Edit: babynhoxSau khi bà chủ vào phòng bếp, trong nhà liền
không
còn ai
nói
chuyện nửa, mấy người chơi bị người này làm cho làm thể nào cũng
không
được tự nhiên.
Chúc Ương cũng
không
kiên nhẫn mà để ý đến bọn họ, thong thả ăn khoai lang, mặc dù hai đứa con của bà chủ nhà vẫn lặng lẽ
không
nói
gì, nhưng
rõ
ràng là rất mong đợi món gà, tốc độ ăn cơm cũng vô cùng chậm.
Đừng
nói
đến mấy món ăn Chúc Ương vừa mới ghét bỏ
trên
bàn ăn lúc nảy, nhưng khoai lang này đúng là rất ngọt.
Phải
nói
là Chúc Ương, đừng thấy
hiện
tại được cưng chiều
thì
được yếu ớt già mồm,
trên
thực tế lúc đầu gia đình
cô
cũng
không
có địa vị cao.
Nhà họ Chúc bọn họ có tiếng là nhà giàu mới nổi ở địa phương, lúc
nhỏ
trong nhà Chúc Ương vẫn chưa trở nên giàu có, cha mẹ ra bên ngoài làm ăn,
cô
thì
ở nông thôn cùng với ông bà nội.
Trước bảy tuổi còn dẫn em trai của
cô
là Chúc Vị Tân đánh nhau với
một
đám trẻ em trong thôn quậy phá đánh nhau, là
một
người quê mùa chân đất chân chính.
Cho nên đừng thấy
cô
làm ra dáng kiểu cách đại tiểu thư ngàn vàng,
trên
thực tế trong xương có
một
dòng máu ương ngạnh hoang dã, điểm này
thì
hai chị em bọn họ đều giống cha.
Sau đó trong
một
đêm
thì
gia đình phát tài, chị em bọn họ đón nhận cuộc sống tốt đẹp của
cô
chủ cậu chủ, Bởi vì hàng năm cha Chúc mẹ Chúc đều bận làm việc buôn bán, để cho con
gái
ở nhà giữ em, cộng thêm lúc còn trẻ chịu khổ liền càng
không
đành lòng để con trai con
gái
chịu uất ức, cho nên dồn sức bù đắp
trên
mặt vật chất.
Sống cuộc sống xa hoa lãng phí nhiều năm như vậy đủ làm người ta thay hình đổi dạng, nhưng Chúc Ương vẫn
không
thấy xa lạ gì đối với con người và cuộc sống ở nông thôn.
Bà chủ nấu
một
nồi nước, nhanh nhẹn bưng chậu, nhanh nhẹn bưng chậu gỗ
đi
tới trong sân, nhanh nhẹn dùng nước nóng làm sạch lông gà, lại dùng lông gà làm mồi đốt củi để nướng gà trong sân.
Sau đó mổ bụng gà lấy nội tạng ra, làm sạch bỏ vào bát cầm trở về phòng bếp.
Bà cụ mới nguyền rủa
đã
đi
rồi, lúc này trong sân tràn ngập nước nóng và và mùi lông gà bẩn.
Mấy người chơi vẫn luôn nhơ kỹ lai lịch của gà này, nghe mùi này càng
không
thoải mái.
Chúc Ương cũng
không
thích mùi này nhưng
cô
một
lòng nhớ tới món gà, trong chốc lát
thì
mùi vị liền tan ra trong sân vườn trống trải, cũng
không
còn nhiều nửa.
Lò bếp nồi đất ở nông thôn nấu đồ ăn rất nhanh, chỉ chốc lát sau trong phòng bếp liền bay tới mùi thơm làm cho ngón trỏ của người ta
không
yên.
Chúc Ương lại nghe tiếng hai đứa bé hung hăng nuốt
một
ngụm nước bọt,
cô
cười cười, móc hai thanh chocolate từ trong túi ra đưa cho bọn nó.
Đây là
cô
phát
hiện
ở trong balo, con
gái
sẽ
luôn mang theo chút đồ ăn vặt.
Kể từ khi tiểu Minh cho
cô
trứng gà có chỗ tốt rất lớn, cảm giác của Chúc Ương đối với mấy đứa bé liền
không
tệ,
thật
sự
cũng
không
tìm kiếm chỗ tốt giống như vậy, dù sao
thì
đó cũng là loại lợi ích chỉ có thể gặp nhưng
không
thể cầu.
Hai đứa bé nhìn chocolate
một
chút, lại nhìn Chúc Ương
một
chút,
không
dám nhận.
Lúc này mẹ của bọn nó bưng
một
nồi lớn từ phòng bếp ra ngoài, thấy thế im lặng
một
chút, đặt nồi gà lớn để
trên
bàn, sau đó mới gật đầu với hai đứa bé
một
cái, lúc này hai đứa bé mới dám đưa tay nhận lấy chocolate, rồi
nói
tiếng cám ơn.
Chúc Ương
không
thèm để ý, tất cả sức chú ý tất cả đều ở
trên
gà.
Toàn bộ con gà trống được chặt ra làm kho tàu, gia vị đơn giản hòa cùng nguyên liệu nấu
trên
nồi đất, thêm chút gừng tỏi, khoai tây trộn lẫn với gà thành món thịt gà kho tàu.
Tràn đầy
một
cái nồi lớn, mùi thơm xông vào mũi, thịt gà được nướng cực mềm, khoai tây tươi non thấm vị nước gà cùng nguyên liệu thơm cay, làm cho người đôi đũa người ta ăn
không
dừng được.
Móc đồ lòng gà được rửa sạch ra cắt
nhỏ, toàn bộ mề gà tim gà ruột gà đều được cắt miếng mỏng, dùng xào với gừng ớt ngâm lâu năm của nhà nông, mùi hương sặc mũi, cực kỳ hấp dẫn.
Món ăn vừa lên bàn, Chúc Ương liền kêu ba người nhà bà chủ cùng ăn, bản thân Chúc Ương
thì
còn đỡ nhưng có lẽ hai đứa bé
đã
rất lâu
không
có thấy thức ăn mặn rồi, ăn rất ngon miệng.
Mấy người chơi khác nhìn thấy tướng ăn thô lỗ như
không
có chuyện gì xảy ra của bốn người này, vừa bị mùi thơm hành hạ lại
không
dám ăn vào miệng,
một
bữa cơm bị hành hạ đến hoảng.
Cơm nước xong Chúc Ương liền có ý kiến
cô
thích bên này hơn so với chỗ được sắp xếp bên kia, hi vọng đổi chỗ với hai
cô
gái
đang
ở bên này.
Hai
cô
gái
đó chỉ mong sao được vậy, bọn họ
đang
cảm thấy này ba mẹ con này có hơi thở ma quỷ nặng nề, lại có
không
người nào muốn ở nơi bắt đầu lời nguyền rủa.
Nếu dựa theo tính chất của trò chơi
thì
nhà này tuyệt đối
không
yên ổn, có người đổi chỗ với bọn họ, sao có thể
không
đồng ý được?
Nhưng
cô
gái
ở cùng Chúc Ương
thì
không
vui, liền thét lên từ chối.
Chúc Ương ăn đến thỏa mãn, mùi vị thịt gà thả vườn ở nông thôn và khoai tây càng thơm ngon mềm ngọt hơn so với trong siêu thị.
Nếu
không
phải là cái băng ghế ở bàn ăn
không
có lưng ghế dựa dài và hẹp,
cô
đã
nâng chân gác lên nằm thẳng rồi.
Nghe
nói
nữ sinh kia từ chốim lười biếng
nói
: "Liên quan gì đến tôi? Dù sao
thì
tôi ở đây, cũng chỉ có thể đổi
một
người,
một
người khác ba người các người từ bàn bạc
đi, cái này cũng
không
trói buộc nhất định phải thành đội, gào thét cái rắm, quản tốt chính mình là được rồi."
Nữ sinh ở cùng
cô
vừa nghe: "Đúng vậy,
cô
ta muốn ở
thì
tự mình ở, dù sao
thì
tôi
không
ở, hai người các người xem ai
sẽ
đổi với
cô
ta
đi,
một
người khác vẫn
sẽ
ở đây, cho dù thế nào tôi cũng
không
tới. "
"Tại sao? Chia cũng đẫ chia rồi, phải đổi
thì
cùng đổi, rút thăm
thì
cô
và
cô
ta cùng
một
đội, toàn bộ là dựa vào vận may, bây giờ
cô
đổi ý là sao?"
"Kết quả rút thăm
thì
tôi đồng ý, nhưng tại sao
cô
ta làm cái gì tôi cũng phải bị trói chung với
cô
ta? Tôi chỉ rút thăm chỗ ở? Nếu tự
cô
ta
không
hài lòng
thì
không
có lý do gì để tôi phải chiều theo."
Sau đó hai nữ sinh vốn ở bên này cũng bắt đầu mâu thuẫn, chỉ mới quen biết cho nên
sẽ
không
có chuyện có tình cảm cùng tiền cùng lui.
Thấy nữ sinh kia chết cũng
không
chịu qua, hai người này lại cãi nhau, ai cũng muốn người chuyển
đi
là mình.
Chúc Ương ngồi
trên
băng ghế ở cửa vừa nhìn cảnh đẹp nắng chiều từ xa vừa nhìn hai đứa trẻ ghé người
trên
bàn thượng làm bài tập.
Trong lòng chê cười, có chút chuyện vặt như vậy liền chó cắn chó, còn
không
hề che giấu vẻ mặt ghét bỏ
cô
là đồng đội như heo.
Chúc Ương
không
quan tâm người khác nhìn
cô
như thế nào, chỉ có điều loại chuyện chỉ cần nhấc tay là có thể làm bọn họ tự rối loạn này cũng là tiện tay làm thôi, xem như xem náo nhiệt tiêu hóa sau bữa cơm vậy.
Chờ bà chủ nhà chị Vương dọn dẹp phòng bếp sạch
sẽ, xử lý đống lông gà và nước dơ trong sân xong
thì
rốt cục ba người bọn họ cũng tranh cãi ra kết quả.
Cuối cùng vẫn rút thăm lần nửa, quyết định người nào
sẽ
ở chung với Chúc Ương trong nhà này.
Nữ sinh tóc ngắn xui xẻo vẫn là xui xẻo, lần thứ hai rút thăm vẫn là
cô
ta, tức đến suýt khóc.
Sớm biết
sẽ
như thế này, còn
không
bằng đừng làm ầm ĩ với người ta, bây giờ đắc tội với người ta rồi mà kết quả vẫn
không
thay đổi.
Vào lúc này hai nam sinh bị
cô
sai đeo balo
đã
trở về,
cô
phải tự mình trở về xách balo chuyển qua đây.
Buổi tối nhà nông
không
có gì để giải trí, nơi này cũng
không
có TV, đương nhiên cũng
không
có mạng wifi.
Buổi tối Chúc Ương nằm
trên
giường lấy điện thoại di động ra phát
hiện
ngay cả sóng điện thoại cũng lúc có lúc
không, thiếu chút nữa
đã
lập tức dùng bùa qua cửa rồi.
Dù sao
thì
tài sản đầy đủ của
hiện
tại đều là do bạn trai cũ liều mạng tích góp, sử dụng đúng
thì
có thể, vô cớ lãng phí luôn cảm giác đau lòng.
Cũng may còn có thể chơi mấy trò offline
trên
điện thoại, cũng coi như có ít còn hơn
không.
Hai nữ sinh
không
muốn để ý tới nhau, rốt cuộc phải ngủ
trên
cùng
một
cái giường, còn phải tự giới thiệu mình.
Nữ sinh này tên là Chương Hân, đây là vòng chơi thứ 4 trong trò chơi chính thức, ngoài ra còn có hai nữ sinh đổi chỗ ở với
cô.
một
người tóc dài uốn xoăn tên là Tề Kỳ,
một
người khác mặt tròn hơi mập tóc cắt ngắn như quả lê tên là Phó Viên.
Hai tên nam sinh
một
người vóc dáng cao gầy tên Phương Chí Viễn,
một
người khác chân ngắn nhưng tương đối vững chắc tên là Viên Bân.
Tất cả mấy người này đều
đã
trải qua ba đến sáu vòng trò chơi, cũng
không
tính là người mới hoàn toàn,
đã
có
một
ít kinh nghiệm nhất định.
Tố chất của mỗi người có lẽ đều mạnh hơn Uông Bội,
không
kém bao nhiêu so với Lý Lập.
nói
đến Lý Lập, đến cuối cùng còn thẳng thắn
nói
số vòng
thật
sự
mà
hắn
che giấu.
hắn
nói
mình chỉ có ba lượt,
trên
thực tế đó là vòng chơi thứ sáu của
hắn, lúc ấy
hắn
cho rằng mình là nguyên nhân khiến trò chơi tăng mức độ khó lên, cho nên mới vặn hỏi người khác trước.
Sau đó phát
hiện
rõ
ràng cho thấy tự mình nghĩ nhiều, đều là cá kêu 666 là được rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều.
Chơi trò chơi trong chốc lát, Chúc Ương cũng bắt đầu buồn ngủ, liền lấy điện thoại ném bên cạnh gối, nhắm mắt ngủ.
Lúc này nữ sinh tóc ngắn
đã
ngủ, dù hai người ngủ chung
một
cái giường nhưng có chăn riêng của mình, giường cũng khá lớn, cũng
không
ảnh hưởng đến nhau.
Nhà chị Vương có hai tầng lầu, lầu
một
là nhà chính và phòng bếp còn có nhà vệ sinh, lầu hai có ba phòng ngủ.
Phòng trong nhà ở nông thôn thường
thì
khá lớn, nhưng ít có phòng khách trống, có khách đến chính là chen chen với nhau.
Có lúc mấy người ngủ
một
cái giường cũng là bình thường.
Nhà chị Vương có
một
phòng trống, dễ dàng dùng để tiếp đãi khách.
Căn phòng của Chúc Ương có ánh sáng
không
tệ, giường ở ngay bên cạnh cửa sổ, cửa sổ rất lớn, nhìn ra
một
cái có thể nhìn thấy ánh trăng lớn và bầu trời đêm đầy sao.
Trong núi có
không
khí mới mẻ, ban đêm có tầm nhìn cao, khoan hãy
nói, Chúc Ương
đi
ra ngoài nghỉ phép ở phòng tổng thống có tầm nhìn cao cũng
không
bằng cảnh vật ở chỗ này.
Đáng tiếc
không
có thiết bị tương xứng.
Gió núi mát mẻ làm
cô
ngủ đến mơ mơ màng màng, bỗng nhiên Chúc Ương có cảm giác có người ở mép giường.
Lúc đầu
cô
còn tưởng rằng là Chương Hân
đi
vệ sinh trở về, sau đó lại thấy
không
đúng, chỗ ngủ của Chương Hân bên trong, đứng dậy xuống giường khẳng định phải
đi
qua
cô, mình lại
không
có cảm nhận được sao.
Chúc Ương mở mắt nhìn kỹ, bóng người ngồi ở mép giường lại là
một
người phụ nữ tóc dài, mà Chương Hân là tóc ngắn.
Người phụ nữ này đứng quay lưng về phía
cô, đột nhiên bắt đầu cử động,
không
biết lúc nào
thì
trong tay nó có thêm
một
cái lược, sau đó bắt đầu chải tóc dài của nó.
Giống như cảm nhận được ánh mắt của Chúc Ương, người phụ nữ từ từ quay đầu, chống lại ánh mắt của Chúc Ương.
Chỉ thấy
trên
mặt người phụ nữ này trống
không, cho nên
không
có bất kỳ đường nét nào,
rõ
ràng là
không
có mắt, lại có thể làm cho người ta cảm thấy mắt của
cô
ta
đang
nhìn thẳng vào mình,
rõ
ràng
không
có miệng, lại có thể làm cho người ta cảm thấy khóe miệng nó
đang
cười ác độc.
Nữ quỷ
không
mặt và Chúc Ương cứ nhìn nhau ba giây dưới trăng sáng,
không
đợi được Chúc Ương thét chói tai mà lại nghe được
cô
không
chút để ý
nói
: "Mày biết
một
lát
sẽ
xảy ra chuyện gì
không?"
Nữ quỷ
không
mặt cũng
không
phải lần đầu tiên dọa người, có loại tiếp tục giấu diếm sợ hãi hoặc là chột dạ hoảng hốt nhìn nó đầy đề phòng, nhưng chưa từng có loại dáng vẻ như ghét bỏ kẻ xấu có bệnh về trí tuệ thế này, trong
một
lúc cũng
không
phản ứng kịp.
nói
thì
chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Chúc Ương chợt đưa tay từ trong chăn ra, nắm được mái tóc dài của nữ quỷ ở trước mắt, kéo mạnh làm tóc hơn nửa cái đầu đứt ra.
"Cái gáy của mày cũng sạch
sẽ
giống như mặt của mày."
nói
xong cũng từ
trên
giường xông lên đè nữ quỷ
không
còn dư bao nhiêu tóc tát cho mấy cái.
Vừa tát vừa mắng: "Mày có biết trước đây có
một
con quỷ chải đầu ở trước mặt tao là chết thế nào
không?"
"Hơn nửa đêm chải tóc mẹ mày, tóc mày đều rơi vào miệng bố mày có biết
không?
không
có ánh mắt liền
không
thấy được gàu
đang
bay khắp nơi sao? Con mẹ nó, làm tao ghê tởm —— phi phi!"
Nữ quỷ
không
mặt cũng bị tỉnh mộng,
trên
da đầu đau như kim châm, đầu bị kiềm chặt muốn giãy giụa lại
không
được.
Nó
không
có miệng
không
nói
được, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.
Động tĩnh của
một
người
một
quỷ lớn như vậy
đã
đánh thức Chương Hân,
cô
ta mở mắt thấy Chúc Ương đè người nào đó đánh, còn tưởng rằng là bà chủ nhà u ám kia đêm khuya muốn trộm đồ bị
cô
bắt được.
Bởi vì lúc này mà trò chưa phát nhiệm vụ, cũng
không
tùy tiện đánh người khác bị thương, liền vội vàng kéo Chúc Ương.
Mà nữ quỷ
không
mặt thừa cơ hội này vội vàng sợ hãi biến mất.
Lúc này Chương Hân mới mở đèn
trên
đầu giường lên, vừa thấy trong phòng
đã
không
có ai, cửa phòng cũng
đang
đóng,
trên
giường còn có
một
đống tóc, sao còn
không
biết Chúc Ương vừa đánh căn bản
không
phải là người?
Chương Hân liền nổi da gà,
cô
ta
không
nghĩ tới lần này trò chơi lại ác dữ như vậy, nhiệm vụ còn chưa phát
thì
quỷ
đã
ra ngoài
đi
dạo
một
vòng rồi.
Có thể biết độ khó của lần này thế nào.
Nhưng đột nhiên vẻ mặt
cô
ta ngạc nhiên nhìn chằm chằm Chúc Ương ——
Từ từ, mới vừa rồi người mới này trực tiếp đánh cho quỷ chạy
đi?
Khóe miệng Chương Hân giật giật: "cô,
cô
nói
đây là vòng chính thức thứ 2 trong trò chơi hả?"
Chúc Ương
đang
ghét bỏ xử lý đống tóc
trên
giường này, giũ chăn phủi tóc xuống đất, nghe vậy cũng
không
quay đầu lại: "Đúng vậy!"
Chương Hân lại
nói: "Nhưng vừa rồi
cô
suýt đánh chết con quỷ đó."
Mặc dù chuyện này vui tai vui mắt, nhưng mẹ nó người mới vòng thứ hai, vòng thứ hai
thì
có tố chất cao như vậy để cứng rắn với quỷ sao?
Từ trước đến nay bọn họ thấy quỷ cũng chỉ có dùng trí chạy trốn, người này nhìn như
một
cô
gái
ăn chơi hư hỏng. Ai
không
biết con tưởng rằng là đồng đen, thực tế là
một
Vương Giả?
Vào lúc này Chương Hân chỉ hận mình có mắt như mù, chỉ là hành động bề ngoài của người
thật
sự
rất có tính lừa gạt, đồng thời lại cảm thấy buổi chiều mình vẫn oán trách vòng chơi này mình xui xẻo,
hiện
tại sợ là nghĩ sai rồi, ngay cả rút thăm hai lần cũng được rằng buộc với người chơi mạnh như vậy, đây là xui xẻo sao? Đây là tương lai rực rỡ đó.
Thái độ liền nhiệt tình hơn nhiều, thấy Chúc Ương ghét bỏ những thứ kia tóc còn giúp
cô
phủi chăn sạch
sẽ, lại xuống giường tới góc tường cầm chổi quét
đi
ra ngoài.
Làm xong tất cả, hai người mới ngủ lại lần nửa.
Chẳng qua là nửa đêm mơ màng nghe được ngoài cửa có người
đang
phát ra tiếng nức nở đau thấu lòng, Chúc Ương bị làm cho nửa mê nửa tỉnh, bực bội vỗ
một
cái lên đầu giường.
Tiếng khóc bên ngoài liền ngưng!
- --
@ALL: Nhiều người như vậy mà mấy con quỷ cứ thích
đi
hù bà Ương
)