Chương 27-2

Edit: babynhox

Chúc Ương còn tưởng rằng là đứa bạn nào trong trường

không

dằn lòng được với em trai xinh đẹp của

cô, tự mình tìm tới cửa làm quen.

Cũng lười ứng phó, liền sai em trai: "đi, đuổi người

đi

đi."

Chúc Vị Tân ngoan ngoãn đứng lên mở cửa, kết quả vừa mở cửa ra chính là người mà chị cậu mới thề thốt

không

bao giờ gặp mặt nửa - Lộ Hưu Từ.

Khóe miệng Chúc Vị Tân co rút, e rằng hai người này

đã

lén dính lại với nhau ở sau lưng cậu rồi, chị cậu còn giả bộ với cậu, còn cố ý hỏi thăm tin tức từ cậu.

Vì vậy liền miễn cưỡng cười

nói: "Ơ!

anh

Lộ, ngọn gió nào đưa

anh

tới đây vậy?"

Người đàn ông đứng ở cửa, quả nhiên là vai rộng cơ bắp lưng dày chân dài, hơi thở mạnh mẽ, khuôn mặt đẹp trai, Chúc Vị Tân so sánh với người đàn ông ở biệt thự ngày hôm qua, đúng là vỗ ngựa đuổi theo cũng

không

kịp.

Toàn bộ đàn ông xung quanh cũng

không

có tư cách so sánh, cũng khó trách chị cậu muốn quay lại, nhưng thực tế

thì

Chúc Vị Tân

không

hài lòng người này

đã

bỏ lỡ giữa chừng vào năm đó.

Cho nên liền làm theo lời dặn của chị cậu: "thật

ngại quá

anh

Lộ,

hiện

tại chị của em

không

muốn gặp

anh, vừa rồi còn kêu em đuổi

anh

đi,

anh

xem vì để hai chúng ta

không

khó xử, hay là

anh

-- "

Lời còn chưa dứt, liền nghe Lộ Hưu Từ

nói

với cậu: "Cậu

nói

cho



ấy biết tôi có 170 vạn điểm tích lũy, 13 loại đạo cụ có thể chuyển tặng, 264 tờ chú qua vòng cùng với

một

số bùa sử dụng

một

lần."

Chúc Vị Tân nghe vậy liền cười: "không

đúng,

anh

Lộ,

anh

không

sao chớ? 170 vạn tiền Q và trang bị trong trò chơi liền muốn lấy lòng chị của em,

anh

càng sống càng thụt lùi —— "

Mới

nói

một

nửa, liền nghe sau lưng truyền đến tiếng bước chân

thật

nhanh, sau đó cả người Chúc Vị Tân bị nhấc lên.

Chị cậu đứng ở vị trí của cậu, kéo rộng cửa ra, cực kỳ thân thiết nhào tới ——

"A Từ! A Từ, sao bây giờ

anh

mới tới tìm em? Em nhớ

anh

muốn chết."

Chúc Vị Tân mơ màng nhìn Lộ Hưu Từ được chị cậu nhiệt tình dẫn vào nhà, còn chưa lấy lại tinh thần liền bị chị cậu đạp

một

cái: "đi

lấy nước và trái cây

đi, đứng ngu ở đó làm gì?

không

thấy

anh

Lộ của em

đi

xa tới đây khát nước rồi sao?"

một

phút trước Chúc Vị Tân còn hưởng thụ phúc lợi móc lỗ tai đó, bây giờ lập tức trở thành nô ɭệ

không

có quyền hạn, giận dữ trừng mắt liếc Lộ Hưu Từ.

Lộ Hưu Từ quay đầu nhìn cậu

một

cái, mặc dù vẻ mặt kia

không

có bày tỏ gì, nhưng Chúc Vị Tân có thể thấy được vẻ đắc ý trong mắt của

anh.

Chúc Vị Tân cũng

không

có khó chịu, bởi vì cậu nhớ lại tình cảnh trước kia chị cậu xem người này trở thành

một

cái hố rút tiền

thì

giống y như bộ dáng bây giờ, chỉ là chuyện

đã

qua lâu rồi

hiện

tại cậu mới phản ứng kịp.

Quên

đi, sao phải so đo với

một

tên vung tiền như rác.

Lộ Hưu Từ thấy Chúc Vị Tân rời

đi, liền hỏi chuyện Chúc Ương vào trò chơi: "Sao em ——?"

Chúc Ương vừa nghe tài sản của người này xa xỉ nư vậy lập tức cũng

không

xấu hổ, cũng

không

rối rắm nửa.

Vội vàng vừa hít mũi vừa rơi nước mắt kể lại vì sao mình lại dính líu vào đây, là bị trò chơi ngang ngược gài bẫy tuyển chọn vào.

"anh

không

biết đâu, mỗi ngày em đều lo lắng hoảng sợ, lúc nào

thì

sẽ

chết. Lúc ấy em hối hận nhất chính là ban đầu

không

nói



ràng liền đuổi

anh

đi, em ở trong trò chơi liền thề nếu có thể còn sống sót, nhất định

sẽ

đi

tìm

anh,

nói

cho

anh

biết

không

phải là em đùa bỡn tình cảm của

anh, ô ô ô ~, nhưng tại sao

anh

cũng ở bên trong đó."

Nếu

không

phải là Lộ Hưu Từ

đi

theo



suốt đoạn đường, nhìn



ngang ngược phách lối trong thế giới trò chơi,

thật

sự

sẽ

tin tưởng chuyện hoang đường của



rồi.

Trong lòng người này dù là hiểu

rõ, nhưng thiên vị vẫn là thiên vị, chuyện này

không

liên quan với chỉ số IQ, đây

thật

sự

là chỉ riêng với người trước mặt này, đầu ngón tay của người ta hơi ngoắc

thì

mấy thứ trong túi liền

không

khống chế được tự chạy ra ngoài rồi.

Lộ Hưu Từ hít sâu

một

hơi: "Được rồi, nếu

thật

sự

nghĩ như vậy

thì

em cũng đừng gay gắt với

anh,

anh

cảm giác dây thần kinh chưa thoái hóa

đã

đau đớn rồi."

"Em

đang

trách

anh

giấu giếm thân phận ở trong trò chơi sao?"

Chúc Ương

không

nói, đúng là



vô cùng khó chịu chuyện này.

Lộ Hưu Từ bất đắc dĩ

nói: "Lúc

anh

thấy được em xuất

hiện

trong trò chơi, suýt chút nữa cũng

đã

nghi ngờ cuộc sống này, nhưng chuyện quan trọng nhất là phải xác định tính thích ứng của em với trò chơi như thế nào."

"Mỗi vòng trò chơi đều là tổ hợp ngẫu nhiên, đến nay cũng chưa có đạo cụ nào có thể hợp đội vào vòng chơi,

anh

cũng

không

thể giúp đỡ em mãi mãi được. Cũng may biểu

hiện

của em làm cho người ta ngạc nhiên mừng rỡ."

"Thậm chí là lúc đầu

anh

cũng

đã

chuẩn bị tất cả bùa để cho em dùng trong trò chơi rồi, mặc dù đây cũng

không

phải là kế lâu dài, càng về sau

thì

tác dụng của đạo cụ càng giới hạn."

Chúc Ương thấy

anh

như vậy, cũng thu dáng vẻ giả vờ lại. Thành

thật



nói

lúc biết

anh

bị tai nạn xe trở thành người chơi dự bị, trong lòng liền khó chịu xoắn lại, cảm thấy xấu hổ vì ba năm nay mình

đã

ngu ngốc ngang ngạnh.

Nhưng dù như vậy lúc

anh

thấy mình trong trò chơi thấy vẫn suy nghĩ làm thế nào giữ được mạng của mình.

Tiểu Minh cho trứng gà

anh

cũng đưa về tay

cô, quyển sách đạo cụ của Ngô Việt cũng để cho mình, những thứ này đều là chỗ tốt làm cho người ta thèm thuồng.



không

biết nên

nói

gì, vì vậy tùy tiện tìm

một

đề tài hỏi: "Làm sao

anh

lấy được nhiều bùa qua vòng như vậy?

không

phải

nói

mỗi người chơi chỉ có thể mua

một

lần sao?"

Lộ Hưu Từ cười cười: "Trong giây phút sống còn, rất nhiều người sẵn lòng dùng bùa qua vòng trao đổicứu người ta

một

mạng."

"Dù sao

thì

một

khi sử dụng bùa qua vòng

thì

đương nhiên phần thưởng trong trò chơi

sẽ

không

tồn tại, thay vì như thế, còn

không

bằng để người chơi cũ dẫn theo sống đến cuối cùng, mặc dù đánh giá chỉ có cấp E, cũng

sẽ

có điểm tích lũy và

một

chút điểm kỹ năng."

Cũng đúng, ai mà

không

muốn làm vụ mua bán này, nhưng tích lũy được tài sản khủng bố như vậy, xem ra đối với

anh

hiện

tại có điểm tích lũy và đạo cụ cũng được mà

không

có cũng

không

sao?.

Hai người

nói

chuyện trong trò chơi, chờ Chúc Vị Tân từ phòng bếp ra ngoài mới ngừng đề tài.

Bây giờ Lộ Hưu Từ cũng rất yên tâm với năng lực của Chúc Ương, cũng đúng, dựa vào cá tính trước nay đều chiếm tiện nghi

không

thích thòi của

cô. Nếu

không

có người chơi bí mật có loại cấp bậc rất cao tư như

anh, nếu thực

sự

đi

từng bước trưởng thành đến trình độ coi thường cấp bậc tách khỏi trò chơi cũng

không

phải là hi vọng xa với.

Người này rất thích hợp trò chơi, cũng vô cùng may mắn trong tai họa rồi.

Lúc Lộ Hưu Từ ra khỏi biệt thự

thì

đã

bị đào bới

không

ít đồ tốt trong tay, sau đó

anh

mới chợt nhớ tới,

thật

ra

thì

lúc đầu

anh



một

chút nợ phải tính toán với

cô.

Định là tính nợ xong mới cho đồ, kết quả nghe



vừa khóc vừa kể khổ, mấy câu

nói

liền bị lạc đề, lại

yêu

thương



bị tai bay vạ gió, tất cả đều quên sạch.

Còn nghe



trái

một

câu nhớ

anh

phải

một

câu

thật

lòng, trong lòng có chút bay bổng, nhưng cụ thể có tính là quay lại hay

không

cũng

không

có câu trả lời chắc chắn.

Lộ Hưu Từ cảm thấy e rằng mình là kẻ ngu ngốc rồi, còn

không

bằng lúc che dấu thân phận thờ ơ lạnh nhạt, bị người này dụ dỗ liền

không

xác định được phương hướng.

anh

có chút

không

cam lòng, nhưng gần đây có

một

việc liên quan rất quan trọng,

anh

cũng

không

thể ở đây quá lâu.

Vì vậy chỉ có thể hậm hực rời khỏi thành phố này, chờ xong chuyện lại tới

nói



ràng với



lần nửa.

Tài sản của Chúc Ương vốn

không

ít, lại lập tức được Lộ Hưu Từ chất đống thành nhà lớn giàu có, trong lòng

không

ngừng mặc niệm đáng xấu hổ đáng xấu hổ, nhưng

không

thể làm trở ngại việc



chiếm được lợi.

Chúc Vị Tân thấy sau khi

anh

Lộ

đi

thì

chị cậu có tâm trạng tốt như vậy, biết chuyện hai người quay lại

đã

không

thể xoay chuyển được nửa rồi.

Liền có chút xem thường chị cậu dễ bị dụ: "Chị, lúc nào

thì

tiêu chuẩn của chị thấp như vậy rồi hả?

anh

Lộ đưa cho chị cái gì?

hiện

tại

một

chút xíu tiền Q và trang bị trò chơi liền theo đuổi được chị rồi? Trò chơi gì mà tốt như vậy? Em lập tức kiếm cho chị mấy trăm vạn điểm tích lũy ngay."

Chúc Ương bị hù giật mình: "Dám! Mày dám chơi trò chơi này chị liền cắt đứt chân của mày."

Chúc Vị Tân bị đãi ngộ khác biệt này chọc tức,

đang

muốn tranh luận, liền bị tỷ chị cậu đuổi

đi

tắm.

Lúc trước Chúc Ương ghét bỏ em trai tới đây ảnh hưởng



ăn choi rượu ché,

thật

ra

thì

cũng tạm được, bởi vì chuyện trò chơi gần đây mà tâm trạng cũng

không

thông suốt lắm.

Ngược lại đám chị em trong hội kia cả ngày gõ bàn gõ chén muốn gặp em trai

cô, Chúc Ương cũng hứa với bọn họ hai lần, lúc nào mà



không

vui lòng khoe khoang em trai chứ?

Vài ngày sau Tạ Tiểu Manh cũng trở lại, tận mắt nhìn thấy Chu Lệ Na bị đυ.ng chết có chút dọa đến



ta, nhưng trôi qua mấy ngày, mắt thấy Chúc Ương và



ta cũng

không

chuyện,



ta cũng liền yên tâm

không

ít.

Chúc Ương

không

biết tần suất mở rộng của trò chơi, liền gọi điện thoại hỏi Lộ Hưu Từ, lúc đầu



còn tưởng rằng tần suất

sẽ

rất cao, ít nhất là mấy ngày

một

lần, nếu

không

Lộ Hưu Từ cũng

sẽ

không

trong thời gian ba năm ngắn ngủn tích lũy được nhiều tài sản như vậy.

Có đáp án cũng là

không

chắc được thời gian, nhưng bình thường là hơn

một

tháng có

một

lần, dù sao thường xuyên bị áp lực trong thời gian dài nhất định

sẽ

làm phần lớn người chơi phát điên.

Trừ cái đó ra còn có thể chủ động tham gia, Lộ Hưu Từ là như thế, tần suất của

anh

rất cao, cho nên có thể mạnh lên trong thời gian ngắn, nhưng phần lớn người chơi đều

không

thể đối mặt kinh khủng giống như

anh

, nhận



chỉ có

không

ngừng đối mặt mới có thể

không

sợ

sự

hành hạ giữa sống chết.

Mà tại sao

anh

vội vã muốn trở nên mạnh mẽ, ổn định thực lực của mình như vậy,

không

đến mức ngày nào đó đột nhiên chết

đi

trong trò chơi,

anh

cũng

không

nói

nguyên nhân.

Chúc Ương nghĩ nếu mấy tháng

một

lần, trái lại thời gian này rất rãnh rỗi, kết quả cách lần trước vẫn chưa tới

một

tuần

thì

trò chơi

đã

gửi thông báo

Lúc ấy Chúc Ương chỉ muốn chỉ tay lên trời mắng to, nhưng ngày hôm sau đến đúng giờ vẫn ngoan ngoãn tìm chỗ trốn.

Thời gian lần này khá tốt, là mười giờ tối,



liền ở phòng ngủ của mình là được rồi.

Theo thường lệ

thì

trước khi bắt đầu trò chơi

sẽ

mở cửa trao dổi đồ, điểm tích lũy trong tay Chúc Ương có thể lập tức tích tụ thể chất của



đến mức nghiền nát phần lớn người mới trong giới ma quỷ này.

Nhưng nghĩ đến trò chơi cũng

không

thể có thể dễ dàng với mình như vậy,

thì

ra là số lần còn thể hạn chế giới hạn tăng điểm nửa.

Giống như Chúc Ương

hiện

tại chỉ là người mới chơi vòng thứ hai, đồ có thể mua cũng

không

nhiều, chỉ là mấy lá bùa dùng

một

lần, đồ chơi này Lộ Hưu Từ

đã

cho



một

đống lớn kia kìa.

À đúng rồi, còn chưa thể dùng bùa cao cấp, tóm lại muốn

một

bước lên trời, đó là

không

thể nào.

Chúc Ương có

một

đống tài sản mà

không

xài được, cũng rất là buồn bực.

Trong lúc ngẩn ngơ,



xuất

hiện

trên

một

đường

nhỏ

ở nông thôn,

đi

cùng với



còn có bốn năm người, đương nhiên đều là người chơi.

Phía trước có người dẫn đường,

nói

là nhà trọ ở ngay phía trước.

Thiết lập liền truyền đến trong đầu mọi người, thân phận lần này của

một

nhóm người chơi bọn họ là sinh viên đại học đến vẽ tranh miêu tả cuộc sống ở ngôi làng

nhỏ

trong núi sâu này.

Nhiệm vụ tạm thời còn chưa xuất

hiện, có lẽ là do chưa tới nơi.

Chúc Ương thờ ơ nhìn

một

chút, trò chơi thiết lập gần với thực tế, tất cả người chơi lần này đều là nam nam nữ nữ nhìn như khoảng 20 tuổi,

trên

người mỗi người còn đeo khung vẽ tranh.

trên

người Chúc Ương cũng có, nhưng



không

hề nghĩ ngợi liền lấy xuống trực tiếp ném ở ven đường.

Người chơi xung quanh

đang

tự giới thiệu lẫn nhau, thấy động tác này của



có chút ngây ngốc: "cô

làm gì vậy?"

Chúc Ương nhún nhún vai: "Đồ này quá nặng."

Nếu

không

phải nơi này là rừng sâu núi thẳm nhìn cũng

không

giống chỗ có thể mua được đồ,

thì

cái balo

trên

lưng



cũng

đã

bị ném cùng rồi.

một

người nữ sinh trong đó còn chưa từng nghe qua lý do hiếm thấy như vậy, lúng ta lúng túng

nói

: "Nhưng, nhưng chúng ta được thiết lập là là sinh viên mỹ thuật mà? Cả kia cái cũng ném, NPC nghi ngờ

thì

phải làm sao?"

"Cho nên?" Chúc Ương như

không

có chuyện gì xảy ra

nói.

Mọi người thấy



như vậy, dáng dấp lại xinh đẹp như vậy, cũng biết tám chín phần là người mới vòng đầu, bọn họ cũng

không

phải là chưa từng thấy loại người tùy hứng

không

nhận



tình huống tìm chỗ chết như vậy.

Nhưng trong trò chơi

không

có người nào chiều ý người nào, các nữ sinh bĩu môi

không

quản

cô, ngược lại hai tên nam sinh, giúp Chúc Ương nhặt khung vẽ lên.

một

người trong đó vác giúp

cô: "Con

gái

hơi sức

nhỏ,

đi

đường núi lâu như vậy bị mệt mỏi là bình thường, để tôi vác."

Trong lòng mấy nữ sinh cười nhạo, chẳng qua là thấy người ta rất xinh đẹp mà thôi, có những nữ sinh sau khi biết

sự

lợi hại của trò chơi, dùng lợi thế của mình tìm kiếm nam sinh hoặc là người chơi có kinh nghiệm che chở cũng

không

kỳ quái, có lẽ hai nam này cũng nghĩ đến chuyện này.

Chúc Ương thấy thế gật đầu

một

cái, lại lấy cái balo

trên

người xuống, ném cho

một

nam sinh khác: "Được, xách cái này luôn

đi!"

Tột chuỗi động tác của



quá mức giống chuyện đương nhiên, nam sinh bình thường sao có thể từ chối

yêu

cầu của người đẹp?

Ngược lại mấy nữ sinh thấy thế càng bối rối hơn, rốt cuộc là trong thế giới thực



gái

này là dạng người gì đây?

Nửa tiếng sau, cuối cùng

đã

tới nơi,

một

nhóm sáu người chia ra ở trong nhà của ba gia đình.

Hai nam sinh ở chung, còn bốn nữ sinh tách ra hai hai.

Mấy



gái

đều

không

đồng ý ở chúng với Chúc Ương, nhưng thông qua rút thăm chính là

một

nữ sinh tóc ngắn tự nhận xui xẻo.

Cùng ở chung với loại người mới

không

biết trời cao đất rộng này, cũng đừng hy vọng có thể giúp đỡ lẫn nhau, có thể

không

cản trở liền cám ơn trời đất rồi.

Sau khi cất đồ xong, có người thông báo mọi người tập trung lại

một

gia đình để ăn cơm tối.

Sân vườn tiêu chuẩn nhà nông, mặt đất

không

có trải gạch men sứ nhưng cũng được quét dọn sạch sẻ, cũng

không

có phân gà ngỗng khắp nơi trong sân.

Chủ nhà là

một

người phụ nữ trung niên ở góa, có hai đứa con trai,

không

khí trong nhà có vẻ yên lặng, đối với mấy vị khách cũng

không

quá nhiệt tình.

Hai nữ sinh ở chỗ này có cảm giác hơi sợ, cũng may ba bữa ăn đều ở xhoox này, ngược lại có thể có nhiều hơi người hơn chút.

Bà chủ nhà bưng bữa ăn tối lên cái bàn gỗ, lôi kéo hai đứa con trai bà ta ngồi xuống, cũng

không

kêu mọi người liền bắt đầu ăn.

Lượng thức ăn đủ để những người này ăn, chỉ có điều Chúc Ương vừa nhìn thấy thức ăn

trên

bàn, liền dám khẳng định tám phần là trò chơi chó má này thấy



ở thế giới

thật

quá xa xỉ, lúc này là cố ý mài giũa

cô.

Chỉ thấy tất cả thức ăn

trên

bàn đều là hoa màu ngũ cốc, thức ăn chính là khoai lang và bánh ngô nướng, có bốn món ăn ——

Măng xào, dưa muối xào, rau dại xào, món còn lại là trứng hấp, hơn nữa tất cả đều

không

có dầu mở, gia vị cũng đừng hy vọng, thậm chí Chúc Ương còn

không

thấy có gừng tỏi.

Những người chơi khác thấy thức ăn đơn giản như vậy trong lòng cũng than thở, nhưng vẫn là phải lấp đầy bụng, vội vàng cầm đũa cam chịu nhét vào miệng.

đang

lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng kêu của gà trống.

Mọi người nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy trong sân có

một

bà cụ

không

biết

đã

vào từ lúc nào, mặt bà cụ tiều tụy đầy vẻ chết chóc nhìn bọn họ chằm chằm, trong ánh mắt còn có chút ác ý

không

dễ phát

hiện.

Bà ta cười hắc hắc hai tiếng, sau đó nâng dao trong tay lên,

một

dao chặt xuống đầu gà, sau đó xách gà

không

đầu vẩy máu khắp sân.

Vừa vẩy vừa

nói

lẩm bẩm, bộ dáng giống như dùng máu gà nguyễn rủa vậy, chẳng qua

không

biết là nguyền rủa bọn họ hay là nguyền rủa chủ nhà.

Mà ba người nhà của chủ nhà giống như

không

nhìn thấy cảnh này, cứ thế mà ăn cơm.

Nếu ở thế giới

thật



một

bà cụ nguyền rủa người khác như vậy, liền xem như bà ta nổi điên lẩm bẩm hai câu

không



ràng là được.

Nhưng thế giới trò chơi vốn liên quan đến oán hận nguyền rủa của quỷ, mấy người chơi liền ăn

không

ngon,

không

biết nguyền rủa này

sẽ

khiến bọn họ gặp tình huống xấu gì.

Lúc này chỉ thấy Chúc Ương

đang

xoi mói thức ăn đứng lên,

đi

tới trước mặt bà cụ trước cửa bên ngoài.

Lúc này bà cụ

đã

buông gà trong tay xuống, quỳ

trên

mặt đất xoa xoa tay nhìn trời

nói

lẩm bẩm.

Chúc liền trực tiếp xách gà bị bà ta chặt đầu

đi, làm cho bà cụ ngạc nhiên hoảng sợ đến quên đọc.

Càng

không

cần

nói

tới mấy người chơi, bọn họ mờ mịt

nói: "cô,



đang

làm gì?"

Chúc Ương vui mừng cười cười: "Tôi mới ghét bỏ bữa tối

không

có thịt,

đã

có người tặng thức ăn ngon."

nói

xong giơ gà trong tay về phía bà cụ bên ngoài: "Cảm ơn, bà cụ!"

Bà cụ người ta bị



làm cho quên đọc, lớn tuổi trí nhớ

không

tốt nên trong

một

lúc cũng

không

nhớ ra được.

Lúc này Chúc Ương giao gà cho bà chủ nhà, để bà ta ra ngoài chuẩn bị, mọi người cùng ăn, phí chế biến cũng

sẽ

cho bà ta

không

ít.

Bà chủ nhà nhìn Chúc Ương

một

chút, cuối cùng lại

thật

sự

yên lặng để đũa xuống

đi

xử lý nguyên liệu.

Cổ họng mấy người chơi hơi khô: "Trò biểu diễn này, có thể là dùng để nguyền rủa chúng ta."

Chúc Ương cầm lấy

một

củ khoai vừa gặm vừa chờ gà,

nói

như

không

có chuyện gì xảy rai: "Tôi chỉ biết là tôi muốn ăn gà."

"Gà kho tàu, gà hầm Tân Cương, gà xào chua cay Tứ Xuyên, gà om Sơn Đông, lẩu gà Trùng Khánh."



nói

lời này xong, bên cạnh truyền hai tiếng nuốt nước miếng, chính là hai đứa con trai của chủ nhà.

- --

@All: bà nữ 9 rớt liêm sĩ mà ông nam 9 cũng

không

còn bao nhiêu

)