Chương 37-1

Edit: babynhox

Lộ Hưu Từ nghẹn

một

lúc, trước kia ngay từ lúc hai người

yêu

nhau, là

anh

đã

biết thằng nhóc này gian xảo rồi.

Cũng

không

kỳ quái, hai chị em cùng lớn lên từ

nhỏ

với nhau, tình cảm cũng tốt, hơn nữa cha mẹ bận việc làm ăn,

trên

mặt cảm tình Chúc Vị Tân tương đối lệ thuộc vào chị của mình.

Tự nhiên

sẽ

không

chào đón người

đã

cướp

đi

sự

chú ý của chị mình, ngay từ lúc mới bắt đầu cũng

đã

ngáng chân

anh

một

cách thuần thục, sau đó bị chỉnh sữa mới thu bớt lại

một

chút.

Sau này bởi vì

một

ít chuyện, cách nhìn có thay đổi, nhưng mà ba năm trôi qua, Lộ Hưu Từ

không

ngờ tới thằng nhóc này vẫn còn ý nghĩ như cũ.

Nhìn bộ dạng đắc ý khıêυ khí©h này, đột nhiên Lộ Hưu Từ

nói: "Cậu

nói

lời này cũng

không

phải thói xấu."

"Nhưng tôi

không

chỉ đặc biệt tặng đồ cho chị của cậu, đương nhiên tôi cũng

sẽ

không

quên cậu."

nói

xong Lộ Hưu Từ cười

một

tiếng: "Mấy ngày trước tôi vừa lấy được

một

chai rượu ngon, cậu có muốn

không?"

Chúc Vị Tân nghe vậy mặt liền thay đổi, muốn chặn lời của Lộ Hưu Từ lại nhưng

đã

chậm.

Phía sau liền truyền đến giọng

nói

của chị cậu: "Rượu? Em hỏi A Từ muốn rượu gì hả? Em còn dám uống rượu sau lưng chị?"

Chúc Vị Tân dùng ánh mắt "đây

không

phải chuyện của

anh" trợn mắt nhìn Lộ Hưu Từ

một

cái, vội vàng quay đầu giải thích với chị cậu: "không



không

có!

anh

Lộ

nói

giỡn đó."

"Chị, chị thấy em là loại người tùy tiện hỏi han người khác muốn cái gì đó sao? Hơn nữa, bây giờ em và

anh

Lộ lại

không

quen —— "

nói

xong lại bày ra bộ dạng muốn gạt người ta ra khỏi cửa: "Bạn trai cũ của chị

gái

đã

chia tay ba năm trước, quan hệ này

anh

ta

không

chê lúng túng nhưng em ngại đó."

Xong rồi đẩy chị cậu trở về bàn ăn: "Ăn thức ăn sáng

đi, cũng sắp nguội rồi."

Nhưng Chúc Ương cũng

không

chịu bỏ qua: "Tạm thời em lừa dối vượt qua kiểm tra, nhưng chị từng nhiều lần dặn dò em, em là người chỉ uống hai ly liền thành kẻ ngu, ở bên ngoài uống rượu nguy hiểm, gặp phải người có ý xấu

sẽ

bắt cóc em."

"Nuôi em lớn thế này đâu dễ dàng chứ? Lớn lên thành bộ dáng như vậy cũng

không

thể tiện nghi người khác."

Chúc Vị Tân ngượng ngùng: "Chị, lời

nói

này của chị, có chút ngược? Em còn chưa lo lắng chị cả ngày ở bên ngoài ăn chơi rượu chè đó.

không

phải bình thường đều là con

gái

mới nguy hiểm sao?"

Cậu

nói

lời này xong, chị cậu còn chưa có phản ứng, liền nghe Lộ Hưu Từ cười

một

tiếng: "Chỉ có con

gái

mới nguy hiểm? Tôi cho rằng cái vấn đề này cậu

đã

thấm sâu trong người thấu hiểu rất

rõ."

Chúc Vị Tân sợ muốn chết, vội vàng quay đầu lại trừng

anh, đồng thời cũng bất đắc dĩ thả

anh

đi

vào.

không

có cách, trước kia gây chuyện rối rắm,

không

thể bị chị biết nhược điểm người này

đang

nắm trong tay,

không

có cách nào

không

sợ.

Chúc Ương liếc nhìn vẻ mặt của hai người, lập tức liền đoán ra thằng nhóc này

đã

gây ra họa gì ở sau lưng mình.

Nhưng nể tình gần đây em trai ngu ngốc phục vụ rất tốt,



cũng

không

cố ý tính sổ.

Chỉ nhắc nhở cậu: "Da của căng ra

một

chút cho chị, để cho chị biết em ở ngoài gây ra chuyện thiếu não, treo ngược em lên

trên

tàng mà quất đó."

Chúc Vị Tân bị dọa đến run lên, chị

gái

người khác

nói

lời này có thể là khoa trương

nói

giỡn, nhưng chị cậu là nghiêm túc.

Lúc còn là học sinh trung học cấp 2 lén thử hút thuốc lá cùng bạn học, bị bắt được chính là

một

trận đòn ác độc, bây giờ ký ức kia vẫn còn mới mẻ.

Bản thân Chúc Ương sống xa hoa lãng phí ăn chơi rượu chè, ngược lại coi quản em trai rất gay gắt,

không

để cho cậu dính vào những thứ thói xấu

không

tốt kia.

Tiêu chuẩn đối với bản thân và người khác

không

giống nhau khiến cho Chúc Vị Tân kháng nghị

không

phục, cậu cũng

không

phải cảm thấy hứng thú với những thứ đó, chẳng qua là thỉnh thoảng tò mò, nhưng hiển nhiên Chúc Ương dùng bạo lức trấn áp thắng đến cuối cùng.

Mới vừa bị dạy dỗ

một

trận vẫn chưa xong, tiếp đó lại bị đuổi đến phòng bếp chuẩn bị bữa ăn sáng cho Lộ Hưu Từ.

Mới vừa rồi Chúc Vị Tân còn gần gũi thân thiết với chị mình, vào lúc này liền trở thành cậu nhóc đáng thương bị sai bảo, cũng phải ủy ủy khuất khuất vào phòng bếp.

Chúc Ương kêu em trai

đi, mới

nói

với Lộ Hưu Từ: "Cái trò chơi chó này, có có chút nhằm vào em hay

không?"

"Vòng đầu có

anh

gia nhập nên độ khó trò chơi bị tăng lên

thì

cũng thôi, vòng thứ hai lại có quy mô dọa người hơn, nếu

không

phải là lúc đầu con cóc ghẻ sơ suất, cuối cùng người nào thắng cũng

không

nói

chính xác được."

nói

xong

thì

nói

sơ lược cho

anh

nghe về thông tin qua vòng của vòng hai, lại vừa oán giận

nói: "Lần này may mắn, tuy

nói

thiếu quần áo thiếu thức ăn, tóm lại vẫn có đặc sắc món ăn còn có thể xem như nghỉ phép, lần sau

sẽ

không

bị trò chơi sắp xếp trong

một

tòa nhà cao ngăn cách với thế giới bên ngoài để dày vò em chứ?"

Lộ Hưu Từ cười cười: "Đây mới là chỗ quan trọng của em đúng

không? Em chính là chê chỗ nào

không

có tiêu khiển hưởng thụ."

Chúc Ương

nói

như chuyện đương nhiên: "Đó là đương nhiên, em phải

đi

liều mạng, còn khấu trừ tiêu chuẩn cuộc sống của em, gϊếŧ quỷ cũng

không

để cho người ta

đi

dạo phố mua đồ, ăn của ngon vật lạ hả? Là đạo lý gì."

Lộ Hưu Từ buồn cười: "Từ trước đến nay

anh

cũng mới thấy có người có thái độ vui chơi vẻ vang như em đó,

anh

biết

một

người là thiên sư bắt quỷ, lúc mới bắt đầu vào trò chơi, gặp phải quỷ liền như mèo gặp phải con chuột."

Chúc Ương

nói

: "Lợi hại,

thì

ra là

trên

thực tế

thật

sự

có loại đại sư này sao? Vậy điểm xuất phát của thứ người như thế cũng cao hơn người khác nhiều."

Vẻ mặt Lộ Hưu Từ quái dị

nói

: "không, cậu ta là cái loại con mèo gặp được chuột còn chạy nhanh hơn chuột,



ràng thể chất thuần dương, quỷ gặp quỷ tránh, nhưng mỗi lần đều bị dọa đến phát run,

hiện

tại tốt hơn nhiều, nhưng vẫn thường làm trò cười."

Chúc Ương giật giật khóe miệng: "anh

nói



một

đạo sĩ

nhỏ

tuổi, chẳng lẽ họ Tạ?"

"Em biết cậu ta?" Lộ Hưu Từ kinh ngạc

nói, ngay sau đó lại chợt nhớ: "Đúng, cha em tìm cậu ta làm việc, lúc em ở vòng chọn lựa cũng rất có thể tìm được cậu ta, gần đây

anh

không

liên lạc với cậu ta,

không

biết chuyện này."

"Làm sao

anh

biết em tìm

anh

ta làm ——

không

phải là

anh

ở giữa dẫn đường chứ?" Chúc Ương kỳ lạ

nói.

"Nếu

không

thì

sao?"

"Ý là lúc trước chỗ làm của cha em

thật

sự

có quỷ?

không

phải là mọi người nghi thần nghi quỷ?"

"Ừ! Là nhân viên an ninh ở tòa nhà trước kia, buổi tối lúc tuần tra

không

cẩn thận té từ cầu thang xuống bị chết, sau đó cha em tiếp nhận tòa nhà này, nhân viên làm tăng ca buổi tối nghe thấy tiếng động đều là quỷ hồn của nhân viên an ninh kia làm."

Chúc Ương

không

có nghĩ tới những thứ này liền cách mình gần như vậy từ lâu rồi.

Nhưng sau khi



tiêu hóa

sự

thật

này, lập tức cảm động

nói

với Lộ Hưu Từ: "A Từ, em

thật

sự

cảm động đến

không

biết

nói

cái gì cho phải."

"Lúc ấy chúng ta

đã

chia tay,

anh

còn nhiệt tình giúp

một

tay như vậy, mấy năm qua vẫn

không

quên làm người chống lưng ——

không

phải, vẫn

không

quên quan tâm cuộc sống của em."

"Nếu công ty của cha em xảy ra chuyện, tổn thất chính là phẩm chất cuộc sống cuae em, em

thật

sự

là quá cảm động."

Khóe miệng Lộ Hưu Từ co rút: "Tại sao em vĩnh viễn có thể vừa sai bảo người khác, vừa như

không

có chuyện gì xảy ra tiến hành công kích sinh mệnh người khác hả?"

Chúc Ương cười cười, xiên

một

quả dây tây trong đĩa thức ăn sáng của mình đút tới trong miệng

anh: "Đây mới là kế lâu dài."

"anh

nghĩ nếu như em đối với

anh

quá tốt,

anh

liền đắc ý vênh váo,

không

còn phục vụ hết lòng như vậy nửa, vậy em

sẽ

thấy được mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển, trong lòng nhất định bất mãn."

"Em mất hứng

sẽ

xảy ra chuyện gì

anh

cũng biết, cho nên vì tiêu diệt mâu thuẫn, có phải em nên thường mỉa mai

không?"

Từ lâu Lộ Hưu Từ

đã

quen với thói xấu logic vì lợi ích riêng này của

cô, thiếu chút nữa bị tức đến cười: "Vậy theo như em

nói

như vậy em cố tình gây

sự

bất cứ gì đều là vì tốt cho

anh

hả?"

Chúc Ương cũng

không

giải thích, ngược lại khoác tay lên cánh tay của

anh, cách tay áo sờ mó phia dưới, động tác rất chậm, có thể cảm nhận được đường cong xinh đẹp phía dưới, cơ bắp cứng rắn bền chắc.



để sát vào

một

chút: "A Từ, có phải

anh

càng rắn chắc hơn trước kia hay

không?"

Hô hấp của Lộ Hưu Từ cũng ngừng lại,

sự

chú ý của cả người đều rơi vào cảm xúc

trên

cánh tay mình.

Liền nghe Chúc Ương

nói

tiếp: "Em gặp

anh

trong trò chơi

đã

qua sinh nhật hai ngày, sinh nhật năm nay liền trễ mất hai ngày, rất đáng tiếc?"

"Cho

anh

cơ hội đền bù lại, em nhìn trúng

một

món đồ,

anh

đưa cho em được

không?"

Ngay cả giá trị món đồ đó Lộ Hưu Từ cũng

không

hỏi, hoàn toàn phát huy thiết lập mình chính là

một

cái hố chống lưng trước sau như

một.

không

chút do dự đồng ý: "Được!"

Mới

nói

xong lời này chỉ thấy Chúc Ương nhíu mày,

anh

thầm nghĩ

không

ổn.

Quả nhiên, người kia liền rút tay về, cầm nĩa lên cứ thế ăn bữa ăn sáng: "anh

xem

một

chút, cho nên điều này có thể trách em sao? Mọi người đều

sẽ

chọn hình thức hành động thuận tiện nhất có lợi cho mình nhất."

"Chính

anh

cũng dung túng

không

hề có nguyên tắc như vậy, em

không

trách

anh

có ý đồ làm hư em, sau này cũng

không

ai dám cưới,

không

có chỉ trích lòng dạ hiểm ác của

anh

đã

là quan tâm đến

anh

rồi,

anh

còn có gì mà oán trách hả?"

Cánh tay Lộ Hưu Từ trống

không, trong lòng tiếc nuối, lại thấy



phách lối đến cái đuôi cũng vểnh cao.

Bộ dáng như vậy, đâu còn chỗ để

anh

tính toán, hai câu êm tai

thì

đầu óc liền choáng váng, chỉ đành phải đưa mặt đến gần lấy lòng

nói

: "thật

ra

thì

ba năm nay

anh

cũng

không

có để sót quà tặng, chuẩn bị rồi, nghỉ hè

anh

dẫn em trở về xem?"

Chúc Ương vừa nghe đắc ý hơn: "Lúc này mới giống người

nói, khiến cho em vui vẻ là được, đừng cằn nhắn cái gì?"

Thấy người này lại lén đưa tay tới xoa xoa, Chúc Ương cũng cười kéo lại khoác lên, ngửi thấy mùi hơi thở dễ ngủi của

anh, thỉnh thoảng bấm xuống.

Đừng

nói, cũng ba năm

không

có gì kia,



cũng uể oải có chút ngạc nhiên, mùi của người này luôn biến đổi thích thú hơn.

Chúc Vị Tân bưng

một

phần bữa ăn sáng khác ra ngoài, liền thấy đôi nam nữ chó kia dính cùng

một

chỗ.

Cậu đặt bữa ăn sáng

thật

mạnh xuống trước mặt Lộ Hưu Từ: "Ăn! Ăn liền

đi,

một

lát chị tôi

đi

học, tôi phải ra ngoài

đi

dạo

một

chút,

không

ai ở nhà chăm sóc

anh

đâu."

Lộ Hưu Từ

không

chút hiểu ý trong ánh mắt của cậu: "Cậu

đi

dạo của cậu, ai cần thằng nhóc như cậu chăm sóc chứ? Buổi tối tôi

đi

máy bay hơi mệt,

một

lát ngủ

một

giấc."

Chúc Vị Tân cau mày

nói: "Đây

không

phải là khách sạn."

nói

xong hít

một

hơi sâu: "Nghĩ hay quá nhỉ, ngày đầu tiên tôi tới đây vào cũng

không

có ngủ, có phải

anh

nhớ thương đến phòng riêng của



gái

nào đó

không? Ở khách sạn

đi."

Lộ Hưu Từ bày ra nét mặt để ý tới thằng nhóc như cậu mới là lạ, Chúc Vị Tân thấy da mặt tên coi tiền như rác này quá dày cũng gấp, nhìn chị cậu chỉ trích

nói

: "Chị, chị xem

anh

ta!"

Chúc Ương mới vừa sờ sờ cơ thịt

trên

cánh tay của

anh

cũng nhộn nhạo, nếu

không

phải là buổi sáng có tiết quan trọng

thì



đã

trốn ở nhà khóa cửa cưỡi ngựa hoang rồi.

Ho hai tiếng, trịnh trọng

nói

với em trai: "anh

Lộ của em chạy tới sớm như vậy cũng mệt mỏi, trong nhà cũng

không

phải là

không

có giường, tới khách sạn làm gì cho mệt? Em cũng đừng

không

hiểu chuyện như vậy, quên là

anh

Lộ đối với em rất tốt sao?

anh

ấy còn từng đưa tới cho em hai rương đề ôn tập đó."

Chúc Vị Tân nghẹn

một

ngụm máu, thiếu chút nữa bị tức đến khóc: "Em đây muốn ngủ giường của chị chị cũng đuổi em ra ngoài."

"Chậc! Em trai lại

không

thể chơi —— à

không

phải, dù sao

thì

không

cho phép các người gây gổ ở nhà, chị phải

đi

học rồi."

nói

xong cũng mặc kệ em trai tố cáo và Lộ Hưu Từ đắc ý, cầm túi vội vã ra cửa.

Chúc Vị Tân cắn răng dẫn người lên lầu, mở ra

một

phòng: "Này, vào

đi."

Lộ Hưu Từ cũng

không

thèm để ý tới cậu: "Sao tôi có thể ở phòng của thằng nhóc nào đó, chưa tiến vào liền ngửi được mùi sữa đáng ghét."

"Ơ ~~, vậy cũng tốt hơn mùi móng heo muối của

anh." Chúc Vị Tân khinh bỉ

nói: "Chị tôi khách sáo với

anh

chút mà thôi, buổi tối chị ấy trở lại ngửi được trong phòng mình bị nhồi mùi móng heo, nhất định

sẽ

nổi giận đùng đùng phun thuốc khử mùi."

"Tuy

nói

dùng qua liền bỏ rơi quả

thật

là đức hạnh của chị cậu, nhưng điều kiện đầu tiên cũng phải dùng qua trước."

"Có ý gì?"

"Con nít hỏi nhiều như vậy để làm gì?"

Vừa cãi nhau Lộ Hưu Từ vừa tìm được phòng của Chúc Ương,

trên

giường còn loạn,

anh

cũng

không

thèm để ý, cỡi nút áo ra liền ngã lên gường, hít

một

hơi

thật

sâu.

Chúc Vị Tân

đang

muốn mắng thấy thế

thì

da đầu tê rần: "Chị tôi

nói

anh



một

tên biếи ŧɦái tôi còn

không

tin,

hiện

tại tôi tin rồi."

Thấy người này

không

biết xấu hổ nằm im, Chúc Vị Tân hùng hùng hổ hổ nửa ngày cũng

không

có cách nào.

Sau khi thằng nhóc đóng rầm cửa rời

đi, rốt cục Lộ Hưu Từ cũng được yên tĩnh, muốn

đi

phòng vệ sinh tắm trước, lại đột nhiên phát

hiện

có điện thoại di động bên cạnh gối đầu.

Là điện thoại di động tính năng thông thường,

một

loại nhãn hiệu tính năng có giá rẻ này, căn bản là Chúc Ương

sẽ

không

dùng.

anh

lấy tới, cũng

không

có mật khẩu khóa màn hình, nhấn

một

cái liền mở ra.

Sau đó quay đầu

đã

nhìn thấy

một

tấm hình

trên

mặt bàn, là Chúc Ương mặc bộ áo cưới



dâu màu đỏ, đứng trong cảnh vật núi non sông nước xinh đẹp, cười rạng rỡ.

Nhưng trong nháy mắt Lộ Hưu Từ thấy hình này, trong đầu liền ong

một

tiếng, mở điện thoại di động ra, quả nhiên bên trong còn có nhiều hình.

Lại nghĩ tới lúc

trên

bàn ăn



nói

tới chuyện trong trò chơi, còn có chỗ nào

không

hiểu hình trong máy này là chuyện gì?

Trong lòng

anh

xẹt lên ngọn lửa như đạn bắn ra được tưới thêm đầy xăng, bốc cháy bừng bừng ầm vang.

anh

chưa từng

đi

qua phó bản vòng chơi này, nhưng dù sao cũng có người từng vào.

Từ lúc vào trò chơi đến nay

anh

vẫn chưa có được đạo cụ họp đội,

không

có cách nào cùng vào vòng chơi với Chúc Ương, nhưng đạo cụ tái diễn tiến vào vòng chơi

đã

từng qua vòng, Lộ Hưu Từ có.

anh

đè cảm giác tàn bạo muốn gϊếŧ người xuống, bấm

một

số điện thoại ——

"Là tôi,

anh

có qua vòng về chủ đề cóc tinh và



dâu quỷ ở nông thôn trong trò chơi

không, nếu như

anh

không

có liền hỏi người khác thử, tôi muốn làm

một

chuyện với người quen."

Đầu kia trả lời: "Được, tôi hỏi người quen thử xem, nhưng tôi

nói

trước, người chơi khác nhau

thì

bối cảnh lúc tiến vào trong trò chơi khác nhau, thời gian cũng có khác biệt rất lớn."

"Hơn nữa

anh

nói

loại này có khoảng cách trăm năm, chắc là tôi phải tìm mấy người tham gia bối cảnh dân quốc."

Lộ Hưu Từ

nói

: "không

sao, tôi chỉ muốn vật kia chết nhiều thêm mấy lần."

"Alo alo!" Bên kia dường như nghe được tiếng nghiến răng của

anh, có chút lo sợ

nói

: "một

con cóc tinh cấp thấp mà thôi,

không

đến nổi có thể đắc tội

anh

sâu như vậy chứ?"

Lộ Hưu Từ

không

lên tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.

Nhìn hình trong điện thoại di động khiến cho lửa giận bùng cháy ——

anh,

anh

còn chưa từng hưởng thụ



mặc đồ



dâu,

một

con cóc lại có tài đức gì.

Chúc Ương còn

không

biết người khác ở nhà chịu đựng

không

được, tới trường học lên lớp, buổi trưa theo thường lệ ngồi vào vị trí với hội chị em.

Tuy

nói

đối với những người này mà

nói, ngày hôm qua bọn họ mới gặp nhau, nhưng đối với Chúc Ương mà

nói

lần trước gặp bọn họ chính là mười ngày trước

Quả nhiên vẫn là nhìn

một

bàn nữ sinh xinh đẹp ăn cơm được ngon hơn so với nhìn

một

đám người dân thôn làng ngu muội độc ác.

Người hầu vòng này cũng

không

tốt lắm, còn

không

lanh lợi bằng hai đứa bé.

Cũng vì vậy hiếm thấy hôm nay

trên

khuôn mặt Chúc Ương thường có tươi cười, nhưng trong lòng đám chị em lại nhảy nhót.

Con

nhỏ

này cười đến rực rỡ như vậy, chẳng lẽ

đang

kiềm nén ý xấu gì đó với người nào chứ?

Đám chị em nhựa dẻo này đúng là hết thuốc chữa.

Chúc Ương thấy từng người đều rụt cổ như chim cút, rất là mất hứng, ánh mắt quét

một

vòng, lại phát

hiện

Lâm Xuyến

không

có ở đây.

Con

nhỏ

đó có mặt ở đây, tuyệt đối là người đầu tiên tiến lên nghe chuyện.

Chúc Ương liền hỏi Tạ Tiểu Manh bên cạnh: "Lâm Xuyến đâu?"

Tạ Tiểu Manh nhìn

một

chút: "Hôm nay



ta cũng

không

tới sao? Hai ngày trước cũng

không

nhìn thấy



ta đâu."

Chúc Ương ở trong trò chơi

đã

trải qua mười ngày, ngược lại

không

có ấn tượng nối liền như vậy, nghe Tạ Tiểu Manh

nói

như vậy, mới chợt nhớ tới hình như là

đã

mấy ngày cũng

không

nhìn thấy Lâm Xuyến rồi.

Nhưng nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, mấy nữ sinh

đang

thảo luận mấy ngày nay cũng

không

nhìn thấy



ta ở trường học, liền thấy Lâm Xuyến vội vàng

đi

tới.

Chỉ là so sánh với ngăn nắp gọn gàng bình thường

thì

vào lúc này



ta vừa sợ vừa uể oải, trang điểm cũng

không, vành mắt đen sì, ngay cả tóc cũng

không

xử lý, tuy

nói

cũng

không

bẩn thỉu, nhưng vẫn có cảm giác thiếu

đi

sự

đẹp đẽ bình thường.



ta nhìn thấy Chúc Ương, vội vàng tới đây đẩy Tạ Tiểu Manh ngồi trước mặt



ra, thấp giọng

nói: "Chúc Ương, lần trước nhà



không

phải là —— "

Lời còn chưa dứt, liền bị Chúc Ương cắt đứt: "Sao



không

trang điểm?

không

phải tôi

đã

nói

hình tượng mỗi ngày của đám chị em lấy



làm tiêu chuẩn thấp nhất sao?"

"Ngay cả tiêu chuẩn thấp nhất cũng

không

trang điểm,



muốn kéo thấp giá trị nhan sắc trung bình tới trình độ nào?"

Lâm Xuyến nghẹn họng, trong lòng hoảng sợ muốn chết, sao



ta lại quên là bản thân con

nhỏ

này gặp quỷ cũng

sẽ

mạnh mẽ gõ chuông báo động làm dáng với mọi người chứ?

Trong lúc nhất thời lúng túng há miệng, vội vả muốn

nói

cũng quên mất.

Mấy con

nhỏ

bên cạnh lại bắt đầu bám đít ——

"Có lẽ là



ta có hiểu lầm gì đó với ngoại hình của mình? Cho là chính mình có trình độ cao nhất trong chúng ta, mặt mộc cũng có thể đánh ngã những thứ son phấn bình thường như chúng ta."

"Chậc chậc! Các



khoan hãy

nói, Chúc Ương muốn chúng ta lấy



ta làm tiêu chuẩn thấp nhất cũng là ánh mắt sắc bén,

thì

ra là Lâm Xuyến



không

trang điểm

thì

trên

mặt nhiều khuyết điểm như vậy? Lỗ chân lông lớn như vậy?"

Vốn là mấy ngày nay Lâm Xuyến có chuyện vướng víu, có mấy ngày mất ngủ, cả ngày lo sợ

không

chịu nổi, đương nhiên tình trạng da

sẽ

kém.

Nhưng



ta vừa có thể ngang dọc cùng người đứng đầu như Chúc Ương lâu như vậy, tự nhiên

không

phải là

một

đứa dễ khi dễ.



ta quay đầu lại cười lạnh

một

tiếng: "Kỹ thuật trang điểm của tôi còn hơn



đó, còn tốt hơn là

không

thay đổi, biết lổ mũi của mình

không

cao còn thích liều mạng đánh highlight

trên

mũi."

"Lúc tôi vừa chạy tới, đèn phòng ăn chiếu xuống, còn tưởng rằng

trên

lổ mũi của



trang trí cái bóng đèn đó."

Mặt nữ sinh kia cứng đờ, trong lòng đem Lâm Xuyến ra lăng trì 80 lần, nhưng vẫn lặng lẽ móc gương ra xem có phải

thật

sự

mình bôi nhiều phấn sáng như vậy hay

không.

~~~

Mình giải thích xíu về xưng hô giữa Chúc Ương và các nhân vật, trong tiếng Trung chỉ có ta - ngươi, nên edit xưng hô

sẽ

dựa vào tâm trạng và hoàn cảnh lúc đó

Ví dụ giữa bạn bè của CU bình thường

sẽ

là mình - cậu, khi

nói

móc tôi -

cô, khi tức giận mày - tao.