Chương 40-2

Edit: babynhox

"Giáo viên công chức ở đây có mười mấy người, trong đó hơn phân nửa là nam, cũng đều là người vạm vỡ khỏe mạnh, cửa trường học còn nuôi chó dữ, hôm nay các người làm như vậy, sợ rằng

hiện

tại mấy người chúng ta

không

che được?"

Biết đây là vòng thứ ba của Chúc Ương, cho dù tự học buổi tối như vậy, bọn họ cũng

sẽ

không

cho là thể chất Chúc Ương có thể tăng đến rất mạnh, năm người bọn họ

thì

cơ bản là có thể loại trừ

không

tính



bé Hứa Vi này. Nếu như những người trong trường học này

thật

sự

dán mắt vào bọn họ, còn

không

nói

đến lúc đó học sinh có phản ứng thế nào, chỉ là giáo viên công chức

thì

không

phải là bốn người bọn họ ứng phó được.

Chúc Ương biết đối phương có ý ám hiệu mình bớt phóng túng chút,

không

phải quỷ quái

thì

đừng chống lại,

nói



với người bị chịu thiệt thòi ở nơi này trước.

Chúc Ương cũng

không

nói

gì, ngược lại kêu bọn họ trở về

đi

ngủ, nếu có thể liền cố gắng hỏi thăm học sinh chút chuyện về trường học, dù sao

thì

vẫn cần tin tức nguồn gốc.

Chỉ có điều tối nay mọi người đều bận rộn làm bài tập, đoán chừng

sẽ

không

nói

chuyện phiếm vô ích.

Nhóm mấy người này

đi, Chúc Vị Tân hỏi chị cậu quỷ ở trong ngăn kéo phải quỷ xử lý như thế nào --

"Nếu nữ quỷ có thể bị kẹt chết

trên

TV, vậy còn có thể gϊếŧ

không? Vì phòng ngừa buổi tối nó chạy ra ngoài ra tay với chúng ta, hay là chúng ta bắt ba ba trong rọ xử chết nó trước? Dù sao ngoài cửa sổ chính là lùm cỏ cao hơn

một

mét, có ném thi thể xuống người khác cũng

không

thấy được."

Lại hỏi: "Quỷ chết qua

một

lúc

sẽ

biến mất đúng

không? Ngược lại còn dễ hơn so với gϊếŧ người nhiều, phiền phức nhất chính là xóa bỏ dấu vết tiêu hủy chứng cứ."

Chúc Ương lau mặt, đột nhiên bắt đầu cảm thấy mệt lòng: "Sao em lại -- "

"Thế nào?" Khuôn mặt Chúc Vị Tân trong trẻo, nháy mắt nhìn

cô: "Những thứ quỷ quái này đều có có uy hϊếp tới tính mạng của chị đúng

không? Cho nên ra tay trước

thì

chiếm được lợi thế mà."

Cậu bày ra bộ dáng chuyện đương nhiên, nếu thứ đồ chơi này dám uy hϊếp tới chị cậu

thì

gϊếŧ chết trước có gì

không

đúng.

Đời này Chúc Ương chưa từng chịu thua bao nhiêu người, nhưng vào lúc này,



thật

sự

chịu thua em trai mình.

Chỉ là hai chị em mở tủ quần áo ra

đã

không

còn bóng dáng quỷ đen nhánh kia rồi, cũng

không

biết là người ta tự

đi

nơi khác dạo chơi, hay là bị lời của Chúc Vị Tân làm sợ.

Bởi vì nơi này muốn gì cũng

không

có, tính tình hưởng thụ xa xỉ của Chúc Ương nhất định là

không

thể nhẫn nhịn.

Nhưng cái hệ thống chó này

thật

đúng là mặc kệ

cô, đoán chừng là nhìn thấy lần trước



vào núi sâu hẻo lánh vẫn có thể nghĩ cách ăn uống vui chơi, lần này dứt khoát ném bọn họ đến

một

chỗ ngăn cách với bên ngoài.

Mấy người chơi thử

một

chút, căn bản

không

có cách ra khỏi trường học, đương nhiên

không

thể cúp cua

đi

ra ngoài

đi

dạo ăn uống.

Sau đó Chúc Ương muốn dùng di động mua

một

ít đồ, nhưng tất cả đều mua thất bại,

thật

sự

có cái gọi là có tiền cũng

không

xài được.

Buổi tối hai chị em rửa mặt xong mặc áo ngủ vào,

một

người chiếm

một

cái giường chuẩn bị ngủ, quản lý ký túc

đi

lên kiểm tra phòng, kiểm tra tới đây

thì

ra hiệu nếu bọn họ đóng tiền

thì

bữa trưa

sẽ

cho bọn họ chỗ tốt.

Chúc Ương cũng

không

hẹp hòi, lại cho vài trăm, tiền này ở bên ngoài cũng có thể ăn bữa ngon rồi.

Quả nhiên mặt mày của quản lý ký túc hớn hở, Chúc Ương lại

nói: "Đúng rồi, nơi này là người nào chịu trách nhiệm mua đồ?"

"Dì đây!" Vào lúc này quản lý ký túc

đang

đếm tiền, tâm trạng cũng vui vẻ, liền

nói: "Thế nào? Muốn thêm đồ? Trực tiếp

nói

cho dì biết, nhưng giá tiền -- "

Chúc Ương cười cười: "Dì

nói

giá trị bao nhiêu liền có giá trị bấy nhiêu, nhưng đồ tôi muốn hơi nhiều, ngày mai đưa tới toàn bộ

không

thành vấn đề chứ?"

"Nhất định

không

thành vấn đề."

Vì vậy Chúc Ương liền liệt kê

một

chuỗi

thật

dài, cũng khiến quản lý ký túc giật mình, bà ta còn tưởng rằng nữ sinh này chỉ muốn chút đồ ăn vặt đồ chơi linh tinh, kết quả tờ danh sách còn nhiều hơn số lượng người ở khách sạn 5 sao mua.

Bà ta nghi ngờ nhìn hai chị em

một

chút: "Nhiều như vậy, các người mua tới làm gì? Thuận tiện mang ít đồ còn được, những thứ này chỉ là chở vào được cũng phải

một

hai xe? Quản lý trường học cũng

không

phải là chết -- "

Lời còn chưa dứt, Chúc Ương liền hất cằm với Chúc Vị Tân, cậu mở tủ quần áo ra lấy

một

túi hành lý trong tủ ra.

Trực tiếp thả ở trước mặt quản lý ký túc, kéo túi ra, bên trong chính là từng xấp từng xấp tiền, giống như giao dịch ma túy làm cho người ta sáng mắt, trực tiếp khiến cho quản lý ký túc chấn động bối rối.

Hành lý của mấy người này bọn họ

đã

kiểm tra, có

một

cái túi đựng tiền như vậy sao? Hơn nữa bọn họ ra ngoài

đi

học sao lại mang nhiều tiền mặt như vậy?

Nhưng những... nghi ngờ chỉ là

một

cái thoáng qua, liền cuốn sạch chôn vùi trong tham lam.

Chúc Ương ngồi

trên

ghế, hai chân tréo nguẩy thờ ơ

nói

: "Mỗi lần tính tiền quá phiền toái, cho dì số tiền này trước, có chi cái gì

thì

tự mình trừ ra

đi."

"À đúng rồi, mới vừa rồi dì muốn

nói

cái gì?"

một

túi tiền này, ít nhất phải mười mấy vạn, đời này quản lý ký túc cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, tích góp mấy thập niên cũng

không

được nhiều như vậy.

Cầm về cho con trai trong nhà mua nhà cưới vợ, vì vậy bà ta kéo khóa hành lý lại --

"Hả!

không

có gì, dì gọi xe lớn

một

chút,

một

xe tải chở hàng liền giao tới, vừa đúng ngày mai thầy chủ nhiệm xin nghỉ, buổi tối mới trở về, người khác cũng

sẽ

không

hỏi tới chuyện mua đồ."

Chúc Ương nhìn móng tay xử lý cẩn thận của mình, nhắc nhở: "Nhưng mà tôi

nói

trước, giá cả tôi

không

quan tâm, nhưng đừng dùng hàng nhái lừa gạt tôi đấy."

Quản lý ký túc liên tiếp vỗ ngực bảo đảm, xách tiền ra khỏi ký túc xá cũng

không

nhẫn nại kiểm tra phòng ngủ khác nửa.

Các nữ sinh bị mắng vào lúc này mỗi ngày ngược lại tránh được

một

kiếp.

Quản lý ký túc nhìn hai chị em ra tay rộng rãi,

nói

vậy trong nhà

không

đơn giản, ngược lại sau này

sẽ

không

dám đánh giá theo như học sinh bình thường.

Chẳng qua là bà ta mua đồ về liền hoàn thành nhiệm vụ, về phần có thể dùng hay

không

--

Nếu bị thầy chủ nhiệm bắt được, tịch thu vật phẩm riêng tư, nếu bán

đi, coi như bà ta

không

thể độc chiếm

một

mình, vậy cũng là

một

khoản

không

nhỏ.

Tính toán chuyện tốt nhất định tối nay quản lý ký túc

không

ngủ được, nhưng hai chị em họ Chúc ngược lại ngã đầu

đi

nằm ngủ rất say.

Chúc Ương có muốn đánh chết em trai hơn nửa cũng

không

thể

không

thừa nhận,

một

đường dẫn theo cậu mà

nói, em trai

thật

sự

có quá nhiều tác dụng hơn những người chơi.

Buổi sáng vang lên tiếng chuông rời giường, Chúc Ương học đại học cũng

không

rời giường sớm như vậy, xoay lưng tiếp tục ngủ.

Chúc Vị Tân cũng có thói quen làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, cậu đứng lên rửa mặt thay quần áo

đi

ra cửa, lại

đi

tới phòng bếp làm bữa ăn sáng cho chị cậu.

Bởi vì bây giờ quản lý ký túc thiên vị, chẳng những làm như

không

thấy, còn kêu mấy người trong phòng bếp

nhỏ

cho đưa cho Chúc Vị Tân

không

ít nguyên liệu.

Chúc Vị Tân dùng gạo thơm nấu chút cháo, lại xào chút thức ăn kèm với cháo, còn chưng mấy khối bí đỏ, lúc này mới bưng khay trở về phòng ngủ chờ chị cậu tỉnh dậy ăn.

Học sinh cũng rời khỏi phòng ngủ

không

ít rồi,

hiện

tại

đã

đến giờ tự học, nhưng Chúc Vị Tân

không

thèm để ý chút nào.

Mấy người chơi chỉ có Hứa Vi thành công rời giường kịp theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi,



bé cũng là học sinh trung học, lúc rời giường cũng

không

chênh lệch nơi này lắm.

Chẳng qua là Lưu Chí cùng Triệu Sổ,

một

người là nhân viên văn phong làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều,

một

người

thì

cả ngày chỉ ở trong nhà đánh LOL*

, sao có thể thích ứng những thứ này?

*Trò chơi Liên Minh Huyền Thoại

Chẳng được bao lâu, Chúc Vị Tân chỉ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vang lên ở tầng lầu.

Cậu ra cửa, từ lan can nhìn xuống thấy cả người của Lưu Chí cùng Triệu Sổ toàn là nước

đang

run rẩy ra khỏi cửa phòng, lại thấy

một

người vào ký túc xá nữ sinh cách vách.

Chúc Vị Tân

đi

tới, liền thấy

một

nữ sinh

trên

giường lớn, ngoài người chơi bọn họ ra còn có

một

người khác

không



đi

học.

Liên kết với thái độ run sợ của học sinh nơi này, người này

thật

sự

là thần kỳ.

Tiếp đó cậu liền thấy người kia xông vào phòng ngủ lôi

một

cái ống cao su từ trong nhà vệ sinh ra, vén chăn lên nhắm vào đầu nữ sinh.

Người nọ ép chặt miệng ống cao su khiến cho nước lạnh càng phun ra mạnh hơn, dáng dấp nữ sinh kia nhìn cũng

không

giống như thoải mái, bị phun vào mặt

thật

lâu, bị sặc

không

ít nước.

"Cút đứng lên

đi

học!"

nói

xong người nọ liền ném cái ống vừa chuẩn bị

đi

gọi người.

thì

ra là mỗi nhà vệ sinh trong ký túc xá có cái ống cao su

thật

dài là dùng để làm cái này?

Khi Chúc Vị Tân bừng tỉnh, người này

đã

đi

tới trước cửa phòng bọn họ, đúng là chủ nhiệm lớp của bọn họ.

Đối phương nhìn Chúc Vị Tân, vẻ mặt tức giận: "Em

đã

thức dậy? Rời giường rồi tại sao

không

đi

học? Lập tức cút tới phòng học, tuần này các em đều phải đứng học."

Cũng

không

có cầm nước tưới Chúc Vị Tân, đoán chừng là nhìn

hắn

đã

mặc chỉnh tề rồi.

Chúc Vị Tân thấy chủ nhiệm lớp khí thế hung hăng

đi

xuống lầu,

không

có chút ý định ở lại đây, chờ hơn nửa giờ sau, cuối cùng Chúc Ương cũng ngủ đủ, đứng lên đánh răng rửa mặt lại ăn xong bữa ăn sáng, còn

không

biết có chuyện này.

Hai chị em đến phòng học, thấy có ba người đừng ở phía cuối lớp học, người chơi Lưu Chí và Triệu Sổ còn có

một

nữ sinh, nữ sinh này vẻ mặt trắng bệch, cái trán đều là mồ hôi lạnh, đứng cũng lung la lung lay, hiển nhiên là

đã

bị sốt.

Chúc Ương vào phòng học

đã

nhìn thấy chủ nhiệm lớp đá vào đầu gối của nữ sinh kia, trực tiếp đá cho nữ sinh kia ngã --

"Ngủ nướng vào giờ tự học buổi sáng, người khác cũng có thể đứng lên mà em

không

đứng nổi, đứng cũng đứng đến xiêu xiêu vẹo vẹo, đứng ngay ngắn cho tôi."

Nữ sinh cố hết sức bò dậy, mặt mày yếu ớt

nói: "cô

giáo, em tới kỳ kinh nguyệt, nóng sốt -- "

"Đến!

nói

xem, lần này lại lấy cớ gì?" Chủ nhiệm lớp

không

nghe



ấy

nói

dứt lời liền ngắt lời

nói: "Em

không

có lấy cớ sao? Cả lớp này

thì

em là người nhiều lý do nhất."

"trên

người ngứa ngáy gào vài cái liền

nói

di ứng lòng trắng trứng,

nói

có chứng uất ức, lần này lại là kinh nguyệt bị sốt, đây đều là bệnh giả đúng

không?"

"Bây giờ những đứa bé như các em ăn ngon uống tốt lắm

thì

ngược lại

không

thể sống có phải hay

không? Trước kia các thầy giáo thiếu ăn thiếu mặc cũng

không

bị sao cả, toàn bộ tinh lực đều dùng để

đi

học làm việc sao còn có uất ức vô ích hả? Nóng sốt? Năm đó tôi nóng lên 39 độ vẫn

đi

bộ 5km tới trường."

"Bây giờ từng đứa đều

không

thể ăn chút khổ."

nói

xong nhìn đồng hồ, càng thêm tức giận

nói: "Còn có hai đứa kia? Chết cũng nên chết tới đây rồi."

Lời vừa mới dứt, nữ sinh nóng sốt liền thẳng đơ ngã

trên

mặt đất, Chúc Ương vội vàng

đi

tới.

Sờ sờ cái trán, nóng đến phỏng tay, nhưng tay lại lạnh giống như thi thể, hô hấp dồn dập, có thể thấy được là cực kỳ khó chịu.

Chủ nhiệm lớp thấy hai người họ bây giờ mới đến,

một

người khác lại dứt khoát giả bộ ngất xĩu,

đang

muốn mắng to, Chúc Vị Tân bên cạnh

đã

đỡ nữ sinh kia dậy.

Hai chị em cũng

không

để ý tới chủ nhiệm lớp

đang

nổi trận lôi đình ở phía sau, trực tiếp đưa người cho tới phòng y tế.

Phòng y tế cũng

không

ở trong tòa lầu này, ngoại trừ tòa lầu dạy học và ký túc xá

thì

còn

một

nơi khác.

Lúc Chúc Ương

đi

ra khỏi tòa lầu dạy học, lại thấy có mấy người

đi

vào từ cổng lớn, trong đó có

một

người đàn ông ngồi đầu hói bụng phệ quần áo gọn gàng,

đang

cười cười giới thiệu cái gì đó với mấy người khác.

Chúc Ương

đi

qua trước tầm mắt của những người này mà cũng

không

có bất kỳ phản ứng nào,

không

phải là cái loại lạnh lùng

không

để ý, giống như là căn bản

không

nhìn thấy bọn họ.

Tầm mắt cũng

không

nhìn qua hướng bên này.

Chúc Ương giật mình, nhưng bây giờ tình huống của nữ sinh này quan trọng hơn, cũng

không

chậm chạp mà trực tiếp tới phòng y tế.

Phòng y tế lại có

một

giáo viên y tế ngồi ở chỗ đó,

đang

chơi máy vi tính, đối với ba người đến rất là bực mình.

"Hành kinh cảm mạo mà thôi, có cần xin nghỉ tới chỗ này

không?" Đối phương chậm rãi nhét nhiệt kế cho nữ sinh, liền ngồi trở lại vị trí của mình chơi máy vi tính.

Chúc Ương chính là lại được em trai cùng bạn trai cưng chìu đến tàn phế, cũng biết trước khi dùng nhiệt kế thủy ngân phải vẫy vẫy? Giáo viên y tế này cũng

không

làm cái gì liền tùy tiện kẹp vào người nữ sinh.



phát

hiện

trường học này

thật

đúng là tập hợp giáo dục đen tối thối nát,

thật

sự

cũng

không

tìm ra được chỗ nào là bình thường.

Qua vài phút, dù sao

thì

Chúc Ương cũng khẳng định

không

tới năm phút đồng hồ, giáo viên y tế lấy nhiệt kế ra, liền đưa mắt nhìn,

thật

sự

nghi ngờ ông ta có nhìn



được vạch độ chi chít

trên

đó hay

không.

Sau đó liền lục lọi thuốc trong quầy, lấy ra

một

chai thuốc, ném cho bọn Chúc Ương: "Uống hai viên."

Chúc Ương

đang

muốn mở bình thuốc ra, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liếc nhìn ngày sản xuất --

Đây mẹ nó, cũng

đã

quá hạn ba năm.

Chúc Vị Tân cũng nhìn thấy, hai chị em liếc mắt nhìn nhau, cậu nhìn thấy chị cậu cười lạnh

một

tiếng.

Chúc Vị Tân

không

lên tiếng, nhưng cậu chợt quay đầu lại đè giáo viên y tế lại cứng rắn kéo người tới, trượt chân kéo theo dây điện máy vi tính nện xuống đất rớt bể.

Trong

một

lúc giáo viên y tế cũng

không

phản ứng kịp, sau đó muốn trách mắng học sinh này to gan lớn mật, cũng

đã

nói

không

ra lời.

Bởi vì Chúc Vị Tân bóp hai má của ông ta, cứng rắn đẩy miệng của ông ta ra.

Chúc Ương nhìn ông ta từ

trên

cao, thờ ơ mở bình thuốc cảm mạo ra, sau đó đổ vào miệng ông ta

không

sót

một

viên.

Viên thuốc vừa vào miệng, bề mặt nhanh chóng vỡ vụn trong nước bọt, chỉ chốc lát sau chính là miệng đầy vị đắng màu vàng giống như Hoàng Liên (vị thuốc Đông Y).

Giáo viên y tế bị nghẹn vừa ho khan vừa đắng, muốn phun lại phun

không

ra, Chúc Vị Tân nắm chặt miệng của ông ta, ép buộc ông ta nuốt toàn bộ số thuốc này xuống.

Sau đó mới buông ông ta ra.

Giáo viên y tế bị cay đắng kí©h thí©ɧ vào

không

bò dậy nổi, liều mạng tìm nước khắp nơi, hai chị em cũng

không

quản, cứ thế

đi

lục tìm thuốc trong quầy.

không

nghĩ tới còn có phát

hiện

quan trọng, bên trong chân

không

có nhiều thuốc xử lý tình huống khẩn cấp như cảm sốt dị ứng bị thương hay thiếu máu linh tinh, có cũng

đã

quá hạn

thật

lâu, nhưng lại có

không

ít thuốc kỳ quái căn bản là

không

mua được ở tiệm thuốc.

Dĩ nhiên Chúc Ương xem

không

hiểu tên khoa học phức tạp ở phía

trên

này, nhưng tiện tay dùng Baidu tra là được, đều là mấy loại thuốc có tác dụng phụ hết sức nguy hiểm.

Mắt thấy đầu nữ sinh kia đầy mồ hôi, Chúc Ương nghĩ cũng biết theo tính chất trò chơi là

không

thể đưa người ra ngoài được, nếu

thật

sự

cho

thì

người chơi thừa cơ liền có thể thuận lợi

đi

ra ngoài, trò chơi kia cũng

không

phải là trò chơi chó rồi.



gọi điện thoại cho quản lý ký túc, liệt kê mấy loại thuốc men để cho bà ta lập tức thông báo người bên ngoài đưa tới đây.

Vào lúc này quản lý ký túc

đang

ôm tiền nóng hổi, đối với loại chuyện

nhỏ

này cũng

không

qua loa, dù sao dùng càng nhiều

thì

bà ta báo sổ sách càng mau, lập tức

một

cú điện thoại kêu người chạy đưa tới đây, nhưng phí chạy vặt này

không

phải chỉ gấp mười lần.

Chúc Ương cũng

không

quan tâm, liền

nói

bà ta nhanh là được.

Lại đút nữ sinh uống

một

chút nước nóng, nữ sinh khôi phục

một

chút ý thức

nói

cám ơn với bọn họ.

Bởi vì buổi sáng ngủ mê man bị nước lạnh tưới tỉnh, nữ sinh theo bản năng

không

muốn ngủ chết, liền

nói

chuyện câu được câu

không

với Chúc Ương.

Chúc Ương hỏi

một

chút tin tức công chức quản lý thuộc tầng dạy học này, nữ sinh

không

biết là ngã bệnh

không

có phòng bị hay là cảm kích bọn người Chúc Ương.

Cũng

không

che giấu

nói

cho bọn họ biết

không

ít chuyện về cái trường học này, chẳng qua là thứ tự hỗn loạn, cần Chúc Ương tự cắt tỉa hệ thống lại.

Vì vậy Chúc Ương cũng xác nhận bản chất của trường này,

thật

ra

thì

cũng

không

cần nữ sinh chứng

thật, sớm có thể thấy được rồi.

Trường này chính chế tạo màn che hình thức quản lý quân

sự

hóa, thỏa mãn

một

đám biếи ŧɦái khống chế và hành hạ.

Theo cách

nói

của nữ sinh, giáo viên của trường học bao gồm thầy chủ nhiệm, toàn bộ là bởi vì các loại vấn đề bị trường học trước đuổi việc, phần lớn là bạo lực dồn học sinh đến mức tàn phế thậm chí là chết, hoặc là kiểm trắc tinh thần xảy ra vấn đề

không

thích hợp làm giáo viên, còn có

một

số quấy rối tìиɧ ɖu͙©.

Giáo viên y tế vừa rồi chính là ở trường học trước đó khi học sinh được đưa tới

không

cứu trị đúng lúc nên chết.

Đây là bí mật

không

lưu truyền giữa học sinh bọn họ, là có người trong lớp lúc

đi

đưa bài tập lên văn phòng vô tình thấy hồ sơ.

Người người cũng biết nơi này

không

phải là nơi người bình thường ở, cùng

một

đám người điên biếи ŧɦái càng

không

thể nào

nói

đạo lý, đối với cha mẹ bị trường học tẩy não, tin chắc đứa con chỉ là

không

tập trung, quan niệm quản lý khắc nghiệt từ bỏ tật xấu cũng cảm thấy tuyệt vọng.

Cũng

không

phải là

không

có nghĩ tới chạy trốn, nhưng kết quả đều thê thảm, cho nên người người cảm thấy lo lắng, run rẩy sống qua ngày ở trường học.

Chúc Ương thầm nghĩ khó trách, loại trường học này nếu là khoá trước ép chết mấy người, có chuyện ma quỷ cũng rất bình thường, người bình thường ở chỗ này cũng bị ép điên.

nói

chuyện trong chốc lát, Chúc Ương lại nhắm vào tin tức riêng tư của mấy giáo viên, quản lý ký túc liền đưa thuốc tới.

Chúc Ương cho nữ sinh uống hai viên, đây

thật

ra chính là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, có thể ổn hay

không

thật

sự

phải xem vận may.

Uống thuốc xong liền đắp chăn để cho



ấy nghỉ ngơi, giường của



ấy trong phòng ngủ bên kia cũng

đã

ướt

không

được.

Chẳng qua là chủ nhiệm lớp



không

nghe lời trước mặt nhiều người, tan lớp lại

không

có chạy đến bên này khởi binh hỏi tội, đây cũng

không

phải phong cách đặc biệt để ý quyền uy cửa những người này đối với học sinh.

Hai chị em chuẩn bị trở về tòa lầu dạy học, liền nghe bên trong cánh cửa

nhỏ

ở quầy thuốc phòng y tế phát ra

một

tiếng vang

nhỏ.

Tiếng động rất

nhỏ, Chúc Vị Tân cũng

không

nghe thấy, nhưng Chúc Ương nghe được.



dừng bước lại,

đi

tới, Chúc Vị Tân dáng vẻ chị mình kỳ lạ đương nhiên cũng vội vàng

đi

theo.

Mở tay cầm cánh cửa ra, vốn cho rằng bên trong là để thiết bị dược phẩm,

không

ngờ tới cảnh sắc trước mắt lại khiến cho hai người chấn động.

không

gian bên trong

không

nhỏ, đặt

một

cái giường giải phẫu và

một

cái ghế, bên trong còn có

một

số dụng cụ lung tung cùng đường thẳng trống trải.

nói

trống trải cũng

không

hẳn vậy, bởi vì

trên

giường giải phẫu,

trên

ghế,

trên

đất

trên

tường tất cả đều là có dấu vết của máu đáng sợ dữ tợn từ cửa đến khắp cả phòng.

Chúc Ương

đang

muốn

đi

vào, đột nhiên dọc theo

trên

cửa lại treo ngược nửa đoạn thân thể, máu chảy từ

trên

bụng xuống tới

trên

mặt.

Cuối cùng bởi vì trọng lực rớt xuống tóc trải dài

một

đường

nhỏ, cặp mắt kia trợn trừng thẳng vào tầm mắt Chúc Ương, chết

không

nhắm mắt nhìn chằm chằm Chúc Ương.