Chương 36-2

Edit: babynhox

Nhìn kỹ mẹ ông ta còn bị trói chặt,

không

cần phải

nói, có thể làm được loại chuyện thiếu đạo đức này, nếu

không

phải là mấy người ngoài kia

thì

tên ông ta

sẽ

viết ngược lại.

hiện

tại chuyện vui

đã

xong, những thứ kia người ngoài kia cũng đừng mong

đi

ra ngoài, dù sao đây cũng là phần phúc của Bồ Tát, càng ít người biết càng tốt.

Trong lòng thôn trưởng nổi lên ý gϊếŧ người, nhưng cũng

không

quên cứu mẹ ông ta trước.

Ông ta chạy tới đỡ mẹ mình dậy, còn chưa kịp tháo dây thừng cho bà ta, liền thấy mẹ liều mạng lắc đầu với ông ta.

Thôn trưởng còn chưa phản ứng kịp, mặt sông lại bỗng lủi ra

một

cái lưới cỏ nước, quấn chặt cánh tay ông ta.

Thôn trưởng hoảng sợ, vội vàng muốn kéo đứt thứ này, nhưng cúi đầu vừa nhìn

thì

phát

hiện

nửa người dưới của mẹ mình

đã

bị cỏ nước quấn lấy chặt chẽ từ lâu rồi.

Lúc này dùng sức mạnh kéo xuống, còn là nửa đêm, chính là lúc quỷ nước có năng lực mạnh nhất, lại được lão đại chữi cho thông nên quỷ nước thề phải làm chủ con sông này.

Mấy ngày nay liều mạng mọc thêm cỏ nước, năng lực ban đầu

đã

không

thể so sánh nổi, thôn trưởng là

một

trung niên 50 tuổi, sao có thể ngăn cản sức mạnh này?

Theo bản năng ông ta bắt lấy mẹ mình, kéo lấy tóc bà ta đến đau đớn.

Tuy là tạm thời lơ lửng

trên

mặt nước

không

có bị chìm cả người xuống nước, nhưng theo tình hình thế này có thể ngăn cản bao lâu?

Thôn trưởng vội vàng há mồm kêu cứu mạng, ban đêm cũng là có có ích cho tiếng kêu truyền được

đi

xa.

Nhưng mới kêu xong, liền thấy sáu người chậm rãi dạo bước tới đây.

Ánh mắt thôn trường bởi vì khϊếp sợ mà trừng lớn, cho dù đèn pin cầm tay

đã

rơi, nhưng mượn ánh trăng, vẫn có thể nhìn thấy rất



ràng.

Đây chẳng phải là mấy người ngoài kia sao? Mà kẻ cầm đầu vốn ở trong Từ Đường đợi Bồ Tát nhận lấy là Chúc Ương cũng

đang

ở đây.

Chỉ thấy



cười hì hì

nói: "Ơ! Thôn trưởng, té xuống sông rồi sao? Hơn nửa đêm

không

ở nhà ngủ mà ra ngoài lắc lư làm gì?

thật

không

cẩn thận."

Thôn trưởng chỉ vào bọn họ: "cô,

cô, các người —— "

Nụ cười

trên

mặt của Chúc Ương liền chuyển lạnh, ở dưới bóng đêm nhìn rất kinh khủng nham hiểm ——

"Phải

nói

thôn trưởng ông cũng là

một

người có hiếu, mẹ mình kết hôn lần thứ hai cũng bố trí tới

không

chút chỗ chê."

"Nghe

nói

ông còn uống vài bình, có thể thấy được là trong lòng trong mắt cũng vui mừng thay cho mẹ mình. Nhưng đáng tiếc lúc Bồ Tát đến đón người, hình như cũng

không

hài lòng lắm."

Thôn trưởng hoảng sợ nhìn mẹ mình, khuôn mặt trang điểm trắng trắng hồng hồng, còn có quần áo màu đỏ, ông ta

đã

nói

sao quần áo này nhìn quen mắt như vậy, bình thời cũng

không

thấy bà mắc quần áo có màu sắc tươi sáng như vậy.

Nghĩ đến hôm nay tự mình đưa mẹ mình tới bái đường cùng Bồ Tát, lại trói bà ta chờ Bồ Tát tới đón.

Người này còn

không

biết bây giờ Bồ Tát

đã

biến thành con cóc bị mổ bụng, cảm thấy hôm nay

đã

hung hăng đắc tội Bồ Tát, dọa cho sợ đến gần chết, cũng thiếu chút nữa

đã

quên bây giờ mình bị quỷ nước quấn lấy.

Thôn trưởng hoảng sợ, cảm thấy trong bụng có đồ vật gì đó muốn tuôn ra ngoài, buồn nôn muốn ói.

Lúc đầu ông ta

không

nghĩ nhiều, cho đến lúc dường như trong bụng có

một

con ếch

đang

nhảy.

Lúc này Chúc Ương lại

nói

: "Ờ đúng rồi, tối hôm qua lúc chúng ta ăn tiệc, Viên Bân này vụng về

không

cẩn thận làm rơi mấy miếng thịt của Bồ Tát vào trong chén gà cay trước mặt ông, vừa định nhắc nhở nhưng ông

đã

ăn hết, cực kỳ xin lỗi."

Lại vỗ vỗ đầu Viên Bân: "Kẻ vụng về,

nói

xin lỗi

đi!"

Viên Bân cười hì hì

không

hề có thành ý

nói

với thôn trưởng

đang

có khuôn mặt trắng bệch mồ hôi lạnh cả người "Xin lỗi nha thôn trưởng, nhưng ông cũng

đã

nói

dù sao cũng đều là thịt, ăn là được còn lại đâu quan trọng, chắc chắn

không

để trong lòng đúng

không?"

Thôn trưởng nghe lời này, liếc mắt nhìn nhau với mẹ mình,

trên

mặt hai người đều là vẻ hoảng sợ muốn chết.

không

ai biết



ý nghĩa thịt của Bồ Tát hơn bọn họ, mới vừa rồi thôn trưởng còn tưởng mình ngâm nước lạnh nên dạ dày co rút, đột nhiên liền phun

một

cái ói lên ói xuống.

Nhưng khạc khạc cũng cảm thấy có thứ gì

đang

liều mạng bò ra từ trong bụng, cổ họng ông ta bị kẹt đến phát ra tiếng khanh khách.

Sau đó lại phun ra

một

con cóc!

Đầu của con cóc này cũng

không

khác gì nhiều loại cóc nhái bình thường, nhưng mà con cóc này lại làm cho người ta rợn cả tóc gáy.

Ánh mắt

nhỏ

tràn đầy hung ác, nếu như nhìn kỹ nổi sần

trên

lưng chính là từng con ngươi màu đen

thật

nhỏ.

Con cóc mới vừa ra tới liền chuẩn bị chạy trốn, sau đó mới vừa nhảy dựng lên, liền bị

một

cây trúc nhọn đâm xuyên qua.

Tứ chi của con cóc co giật mấy cái, mới hoàn toàn

không

còn động đậy.

Nhưng thôn trưởng và mẹ ông ta bị

hiện

tượng này hù chết, thôn trưởng chỉ vào cổ họng của mình vừa chỉ vào thi thể con cóc ——

"Tôi, tôi —— "

Chúc Ương ném cây gậy trúc trong tay ra,

trên

mặt cười mỉa: "Thế nào? Thứ đồ chơi này vừa nhìn

đã

biết chính là Bồ Tát hóa thân,

không

phải là ông

đã

nói, phàm là được Bồ Tát chọn trúng, đó là vô cùng có phúc sao?"

"Phần phúc này từ trong bụng ông nhảy ra, đây là chuyện từ trước tới nay mới gặp đúng

không? Thôn trưởng nên vui mừng

đi

chứ, sao khuôn mặt trắng vậy?"

Nhưng vào lúc này thôn trưởng

đã

bị dọa cho sợ đến

nói

không

ra lời.

Mấy người Chúc Ương chợt cảm thấy

không

có gì vui, cũng đúng, hàng người nham hiểm tham, phần lớn đều là muốn để cho người hi sinh, đến phiên mình vậy

thì

không

phải là

một

tiêu chuẩn đó nửa.



vỗ tay phát ra tiếng, quỷ nước vẫn

không

có ra sức vặn tay chân của thôn trưởng liền bắt đầu dần dần kéo ông ta xuống nước.

Mẹ của thôn trưởng thấy thế liều mạng muốn ngăn cản, nhưng chỉ là

một

bà cụ bị trói chặt, có thể làm gì?

Chỉ có thể trơ mắt nhìn thôn trưởng giùng giằng bị kéo xuống đáy nước, nước sông trong suốt, thậm chí kéo xuống còn có thể nhìn thấy



vẻ mặt của ông ta.

Cả đời bà cụ cung phụng Bồ Tát, nhà nào dám hơi

không

kinh trọng Bồ Tát, là có thể liên tục mười ngày nửa tháng ngồi trước cửa nhà người ta mắng to.

Bởi vì chuyện ba năm trước mà mỗi ngày nhà chị Vương đều bị bà ta xách đồ dơ bẩn tới sân làm phiền, cách ba năm ngày là tới cửa chửi mắng.

Nhưng bây giờ chỉ có thể nhìn con mình đau khổ giãy giụa ở trong nước, dần dần

không

một

tiếng động, sau đó cỏ nước mới buông ông ta ra, nổi lên

đã



một

thi thể rồi.

Lúc này quỷ nước từ trong sông ló đầu ra, phun nước khinh bỉ nhìn về phía thi thể thôn trưởng: "Tôi vùaa nhớ lại, đây chính là lão rùa này dùng

một

cái cuốc đánh đầu bạn tôi, còn ném người xuống sông để nước cuốn

đi."

Lại nhìn bà cụ nở nụ cười ác độc: "Thế này cũng

không

là gì, vòng chơi kia của bọn tôi, Bồ Tát quỷ vốn là chọn cháu

gái

nhà bà ta, nhưng bà ta gả cháu

gái

cho người

trên

thị trấn đưa sính lễ 5 vạn, đàn ông trong nhà rất cần có phòng mới để cưới vợ, bà ta liền ra ý kiến tìm người của bọn tôi chết thế. Lại thường chạy tới bờ sông đốt giấy tiền vàng bạc muốn trấn áp những thứ ác quỷ như bọn tôi,

nói

muốn báo thù cũng đừng tìm nhà bọn họ."

Tuy

nói

trò chơi thúc đẩy, cho dù

không

ai hãm hại người chơi cũng phải bị Bồ Tát quỷ để mắt tới. Nhưng chuyện bà cụ này làm cũng là

thật.

Bà cụ nhìn thi thể con trai nổi lên tới điên rồi, nhưng quỷ nước lại

không

chút lưu tình cũng kéo người xuống: "Nếu luyến tiếc, vậy hãy

đi

làm bạn cùng con trai của bà

đi."

Ngược lại

không

ai bởi vì bà ta

đã

lớn tuổi mà thấy bà ta đáng thương, bà ta có thể

không

có bệnh

không

tai họa sống đến bây giờ, chỉ có những bé

gái

vĩnh viễn

không

cách nào trưởng thành kia mới đáng thương.

Quỷ nước liên tiếp kéo hai người thay thế, bản thân cũng cảm giác được linh hồn

đang

giải thoát.

Lúc này từ mặt sông

hiện

lên

một

linh hồn trong suốt,

không

giống với khuôn mặt tái nhợt phù thủng trước kia, là

một

nam sinh trẻ tuổi có khuôn mặt trẻ con, nhìn

không

chênh lệch bọn người Phương Chí Viễn lắm.

Nam sinh vừa lên, vẻ mặt mừng rỡ nhìn

trên

người mình

một

chút.

Há mồm liền

nói

với Chúc Ương: "Lão đại, lão đại mau nhìn, em

đang

tỏa sáng, ôi! Cái máng nước này

thật

trâu bò, chị

nói

xem sau này vào buổi tối đám rùa có thể vây quanh em

không

đi

hay

không?"

Phải! Vừa mở miệng, vẫn là dạng ngu ngốc quen thuộc.

Chúc Ương ghét bỏ

nói

: "thật

ra

nói

thật

thì

cậu rất thích công việc quỷ nước này đúng

không?"

Mấy người cho rằng quỷ nước

sẽ

phản bác, ai ngờ cậu ta gãi gãi đầu: "Hắc!

không

phải em đây

đang

hưởng ứng lời kêu gọi của chị sao, cảm thấy tình hình chọn ba lấy tứ đó là

không

có tương lai cũng

không

phải chuyện người tài giỏi nên làm."

"Nghe được chị

nói

Hà Bá gì đó, em mới phát

hiện

thì

ra là làm quỷ nước quỷ cũng có khoảng

không

lên cấp cao."

"Dù sao chết cũng

đã

chết, vậy

thì

tranh thủ sống ra cái dạng quỷ."

Lại lưu luyến

không

rời

nói

: "Cái đó, lão đại, trò chơi mới vừa hỏi em có muốn tiếp nhận

một

phần công việc trong trò chơi

không, em đồng ý,

không

chừng sau này còn có thể gặp được chị trong tình huống khác."

"Chị đừng quên em nha, đến lúc đó mời chị ăn rùa."

Cậu

đã

khiến chúng tôi chìm đắm trong ăn uống, mọi người thấy suy nghĩ của quỷ nước, trong

một

lúc cũng

không

biết nên buồn bã hay là nên ghét bỏ.

Nhưng

thì

ra là người chơi biến thành quỷ hồn trong trò chơi còn có cơ hội có công việc làm sao?

Đây cũng là tin tức lớn.

Mấy người

không

có để ý tới hai thi thể

trên

sông, trở lại Từ Đường, đám



dâu quỷ

đã

róc xương lóc thịt sống Bồ Tát quỷ, rút gân lột da, lăng trì gϊếŧ chết.

Thấy mấy người trở về,

một

đám bé

gái

muốn

nói

cám ơn,

không

có Bồ Tát quỷ khống chế, linh hồn bọn họ cũng được giải thoát, có thể tự do rời

đi.

Chúc Ương khoát tay áo

một

cái: "Đừng tỏ ra lôi kéo làm chậm trễ thời gian vô ích, tôi nghĩ so với ở chỗ này, các người còn có chỗ càng muốn tới?"

Đám



dâu quỷ liếc nhìn nhau, rồi bọn họ khẽ chào đám người Chúc Ương, sau đó

đi

tới những hướng khác nhau trong thôn.

Oan có đầu nợ có chủ, nợ của Bồ Tát quỷ

đã

thanh toán xong rồi, hung thủ khác cũng nên luận tội đòi nợ.

Còn dư lại Tú Tú và



gái

tóc vàng.



gái

tóc vàng bày tỏ cũng nhận được thông báo trò chơi, chỉ chốc lát sau cũng phải rời

đi.



ta

nói

cám ơn tự đáy lòng, nhưng Chúc Ương cũng

không

nhịn được loại lằng nhằng này.

nói

thẳng: "Sau này nếu là có duyên chạm mặt, tự nhiên tôi

sẽ

đòi lại phần tình nghĩa này, nếu

không

có duyên, vậy có

nói

nhiều hơn nữa cũng

không

dùng được,

đi

thôi

đi

thôi,

đi

nhanh chút còn có thể đuổi theo quỷ nước."

"À đúng rồi, thành quỷ rồi

thì

thông minh

một

chút, nếu trò chơi chó này có đào tạo nghề nghiệp gì đó

thì

miễn cưỡng cho qua là được, dù sao quỷ đào tạo ra cũng là

một

loại quỷ ngu ngốc, đừng để bị lún sâu."



gái

tóc vàng bị lời

nói

của



làm rung động đến hoảng hốt, lên đường với bộ dạng xây dựng lại toàn bộ thế giới quan.

Sau đó Tú Tú

đi

theo mấy người cùng trở về nhà chị Vương.

Tối nay trong thôn liên tiếp vang lên tiếng kêu thảm thiết, nhưng chỉ có

một

nhà ba người của chị Vương, lại

đang

ngủ trong nước mắt.

Ngày hôm sau tỉnh lại, ba người bày tỏ mình nằm mơ thấy Tú Tú,

nói

là báo mộng kêu bọn họ trời vừa sáng liền rời khỏi thôn, vĩnh viễn đừng trở lại.

Chị Vương vốn là có ý đó, trong mộng nghe con

gái

dặn dò cũng thẳng thắn gọn gàng, thu dọn đồ và tiền, liền dẫn theo hai đứa bé xuống núi.

Nhà chị ta vốn là nhà chỉ có bốn bức tường, Chúc Ương mua những thứ đó tạm thời cũng

không

thể mang

đi

được liền để đây trước rồi tính sau.

Chẳng qua là ba người thu dọn xong đồ lúc rời khỏi thôn cũng sắp mười giờ sáng, lúc này trong thôn vốn nên có người

đi

lui tới khắp nơi.

Huống chi ngày hôm qua làm tiệc hôm nay cũng phải thu dọn đồ đạc, nhưng

trên

đường

đi

trong thôn lại

một

mảnh yên ắng,

không

thấy được

sự

sống.

Trong lòng chị Vương hoảng sợ, mơ hồ nghĩ tới điều gì, ngay sau đó dắt con trai tăng tốc độ bước chân.

Hai đứa bé

không

ngừng quay đầu lại, nhìn Chúc Ương đứng ở cửa thôn cách bọn họ càng ngày càng xa, cuối cùng

không

nhịn được lấy tay bắt đầu lau nước mắt.

Mà cùng lúc đó, trong

một

thành phố cách xa thôn này,

một

tiệm thức ăn nhanh có phục vụ mới.

nói

là mới vừa vào thành phố sắp xếp để học ký sau chuẩn bị nhập học, nghỉ hè đến làm công kiếm chút tiền sinh hoạt.

Học sinh này nhìn thấp bé hơn so với bạn cùng lứa nhưng sức lại lớn, làm việc nhanh nhẹn chịu khó, mọi người trong tiệm đều có ấn tượng rất tốt với



bé.

Đỉnh điểm bận rộn bữa trưa qua

đi, đồng nghiệp đưa tới

một

phần bữa ăn: "A Xảo, ăn cơm."

"Được, cám ơn!" A Xảo nhận lấy hộp đồ ăn, chen chung

một

góc cùng đồng nghiệp trong phòng bếp bắt đầu ăn cơm.

Ăn ăn, đồng nghiệp hỏi tại sao



bé lại cười ngây ngô.

A Xảo mới giật mình, mình lại cười sao, nhưng miệng vẫn

không

ngừng được vui vẻ: "không

có, chính là cảm thấy, ra ngoài

đi

học,

thật

tốt."

"Cũng tốt sao, chi phí sinh hoạt cũng phải tự mình kiếm." Đồng nghiệp

không

tim

không

phổi

nói.

Nhưng vị ngọt nơi này, chỉ có



bé tự mình biết.

Sau khi cả nhà chị Vương rời khỏi, mấy người chơi cũng

không

tâm trạng dò xét rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà thôn này yên ắng như vậy.

Tóm lại cũng là nhân quả của mình, trong này

không

có chuyện của bọn họ nửa.

Phần thưởng của trò chơi rơi xuống, mấy người chơi

không

có gì bất ngờ đều là cấp A cùng cấp B.

Điều này làm cho mấy người mừng rỡ

không

dứt đồng thời lại rất kinh ngạc,

nói

như vậy, mặc dù gϊếŧ chết quỷ quái

thì

có đánh giá cấp A, nhưng khi người chơi tính toán

thì

cái này cần phải phân chia đo lường cống hiến.

Bọn họ tự nhận toàn bộ hành trình

không

có làm cái gì, tất cả đều là nghe lệnh làm việc, nếu bọn họ đều có phần thuởng này, đánh giá qua vòng của Chúc Ương

sẽ

cao bao nhiêu?

Nhưng vòng chơi này quỷ quái đông đảo, cộng thêm siêu độ đám



dâu quỷ

thì

chắc cũng là

một

công đức, cho nên mặc dù bọn họ nhiều người, nhưng trò chơi

một

hơi phát nhiều đánh giá cao cấp như vậy,

thật

ra cũng

không

thể coi là nó hào phóng.

Này mẹ nó,

một

vòng chơi này chính là mấy chục con quỷ đó.

Nằm

không

cũng được lãi, mấy người thực lòng phục bãn lãnh của Chúc Ương, giống y như bọn Lý Lập lần trước, biểu đạt hi vọng

sẽ

có cơ hội lần sau

sẽ

vào chung

một

vòng chơi, lúc này mới lưu luyến rời khỏi trò chơi.

Chỉ là đánh giá lần này của Chúc Ương cũng

không

cao như trận đầu, dĩ nhiên theo lý cũng là cấp S, dù sao Bồ Tát quỷ kia vừa mới lộ mặt

đã

bị chơi đủ kiểu thê thảm.

Chúc Ương suy đoán lý do vòng này

không

thể so với lần trước, có lẽ là bởi vì quyển sách kia? Trò chơi xem nó là

một

phần thực lực của mình..

Đương nhiên

không

thể nào giống như vòng đầu, vòng đầu dùng tay

không

làm chết nhiều quỷ mạnh như vậy nên đến lúc đánh giá mới mãnh liệt kinh ngạc.

Nhưng vận số của



vẫn tốt, điểm tích lũy cũng

không

phải quan trọng nhất, quan trọng là



bất ngờ có được

một

kỹ năng của Bồ Tát quỷ.

Có thể chống đỡ mê hoặc của quỷ quái, như vậy

thì

tỷ lệ muốn vào trong mộng



nhỏ

đi

rất nhiều, Chúc Ương rất hài lòng với kỹ năng này.

Kiểm lại

một

cái, Chúc Ương cũng rời khỏi trò chơi, tỉnh lại từ

trên

giường.

Vừa lúc ở thế giới trò chơi bận rộn cả đêm,

trên

tinh thần

thì

Chúc Ương vẫn còn có chút mệt mỏi, cho nên ngã đầu liền ngủ mất rồi.

Sáng sớm ngày hôm sau, xuống lầu

đã

nhìn thấy Chúc Vị Tân

đang

làm bữa ăn sáng cho

cô.

Lúc Chúc Ương ăn bữa sáng hỏi em trai của



: "Em còn nhớ bếp lớn ở quê nhà chúng ta

không? Nấu cơm ăn rất ngon."

Chúc Vị Tân liếc mắt: "Sao lại

không

nhớ? Chúng ta chơi trốn tìm, em trốn vào lòng bếp cũng có thể bị chị tìm được."

"Tìm được còn

không

nói, còn

nói

cho bà nội biết, hại em ăn đánh

một

bữa."

Chúc Ương ngắt mũi của cậu: "Đánh em

một

bữa coi là tốt, cả mặt em như than chui ra từ trong bếp, thiếu chút nữa hù chết chị, chị

không

có em trai xấu như vậy."

"Lúc ấy lúc tắm cho em, còn nghĩ nếu là tắm

không

sạch sẻ, liền ném em trai này trở về cho ba mẹ sinh lại

một

lần nửa."

Chúc Vị Tân giận đến nghẹt thở, bữa ăn sáng cũng

không

ăn, chạy đến bên cạnh níu cổ chị mình ——

"Chị ghét bỏ ai hả? Chị ghét bỏ ai hả? Lúc chị cầm dây mướp quất mông em đến đỏ, em cũng

không

có tìm chị tính sổ đó."

Chúc Ương bị cậu câu cổ đến ngứa ngáy, sờ sờ đầu tóc mềm mại của cậu: "Nghĩ hè chúng ta trở về quê

một

chuyến, thắp nhang cho ông nội bà nội, thuận tiện mang chút mấy loại gạo mới về ăn."

Đương nhiên Chúc Vị Tân đồng ý: "Được, em còn có chút ưa thích đó, chị, chị còn nhớ gϊếŧ heo năm mới trước kia

không? Em muốn ăn

một

bữa tiệc nồi lớn."

Chúc Ương nghĩ thầm chị đây

đã

ăn đủ rồi, chính là dẫn kẻ ngu như em trở về hưởng thụ.

Chị em hai người

đang

dính nhau, chuông cửa vang lên.

Chúc Vị Tân ra mở cửa, nhìn thấy người ngoài cửa liền liếc mắt.

Lộ Hưu Từ nhíu mày: "Sao hả? Mỗi lần tôi tới đều phải qua ải của cậu sao?"

Chúc Vị Tân lười biếng

nói

: "Bản thân em có muốn nhưng chị của em cho

anh

vào, chẵng lẻ em có thể ngăn cản sao?"

Lộ Hưu Từ cười xoa tóc của cậu: "Cậu có tự giác này là được rồi."

Chúc Vị Tân dĩ nhiên là thích được chị mình xoa đầu, nhưng người khác vừa sờ liền cảm giác như bị xem thường.

Hơn nữa người này, trước kia lúc hai người bọn họ ở chung

một

chỗ, cậu còn là

một

học sinh trung học cấp hai có thể

nói

cậu

nhỏ, vào lúc này cũng lớn như vậy, còn coi cậu là đứa bé nên

không

khỏi nổi giận.

Chỉ thấy cậu nương theo cánh cửa, lành lạnh cười

nói: "anh

Lộ,

anh

nói

xem mỗi lần

anh

tới nơi này, cuối cùng cũng phải để lại

một

ít đồ rồi mới

đi,

anh

cũng

không

phải là

không

hiểu."

"Hiểu



mà sao

anh

còn chịu khó như vậy, hơn nữa còn tới tới lui lui từ thành phố X xa ngàn dặm."

"anh

ngàn dặm đưa tới, em ở bên cạnh nhìn thấy cũng rất ngượng ngùng đó."

~~~

Halen: lần này bà Ương được kỹ năng thôi, đánh giá

không

bằng vòng 1 tại bã

không

ra tay nhiều