nhớ vết sẹo quên nổi đau, thầy giáo

thì

ngược lại rất



ràng nha, cho nên cứ cái đánh bàn tay này cũng có thể làm cho thầy suy nghĩ ra cách như thế."

"Được rồi, thầy giáo khổ tâm suy nghĩ, chúng ta tự nhiên

không

thể phụ lòng, nhưng lần này thầy giáo phạm sai hơi nhiều, sau khi bị đánh rồi nhớ lâu

một

chút nha."

nói

xong Chúc Ương liền quất lên mu bàn tay của giáo viên Tiếng

anh,



không

dùng sức quá lớn,

một

roi quất thiếu liền

không

dễ chơi rồi.

Nhưng mặc dù như vậy, tiếng kêu thảm thiết của giáo viên Tiếng

anh

cũng vang lên từng tiếng, cả phòng học trừ tiếng kêu thảm thiết cùng từng tiếng quất roi là

một

mảnh yên ắng.

Tất cả học sinh câm như hến, những thứ kia giống như là quất vào trong lòng bọn họ, nếu

nói

ngày hôm qua vẫn chỉ là

không

coi ai ra gì vi phạm nội quy trường học, như vậy

hiện

tại giữa lập trường học sinh cùng giáo viên liền hoàn toàn khiến cho thứ gì đó trong lòng bọn họ bắt đầu sụp đổ rồi.

Lúc này mới thành lập

không

lâu, nhưng đặc biệt vững chắc.

Tròn 27 cái,

không

nhiều hơn cũng

không

ít hơn

một

cái, sau khi quất xong, da

trên

cả mu bàn tay của giáo viên Tiếng

anh

bắt đầu nổ tung.

Nhưng

không

ai cảm thấy kinh khủng, bởi vì bọn họ

đã

từng thấy

không

ít học sinh bị quất còn nghiêm trọng hơn thế này.

Đợi đến tiếng chuông tan học vang lên, Chúc Vị Tân buông giáo viên Tiếng

anh

ra.

nói

với ông ta: "Thầy giáo, lần sau giảng bài chú ý

một

chút nha, các người gánh vác chính là tương lai của học, sao có thể khinh thường hả?"

Giáo viên Tiếng

anh

sợ hãi chạy ra ngoài giống như là thấy quỷ vậy, lần này ngược lại

không

ai đá cái bàn qua chặn ông ta lại nửa.

~~~

@ALL

: Dạo này mình bận quá nên ra truyện bị chậm,

không

biết còn ai theo dõi bộ này

không. Nếu còn mấy bạn cmt cho mình biết để mình có chút động lực ráng edit tiếp nhe

(