Chương 19

Edit: babynhox

Tình trạng bây giờ của tên cuồng đeo bám này rất thê thảm, chủ nhà có chút

không

đành lòng.

nói

thật

khách thuê lâu dài ở chỗ này đều có vấn đề, ăn bám bạo lực gia đình, học sinh

thì

bị ăn hϊếp trong trường, người còn lại

thì

rơi vào cảnh bị tên biếи ŧɦái đeo bám.

Nhưng có

một

câu

nói, mỗi người có nhân cách cao quý đều có sức hấp dẫn khác nhau, mà nhân cách thấp kém chính là rắn chuột

một

ổ.

Chủ nhà là

một

kẻ bỉ ỏi ti tiện háo sắc tham tiền, đương nhiên xem những người như chồng của



Khâu và tên cuồng theo bám này là chí lớn gặp nhau.

Nếu dùng câu nam tính độc hại* ở

trên

mạng để miêu tả những người này, quả

thật

cũng chính là mùi hôi thối trong hố.

*ngôn ngữ mạng ám chỉ các chuẩn mực của đàn ông, đề cập những vấn đề xã hội như bạo lực, quấy rối,...

Cho nên ông ta cũng

không

ngăn cản chồng của



Khâu, thậm chí cảm thấy phụ nữ phải bị đánh mới ngoan ngoãn, nếu ba ngày

không

đánh liền nhảy lên đầu lật ngói.

Cũng

không

cảm thấy cách làm của tên cuồng quấy rối kia có vấn đề gì, thậm chí trong lòng cực kỳ khinh bỉ



Thôi

không

biết điều, cảm thấy



ấy

đang

treo* người ta, nếu

không

sao cả ngày lại trang điểm mặc quần ngắn lắc lư trước mặt đàn ông như vậy chứ?

*không

đồng ý cũng

không

từ chối


Cho nên ông ta

không

hiểu được

sự

đau khổ của



Khâu và



Thôi, ngược lại tối nay hai "anh

em" ngưu tầm ngưu mã tầm mã với ông ta bị trừng trị khiến cho ông ta rất bất mãn đối với việc làm bá đạo của những người này. Nhưng

trên

miệng lại

không

dám đắc tội, cho rằng nhiều lắm

thì

tên nhóc này chỉ bị đánh

một

trận rồi ném ra ngoài,

không

nghĩ tới lại bị hành hạ như vậy

Ông ta có chút

không

nhìn nổi nửa, liền cẩn thận

nói

với Chúc Ương: "cô

Chúc, làm như vậy hơi quá đáng rồi? Tiểu Trương người ta cũng si tình, chỉ có điều dùng sai cách mà thôi. Chàng trai trẻ tuổi, có tên nào

không

phải là ngu ngốc chọc giận bạn

gái

chứ?



xem trời cũng

đã

tối rồi,

không

bằng như vậy được rồi, mọi người lên lầu nghỉ ngơi

đi."

Chúc Ương liếc chủ nhà

một

cái, cười

nói: "không

phải tôi

đang

giúp đỡ

anh

ta hoàn thành mảnh si tình kia sao."

"Ông xem



Thôi người ta

đi, là

một

sinh viên xinh đẹp tài cao học ở trường đại học nổi tiếng, dáng người lại còn rất đẹp, còn tự mình độc lập, còn trẻ tuổi mà có thể kiếm tiền nuôi mình còn trợ cấp cho người nhà."

"một



gái

tốt như vậy, ai lại

không

muốn giành lấy? Cạnh tranh càng nhiều, người vừa mập vừa xấu vừa

không

có tiền, điều kiện cứng ngắc

không

theo kịp người nào, vậy cũng nên dùng thành ý đến bù đắp lại chứ?"

"Nếu

không

chỉ dựa vào việc mặt dày

không

biết xấu hổ bám lấy liền có thể có được



gái

xinh đẹp sao, ở đâu có chuyện tốt như vậy?"

"Làm những chuyện này, đổi lại bất cứ người đàn ông nào mà

không

làm được?

không

phải là làm người ta buồn nôn sao. Nếu lan truyền ra ngoài, vậy

thì

phải lấy ra bản lĩnh tài giỏi khiến cho những người theo đuổi khác chùn bước chứ."

nói

xong chỉ chỉ tên cuồng đeo bám

đang

bị Lý Lập nhét hamburger quá hạn: "Ông xem, sau này nếu tên này

đi

ra ngoài

nói

vì theo đuổi



Thôi mà ngay cả những thứ đồ này cũng dám ăn, vậy có phải là khiến cho những nam sinh khác cảm thấy kính nể bái phục, cuối cùng cảm thấy

không

bằng... Che mặt tháo chạy hay

không?"

"Đánh bại đối thủ cạnh tranh

một

cách sáng chói, đây mới là cách theo đuổi con

gái

chính xác nhất."

"Đúng vậy!"



Thôi nhìn tên biếи ŧɦái ghê tởm này rốt cục cũng có

một

ngày lộ ra nét mặt làm cho người ta buồn nôn, trong lòng cực kỳ thoải mái.

Bây giờ



ấy bị Chúc Ương ảnh hưởng cũng học được

một

chiêu, cười lạnh

nói

với chủ nhà: "không

phải ông vẫn luôn khuyên tôi đừng chỉ nhìn đàn ông có tiền hay

không, bộ dáng như thế nào, phải xem tấm lòng của người ta với tôi hay sao?"

"Bây giờ tôi nhìn đây, ngược lại sao hai người lại bắt đầu

nói

khác

đi

vậy? Ông quên có lần

anh

ta muốn cho tôi

một

chai nước, còn là nước

anh

ta từng uống rồi, tôi từ chối

thì

anh

ta

nói

tôi ghét bỏ."

"Vậy ngược lại bây giờ

anh

ta đừng ghét bỏ tôi chứ, coi như ghét bỏ tôi, cũng đừng ghét bỏ chính mình."

nói

xong chỉ chỉ cái qυầи ɭóŧ bị rơi ra, chịu đựng cơn buồn nôn

nói

: "Đúng rồi, những thứ này sợ là

không

nuốt xuống được."

"Ông xem bình thường ông vẫn luôn vỗ tay ủng hộ

anh

ta, hôm nay ngay cả phòng của tôi ông cũng để

anh

ta vào, bây giờ ông cũng nên giúp

anh

ta

một

chút

đi."

"Làm phiền ông cầm kéo cắt

nhỏ

mấy thứ này ra

đi.



Khâu, trong nhà



có tương

không? Mượn dùng

một

chút, nếu

anh

ta ngại chỉ có

một

mùi vị

thì

làm vậy

sẽ

dễ nuốt vào hơn."

Chủ nhà và tên quấy rối đều

không

dám tin nhìn



Thôi,

không

khỏi cùng nghĩ thầm quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà.

Ai ngờ



Khâu lại gật đầu lên tiếng: "Có có! Hôm qua mới mua tương trộn cơm, tôi

đi

lấy cho em trai này."

nói

xong cũng chạy nhanh lên lầu.

Vào cửa thấy con trai

đang

ngoan ngoãn ở trong phòng làm bài tập,

trên

bàn chất đầy đồ ăn vặt tinh xảo, tất cả đều là Uông Bội đưa cho cậu bé.

Nhưng mà từ sau khi cha mẹ

đi

ra ngoài cậu liền

không

yên lòng cũng

không

đυ.ng tới đồ ăn vặt, bài tập cũng làm

không

vào, lúc này lại thấy mẹ trở về, vui mừng nhào lên.

Sau khi



Khâu thấy trò hề của người đàn ông hèn yếu kia ở gầm cầu, và từng tiếng

nói

"ly hôn", trong lòng như có đồ vật gì đó bị đánh vỡ.

thì

ra là loại cảm giác lay động tuyệt vọng lúc bị đánh chỉ là ảo giác, ở trước mặt người khác, thậm chí phun nước miếng lên mặt

hắn

ta cũng

không

dám chống lại,

thì

ra

hắn

cũng

không

phải là

không

thể đánh bại,

thì

ra bản chất của

hắn

là hèn yếu bỉ ổi như vậy, tại sao mình và người này

đã

chung chăn gối suốt tám năm đến hôm nay mới nhìn ra?

thì

ra là

không

phải toàn bộ thế giới đều xem ý nghĩ muốn ly hôn của mình thành bệnh thần kinh trái với đạo lỹ,

thì

ra mình vẫn bị thứ vô hình nào đó vây khốn. Giống như lời

nói

của



Chúc,

không

thể làm gì khác hơn là

không

ngừng kiếm cớ thôi miên tình cảnh của mình thành thoải mái.



Khâu sờ sờ đầu con trai: "Bắt đầu từ ngày mai chúng ta

sẽ

không

ở cũng cha nửa, được

không?"



ấy hỏi rất cẩn thận, lại tận mắt nhìn thấy nét vui mừng trong ánh mắt con trai

đang

tăng lên từng chút, con vui vẻ hơn khi nhận quà sinh nhật.

Trong lòng



Khâu đau xót, ôm lấy con trai, mình ngu xuẩn bao nhiêu mà bây giờ mới có thể nghĩ tới việc này.

Lại cầm tương đem xuống lầu nhưng

không

cho con trai

đi

theo, những chuyện này trẻ em

không

nên xem.

Có lẽ là tối nay quá hưng phấn, hơn nửa đối với đàn ông là giận chó đánh mèo, vào lúc này



ấy cũng hơi có cảm giác xem náo nhiệt

không

chê chuyện lớn.

Dĩ nhiên người có tâm tình vui sướиɠ

không

khác gì



Khâu chính là



Thôi.

Mặc dù

trên

ý nghĩa

thì

ngôi nhà này chưa biến thành ngôi nhà ma, nhưng nhân tính xấu xí

đã

xen lẫn vào từng nơi tối tăm trong căn nhà này.

Ngay khi Chúc Ương vào ở, đồng thời dùng máy tính bảng cắt đứt lần bạo lực ngày thường kia, liền giống như chiếu rọi ánh sáng.

Cuối cùng trong cái hộp đồ này, ngoại trừ mấy thứ được làm bằng nylon và kim loại

không

có cách nào ăn được ra, toàn bộ đều nhét cho tên quấy rối biếи ŧɦái ăn hết.

Chờ lúc tên kia được thả ra, bước chân và cả người đều

không

cách nào đừng vững được, dường như tối hôm đó



Thôi

đã

phát tiết hết tất cả ghê tởm mà người này mang đến cho mình.

Sau đó càng hưng phấn liên tiếp

nói

cám ơn Chúc Ương: "Rốt cuộc em

đã

hiểu

rõ, người ngu ngốc và mặt dày

thì

mình có

nói

thế nào

anh

ta vĩnh viễn cũng

sẽ

không

hiểu được tiếng người, chữi mắng

thì

anh

ta cũng

không

quan tâm,

không

bằng

không

cần

nói

gì chỉ cần làm."



Thôi như được soi sáng: "Em dứt khoát mang theo gậy chích điển trong túi xách, nếu

anh

ta dám tới gần liền chích

anh

ta."

"Nếu

anh

ta dám báo cảnh sát,

không

phải khắp nơi đều

nói

bọn em là người

yêu

đùa giỡn nhau sao? Đây là người

yêu

ầm ỉ cãi vã, người khác cũng

không

nên xen vào?"

"Người này vừa ngu vừa mập, chạy lại

không

chạy nhanh bằng em, chỉ cần

không

bị bắt, em

sẽ

không

hành hạ chết

anh

ta. À bị bắt được cũng

không

phải là

không

có cách, vặn trứng của

anh

ta xuống là được."

Chủ nhà mới đồng tình đưa người ra ngoài, lúc trở lại nghe

nói

như thế liền cảm thấy lạnh lẽo.

Lòng đầy bi ai lén nhìn Chúc Ương, con mẹ nó, đây rốt cuộc là ai.

Người đầu gỗ giống như



Khâu, sau khi ra ngoài

một

chuyến liền

không

cần đàn ông,



Thôi đơn thuần dễ bắt nạt cũng lập tức trở nên lòng dạ ác độc như vậy.

Chỉ ngắn ngủn mấy ngày thôi mà toàn bộ mấy



gái

trong nhà đều bị



dạy thành dạng gì đây?

Bởi vì phòng



Thôi bị biến thành ghê tởm, tối nay cũng

không

muốn ngủ trong đó, chỉ cần vừa nghĩ tới tên biếи ŧɦái này ở trong phòng



ấy,



ấy

đã

cảm thấy ở ghê tởm.

Cho nên

yêu

cầu chủ nhà mở phòng khác cho mình,



ấy chắc chắn

sẽ

không

ở phòng này, còn đồ

sẽ

dời qua từ từ, tối nay ngủ tạm trước.

Chủ nhà vốn

không

muốn đồng ý, nhưng thấy cảnh tượng ngày hôm nay cũng biết mình chọc nhiều người tức giận, cuối cùng vẫn mở cho



Thôi

một

căn phòng mới.

một

đêm kí©h thí©ɧ, chờ lúc mọi chuyện êm xuôi lại mọi người cũng mệt mỏi, liền trở về phòng của mình ngủ.

Bọn người Uông Bội vốn là có tâm trạng

không

tốt nên ăn

không

được bao nhiêu cơm, kết quả hai chuyện liên tiếp này làm cho chuyện ủ rũ ban ngày quăng xa chín tầng mât, lúc này lại đói bụng.

Liền kêu hai chén mì tính ăn khuya, để Chúc Ương và Lục Tân

đi

ngủ trước.

Chúc Ương cũng hơi mệt chút, trở về phòng cũng

không

chơi điện thoại di động, rửa mặt xong lên giường

không

bao lâu liền ngủ mất rồi.

Lúc Uông Bội

đi

ăn khuya trở về cũng

không

biết, chẳng qua là đến lúc nửa đêm, lúc ngủ đến mơ mơ màng màng.

Nửa mê nửa tỉnh, Chúc Ương cảm thấy hình như người giường bên cạnh đứng dậy mở cửa

đi

ra ngoài.



cũng

không

nghĩ nhiều, cho là Uông Bôi hup nước soup mì nhiều quá nên buổi tối

đi

tiểu. Kết quả

không

bao lâu liền truyền đến

một

tiếng thét chói tai, sau đó là

một

tiếng động giống như

một

vật nặng nào đó lăn xuống cầu thang.

Chúc Ương giật mình tỉnh lại, vội vàng mở đèn, quả nhiên

trên

giường Uông Bôi trống

không.cô

cảm thấy

không

ổn, tiện tay nắm lấy áo khoác mỏng khoác lên

trên

người liền chạy ra ngoài, lúc này mấy cửa phòng kia cũng mở ra,



ràng là cũng nghe được tiếng động.

Mọi người

đi

tới cầu thang,

đã

nhìn thấy Uông Bội té dưới bậc cầu tháng,

không



sống chết thế nào.

Mấy người vội vàng

đi

xuống lầu đỡ Uông Bội lên, người

đã

bị ngất nhưng vẫn còn hơi thở, vì vậy vội vàng gọi chủ nhà

đi

lấy xe đưa đến bệnh viện.

Chủ nhà cũng sợ gặp chuyện

không

may, vừa lái xe vừa oán trách

nói: "Đêm hôm khuya khoắt chạy tới cầu thang bên kia làm quá gì? Cũng

không

mở đèn,

thật

sự

té mà bị nguy hiểm gì cũng phải trách nhiệm của tôi đâu."

Xe của chủ nhà là

một

chiếc xe cũ, vị trí ngược chân, cho nên ba người kia cũng lên xe,



Khâu và



Thôi ngày mai phải

đi

học

đi

làm liền

không

cho bọn họ

đi

theo, nhưng mà tiếng động lớn như vậy, căn phòng của học sinh ở lầu hai kia vẫn

không



một

tiếng động nào như cũ.

Chúc Ương nghe lời này, cười lạnh

nói: "Cũng

không

thể

nói

như vậy, tôi nghe

nói

vợ của ông

đã

xảy ra chuyeenjn ngoài ý muốn ngã chết, lỡ như oan hồn của bà ấy chưa ta, muốn kéo người khác chết chung

thì

sao?"

Chủ nhà nghĩ đến Uông Bội ngã xuống ở vị trí kia liền giật mình, buổi tối của mùa hè nóng bức, máy điều hòa

trên

xe cũ này cũng

không

dùng được.

Nhưng vào lúc này, trong xe nhiều người như vậy những vẫn làm ông ta tự dưng cảm thấy sống lưng chạy lên

một

dòng khí lạnh.

Mặc dù Chúc Ương

nói

vậy là suy đoán lung tung,

thật

sự

cũng

không

tính là bắn tên

không

trúng đích.

Tối hôm qua cũng

đã

xuất

hiện

nữ quỷ, là



gái

bị mất tích, nghĩ rằng quỷ hồn bà chủ nhà này cũng nên lên sàn, hơn nữa kẻ ngu cũng có thể nghĩ đến mấu chốt chính là từ cầu thang này.

Chỗ uống nước và nhà vệ sinh đều có ở lầu hai, cho dù nửa đêm Uông làm cái gì đều

không

cần

đi

cầu thang bên kia, muốn

nói

hai chuyện này

không

quan hệ,

thật

đúng là có lỗi với logic trong thế giới kinh khủng này.

Đến bệnh viện cấp cứu, may mắn

không

có gì đáng ngại, truyền dịch

không

lâu sau

thì

Uông Bội cũng tỉnh lại.

Cả người mơ mơ màng màng, chính mình cũng thể

nói

được nguyên do.

"không

phải là tôi

đang

ngủ sao? Tôi muốn

đi

nhà vệ sinh, liền rời giường

đi

ra, kết quả phòng vệ sinh lầu hai bị hư vẫn còn sửa chữa,

đã

có người dẫn tôi

đi

xuống lầu

một, tôi thấy được người đó súy chút

thì

bị ngã nên muốn đỡ người đó, sao ngược lại là tôi té lầu?"

Mấy người nghe xong,

nói

cho



ta biết: "Phòng vệ sinh lầu hai

không

có sửa chữa."

Mặt Uông Bội liền biến sắc, sau đó suy nghĩ



ràng mới phản ứng được, nửa đêm khuya

thì

ai mà đừng trước cửa nhà vệ sinh để nhắc nhở

đang

sửa chữa, sau đó dẫn người xuống lầu

một

chứ?

Đừng

nói

mấy cái phòng trọ, khách sạn cao cấp nhất cũng

không

có chu đáo đến như vậy.

Nhưng mọi người vừa hỏi người đó trông như thế nào

thì

Uông Bội lại

không

nhớ ra, chỉ nhớ mang máng là nữ.

Hơn nữa kỳ quái hơn chính là, Uông Bội

nói

nhớ ràng lúc mình từ cầu thang té xuống, hình như là lúc đầu sắp bị đυ.ng phải

thì

được cái gì đó giảm sốc

một

chút.

Đoán chừng cũng là vì cái này, đầu của



ta mới

không

có gì đáng ngại, thậm chí là làm kiểm tra -->> Bác sĩ đều

nói, từ vị trí vết bầm và dáng vẻ sau khi Uông Bội té xuống mà

không

có vấn đề gì lớn

thì

thật

sự

rất kỳ quái.

Uông Bội bi tại nạn này, tự biết

đã

gặp quỷ, tám phần

không

thoát khỏi liên quan đến quỷ hồn của bà chủ nhà, ngoại trừ hơi sợ

một

chút

thì

cũng

không

có kinh hoảng quá.

Kinh khủng hơn quỷ cũng

đã

từng gặp qua rồi, trò chơi lần này

thật

sự

cũng

không

coi là khó, chẳng qua là còn chưa tới đêm đòi hồn,

thì



không

thể có kịch bản quỷ hồn lấy mạng người khác ở đây, việc này thực

sự

làm cho người ta

không

vui nổi.

không

bao lâu

thì

toàn bộ kết quả kiểm tra não đều có,

không

có việc gì, bác sĩ đề nghị ở lại bệnh viện quan sát thêm. Nhưng bọn họ nào có thời gian dư thừa? Vì vậy vẫn kiên trì muốn ra viện.

Chẳng qua trước lúc rời khỏi Lý Lập

nói

muốn

đi

nhà vệ sinh, sau khi trở lại liền thần bí

nói

với bọn họ: "Các người đoán tôi mới vừa gặp ai?"

Thấy

không

có ai sốt ruột, liền nghiêm chỉnh

nói: "Mới vừa rồi tôi gặp tên học sinh cấp ba kia, lén lén lút lút cầm

một

bọc đồ

đi

từ phòng ra ngoài, bây giờ cũng

đã

bốn giờ sáng, khó trách lúc nảy tiếng động lớn như vậy cậu ta cũng

không

mở cửa,

thì

ra căn bản là

không

có ở trong phòng."

Đây cũng là

một

tin tức đáng giá quan trọng, Chúc Ương hỏi: "Vậy căn phòng kia là gì?

anh



đi

xem

không?"

"không

thể vào,

đang

muốn mở cửa

thì

có bác sĩ

đi

vệ sinh ra đuổi tôi

đi, tôi đoán học sinh trung học cấp 3 này trốn ở gần đây rồi canh chừng

không

có ai để vào trộm cái gì đó."

"Hơn nửa tôi đưa mắt nhìn, hình như bảng hiệu

trên

cửa phòng này viết là phòng tồn trữ vật liệu y tế cũ. Chẳng lẽ cậu ta muốn trộm kim tiêm

đi

đâm người khác trả thù?"

đang

suy nghĩ, chủ nhà

đã

lái xe tới đây, hôm nay ông ta cũng

đi

theo bọn họ bị giày vò hơn nửa buổi tối, cho nên về đến nhà đổ xe xong liền trở về phòng ngủ bù.

Vào lúc này

đã

sắp năm giờ, mặt trời mùa hè

hiện

lên rất sớm,

không

bao

thì

bên ngoài liền thấy



tất cả.

Sau khi mấy người trở về cũng ngã xuống ngủ bù

một

chút, chờ đến khoảng bảy giờ

thì

truyền đến tiếng động của khách trọ khác rời giường.

Các loại tiếng vang kéo dài hơn nửa giờ, biệt thự lại an tĩnh lại.

Bốn người đồng nghiệp Chúc Ương cũng

không

hẹn mà cùng rời khỏi giường, nhìn học sinh trung học cấp ba rời khỏi biệt thự cuối cùng, thừa dịp chủ nhà còn chưa thức dậy liền mở cửa

đi

vào phòng của học sinh này.

Bởi vì bên ngoài biệt thự có tường rào, xung quanh lại có

một

ít thảm thực vật, cho nên lầu

một

biệt thự có ánh sáng

không

được tốt lắm.

Nhưng học sinh trung học này chính là ở lầu hai, lại có thể làm cho căn phòng u ám thế này.

Rèm cửa sổ luôn khép chặt, đồ vật trong phòng

không

tính là lộn xộn, nhưng các loại sách cũ chồng chất

thật

sự

làm cho người ta có loại cảm giác áp lực.

Mấy người chia nhau tìm kiếm, dĩ nhiên trong này

không

bao gồm Chúc Ương,



không

hề có tinh thần tập thể oán trách ở đây nhiều bụi bậm, đồ loạn,

không

muốn sờ tới đồ vật bẩn gì.

Nếu là người bình thường

đã

bị xa lánh từ lâu, nhưng mấy ngày nay bọn người Lý Lập cũng bị



sai sử bảo thành thói quen, thế mà lại bắt đầu có xu hướng M* cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

*thích bị ngược đãi.

Thậm chí Uông Bội được xem là

một

nửa người bệnh còn

nói

với

cô: "Vậy



dứt khoát đứng ngoài cửa

đi, lỡ như có làm bụi bay cũng

không

dính phải

cô, nếu chủ nhà thức dậy

thì



cũng có thể canh chừng."

Chúc Ương liền đứng đắc ý tràn đầy khí thế khoanh tay nhìn nhìn người khác bận rộn!

Bởi vì

không

thể để lại dấu vết, cho nên lúc lật đồ phải đặc biệt cẩn thận, còn phải để lại vị trí cũ nguyên vẹn. Cho nên qua hồi lâu bọn họ mới đào bới được cái hộp cất giấu sâu trong mấy tầng quần áo ở tủ quần áo.

Mấy người vội kêu Chúc Ương

đi

vào, mở hộp ra, quả nhiên

không

làm cho người ta thất vọng.

Đầu tiên chính là

một

tấm hình, bên trong là

một

nhà ba người, đứa bé



ràng chính là học sinh trung học cấp ba, nhưng nhìn tuổi

thì

ít nhất là bảy tám năm trước rồi.

Mà người đàn ông trong tấm hình nhìn rất nho nhã*,

một

đôi mắt hoa đào tràn đầy vui vẻ, là loại hình rất được phụ nữ hoan nghênh. Còn người phụ nữ có dòng máu Đông Nam Á, là điển hình kiểu người đẹp Thái, chính là cha mẹ của Ngô Việt.

*người lịch

sự

có kiến thức.


Chỉ là ngoại trừ tấm hình này

thì

mấy thứ khác trong hộp cũng

không

thân thiện như vậy.



một

cái túi đựng mấy đồ vật

nhỏ, vừa lật ra nhìn, là tóc, móng tay, kính áp tròng, nút áo và mấy thứ linh tinh gì đó đều có, thậm chí còn có

một

cái răng nanh. Còn có vài cuốn sách, bên trong cũng

không

có cuốn sách tà môn lúc trước Chúc Ương thấy, nhưng những thứ này đều là sách cổ Thái Lan, nhìn

một

ít hình minh hoạ vừa tà môn vừa quỷ dị.

Chúc Ương phiên dịch dòng chữ Thái, tự viết ra tên của vài cuốn sách, phiên dịch đại khái đều là vài từ mấu chốt của các loại bùa chú nguyền rủa hàng đầu. Phía dưới cùng còn có cái hộp sắt

nhỏ,

không

khác nhiều so với kiểu cách đóng gói bánh trung thu lắm, nhưng muốn tiến vào sâu

một

chút.

Lý Lập cẩn thận mài dũa nới lỏng nắp hộp, mở nắp ra.

Tuy rằng

đã

từng đánh qua lại với ma quỷ nhiều lần cũng bị đồ vật trong hộp kí©h thí©ɧ đến da dầu tê rần.

Chỉ thấy bên trong là

một

bào thai

đã

thành hình, cả người thai nhi tím bầm, đầu sưng phù, da còn mỏng hơn giấy.

Vì vậy những thứ máu ứ đọng và tia máu kia liền có vẻ vô cùng



ràng, liền giống như thở mạnh

một

chút

thì

làn da

thật

mỏng này

sẽ

bị phá vỡ, chảy dòng máu ứ đọng bên trong ra.

Nếu chỉ là thai nhi còn chưa tính, nhưng làm cho người sợ hãi chính là đứa bé kia chưa bao giờ mở mắt ra nhìn thế giới hay mở miệng khóc

một

tiếng

đã

bị người khác dùng sợi dây đỏ may lại rồi.

Chúc Ương bắt đầu buồn nôn, suýt chút là phun ra rồi, bây giờ



đã

không

sợ quỷ quái kinh khủng, nhưng cảm thấy ghê tởm những thứ máu thịt dơ bẩn này.

Ghét bỏ Sadako giả làm



buồn nôn,



có thể quăng ghế hành hạ người ta

một

trận, nhưng đồ chơi này có thể làm sao? Đứa bé người ta chết từ trong trứng nước

đã

rất đáng thương, chẳng lẽ còn có thể dùng để trút giận?

Lục Tân thấy thế vội vàng nhét

một

viên kẹo vào trong miệng

cô, theo bản năng



liền nhai nhai nuốt xuống, thế mà

đã

khá hơn nhiều,

không

còn cảm giác buồn nôn nửa.



kỳ lạ hỏi: "Đây là cái gì?"

"một

loại kẹo, ăn

một

viên có thể ngừa buồn nôn, bây giờ cho dù có có xác chết bị chặt ra trước mặt em

thì

em cũng

không

có cảm giác muốn nôn nửa."

"Tốt như vậy? Là đồ dùng trong trò chơi?"

"không

phải, trò chơi bán đồ dùng cũng

không

nhiều." Lục Tân cười cười: "Là vật phẩm tôi có được sau khi qua cửa

một

thế giới sát thủ liên hoàn, kẹo Cindy mà bà chủ nhà tự làm."

"Bởi vì trước mỗi lần sát thủ liên hoàn gϊếŧ người chặt xác

sẽ

mua ăn, tôi cũng thử

một

chút,

không

nghĩ tới lại có thể mang ra khỏi trò chơi, còn có loại hiệu quả kỳ diệu này. Người mới có thể dùng để đề cao độ chịu đựng hình ảnh kinh khủng, ngược lại người có kinh nghiệm có cũng được mà

không

có cũng

không

sao."

Khóe miệng Chúc Ương co rút: "Chỉ có tác dụng ngừa buồn nôn? Vậy

anh

còn

nói

cặn kẽ như vậy làm gì?"

Trước khi gϊếŧ người

thì

sát thủ liên hoàn ăn loại kẹo này, việc này cũng

không

thể bảo là

không

mỉa mai.

Hơn nữa thế nào mà



có cảm giác tên khốn Lục Tân này

đang

cố ý? Chúc Ương nghĩ mà phẫn nộ.

Nhưng theo đầu mối bây giờ, học sinh trung học vừa giữ lấy sách đạo cụ trong tay, trong nhà lại cất giấu nhiều sách chú nguyền rủa như vậy, bên người còn có vật



ràng thuộc về người khác này ——

nói

cách khác, riêng màu sắc cọng tóc này cũng

sẽ

không

phải là của Ngô Việt. Hơn nữa còn có cái thai chết trộm từ bệnh viện này.



ràng đứa

nhỏ

này muốn làm chuyện lớn, mà vốn là đêm đòi mạng

đã

có nhiều ma quỷ rồi, nếu còn liên lụy đến bùa chú, vậy

thì

tình hình liền phức tạp hơn rồi.

Hơn nữa theo tình hình bây giờ, nếu như lúc đầu học sinh trung học cấp ba

sẽ

nguyền rủa người bắt nạt cậu ta, vậy cần phải bàn lại tính chủ quan của chuyện treo cổ tự sát này rồi.

Để đồ vật lại vị trí cũ

thì

mấy người

không

đợi thêm nửa, quả nhiên mới ra cửa

không

bao lâu

đã

nhìn thấy chủ nhà ngáp

đi

ra khỏi phòng.

Ông ta làm bộ như cũng là mới rời giường chuẩn bị ra cửa, lên tiếng chào hỏi chủ nhà liền ra ngoài.

Chúc Ương quyết định tìm ba người côn đồ cắc ké kia hỏi

một

ít vấn đề nửa, điện thoại của Lý Lập có lưu số.

Kết quả gọi điện thoại đến

một

người bên kia, liền nghe

nói

trong bọn họ có

một

người chết.

Nghe

nói

là trộm xe máy rồi mất kiểm soát ở lối

đi

bộ, bởi vì mất tay lái đυ.ng phải xe tải chở cốt sắt thép trước mặt. Môt cây sắt thép trực tiếp đâm vào cổ họng xuyên qua cổ, nghe

nói

sau khi cốt sắt đâm người đó xong, thi thể cứ bị treo ở phía

trên

như vậy, xe hàng chạy mấy trăm thước

thì

người

đi

đường mới bị dọa sợ báo cảnh sát.

Chuyện này tất cả đều trách tên nhóc đó, ngay cả tuổi lái xe còn chưa tới.

Nhưng người nhà cậu ta cũng

đang

náo loạn công ty của tài xế xe hàng bắt họ phải bồi thường, thi thể còn

không

chịu kéo về.

Mấy người nghe xong tin tức này hai mặt nhìn nhau, chú nguyền rủa cũng

đã

bắt đầu rồi.

Hơn nữa nửa đêm Uông Bôi bị ám hiệu của quỷ thôi miên mê hoặc làm mình té lầu, xem ra trước đêm đòi mạng

đã

không

tồn tại tuyệt đối an toàn nửa rồi.

Buổi tối trở lại biệt thự,



Khâu

nói

Chúc Ương là



ấy

đã

viết thỏa thuận ly hôn, cũng

sẽ

không

để cho chồng trước vào cửa nhà này nửa. Nếu tên khốn kia dám dính vào, nhờ cậy bọn họ giải quyết giúp



ấy, đây chẳng qua là

một

cái nhấc tay, Chúc Ương

không

có từ chối.

Sau đó



Thôi lại cầm

một

đống đạo cụ phòng sói mà



ấy mới mua hôm này cho bọn họ xem, sau khi em

gái

này được soi sáng dường như

đã



một

hướng

đi

nhất định rồi.

Lăn qua lăn lại hồi lâu mới trở về phòng rửa mặt ngủ.

Nửa đêm, bởi vì bữa tối Chúc Ương ăn món ăn mặn nên có uống hai ly nước, bình thường vừa cảm giác



liền mơ mơ màng màng đứng lên

đi

vệ sinh.

đi

qua hành lang mờ tối,

đi

tới bên phía nhà vệ sinh, liền thấy

một

người phụ nữ đứng ở đằng kia.

Người đó mặc đồ vải dệt màu sáng, trắng trắng mập mập, khóe miệng tươi cười, mặt mũi nhìn như hiền lành.

Thấy Chúc Ương muốn

đi

nhà vệ sinh, lập tức cười

nói: "cô

Chúc

đi

vệ sinh sao? Ngại quá, nhà vệ sinh bị hư còn chưa sửa xong, bên trong rất bẩn, tôi dẫn



đi

xuống lầu

một

đi."

Chúc Ương gật đầu

một

cái, vì vậy người phụ nữ áy náy cười

một

tiếng,

đi

trước dẫn đường cho

cô. Lúc

đi

qua

một

chỗ lõm xuống còn nhắc nhở: "Cẩn thận chỗ này."

Vừa phối hợp trò chuyện: "Tôi

đã

bảo lão Tiếu đổi sàn nhà gỗ từ lâu, ông ấy đều ra sức từ chối, hôm nay

nói

nguyên liệu đắt, ngày mai

nói

ngừng buôn bán

không

có lời, nhà vệ sinh hư cũng

không

biết tìm người gì đến, lăn lộn nửa ngày cũng

không

có sửa xong."

Chúc Ương nghe hồi lâu, mới như nhớ tới gì đó, hỏi: "Chị là —— "

"Ơ! Ngủ đến mơ hồ sao, tôi là chị Toàn bà chủ biệt thự này, nhưng ban ngày tôi ra ngoài mua thức ăn đồ vật, lão Tiếu coi chừng nhà, các người ở vài ngày còn chưa từng gặp tôi."

Chúc Ương vừa nghĩ hình như là có chuyện như vậy, lúc này hai người

đã

đến cầu thang.

Bà chủ

đang

nói

chuyện với

cô, đột nhiên bước chân bước hụt, mắt thấy sắp té xuống.

trên

mặt bà ta thoáng qua

một

tia hoảng sợ, Chúc Ương bước

đi

phía sau, theo bản năng nghiêng người kéo bà ta. Nhưng trong lúc chớp mắt, Chúc Ương lại nhìn thấy vẻ mặt bà chủ đột nhiên trở nên quỷ dị.

Là loại ý cười đắc ý pha lẫn cay nghiệt.

Mắt thấy tay phải Chúc Ương sắp bắt được bà ta, bà ta

đang

chuẩn bị đột nhiên biến mất để người trẻ tuổi này □□ bước hụt té xuống ngã chết.

nói

thì

chậm nhưng xảy ra rất nhanh, chỉ thấy vẻ mặt nửa tỉnh nửa mê của Chúc Ương cũng biến mất

không

thấy gì nữa.

Thay vào đó là giọng cười xấu xa mỉa mai, tay của



đưa ra

một

nửa liền dừng lại. Sau đó bỗng nâng chân đạp mạnh

một

cái, liền đạp bà chủ còn chưa kịp biến mất té xuống lầu.

Thân thể mập mạp thình thịch lăn xuống

đi, mang theo

một

tiếng động lớn, có thể

nói

là nhìn cũng đau.

Bà chủ bị ném đến rời rạc, đầu óc ong ong, đường nét khuôn mặt đau đến vặn vẹo, trong

một

lúc cũng

không

đứng lên nổi.

Liền nghe lên

trên

lầu truyền tới

một

giọng cười chế nhạo ——

"Té mà

một

hồi lâu cũng

không

xong, vậy tôi liền giúp bà

một

chút!"