Chương 36-1

Edit: babynhox

Miệng của cóc nhái đương nhiên là

không

có hàm răng,

không

tồn tại chuyện cắn trúng đầu lưỡi.

Nhưng Bồ Tát quỷ này cũng

không

chỉ riêng là cóc tinh hóa hình, nghiêm khắc mà

nói, nó hẳn là thuộc về loại kết hợp giữa hung thi và cóc tinh.

Vừa có thói quen trời sinh của cóc nhái, vừa có vô sỉ tham lam của kẻ ác.

Mặc dù theo thời gian tu luyện

thì

các loại đặc tính của ác thi*

đã

gần như biến hóa hòa tan vào cóc tinh, nhưng loại vũ khí hàm răng sắc bén này lại

không

ở trong phạm vi loại bỏ.

*ác thi

: thi thể của kẻ ác


Ngược lại, liền giống như con chuột, Bồ Tát quỷ này còn chỉnh sửa hàm răng này vô cùng sắc bén.

Cho nên cắn trúng

một

cái,

thật

sự

là thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình, mà đầu lưỡi bị cắn có cái mùi vị đau đớn

không

dễ chịu như thế nào, phần lớn mọi người đều có kinh nghiệm.

Bồ Tát quỷ che miệng đau đến lăn lộn

trên

mặt đất, nó là cóc thành tinh, cũng

không

cần

nói

về mặt mũi gì.

Cái này vừa lớn vừa dai, mềm nhũn

thật

giống như bàn tay bàn chân

đang

vỗ

trên

mặt đất, lại tiếp tục kéo đầu lưỡi

thật

dài ra ngoài, đầu vẫn còn đầy lổ máu, dáng vẻ cực kì khủng bố đáng sợ.

Mẹ của thôn trưởng bị dọa đến phát sốt, thần kinh tự khống chế của bà cụ lại

không

lớn, liền tiểu trong quần.

Phải

nói

mẹ thôn trưởng ở trong thôn này được coi là người chịu khó cung phụng Bồ Tát nhất.

Nhưng vào lúc này Bồ Tát

đang

ở trước mắt, lại bị dọa cho sợ đến run rẩy, đúng như gần đây vào mỗi đêm

thì

mấy người chơi đều ném Đầu Phật vào mấy nhà trong thôn, nhưng cho dù ném vào nhà nào, ngày hôm sau cũng

sẽ

lặng lẽ đặt lại vị trí cũ.

Phần tín ngưỡng này, châm chọc biết bao.

Bồ Tát quỷ kia tự mình

đang

đau đến cuống cuồng, bỗng dưng quay đầu lại thấy bà cụ kia bị dọa cho sợ đến ánh mắt nứt ra, miệng còn chảy nước miếng, dáng vẻ càng dọa người hơn.

Nó bị giật mình, liền giãy giụa càng dữ hơn. Tiếng động của nó càng lớn, bà cụ bên này cũng càng sợ run run.

một

người

một

quỷ làm tổn thương nhau

một

hồi lâu, cửa ngoài Từ Đường như có

một

tiếng vang, là tiếng mở khóa cửa và khóa bị rơi xuống đất.

Tiếp đó cửa liền bị đẩy ra, Bồ Tát quỷ cùng mẹ thôn trưởng nhìn sang, chỉ thấy tất cả 6 người ngoài kia xuất

hiện

tại cửa.

Dẫn đầu dĩ nhiên là Chúc Ương

đang

khoanh tay, đầy hăng hái nhìn cảnh này.



cười nhạo

nói

: "Ai da! Có

một

số người cho dù có

nói

với nó như thế nào, trong lòng vẫn

không

có chút tự kiểm điểm nào, dáng dấp xấu xí

không

tự biết, còn tự cảm thấy mình rất tốt đẹp

đi

khắp nơi cưới



dâu xinh đẹp."

"Nhìn xem, đưa tới

một

người xấu xí xứng đôi với nó, chính nó lại bị làm cho sợ."

"Ê, tao

nói

mày hoảng sợ cái gì chứ? Mày

không

soi gương sao? Cho dù

không

có gương,

thì

không

phải cóc tinh cũng có bản lãnh gọi là "tự nhìn bãi nướ© ŧıểυ của mình soi" sao? Mày nhìn chính mình cũng bị làm cho buồn nôn, bà cụ thấy mày cũng sợ tới vậy."

"Mày làm cho bà cụ người ta phải nghĩ như thế nào? Bà cụ

không

có quyền lợi con người sao? Người ta thành kính cung phụng mày mấy chục năm, ngày ngày quỳ dập đầu với mày, sao mày có thể làm cho lòng người ta sợ hãi như vậy hả?"

Mấy người chơi nghe vậy che miệng cười

không

ngừng, bọn họ cũng từng trải qua

nói

đạo lý chân

thật

trong trò chơi, lôi kéo quỷ quái cũng xem như là thông thường.

Từ trước đến nay Bồ Tát cóc tinh này được tính là Boss có độ khó nhất, hình thành quân đoàn mười mấy



dâu quỷ, còn sai khiến cả đám người ngu đần trong thôn.

Thấy thế nào đều vượt qua dạng mức độ trước kia, nhưng dốc lòng làm việc tới nay, ngay cả

hiện

tại đối mặt với quỷ quái thành tinh trăm năm này, mọi người cũng

không

thấy phải sợ.

Chỉ cảm thấy đây là

một

trò vui, vô cùng vui vẻ muốn cưới



gái

xinh đẹp người ta, kết quả vén khăn voan lên

thì

phía dưới là

một

bà cụ răng thối nát khuôn mặt khô héo.

Nếu là đàn ông bình thường sợ rằng

đã

bị dọa đến mở miệng hét lớn cũng có thể, huống chi con cóc tinh này vốn là bị Chúc Ương năm lần bảy lượt dày vò làm tổn thương càng thêm tổn thương hơn.

Trước nghe thấy



nói

còn

không

có cảm giác

thật, vào lúc này

thật

được người

thật

trước mắt, đầu đầy thảm hại, còn có dáng vẻ khô héo mất nước như hấp thu quá nhiều muối vậy, mới

thật

sự

cảm thấy phải

nói

Boss của vòng chơi này rất thảm.

Từ lúc bắt đầu lộ mất, liền bị Chúc Ương tàn phá

một

các cực kỳ tàn ác.

Vào lúc này cả con

yêu

quái mềm yếu như

không

xương nằm úp

trên

đất ôm đầu lưỡi kêu đau, đâu còn chút đáng sợ nào? Chỉ cảm thấy bọn họ mới là người xấu, nhìn dáng vẻ đối phương mới là người đáng thương bị trò chơi bố trí hành hạ.

Tề Kỳ vốn là miệng

không

buông tha người khác, vào lúc này càng cay nghiệt tiếp lời Chúc Ương ——

"Ôi, tôi

nói

bà cụ này cũng

thật

là, ngài nhìn cho kỹ

đi, đây chính là Bồ Tát mà ngài

đã

cung phụng cả đời,

hiện

tại Bồ Tát tới cưới bà, đây là phúc phận biết bao!"

"Mới vừa rồi lúc trong bữa tiệc, con trai của bà cũng

thì

thầm với bọn tôi mấy chục lần?

nói

gì mà Bồ Tát chịu vào thôn các người, nó

đã

che chở thôn này của mầy người trăm năm qua, đây là vô cùng may mắn."

"Còn

nói

cho chúng tôi biết cho dù kaf con

gái

nhà ai, chỉ cần bị chọn trúng

thì

phải hầu hạ Bồ Tát, đều là chuyện vô cùng tốt. Ngài xem ngài thành kính nhiều năm như vậy, ý muốn trong lòng rốt cục cũng thành, Bồ Tát cảm động và nhớ nhung lòng thành của ngài, tự mình đến đón ngài đến hầu hạ bên cạnh, ngài cũng nên vui mừng

đi

chứ? Sao lại tiểu ra quần làm cho Bồ Tát ngột ngạt hả?"

Phó Viên dùng cánh tay đυ.ng đυ.ng



ta: "Sao



biết bà cụ người ta

không

phải là bởi vì quá vui mừng nên mới

đi

tiểu như thế? Hơn nữa biết đâu Bồ Tát thích bộ dạng thế này

thì

sao."

Tề Kỳ như bừng tỉnh hiểu



vỗ vỗ cái trán: "Đúng đúng! Đúng là tôi quên, Bồ Tát liền thích vật bẩn, mấy thùng nước ngâm đồ bẩn, bọn tôi còn lo lắng Bồ Tát ngài ăn

không

có vị,

một

thùng tăng thêm vài cân muối ăn đó?"

"Bồ Tát ngài ăn vào có cảm thấy gì

không?"

Bồ Tát quỷ kia hận đám người này hận muốn chết, đầu tiên là sơ ý bị móc hết con ngươi

trên

đầy, suýt chút nữa là bị phá hết pháp thuật, tiếp đó còn bị muối ăn ướp đến cả người mệt lả muốn chết.

Từ lúc thành tinh tới nay nó vẫn chưa từng ăn thiệt thòi lớn như vậy,

hiện

tại vốn là mười phần bản lãnh lại bởi vì tổn hao tinh khí nhiều chỉ phát huy ra được

một

phần.

Nhưng đám người này vừa xuất

hiện

trước mắt, thù mới hận cũ tính vào

một

chỗ, vào lúc này nó

không

có cách nào ra tay, nhưng đám



dâu quỷ cũng

không

phải là cảnh vật đẹp mắt.

Đêm lễ tế này, vốn là lúc đám



dâu quỷ có oán khí nhiều nhất, sức mạnh lớn hơn, mấy người này dù là có chút lai lịch, đó cũng là lên trời

không

đường

đi, xuống đất

không

cửa.

Nghĩ tới điều này Bồ Tát quỷ liền cười hắc hắc, cũng

không

biết nó làm cái gì, Từ Đường mới vừa rồi còn trống rỗng, đột nhiên xuất

hiện

một

người mặc đồ



dâu màu đỏ.

Tiếp đó là người thứ hai, người thứ ba, thứ tư, trong chốc lát chỗ Từ Đường

không

nhỏ

này liền trở nên chen chúc nhau.

Cả người của đám



dâu kia tản ra oán khí lạnh lẽo, cả phòng trở nên dày đặc

không

khí ma quỷ, hơi thở

không

tốt bao phủ

một

mảnh.

Đỏ tươi đầy phòng giống như xông phá vách tường xiềng xích, khiến co cả ánh trăng

trên

bầu trời cũng dính vào máu đỏ.

Mấy người chơi hoảng sợ, thầm nghĩ

không

tốt, nhìn hình dáng Bồ Tát quỷ kia thê thảm cho là nó

đã

là thế suy sức yếu,

đã

quá mức đắc ý vênh váo rồi.

trên

thực tế chỉ là những



dâu quỷ này đứng đơn độc,

trên

người phát ra hơi thở oán niệm hung ác, là có thể ngang hàng với quỷ quái ở trạm kiểm soát ngày trước rồi.



hiện

tại nhân vật như vậy có ba bốn mươi người, căn bản là Bồ Tát quỷ

không

cần ra tay, nhưng mà những



dâu này, có

không

cam lòng cùng oán khí ngất trời trong đêm lễ tế, tất cả đều lên

thì

không

phải là mấy người bọn họ có thể ứng phó được.

Huống chi còn phải đề phòng khả năng quấy rầy tới người dân, phát

hiện



trên

tay bọn họ cũng

không

còn nắm giữ mấy đứa bé.

Mấy người bày ra tư thế,

trên

tay mỗi người chơi

đã

nắm chặt đạo cụ bùa chú đổi trước khi bắt đầu trò chơi, chuẩn bị xông vào

một

cuộc ác chiến.

Cóc tinh cười gằn và sát ý lành lạnh của đám



dâu quỷ, pha trộn thành

một

không

khí

âm

u tà ma phát run.

Bồ Tát quỷ ra lệnh

một

tiếng, kêu đám



dâu quỷ bắt những người này lại.

Nhưng đầu lưỡi dài ra hai mét còn chưa kịp rụt lại

đã

bị Chúc Ương dẫm chân lên rồi.

Mấy người chơi nữ bọn họ vào phó bản lần này là được cung cấp mỗi người

một

đôi giày xăng đan bệt và

một

đôi giày thể thao, dù sao khắp nơi trong trò chơi đều là đường núi gập ghềnh.

Nhưng Chúc Ương

đi

hợp chợ

đã

mua giày cao gót, lúc trước cũng

không

có mang, vào lúc này ra ngoài là đêm quyết chiến,



lại mặc quần áo và phụ kiện

không

thuận tiện như vậy, lúc ấy còn bị mấy người oán thầm vài lần.

Nhưng vào lúc này, giày cao gót bén nhọn giống như cái đinh cắm vào đầu lưỡi của cóc tinh, theo sức mạnh của Chúc Ương liền cắm chặt đầu lười bám vào

trên

mặt đất.

Bồ Tát quỷ mới vừa đau đớn xong, bây giờ đau đớn này còn mãnh liệt hơn, liền đau đến tiếng rít gào

một

tiếng.

Thậm chí người ở chỗ này có thể thấy



cả người nó cũng

đang

run rẩy.

Chúc Ương nhếch miệng lộ ra

một

nụ cười ác độc: "Tao còn

đang

suy nghĩ nếu chỗ ở của mày quá xa,

thì

mấy



gái

không

có trong phạm vi triệu hoán, đến lúc đó cho dù có



hồn dã quỷ khác ra ngoài chặt chém mày, đối với người trong cuộc cũng

không

đủ hả giận đâu."

"Ha ha...,

không

nghĩ tới mày tự mình kêu gọi mọi người tới đây, đám người bọn mày đều tự dâng đầu đúng là khéo hiểu lòng người, tao cũng

không

biết nên phát giải nhất tự dâng đầu cho người nào nửa."

"Yên tâm, trong những người được đề cử

thì

nhất định

sẽ

có tên của mày."

Bồ Tát quỷ nghe lời này cảm thấy

không

ổn,

trên

người



gái

này hiển lộ ra mùi vị đắc ý quá



ràng khiến cho nó cảm thấy bị uy hϊếp, bản tính sinh tồn nhạy bén của

yêu

quái trực tiếp thậm chí là

đang

thúc giục nó chạy trốn.

Chẳng qua là lúc này đầu lưỡi nó bị đóng

trên

mặt đất, lại trốn chỗ nào được? Đau nhức kéo dài khiến nó

không

đủ can đảm cắt đuôi cầu sống.

Nhưng Bồ Tát vẫn chịu đựng đau nhức, hai má phồng lên gõ gõ, phát ra

một

biên độ sóng, đám



dâu quỷ cảm ứng được biên độ sóng này, rối rít chuyển sang mấy người chơi.

Cho dù

không

muốn, thân thể cũng

không

thể khống chế phát tiết oán niệm và

không

cam lòng tới hướng này.

Mà cùng lúc đó, trong tay Chúc Ương lại xuất

hiện

một

quyển sách, tâm niệm vừa động

đã

lật tới tờ giấy thuộc về Bồ Tát quỷ.

Sau đó chỉ thấy



cầm

một

tờ giấy dính máu sượt qua trang sách, đám



dâu quỷ

đang

muốn nhào tới bọn họ liền đứng yên.

Giống như phim tạm ngừng

trên

TV.

Bồ Tát quỷ chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy,

đang

muốn dồn dập thúc giục những



dâu quỷ này ra tay, nhưng trong chớp mắt,

không

ngờ cảm giác được khống chế của nó với đám



dâu quỷ bị đứt ra rồi.

Giống như sợi dây khống chế tượng gỗ, nếu như sợi dây bị cắt đứt, người cầm dây cảm nhận được đầu tiên.

Ngay sau đó lại nghe được

trên

mặt đất loảng xoảng loảng xoảng

một

tiếng.

Chỉ thấy Chúc Ương nhận lấy

một

cái bao bố Viên Bân đem tới, ném tới trước mặt đám



dâu quỷ, bởi vì rơi xuống đất mà bị đánh tan.

Đồ vật bên trong rơi tán loạn,



ràng là

một

đống dao có hình dáng khác nhau, kiểu dáng khác nhau.

Dao trang trí, dao gấp, dao cắt cá, dao trái cây, dao gọt mía.

Những thứ này đều là ngày hôm qua Chúc Ương kêu hai đứa bé mua về.

Nông thôn cũng

không

có chủ trương can thiệp chế tạo dụng cụ, quầy hàng lái buôn

trên

thị trấn chỉ cần có người mua, bao nhiêu cũng có để bán.

Hai đứa bé

nói

dốc là gần đât

trên

núi mọc nhiều nấm Tùng Nhung, người trong thôn muốn mua dao găm

đi

đào,

trên

thực tế đào Tùng Nhung căn bản

không

cần dao găm, mà người bán hàng rong cũng

không

cần biết lý do.

Cứ như vậy, hai đứa bé liền vác hai bao đủ loại dao găm trở về.

Chúc Ương lạnh lùng cười

một

tiếng: "Các



gái, còn đứng ngây ra đó làm gì? Lóc thịt sống con cóc này

không

phải là

một

việc khó đối với các

cô."



nói

vừa xong, liền có

một



dâu nhặt

một

cây dao lên trước, sau đó

không

kiên nhẫn vén khăn voan

trên

đầu ra,



ràng chính là em

gái

người chơi tóc vàng.

Tiếp theo là thứ hai, nhặt lên

một

thanh dao gấp

đang

mở ra, cũng

không

nhịn được gạt khăn voan xuống, người này là Tú Tú.

Sau đó người thứ ba thứ tư, phần lớn người trong này bọn họ đều

không

biết, nhưng



bé mà Tề Kỳ gặp ở lu gạo và Đại Nha mà bọn người Phương Chí Viễn từng đυ.ng mặt cũng có ở bên trong.

Đám



dâu quỷ lộ ra khuôn mặt trắng bệch u ám, nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dáng xinh đẹp thanh tú khi còn sống như cũ.

Mười mấy người cùng chuyển sang Bồ Tát quỷ.

Rốt cuộc lúc này Bồ Tát quỷ cũng luống cuống, cho dù là có đau hơn nửa cũng

không

thể

không

cắt đầu lưỡi bảo vệ tánh mạng, hàm răng hung hăng cắn.

Cắn xuống cả đầu lưỡi,

không

có rằng buộc nó

đang

chuẩn bị biến mất chạy trốn.

Nhưng đám



dâu quỷ bị con cóc ghẻ này khống chế nhiều năm như vậy,

đã

thăm dò được bản tính của nó, thói quen, còn có kiểu cách hành động.

Mới vừa cắn đứt đầu lưỡi còn chưa kịp chạy, liền bị

một

cái dao ghim đến lổ máu

trên

đầu.

"Ô ~~~ "

Bồ Tát quỷ còn chưa thích ứng cơn đau nhức ở đầu lưỡi, cửa tử pháp thuật liền bị ghim rách, pháp lực

không

ngừng được tuôn ra ngoài, đâu còn cơ hội chạy trốn nửa?

Lúc này tất cả



dâu đều xông tới, từng đôi mắt oán độc nhìn nó, nhìn đến mức mắt

đã

bắt đầu chảy máu.

Mấy người thay nhau ra sân, dao trong tay đều có cách dùng khác nhau.

Vững chắc ghim vào tay chân, sắc bén

nhẹ

nhàng quẹt ra

một

lớp da, lột ra từng tấc từng tấc da, chặt xẻo từng dao từng dao.

Động tác của đám



dâu cũng rất chậm,

không

chút hoang mang, giống như chuyện này có thể vẫn tiếp tục được, khiến nó đau khổ thiếu

một

giây, chính là

không

cam lòng

đã

phải chịu hành hạ nhiều năm qua.

Mặc dù Bồ Tát quỷ là cóc ăn hết ác thi biến thành tinh, trăm năm qua ác thi

đã

không

còn là

một

túi da, càng là tinh lực và hồn phách được nó tu luyện.

Mỗi

một

dao hành hạ khiến nó đau đớn giống như trong lửa đốt cháy, này vẫn chưa xong, mấy



gái

ma quỷ này lại ném mấy túi đồ

đi

vào ——

"À suýt chút nữa tôi

đã

quên rồi, thuận tiện còn kêu mấy đứa bé đem mấy túi muối về nửa."

Đám



dâu quỷ thấy muối, nghĩ đến mấy ngày cóc tinh ăn mấy thứ thờ cúng ngâm muối

thì

thiếu chút nữa bị khô cạn mà chết thảm.

Rối rít cười xấu xa nhặt muối lên, từng nắm từng nắm sát vào chỗ da thịt lộ ra vì bị lột da của con cóc.

Cóc tinh có phản ứng trực tiếp



ràng với muối, tay chân co quắp mãnh liệt, hình dạng giống như thịt nằm

trên

thớt này khiến cho mấy



gái

vô cùng thích thú.

Nhân quả báo ứng trong Từ Đường vẫn còn tiếp tục, cái đêm này vẫn còn rất dài.

Nhưng lúc này

đã

qua mười hai giờ,

đi

tới ngày thứ mười

một, cái này tuyên bố bọn họ

đã

qua vòng thuận lợi.

Đừng

nói



hiện

tại Bồ Tát quỷ

đã

mất sức mạnh, chẳng sợ đột nhiên nó khôi phục lại thời kỳ mạnh nhất, theo quy tắc của trò chơi cũng

không

thể ra tay với bọn họ rồi.

Bọn họ an toàn!

Lại còn sống vượt qua

một

vòng chơi, điều này làm cho tất cả mọi người rất hưng phấn, quan trọng là lần này còn dễ dàng như vậy, ăn ăn uống uống ngắm núi ngắm sông

một

chút cũng

không

quên.

Có lão đại chỉ huy, lại có lão đại kéo giá trị thù hận đến ổn định, thậm chí mười ngày qua bọn họ mới đυ.ng phải quỷ có

một

lần, cũng là

một

hồi sợ bóng sợ gió.

Nhưng tất cả mọi người

không

có vội vả rời khỏi trò chơi, dù sao thôn này

thật

sự



một

nơi tập hợp đám ma quỷ,

không

xem đến kết cục cuối cùng khó tránh khỏi tiếc nuối.

Phương Chí Viễn hỏi Chúc Ương: "thì

ra là



muốn tôi lấy máu của thôn trưởng là dùng để làm cái này? Tại sao máu của ông ta có thể khiến cho mấy



gái

này thoát khỏi khống chế của Bồ Tát quỷ?"

Hỏi xong mới giật mình đây là đạo cụ của người ta,

không

thể tùy tiện hỏi.

Liền ha ha

nói

sang chuyện khác với Viên Bân: "nói

về lấy máu của lão cẩu này cũng đơn giản,

trên

tay áo của tôi giấu

một

cái đinh

đi

xô đẩy mời rượu ông ta liền thuận thế quẹt qua."

"Lấy cớ

nói

buổi trưa giúp bố trí bàn tiệc nên

không

cẩn thận dính vào người,

sẽ

không

có ai nghi ngờ."

Người nông thôn sinh sống qua loa, căn bản là vết thương

nhỏ

không

đáng lo, nhà nông quanh năm suốt tháng làm việc đốn củi chặt tre, người nào mà

không

chịu mấy lần bị thương?

Mấy người

đang

trong này nhìn tập thể

đang

giải phẩu con cóc, nhìn mấy



gái

này có lẽ còn có thể chơi

thật

lâu, liền cũng tạm thời

đi

tới bờ sông.

Mà cùng lúc đó, cả nhà thôn trưởng lại ở bên ngoài cầm đèn pin gấp gáp tìm mẹ của mình.

Hôm nay là

một

ngày có tiệc vui, vừa phải bận việc gấp mấy lần, lại vừa đề phòng những người ngoài kia, còn phải ứng phó

một

đám con nít đói đến choáng đầu, cả ngày cũng hò hét loạn lên, đương nhiên

không

ai chú ý

một

bà cụ

đã

đi

đâu.

Nông thôn

không

thể so với thành phố, cứ như vậy, người dân trong thôn đều biết,

không

thấy người chỉ biết có khi bà ta chạy đến bên kia tham gia náo nhiệt,

không

phải lúc nào cũng người chú ý.

Đợi buổi tối về đến nhà

đã

sắp mười giờ, cả nhà ăn uống đến bóng loáng đầy mặt mới giật mình mẹ của mình chưa có trở lại, lại hỏi thăm lẫn nha, mấy

anh

em và mấy đứa

nhỏ

trong nhà hôm nay cũng

không

ai nhìn thấy bà nội.

Thế mới biết

không

tốt, nhưng cũng

không

có suy nghĩ nhiều, chỉ cho là bà cụ ngã ở chỗ nào

không

bò dậy nổi, chuyện này đối với nông thôn là chuyện thường xảy ra.

Người cả nhà cầm đèn pin tìm khắp thôn hồi lâu, trở về tập họp ở nhà mấy lần, cũng

không

tìm được người.

Người trong thôn cũng bận rộn

một

ngày, nếu bình thường còn có thể giúp ông ta

đi

tìm, nhưng bây giờ

đã

trễ thế này, ai còn muốn hơn nửa đêm chạy ra ngoài nhỡ

không

may té xuống hố

thì

sao?

Huống chi tối nay Bồ Tát đón



dâu, ở bên ngoài lắc lư loạn xa đυ.ng phải Bồ Tát gặp chuyện

không

may

thì

sao?

Cả nhà thôn trưởng

không

có cách nào, nhưng cũng

không

thể

không

tìm mẹ, liền chia ra

đi

tìm khắp nơi.

Mắt nhìn thời gian

đã

qua nửa đêm, thôn trưởng

một

người tìm đến bờ sông, bờ sông có quỷ nước, cho nên ông ta đặc biệt cẩn thận.

Đột nhiên ông ta nghe được

một

loạt tiếng kêu ô ô, có chút giống tiếng của mẹ ông ta, liền vội vội vàng vàng chạy tới.

Ánh sáng đèn pin chiếu thẳng tới, quả nhiên là mẹ của ông, vào lúc này nửa người của bà ta chôn ở trong nước, mặc

một

bộ quần áo màu đỏ, cả khuôn mặt ướt nhẹp trắng bệch ở

trên

nước khiên thôn trưởng sợ hết hồn.