Chương 28-2

Edit: babynhox

Ngày hôm sau thức dậy, xuống lầu

đã

nhìn thấy hai đứa bé đeo cặp sách chuẩn bị tới trường.

Nghe

nói

trường tiểu học cách thôn này chừng bảy tám dặm* đường, mỗi ngày

trên

dưới học phải

đi

mau hai giờ, cho nên ngày mới đánh bóng phải xuất cửa.

*1 dặm TQ = 500 m

Chị Vương cho hai đứa bé mỗi đứa hai cái bánh ngô nướng, còn có

một

túi dưa muối

nhỏ, đây chính là cơm trưa của bọn

nhỏ.

Trình độ cuộc sống của nhà này khiến cho Chúc Ương có chút nghi ngờ thời đại này

không

đồng bộ với thể giới

thật.



gọi hai đứa bé, cho mỗi đứa 5 đồng,



tìm được trong balo

một

cái ví tiền có

không

ít tiền mặt trong đó.

"Cho, buổi trưa tới căn tim trường học hoặc cửa hàng mua đồ ăn ăn."

Hai đứa bé chưa từng thấy nhiều tiền như vậy? Thấy thế có chút hốt hoảng, Chúc Ương cũng

không

cho bọn

nhỏ

từ chối, liền cứ thế nhét tiền vào túi bọn

nhỏ.

"không

phải cho

không

các em,

trên

đường

đi

học về

thì

hái dâu cho chị, chị muốn ăn."

Nhưng tiền này vẫn quá nhiều, bình thường trẻ em trong thôn bị người lớn sai

đi

cắt cỏ cho heo hay hái bắp, làm

một

ngày mà cho

một

đồng tiền tiêu vặt

đã

làm cho người ta vui vẻ ra mặt rồi.

Nhưng Chúc Ương cũng

không

đợi bọn

nhỏ

từ chối, đuổi hai đứa ra cửa lớn.

Thế này

thật

sự

không

tính là quý,

không

chỉ là người có cuộc sống xa xỉ như Chúc Ương, đổi lại

một

người bình thường trong thành phố cũng

sẽ

không

cảm thấy quý.

Trong siêu thị bán bao nhiêu tiền?

một

hộp khoảng 100g chính là mười mấy đồng, còn là cùng

một

loại.

Hôm qua Chúc Ương

đã

nhìn thấy ven đường có

không

ít cây dâu, phía

trên

còn mọc xum xuê đầy quả, đồ này ăn rất ngon, là

một

trong những loại trái cây mà Chúc Ương thích nhất.

Chị Vương ra cửa thấy như vậy, cuối cùng vẫn

không

nói

gì, hai đứa bé của mình

đã

bao lâu chưa thấy tiền tiêu vặt, ăn được đồ ăn vặt rồi? Túi chườm đá hai đồng tiền cũng

không

mua được.

Ngoài miệng



ấy

không

nói

gì nhưng lại

thật

lòng tiếp đãi Chúc Ương tốt hơn, nông thôn

không

có máy nước nóng, trong sân lại có hệ thống máng nước cung cấp nước uống cùng giặt quần áo, chị Vương liền nấu cho bọn



nước nóng bưng tới bưng lui để giữ nước nóng.

Chờ hai người Chúc Ương rửa mặt xong, bốn người khác cũng tới đây ăn sáng, vừa ngồi lên bàn lại phát

hiện

bữa ăn sáng càng chu đáo hơn bữa tối ngày hôm qua.

Cháo bắp sánh mịn dễ tiêu hóa, nước cháo sềnh sệch thơm nồng, là món ăn giúp ngon miệng hơn so với bất kỳ món nào, hạt bắp non vừa mềm vừa ngọt,

một

chén lại

một

chén làm cho người ta

không

dừng được.

Ăn kèm với cháo là lòng gà còn dư lại hôm qua, còn có

một

ít rau xanh mới xào, mấy người chơi

không

dám động lòng gà, ngược lại Chúc Ương ăn đến hô to hài lòng.

"Bắp non ở thành phố nấu thành cháo rất ít được ngọt như vậy, vẫn là ở nông thôn tốt hơn."

Cái món ăn gì đều có mùi vị gốc, Chúc Ương nhớ khi còn bé ăn mấy loại cải trắng cà tím, tùy tiện xào

một

chút liền có hương vị thơm ngon ngọt ngào ăn với cơm, đâu giống hiên tại? Toàn bộ đều to lớn cứng rắn nhưng ăn

không

làm ra được mùi vị thế này.

Cơm nước xong chị Vương gánh cuốc ra đồng làm việc, mấy người chơi ngồi trong sân bàn chuyện tại sao trò chơi rách này còn chưa tuyên bố nhiệm vụ.

Cho dù lập trường của mỗi người chơi như thế nào, quan hệ như thế nào,

trên

việc mắng chữi trò chơi

thì

ngược lại toàn bộ

một

lòng.

Còn chưa mắng hai câu, nhiệm vụ liền xuất

hiện

ở trong đầu, nội dung nhìn cũng đơn giản, chính là là ở trong thôn tại ngọn núi vượt qua 10 ngày, sau 10 ngày mà còn sống là được qua vòng.

Mấy người khác bắt đầu oán độ khó trách trò chơi, mặc dù nhiệm vụ này

không

nói



ràng nhìn như đơn giản, nhưng chắc chắn 10 ngày này

không

dễ vượt qua như vậy.

Nhưng mấy người đều là người chơi có chút kinh nghiệm, an ủi lẫn nhau: "Loại phó bản bình thường này, chỉ cần làm



điều kiêng kỵ

thì

căn bản

không

có vấn đề lớn, có thể còn có câu chuyện gì đó trong núi hoặc là nhà nào có người chết do quỷ quái."

"Loại này cố gắng tránh né cũng

sẽ

không

bị quỷ để mắt tới, chúng ta cố gắng khiêm tốn,

nói

là vẽ cảnh thực

thì

cũng đừng quản những chuyện khác, tốt nhất là bất cứ lúc nào hay làm chuyện gì cũng hai người

một

tổ đừng tách ra, cho dù gặp nguy hiểm cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau."

nói

lời này xong, nữ sinh tóc xoăn tên Tề Kỳ liền cười nhạo

một

tiếng

nói

: "không

rời xa nhau? Hai chúng tôi cũng

không

có ý kiến gì, nhưng những người này chịu nổi sao? Nếu hơn nửa đêm sợ hãi đến tìm nam sinh các người muốn được an ủi, lấy lí do

nói

lời từ biệt xong rồi chết sao."

Đây là

không

chút khách khí giễu cợt hai nam sinh nhìn thấy người đẹp liền bị con

nhỏ

đáng ghét

không

biết

sự

lợi hại của trò chơi này làm cho đầu óc mơ màng như thiêu thân.

Chương Hân nghe lời này, trong lòng cũng

nói, nếu là ngày hôm qua có lẽ



ta cũng

sẽ

phụ họa lời này, nhưng sau chuyện tối hôm qua, vào lúc này



ta cũng cảm thấy sợ hãi mất hồn mất vía dùm Tề Kỳ.

Quả nhiên Chúc Ương

không

đếm xỉa đến, mở miệng

nói: "Đúng vậy, tại sao phải làm như vậy? Suốt mười ngày đó, trong lúc này có người chết

thì

tự nhiên tổ đội liền giải tán sao?"

"cô——" Tề Kỳ giận dử.

Sống còn trong trò chơi rách này vốn chính là

một

tình huống

không

tốt, ai lại thích nghe chữ "chết" chứ?

Tề Kỳ muốn xé xác con

nhỏ

đáng ghét này nhưng bị mấy người khác ngăn lại.

Sau đó Chúc Ươnliền đứng lên, mở miệng

nói: "Được rồi,

hiện

tại nhiệm vụ cũng

đã

có, chen ở chỗ này cũng

không

còn ý nghĩa, ta ra ngoài

đi

chơi, đến giờ cơm trưa gặp."

Chơi, chơi?

Mấy người chơi xác định mình

không

có nghe lầm chứ? Con

nhỏ

này

thật

sự

coi mình là khách du lịch hả?

Tề Kỳ cùng Phó Viên

thật

sự

bị loại con

gái

đáng ghét

không

biết trời cao đất rộng này kí©h thí©ɧ cho nóng nảy, lại thấy hai nam sinh thấy Chúc Ương ra ngoài liền tung tăng

đi

theo ra ngoài.

đang

muốn cùng Chương Hân bĩu môi cười chê, liền thấy người này cũng đứng dậy

đi

theo ra ngoài.

Đến cuối cùng giống như là hai người bọn họ bị chèn ép, hai người cắn răng, chờ đến lúc

thật

sự

nguy hiểm xem những nam sinh này còn có thể nhiệt tình nịnh hót như vậy nửa hay

không.

Ra khỏi sân

đi

không

xa là có thể thấy cảnh tượng mặt trời móc trong núi, Chúc Ương ngậm cây cỏ trong miệng, phía sau

đi

theo ba người, bộ dáng như ác bá vào thôn.

Nhưng đúng là



không

đi

không

công, nhà chị Vương

không

có gì thích hợp để ăn, trời xa núi sâu muốn ăn bữa thịt rất phiền toái, cho nên căn bản đều dựa vào vật nuôi trong nhà.

Nhưng nhà chị Vương

không



một

con gia cầm nào, Chúc Ương vì kế hoạch mười ngày tới, chỉ đành phải tự mình nghĩ cách.



đi

ngang qua

một

cái nhà, bên trong truyền đến

không

ít tiếng kêu của gà vịt,

không

hề nghĩ ngợi liền gõ cửa nhà người ta.

Mở cửa là

một

người phụ nữ

đã

có chồng, khuôn mặt hung dữ có chút khó khăn, trong tay bà ta còn cầm miếng trúc,

trên

mặt còn có tức giận chưa tan, thấy mấy người xa lạ Chúc Ương, thô lỗ lớn tiếng

nói: "Làm gì?"

Chúc Ương cũng

không

để ý tới thái độ của bà ta: "Có bán

không

gà vịt

không?"

Người hụ nữ vừa nghe lời này

thì

trên

mặt lập tức tươi cười: "Bán, bán!

đang

định sáng mai để cho cha bọn họ đem lên chợ tập trung ở thị trấn bán."

"Các người tới đúng lúc, chậm

một

ngày

sẽ

không

có, tôi biết miệng của người thành phố các người rất tốt, yên tâm

đi, bảo đảm là gà vườn nuôi thả ăn côn trùng hạt đậu."

Chúc Ương gật đầu

một

cái, sau đó mấy người được đón vào vsân, trong sân bởi vì nuôi

không

ít gia cầm nên có mùi phân

không

dễ chịu lắm.

Nhưng đây

không

phải là điểm quan trọng, sau khi mấy người

đi

vào

thì

phát

hiện

trong sân còn có hai đứa bé, là

một



bé mười lăm mười sáu tuổi, còn có

một

bé trai mười hai mười ba tuổi nhếch nhác lôi thôi.





đang

hít mũi khóc, đứa bé trai kia còn thỉnh thoảng đánh



bé,



ràng chính là người mà người phụ nữ này mới trừng phạt.

Người phụ nữ vào nhà cầm cân đem ra,

trên

mặt tươi cười

nói

: "Yên tâm, cân đo rất chính xác, người nhà quê

sẽ

không

làm giả, các người muốn bao nhiêu?"

Lại trợn mắt nhìn





một

cái, hung ác

nói

: "Còn

không

đi

rót nước cho khách? Khóc khóc chỉ biết khóc, trong thôn này có



bé nào có số tốt như mày? Uổng công nuôi mày mấy năm này,

một

kẻ xấu xa

không

biết ơn nghĩa."



bé ủy ủy khuất khuất

đi

vào cửa, người phụ nữ liền bàn giá cả chuyện bán gà với mấy người Chúc Ương.

Chúc Ương

nói

: "Năm con gà hai con vịt, có trứng gà

không? Lấy ba mươi, còn có loại thịt khác

không?"

Gà vịt ở nông thôn ăn rất ngon, nhưng cũng

không

thể có thể để cho



chỉ ăn những thứ này chứ.

Người phụ nữ liền vội vàng gật đầu: "Có có! Ngày hôm trước trong thôn có người gϊếŧ heo, chính là nhà đối diện bên ruộng kia, các người qua là mua được, trong nhà còn có chút cua cá chạch và lươn mà mấy đứa

nhỏ

bắt được, các người có muốn

không?"

Chúc Ương dĩ nhiên là bao trọn, lúc này





gái

kia rót nước cho mấy người đem ra ngoài, người phụ nữ liền vội vàng cho đồ lên cân.

Theo giá cả

trên

thị trấn,

một

hơi mua nhiều như vậy cũng chỉ tốn

một

trăm đồng, Chúc Ương cũng

không

quan tâm, vui vẻ trả tiền.

Hơn nữa những thứ kia cua cá lươn tự nhiên kia, có tiền cũng

không

nhất định mua được đâu, Chúc Ương cảm thấy

đã

chiếm được lợi.

Đoàn người ra khỏi nhà này, mấy người liền hỏi ở đâu Chúc Ương có nhiều tiền như vậy?

Bởi vì phó bản lần này là trong thôn rừng sâu ngăn cách bên ngoài gần như là tự cung tự cấp, căn bản là trò chơi

không

cho bao nhiêu tiền.

Vào lúc mỗi nhà chơi vào trò chơi, căn bản là trang bị đoạt được chênh lệch

không

nhiều, trong balo bên người mỗi người bọn họ cũng

không

tìm ra được tới 200 trăm đồng, đương nhiên Chúc Ương cũng

sẽ

không

nhiều hơn.

Ai ngờ Chúc Ương như

không

có chuyện gì xảy ra

nói

: "Đổi điểm tích lũy."

Ba người khác vừa nghe, bị đáp án này làm chấn động suýt ngã nhào.

Trò chơi này có

một

chỗ lừa gạt chính là cửa sổ trao đổi chỉ có thể mở ra trước khi vào trò chơi trước, hơn nữa còn căn cứ tình huống thực tế mà có đủ loại hạn chế, giống như Chúc Ương

không

có cách nào tiếp tục cường hóa chính mình dưới tình huống là người chơi mới.

Nhưng có

một

cửa sổ trao đổi bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, chẳng phân biệt được trò chơi hay đời thực, luôn luôn mở cửa, đó chính là dùng điểm tích lũy đổi tiền.

Bạn đổi tiền ở đâu

thì

có thể sử dụng ở chỗ ấy.

Nhưng trừ phi là cái loại phó bản

không

cung cấp điều kiện và vật chất sinh tồn cần thiết, nếu

không

thì

người ngu ngốc

sẽ

cầm điểm tích lũy quý bãu

đi

đổi tiền làm chuyện

không

cần thiết chứ?

Dù là 1 điểm tích lũy có thể đổi 1 vạn, cũng đủ ăn uống no say ở nơi nông thôn xa xôi nghèo nàn này, nhưng cần thiết sao?

Đối với người mới mà

nói

cho dù là

một

điểm tích lũy cũng quý báu, thậm chí còn có thể bảo vệ tánh mạng.

Hai nam sinh cuối cùng cũng biết được cái gì gọi là giới hạn của ngực lớn mà

không

có đầu óc rồi, nhưng Chương Hân lại

không

có kết luận nhanh như vậy.

Chúc Ương cũng

không

để ý tới ánh mắt bọn họ nhìn mình như kẻ ngu, phất tay để cho hai nam sinh đống thức ăn này về, lại cùng Chương Hân chuẩn bị

đi

mua thịt heo.

Dọc đường đến nhà bán thịt heo kia, hai người thấy

một

cây đa khổng lồ, phía dưới cây đa là

một

tượng Phật đá được thờ cúng, xung quanh có

không

ít nến và nhang chưa cháy hết, xem ra là mỗi ngày đều có người đến cúng.

Tượng Phật bên trong bàn thờ được

một

tấm vải đỏ che phủ,

không

nhìn ra hình dáng ——

thật

ra

thì

cho Chúc Ương nhìn

thì



cũng

không

hiểu.

Chỉ là đường nét hình dáng này có chút kỳ quái, tự dưng làm cho người ta

không

thoải mái.

Chương Hân là người chơi có kinh nghiệm, vội vàng lôi kéo Chúc Ương: "đi

mau, món đồ này mà sợ là

không

tốt."

Chờ

đi

ra khỏi ranh giới cây đa, mới

nói

với Chúc Ương: "Ở trò chơi này,

thật

sự

phải tin tưởng trực giác của mình, cảm thấy là vật khác lạ, vậy nhất định là

không

bình thường."

Chúc Ương gật đầu

một

cái: "Cũng đúng!"

Sau đó liền xoay người trở lại bàn thờ Phật ở trước cây đa, xốc kéo tấm vải đổ

trên

tượng đá ra.

Lộ ra tượng đá cũng

không

phải là Bồ Tát thường thấy, mà là

một

tượng đá quái dị dữ tợn, làm cho người ta thấy sợ hãi.

Tượng đá cũng ngồi xếp bằng như Bồ Tát khác, chẳng qua là Bồ Tát khác hoặc là vẻ mặt thương xót, hoặc là tức giận nghiêm nghị, còn món đồ này lại có vẻ mặt với nụ cười ác độc.

trên

đầu vốn nên là búi tóc xoắn ốc Phật giáo, nhưng ở đó lại là tròng mắt khiến cho người ta nổi da gà,

thật

sự



một

loạt sợ hãi gắn kết với nhau khiên người ta mắc bệnh muốn chết.

Chúc Ương còn rất là ghét bỏ món đồ này, Chương Hân ở bên cạnh cũng bị



hù chết, vội vàng chạy tới gầm

nhẹ

nói: "cô

làm gì? Cái gì cũng trêu chọc."

Chúc Ương ném tấm vải đỏ trở về

trên

đầu món đồ này: "không

phải



nói

nên tin tưởng trực giác sao? Trực giác của tôi chính là vén nó lên."

Lại bĩu môi: "Đáng tiếc quá xấu, đồ như vậy mà còn có nhiều người ngày ngày cúng bái sao, e rằng người ở đây đều mù hết rồi."

Chương Hân cũng sắp bị



dọa ngất, em

gái

à đồ vật này



ràng là kỳ quái như vậy,



đi

trêu chọc người ta còn chưa tính bây giờ còn mắng chữi ngay trước mặt.

đang

muốn lôi người về rối

nói, liền nghe phía sau truyền tới

một

giọng

nói

——

"Các người phải chết!"

Hai người quay đầu lại, chỉ thấy bà cụ ngày hôm qua đến nhà chị Vương nguyền rủa

đang

nhe răng đen thúi ra nhìn bọn họ cười toe toét: "Hắc hắc hắc! Đầu Phật

không

thể vén ra, nếu

đã

vén ra khỏi đầu, các người phải chết hắc hắc hắc!"

Chương Hân vừa nghe cũng biết các



đã

đạp trúng kiêng kỵ trong thế giới trò chơi,

thật

sự

không

thể xem thường chút chuyện

nhỏ

này.

Lòng ngay thẳng

không

hoảng sợ, Chúc Ương lại thấy bà cụ xách hai con cá bị buộc cỏ xuyên qua miệng,

một

cái tay khác còn cầm nhang đèn giấy tiền vàng bạc.

trên

mặt



liền rực rỡ: "Bà cụ, cúng bái sao? Bà cúng

đi, bà mau cúng

đi! Cúng xong tôi có thể đem cá

đi

không?"

Bà cụ

đang

cười dữ tợn chợt cứng đờ, giống như con vịt bị đạp ngay cổ.