Chương 20

Edit: babynhox

Bộ dáng

hiện

tại của người phụ nữ kia rất chật vật, tay chân vặn vẹo cong gãy, cổ cũng bị xoay đến góc độ

không

tự nhiên.

nói

thật

cầu thang biệt thự

không

tốt như thế, khoảng cách giữa các bậc thang vừa xa vừa cao, chỗ đặt chân lại hẹp, bởi vì chạy theo phong thái của phòng khách cho nên chiều cao giữa các tầng phải rất cao. Cho nên cầu thang này cũng

không

thấp, bình thời đám người khách thuê

đi

từ dưới lên cũng phải nhìn bước chân,

thật

sự

không

phải là rất dễ dàng.

Cho nên bị té từ loại cầu thang dốc đứng này, cho dù là may mắn

không

có đυ.ng vào chỗ nguy hiểm

trên

cơ thể

thì

cũng

không

dễ chịu gì.

Thân thể bà chủ nhà vốn cồng kềnh, lại bị té với tư thế mạnh như vậy, quả nhiên là té đến

không

còn hình người, lớp mỡ

thật

dày

trên

người cũng

không

thể làm cho bà ta dễ chịu hơn chút nào.

Bà ta cũng

không

xác định lần mình bị ngã chết đau hay là lần này đau hơn. Dù sao lúc ấy bị té xuống

thì

đã

lập tức bị gãy cổ

không

có cảm giác rồi. Đâu giống như bây giờ, bởi vì trở thành quỷ, cho dù bị thương tới chết vẫn luôn tỉnh táo biết

rõ.

Trong lòng bà chủ nhà liền dâng lên cơn tức, lúc bà ta té xuống lầu

thì

khuôn mặt vốn hướng ra ngoài, vào lúc này dứt khoát xoay cổ

một

vòng 180 độ, nhắm ngay Chúc Ương

đang

đứng

trên

cầu thang.

Nét mặt hiền hậu lúc trước liền trở nên ghen tỵ oán độc ——

"Những thứ người như các

cô, cả người phát ra dáng vẻ kỹ nữ —— "

Còn chưa

nói

dứt, chỉ thấy Chúc Ương

đi

hai ba bước

đã

đi

xuống cầu thang, nhìn bà ta

một

cái, sau đó nâng chân lên dẫm lên

trên

mặt bà ta.

Đạp nghiền nghiền mặt bà chủ nhà: "Hả?

nói

lớn chút! Bà

nói

tôi là gì?"

"Kỹ —— ô ô ô ~ "

Khó khăn bật thốt lên được

một

nửa liền bị chân Chúc Ương đạp mạnh.

"Đọc chữ phải



ràng,

nói

chuyện cũng vụng về như thế còn mở cửa làm ăn gì?"

Lần này bà chủ lần

không

nói

chuyện, nhưng đôi mắt vẫn nhìn xuyên qua giày để nhìn chằm chằm vào Chúc Ương.

Chúc Ương cười nhạo

một

tiếng: "nói

thật, bà cũng thông minh hơn nữ quỷ kia

một

chút, mục tiêu



ràng, ra tay tàn nhẫn chính xác, biết mình

không

có bản lãnh gì, còn biết lợi dụng thói quen và ám hiệu."

"Nhưng có lẽ đầu óc bị thịt mỡ của bã kẹp lấy rồi, nếu bà

thật

sự

thông minh, cũng

sẽ

không

tìm tôi để ra tay."

"Như vậy

không

chừng

thật

sự



sẽ

gặp được vận may gϊếŧ được

một

hai người. Nhưng bây giờ là

không

thể nào."

nói

xong Chúc Ương thu chân về, khom lưng nắm tóc bà ta, kéo như kéo bao bố

đi

qua bên kia.

Bà chủ nhà bị té đến thất điên bát đảo, đau đớn khó nhịn

đã

chiếm cứ tâm hồn, căn bản

không

có cách tập trung tinh lực để biến mất. Bà ta

không

ngờ tới



gái

này gian xảo như thế, trong

một

lúc

không

bắt bẽ gì nhưng lại biết tất cả. Tuy rằng biến thành quỷ

thì

chỉ có bóng tối

không

thể sống ngoài sáng, nhưng có

một

chỗ tốt chính là sống chết

không

hề có ý nghĩa gì

trên

người quỷ hồn nửa.

Cho nên đợi bà ta mạnh lên, có rất nhiều cơ hội trừng trị



gái

này,



có thể tránh được

một

lần nhưng

không

tránh được

một

đời.

Vì vậy người phụ nữ buột miệng mắng to: "Con đê tiện, lần này coi như mày may mắn, bây giờ

trên

người bà đây có bao nhiêu tổn thương

thì

mày nhớ



cho tao, đến lúc đó tao nhất định trả

trên

người mày gấp 10 lần."

"Tao muốn chặt tay chân mày ra 10 phần, móc cặp mắt lẳиɠ ɭơ của mày, cắt lưỡi rồi dẫm lên cái miệng thối nát của mày, để xem mấy con

nhỏ

trẻ tuổi đê tiện như bọn mày còn dám suốt ngày quyến rũ người khác

không."

"Quyến rũ ai? Chồng bà?" Chúc Ương

không

chút để ý, giọng

nói

mỉa mai: "thật

đúng là

không

phải người giống nhau

thì

không

về chung nhà mà!

nói

về điểm ngu ngốc

thì

bà và chồng bà rất giống nhau."

"Tự mình cất giấu con cóc ghê tởm thành bảo bối, còn tưởng là người khác cũng có khẩu vị nặng như bà sao, cả ngày lo lắng có thiên nga trắng

sẽ

đến ăn thịt con cóc ghẻ kia, yên tâm

đi, bà cất giấu

một

mình được rồi

không

ai giành với bà."

nói

xong rồi tự lẩm bẩm: "Rốt cuộc là loại ảo tưởng gì làm cho xác người miệng thúi mập xấu như bà cho rằng những



gái

xinh đẹp trẻ tuổi có phẩm chất như bọn tôi

sẽ

giống như bà?

không

phải là muốn mượn cớ cưỡng ép kéo quan hệ với bọn tôi đó chứ?"

"Vô dụng,

nói

cho bà biết vô dụng, A! Dựa vào cân nặng này của bà, cho bà cơ hội

thì

bà cũng

không

thể nhảy lên được."

nói

thì

nói

vậy, nhưng



lại kéo người hai trăm cân (100kg) thịt rất

nhẹ

nhàng.

Bà chủ nhà bị lời của



làm giận đến cả người phát run, đối với phần lớn những bông hoa bên người chồng mình..., bà ta lại xem

nhẹ

điểm quan trọng, đem tất cả sai lầm đổ

trên

người của phụ nữ.

Khi còn sống, số lần tranh cãi ồn ào khi chồng bà ta dính dáng tới phụ nữ cũng

không

ít, tóm lại đều là lỗi của hồ ly tinh bên ngoài.

Sau đó thừa kế biệt thự dùng kinh doanh phòng thuê, trong lòng cũng chán ghét khách thuê nữ xinh đẹp trẻ tuổi, bởi vì ánh mắt của chồng bà ta luôn dính vào người những



gái

kia.

Nhưng khi có khách nữ khiếu nại bị quấy rầy, chỉ cần chồng bà ta

nói

"Là



ta quyến rũ tôi", bà chủ nhà

sẽ

tin

không

nghi ngờ mà biến thành võ sĩ, dựa vào chất giọng đanh đá cay cú rung động khiến cho người ta như bị phun máu chó đầy đầu

Người bình thường ra ngoài du lịch, cũng

không

muốn gây chuyện ở đây, chịu thiệt

một

chút cũng liền dàn xếp ổn thoả, mấy năm qua khi cũng

không

ít người bị hai vợ chồng này gây

sự, đầu tiên là bị quấy rầy, xong rồi còn bị cắn ngược là



gái

không

biết xấu hổ quyến rũ người khác.

Những thứ này vẫn là chuyện

nhỏ

, cho đến có

một

ngày, người chồng dựa vào miệng lưỡi đanh đá của bà ta chiếm tiện nghi mà chưa từng bị ăn khổ, rốt cục có ngày cũng bị chuốc rượu uống say, làm ra chuyện bọn họ

không

thể gánh chịu nổi.

Bà chủ nhà cảm thấy đau đớn

trên

người

đã

giảm bớt

không

ít, sức lực cũng khôi phục

một

chút, liền nở nụ cười cạc cạc quái dị,

Đợi bà ta khôi phục ——

Còn

không

đợi tưởng tượng ra được chuyện tốt, đột nhiên bị nhét thứ gì đó vào trong miệng.

Ngay sau đó là từng đợt đau đớn như dùi tim đυ.c xương, từ lúc bà ta thành quỷ cũng chưa từng cảm nhận qua loại đau đớn này, mới vừa té xuống lầu đau đến nét mặt biến dạng kia, so với loại đau đớn này

thật

sự

phải gọi là sư phụ.

Bà chủ nhà há mồm bắt đầu bị bỏng nát vụn,

trên

mặt cũng vì phản ứng dây chuyền bị bỏng mà giống như vết mụn mủ.

Chúc Ương "Hí"

một

tiếng: "không

ngờ lại có hiệu quả như vậy? Sớm biết nên hỏi Lục Tân thêm hai viên kẹo, Chậc chậc! ghê tởm."

Nhưng

trên

thực tế tác dụng của kẹo này cũng rất dài,



ăn buổi chiều nhưng bây giờ nhìn thấy hình ảnh nặng như vậy lại cảm thấy khá tốt,

không

có cảm giác muốn ói.

Hai tờ bùa bên trong bọc lễ vật cho người mới này có thể chống đở

một

lần tổn thương của quỷ cứ như vậy mà bị Chúc Ương sử dụng

không

chút khách khí.

Thực tế nếu ném thứ đồ chơi này lên người quỷ có thể tạo thành tổn thương

không

nhỏ, huống chi trực tiếp nhét vào trong miệng, mùi vị chua xót trong đó sợ rằng chỉ có

một

mình bà chủ nhà mới biết.

Xác nhận người phụ nữ này

không

thể khôi phục được, Chúc Ương mới tìm dưới mặt bàn phía trước

một

sợi thừng, dây điện

trên

máy quạt gió bị Chúc Ương kéo xuống

không

chút do dự.

Sau đó



cột dây vào cổ của bà chủ

đã

không

còn hình người kia, trực tiếp kéo dài tới cửa phòng của chủ nhà ở lầu

một, sau đó treo bà ta

trên

xà nhà. Cũng may



đã

cường hóa nhiều sức mạnh như vậy, nếu là thể chất trước khi vào trò chơi

thì

chính là có lòng nhưng

không

có sức.

không

làm trể nãi nhiều,



treo người xong liền gõ cửa phòng chủ nhà, vừa dồn dập vừa vang dội, giống như là

đang

đòi mạng.

"Ai vậy?" Bên trong truyền đến giọng

nói

mơ hồ

không

kiên nhẫn.

Nhưng tiếng gõ vang dội đòi mạng của Chúc Ương vẫn

không

ngừng, bên trong bị phiền đến

không

có cách nào, chỉ đành phải xuống giường mang dép ra ngoài mở cửa. Chúc cầu khẩn nghe tiếng động liền ngừng tay, sau đó chạy

đi

thật

nhanh, trốn vào phía sau cậy cột trong phòng khách.

Cùng lúc đó chủ nhà vặn mở khóa cửa, mở cửa phòng ra.

một

thi thể có thân hình quen thuộc bị treo cổ trước cửa phòng ông ta, bởi vì còn quán tính nên có đung đưa

một

chút.

Đầu óc của chủ nhà bùng nổ, dòng máu cả người đều chạy thẳng lên đầu, chân lập tức mềm nhũn.

đang

muốn sợ hãi kêu lên theo bản năng, nhưng trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt của thi thể mặt, tuy

nói

hình dáng quen thuộc,nhưng

trên

khuôn mặt có vết bỏng rộp và miệng bị đốt nát vụn còn

đang

phun máu đen.

Chủ nhà

không

phải người chưa từng làm chuyện độc ác, nghiêm chỉnh mà

nói

trên

tay ông ta

đã

có hai mạng người, nhưng kí©h thí©ɧ cực cao này vẫn làm cho ông ta trợn trắng mắt lên, lập tức loạng choạng ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.

Chúc Ương hơi thất vọng, quy luật tự bảo vệ thân thể con người

thật

là phiền toái, hại



không

xem được nhiều chuyện vui.



còn trông cậy vào phản ứng tình thâm sau khi chủ nhà và bà chủ gặp lại nhau để tìm xem có thông tin gì có ích hay

không.

Kết quả lại

không

thể

không

nhanh chóng kéo bà chủ nhà xuống.

Bà chủ nhà chỉ hơi bớt đau đớn

một

chút, liền thấy chồng mình bị này con

nhỏ

đê tiện này giày vò đến

không

biết sống chết ra sao.

Mặc dù bà ta hận người này lòng dạ ác độc, nhưng mà chết cũng

không

làm cho người ngu đần này tỉnh ngộ, bởi vì miệng bị đốt nát còn chưa khôi phục, cũng

không

nói

được, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.

Chúc Ương hãy

không

nhịn được

nói

giống như

một

sát thủ biếи ŧɦái: "Bà ô cái búa, lập tức

sẽ

đến lượt bà gấp làm gì?"

Vào lúc đau đớn chậm rãi vơi dần

thì

rốt cuộc bà chủ biết, đối mặt với người này, thân thể bất tử của quỷ hồn

không

phải là sức mạnh lật bàn gì, ngược lại có thể là tra tấn.

Có vài người chính là như vậy, húng ác ức hϊếp kẻ yếu, chỉ khi nào biết được hung ác

không

bằng người ta, lập tức liền sợ giống như chó.

Bà chủ nhà

đã

không

còn liều lĩnh thù hận như vừa rồi, nhìn Chúc Ương với đôi mắt cầu xin.

Chúc Ương vui vẻ: "Có phải lúc trước khi



bé kia bị hai người các người ra tay độc ác cũng có ánh mắt như bà bây giờ đúng

không? Tôi phát

hiện

tôi lại có chút tiềm chất điên cuồng của kẻ gϊếŧ người, bị nhìn như vậy lại có chút hưng phấn."

Ánh mắt bà chủ trở nên càng hoảng sợ hơn, bà ta liều mạng muốn thân thể mau khôi phục để thoát khỏi ảnh hưởng của phù chú này, mới có thể chạy trốn.

Nhưng sao có thể như ý? Phòng khách

không

nhỏ

nhưng chỉ mấy bước như vậy, có thể

đi

tới trời hoang biển cạn cũng

không

xong?

Bên cạnh quầy bar có

một

mặt gương to, là để người ra vào dễ dàng nhìn xem xử lý dáng vẻ tóc tai của mình, lúc này ngược lại thuận tiện cho Chúc Ương.

Nếu

không

phải lên lầu hai sử dụng mặt gương lớn nhất cả căn biệt thự này, phiền phức biết bao?



kéo người tới trước gương, sau đó trong ánh mắt

không

thể tin của chủ nhà, đưa bà ta nhét vào trong gương từng chút

một.

Chúc Ương

không

xác định có phải mỗi quỷ hồn đều có năng lực xuyên qua mặt kính hay

không, nhưng theo Chúc Ương biết trong mặt gương mà



có thể tiếp xúc vào, hẳn là thuộc về thế giới quỷ hồn.

Tham khảo theo dáng vẻ liều chết đấu tranh của Sadako giả khi bị bọn họ cưỡng ép nhét vào trong gương lại, có thể thấy được trong thế giới quỷ hồn bị nhét tươi trả về

không

phải là chuyện tốt lắm.



không

xác định quy tắc này có phổ biến hay

không, nhưng cũng đáng giá thử

một

lần, có thể mở mang thêm

thì

sao! Cần phải phát tán suy nghĩ dũng cảm thử nghiệm mới phát

hiện

nhiều niềm vui bất ngờ.

Quả nhiên, mặc dù bà chủ nhà bị nhét về

không

có lập tức chết, nhưng có làm thể nào cũng bị nhốt bên trong

không

chui ra được. Dáng người bà ta mập mạp bị nhét vào cái gương thu hẹp, toàn thân bị đè ép rất thê thảm nhưng lại

không

thể làm gì.

Chúc Ương rất là hài lòng, cười cười

nói: "Xong, bà ở chỗ này trước

đi, lúc cần dùng đến

sẽ

đến tìm bà."

Mỗi tuyến quỷ hồn đều có thù hận tương ứng, tại sao



phải mặc cho tình hình hai bên thao túng, mặc cho toàn bộ bọn họ bắt tay cungg tấn công người chơi chứ?

Bàn về đấu tranh khıêυ khí©h, ừ!



chính là người am hiểu nhất. Các người

không

đấu, liền ấn đầu khiến cho các người phải đấu.

Lúc chuẩn bị trở về phòng, Chúc Ương mới lên lầu lại phát

hiện

góc tường dưới lầu như thoáng qua

một

bóng người, nhưng lúc nhìn xuống

thì

không

phát

hiện

dấu vết.

Cũng

không

thể làm gì khác mà mang theo chút nghi ngờ trở về phòng.

Ngày thứ hai thức dậy, Lý Lập xuống lầu mua bữa ăn sáng phát

hiện

chủ nhà

đang

ở trước cửa phòng chính mình, còn tưởng rằng

đã

xảy ra chuyện gì.

Sau khi lay người tỉnh lại liền nghe được ông chủ run rẩy

nói

rằng tối qua có người gõ cửa phòng ông ta, kết quả mở cửa lại nhìn thấy người vợ

đã

chết khuôn mặt thối nát bị treo cổ ở trước cửa phòng.

Ngoài miệng

thì

Lý Lập an ủi mấy câu, trong lòng lại bỉu môi, sợ cọng lông, còn có hai ba ngày nửa ông cũng là quỷ, đến lúc đó hai vợ chồng ông tự mình đánh, tốt nhất đánh nhau đến chết cũng đừng đến tìm bọn họ.

Sau đó lúc ăn sáng

thì

nói

chuyện này với mấy người Chúc Ương.

Còn hơi vui mừng

nói: "Dựa theo như vậy, xem ra tám phần

thì

bà chủ cũng là bị con rùa họ Tiếu này hại chết, người phụ nữ này cũng coi như là oan có đầu nợ có chủ, biết nên tìm người nào."

Chúc Ương lại gắp

một

bánh chẻo nhúng dấm cắn

một

cái, nhai từ từ chậm rãi nuốt xuống mới

không

chút để ý

nói

: "À! Vậy cũng

không

phải."

"Người phụ nữ này

không

bỏ được chồng bà ta, vốn là muốn gϊếŧ chết những tiểu

yêu

tinh "quyến rũ" chồng bà ta ở ngay cầu thang này trước."

"Nhưng bị tôi đạp

một

đạp té xuống lầu, lại nhét cái bùa giấy vào trong miệng đốt nát mặt bà ta, rồi treo cổ trước cửa phòng bà ta."

Nét mặt của bọn Lý Lập ngừng trệ, tay cầm chiếc đũa cũng cứng lại.

trên

lý thuyết là nên hỏi



cụ thể chuyện của quỷ trước, nhưng trong lời

nói

nhẹ

nhàng như gió này bao hàm quá nhiều lượng thông tin hung ác.

Nghẹn họng

thật

lâu, hai người mới hoảng hốt

nói

: "cô

là ma quỷ sao?"

Cũng

không

phải cảm thấy Chúc Ương làm quá phận, chẳng qua là tiếp xúc trò chơi lâu như vậy, lần đầu tiên bọn họ nảy sinh lòng đồng cảm với ma quỷ.

Lục Tân chỉ mím môi cười

một

tiếng, tiếp tục bình tĩnh ăn cơm,



ràng là

đã

biết



chuyện này từ lâu.

Vào lúc này thông qua nhắc nhở của Chúc Ương, Uông Bội cũng nhớ tới ——

"Đúng vậy, tối hôm qua người dẫn tôi

đi

nhà vệ sinh cũng tự xưng là bà chủ, bà ta

đi

ở phía trước

nói

chuyện với tôi, nhìn như nhiệt tình nên

không

nhìn thất cầu tháng suýt chút bị té xuống, tôi

đi

qua đỡ bà ta, kết quả lúc sắp đến tay bà ta

thì

bà ta biến mất."

"Sau đó tôi bị té xuống theo quán tính, nhưng lúc tôi cảm thấy đầu sắp chạm vào đất

thì

được

một

cái tay nâng đỡ

một

chút, mới giảm xóc

không

bị đυ.ng trúng chỗ nguy hiểm, nếu

không

nhẹ

nhất cũng bị

một

chấn động não."

"một

cái tay?" Chúc Ương nghĩ tới tối hôm qua lúc lên lầu chợt lóe lên bóng người, trong lòng có

một

suy đoán mơ hồ.

Chỉ có điều ngày hôm nay còn có việc khác, cũng

không

vội chứng thực.

hiện

tại

đã

là ngày thứ tư, tình tiết vỡ kịch

đã

tiến triển đến giai đoạn giữa, mỗi

một

người đểu tăng nhanh mâu thuẫn, cũng

không

có thời gian rãnh rỗi như lúc ban đầu.

Chúc Ương lại phân công nhiệm vụ: "Mấy ngày tiếp theo Lý Lập

đi

theo



Khâu, bây giờ chuyện của



ấy

đã

phát triển đến mức

không

còn giới hạn ở nơi này nửa, có

anh

trông chừng đề phòng ngoài ý muốn."

"Uông Bội

đi

theo



Thôi

đi, cùng

một

lý do,

hiện

tại tên cuồng theo dõi

không

dám vào nhà này, nhưng nếu là người

đã

được quyết định biến thành NPC, còn dư nhiều thời gian như vậy tôi

không

tin tên đó

sẽ

buông tay."

Lý Lập há miệng,

thật

ra

thì

muốn nhắc lại



một

câu, cho dù bây giờ có hướng

đi

tốt như thế nào, giống như



Khâu lão và



Thôi bọn họ đều tỉnh ngộ tích cực thay đổi tình hình của mình, hay

đi

từng bước

đi

tốt như thế nào. Nhưng đến ngày thứ bảy, tất cả đều

sẽ

trở về vị trí cũ, đáng chết cũng

sẽ

chết.

hắn

cảm thấy



gái

trẻ tuổi Chúc Ương này, mặc dù tính khí đại tiểu thư, bộ dáng vừa thông mình hơn người vừa

không

phân



phải trái, nhưng chuyện xay ra trong mấy ngày ngắn ngủn như vậy, con người

thật

sự

rất tốt, ít nhất tốt hơn so lời

nói

mạnh miệng bên ngoài nhiều.

Có thể giúp

sẽ

giúp, hơn nữa chính là

một

người

không

thẹn với lòng mà thôi, những người đó có vận mệnh của mình,

thật

sự

đã

đủ rồi.

Nhưng lúc này dường như Chúc Ương nhìn thấu lo lắng của

hắn, khoát tay

một

cái

nói: "nói

thế nào

anh

liền làm thế đó

đi, tự tôi có tính toán."

Lý Lập suy nghĩ

một

chút cũng đúng,





không

ít suy nghĩ bất ngờ, dù sao cũng

không

phải việc khó liền làm theo lời

nói

của

cô.

Đợi Lý Lập và Uông Bội chia nhau

đi

rồi, Chúc Ương liền ra ngoài cùng với Lục Tân.

Chúc cầu khẩn cảm thấy

thật

ra

thì

bây giờ

không

xác định nhất, thay đổi lớn lớn nhất chính là học sinh trung học lúc đầu nhìn như bình thường nhất này.

Mặc dù ba người kia ồn áo náo loạn nhất, nhưng có đầu mối gì cũng bày ra ở ngoài sáng, chỉ có Ngô Việt này có cảm giác xa cách nặng nề. Hơn nữa tối hôm qua Ngô Việt lại cả đêm

không

trở về, bởi vì ban ngày ở phát

hiện

đồ dùng nguyền rủa và thai chết trong phòng của cậu ta, lại lập tức có tin tức người bắt nạt cậu ta

đã

chết.

Trò chơi kinh khủng có

một

chút khác biệt có ích so với thực tế chính là, quan hệ về logic và nhân quả rất hẹp, những việc xẩy ra có liên quan đến nhân vật mấu chốt

thì

không

thể là ngoài ý muốn, cũng dễ dàng tìm hiểu nguồn gốc.

Nếu trong phòng

không

tìm được Ngô Việt, như vậy bọn họ tự mình

đi

đến trường học tìm cậu ta.

Lúc bọn họ

đi

là hoạt động lớp học buổi sáng, học sinh phải tập thể dục, bởi vì khí thế kia của Chúc Ương, bảo vệ vốn

không

nghiêm khác trong vấn đề ra vào nên

không

chút ngăn cản

đã

để bọn họ vào trường.

đi

vào

đã

nhìn thấy học sinh đứng xiêu xiêu vẹo vẹo ở sân trường,

không

hề có chút tinh thần khoa tay múa chân tay chân giống như

đang

tập thể dục.

Nhưng cách giáo dục của trường này cũng rất thối nát, rất



ràng!

Nhìn

một

vòng những học sinh cấp ba đứng trong sân trường này, tóc dài nhuộm thành màu sắc sặc sỡ cũng

không

ít,

không

phải là chỗ nào cũng có xu hướng tóc xù dài ( kiểu tóc giống HKT).

Tập thể dục

thì

không

nhiều nhưng nam sinh nữ liếc mắt đưa tình lại

không

ít, thậm chí Chúc Ương nhìn thấy vài nam sinh cõng nữ sinh ở xung quanh.



không

nhịn được thở dài

nói: "Tuổi trẻ

thật

tốt, cái móng heo gì cũng

yêu

đuợc."

"Khụ ——" Lục Tân ho khan

thật

mạnh

một

tiếng, mơ hồ cảm thấy có

một

vị ngai ngái chạy lên cổ họng.

Chờ đám người trong sân giải tán, Chúc Ương vốn định kéo

một

người hỏi Ngô Việt ở lớp nào,

không

ngờ tới gặp được tên học sinh côn đồ hôm qua

đã

gọi điện thoại cho bọn họ trước.

Cậu ta nhìn thấy Chúc Ương giống như gặp quỷ, liền bị dọa cho sợ đến phát run nhưng lại

không

dám trốn, chỉ đành phải căng da đầu cứng rắn chào hỏi

nói

: "Chị,

anh, các người tới nơi này làm gì? Có căn dặn gì gọi điện thoại là được, tự mình

đi

một

chuyến rất phiền."

Chúc Ương chê cười: "Ơ, hôm nay cậu

không

cúp cua sao."

Hoàng Mao suy sụp cúi mặt: "Đây

không

phải là do Đông Tử

đã

chết sao? Mẹ em biết bình thường em và nó chơi chung, sợ em cũng chạy ra

đi

làm loạn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sáng nay là kẹp chặt nhìn em vào trường học."

Chúc Ương cũng

không

quan tâm những thứ này, lại hỏi: "Ngô Việt đâu, cậu ta ở lớp nào? Hôm nay có tới trường

không?"

Hoàng Mao

đang

muốn trả lời, liền nghe

đã

có tiếng gọi cậu ta, quay đầu lại thấy

một

đám người

đi

tới gần phía này.

Đám người này có đủ nam nữ, dáng vẻ lưu manh nét mặt phách lối, nhìn phản ứng của Hoàng Mao hẳn là mấy đứa

nhỏ

phá phách ngang ngược trong trường.

Cầm đầu là nam sinh đầu húi cua, dáng dấp cao khỏe nhưng dáng vẻ có chút lớn, mười mấy tuổi lại nhìn tang thương như 30 tuổi.

Người này ôm

một

nữ sinh đầu tóc uốn xoăn nhuộm đỏ, vành mắt vẽ đậm đen.

Thấy Chúc Ương, hai mắt của đoàn người tỏa sáng, tên cầm đầu đẩy cổ Hoàng Mao qua

một

bên ——

"Ô hô, quen biết người đẹp này lúc nào? Cũng

không

nói

cho bọn tao biết, ăn

một

mình cũng

không

sợ bị nghẹn chết."

Ngay sau đó liền tự

nói

tự quyết

đi

về phía Chúc Ương: "Người đẹp, em học trường nào? Trưa nay cùng

đi

ăn cơm, buổi tối chúng ta đến phòng hát, thưởng thức khuôn mặt

không?"

một

đám người phía sau liền ồn ào lên, nhưng



bé tên cầm đầu ôm kia liền

không

vui, mấy nữ sinh xung quanh cũng vậy.

Liền quái gỡ

nói: "Còn học trường nào,

anh

xem bà chị này ít nhất phải hai mươi mấy chứ?

không

chừng

anh

còn phải gọi người ta là dì đấy,

anh

có thể cua được sao?"

Đầu húi cua chính là thích nhìn con

gái

ghen,

đang

muốn

nói

gì dụ dỗ người ta.

thì

Chúc Ương lại lên tiếng: "Chỗ tôi tới là trường học sao? Hay là chỗ này

thật

sự

có nhiều loại

không

có giáo dục như vậy?"

"Sao

một

dám người nhìn

không

thua kém mấy



gái

đứng đường lại ở đây

nói

chuyện với tôi chứ?"

Đám người kia

không

ngờ tới



mở miệng chính là cay độc như thế, hít

một

hơi lạnh.

Chúc Ương khinh bỉ nhìn tên đầu húi cua và nữ sinh tóc đỏ: "Làm phiền rận nước và chuột cống trong khe rãnh đừng tùy tiện đáp lời người khác được

không?"

"Mặc dù đối đãi ngang hàng là việc đúng đắn, nhưng tôi là người giai cấp chủ nghĩa. Là cái gì khiến cho các người cho rằng tôi là người có thể ở bất cứ điều kiện nào cũng

sẽ

gặp gỡ và cùng

đi

với mấy thứ đồ bỏ

đi

như các người chứ?"

"Thành

thật



nói

mỗi ngày các người

đi

học cũng

không

ngửi thấy được mùi thúi xung quanh sao? Được rồi, hãy thu lại trò xiếc của các người

đi. Vì để tránh cho loại đồ bỏ

đi

như các người

không

có việc gì

đi

ô nhiễm đường phố xung quanh, trường học

đã

hi sinh bao nhiêu?"

"Vừa nghĩ tới có khi trường học cũng bất lực,

một

đám người đồ bỏ như các người vẫn còn tồn tại trong xã hội. Kéo thấp IQ của toàn bộ loài người, cho

sự

nghiệp tội phạm thêm gạch thêm ngói, liền mong muốn pháp luật đào thải loại người thấp kém như các người."

"Cho nên hễ là còn dư lại chút cặn khí phách, liền bụm mặt ngậm miệng thúi và bịt chặt mũi của các người lại, mau mau cút ra khỏi tầm mắt của tôi, nếu

không

tôi

sẽ

giúp các người

một

chút."

Đám nam nữ côn đồ này, bình thường cũng

đã

nghe qua lời mắng chữi bóng gió khó nghe gấp trăm lần thế này, bây giờ cũng

không

có khó chịu tức giận.



gái

này ăn mặc rất xinh đẹp, lại mang theo loại khinh bỉ bới móc, vừa nhìn liền biết là người có tiền.

Những tên côn đồ này đặc biệt để ý đến những người xem thường chế nhạo có tài trí ưu tú hơn người, mà chính mình

không

thể nào đạt được.

Hơn nữa



gái

tóc đỏ này

đã

thẹn quá thành giận rồi.

Ném bàn tay

trên

vai xuống liền muốn

đi

tới bên này ——

"Con mẹ nó, mày dám

nói

như vậy sao? Cũng

không

nhìn xem đây là chỗ của ai —— "

Còn chưa

nói

xong,

một

cái sổ thủy tinh bên cạnh phòng học

trên

lầu đột nhiên rớt xuống, trực tiếp nện vào

trên

đầu nữ sinh tóc đỏ.

Thủy tinh bén nhọn đâm vào đỉnh đầu, vẻ mặt lúc này của nữ sinh tóc đỏ còn mang theo ác độc và nhục nhã.

Sau đó bỗng có

một

miếng thủy tinh chọt ra từ trong miệng



ả, làm cho khuôn mặt gần như là bị cắt thành hai.

không

khí chung quanh yên ắng, gần như là chỉ cách vài giây, mới có máu

nhỏ

giọt trộn lẫn với chất dịch trắng vàng thông qua miếng thủy tinh trong miệng chảy ra ngoài rơi xuống.

Giống như

một

vòi nước thủ công!

"A ———— "

không

biết người nào hét lên phá vỡ

không

khí, xung quanh liền hoảng sợ phát ra tiếng hét chói tai, đám người mới vừa vây quanh liền cuống quít lui về phía sau.

Chúc Ương cũng có chút bất ngờ,



không

lường trước

sẽ

như thế này, nhưng điều này cũng gần như

đã

khẳng định nữ sinh này, thậm chí còn nhiều người ở đây, cũng

đã

từng bắt nạt Ngô Việt.

Phạm vị số người liên quan đến

sự

kiện bắt nạt này

đã

rộng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của bọn họ rồi.

Thừa dịp hỗn loạn, Chúc Ương và Lục Tân rời khỏi trường học, trước khi

đã

tìm Hoàng Mao

đang

có tinh thần hoảng hốt hỏi xác nhận lần nửa, quả nhiên hôm nay Ngô Việt cũng

không

có tới trường học.

hiện

tại việc cần làm nhất chính là tìm được Ngô Việt trước, chỉ là

không

kịp xử lý

sự

việc quả

thật

đã

phá vỡ ung dung thảnh thơi từ lúc Chúc Ương đến đây tới nay.

Sau đó Ngô Việt

đi

lại riêng lẽ

không

xuất

hiện

qua lại với bọn họ, mà còn hai ngày

không

về phòng thuê, trong

một

lúc cũng

không

có cách nào.

Buổi tối trở về biệt thự, quả nhiên tối nay tên nhóc kia vẫn

không

trở về.

Bọn Lý Lập nghe Chúc Ương kể chuyện

đã

xảy ra hôm nay,

không

thể tin

nói: "Đây là cậu ta muốn trốn để nguyền rủa gϊếŧ sạch mười mấy người kia?"

Uông Bội sờ sờ cánh tay: "Coi như tôi

không

hiểu những thứ này, cũng biết người bình thường muốn dựa vào bùa chú gϊếŧ chết nhiều người, chỉ sợ cũng phải trả

một

cái giá

không

nhỏ? Quan trọng là cầu thần

thì

dễ mà tiễn thần

thì

khó, vật có thể giúp cậu ta gϊếŧ nhiều người như vậy

thì

sẽ

là vật tốt gì chứ?"

"Này,

đã

nói

tất cả khách thue là quỷ, nửa đường lại tăng thêm hai quỷ hồn, bây giờ còn tới

một

con tà ma hoặc là quái vật? Vật cuối cùng mức độ của trò chơi rách này

đã

chuyển thành cái hình thức thần tiên gì rồi hả?"

Chúc Ương thờ ơ liếc Lục Tân

một

cái.

Lục Tân trải qua sinh tử nặng nề, đến bây giờ

đã

không

để ý mức độ khó của trò chơi, nhưng cái nhìn này của Chúc Ương lại làm cho

anh

cảm thấy da đầu căng thẳng.

Buổi tối cơm nước xong lại thấy chủ nhà cầm

một

cái xẻng

đi

vào từ bên ngoài, khắp người đều là bùn đất, sắc mặt cũng khó coi.

Lý Lập thấy thế

nói

đùa: "Ơ, lão Tiếu, bộ dạng này của ông giống như vừa mới chôn xác trở về vậy."

Bình thường chủ nhà đều là khuôn mặt tươi cười

nói

giỡn nhưng bây giờ lại im lặng nhìn Lý Lập

một

cái, sau đó ánh mắt lại chuyển hướng đến Chúc Ương.

Cuối cùng vẫn

không

nói

gì, lặng lẽ trở về phòng.

Chúc Ương và mấy người nhìn nhau

một

cái, cũng hiểu ngầm có ý sâu xa.

Tối hôm đó Chúc Ương nằm mơ, nằm mơ thấy mình đứng ở bên kia bồn rửa mặt, đột nhiên bên trong có cái tay liều mạng gõ gương kêu cứu mạng.

Chúc mới nhét bà chủ nhà vào trong gương, vừa bắt đầu còn nghĩ rằng để người phụ nữ này

không

biến mất.

Sau lại phát

hiện

có cái gì

không

đúng, cánh tay kia

thật

mảnh mai trẻ trung hơn nhiều, sau đó trong gương mới từ hiển

hiện

ra. Là nữ quỷ lần đầu tiên



gặp ở chỗ này, là



gái

mất tích đó,



bé há mồm, mau chóng xông đênc chỗ Chúc Ương kêu "cứu mạng"!

Sau đó sợ lại bị kéo ra để đánh liền lập tức biến mất.

Nằm mơ tới đây Chúc Ương liền tỉnh lại, khóe miệng



co rút,

không

khỏi hơi suy nghĩ lại chuyện lúc trước.

Vậy, đêm hôm đó, lần đầu tiên



bé này xuất

hiện, chẳng lẽ vốn cũng

không

phải là muốn tấn công mà là

đang

cầu cứu?

Đột nhiên tỉnh lại như vậy có chút muốn

đi

nhà vệ sinh, Chúc Ương liền mang dép bông vào

đi

ra khỏi cửa phòng.

Lúc từ nhà vệ sinh ra ngoài rửa tay, nhớ lại giấc mơ vừa rồi,



càng nghĩ càng cảm thấy

không

đúng.

Theo lý thuyết





gái

kia bị hại chết rồi chôn xác, nếu quả

thật

muốn cho người tìm được thi thể của mình, để tháo gỡ linh hồn bị giam cầm, sao

không

báo mộng ra hiệu ở chỗ này.

Cho dù là bị biến thành phân hóa học chôn ở sau vườn

thì

cũng phải có mục đích chứ

Lúc ấy kẻ gϊếŧ người là hai vợ chồng chủ nhà cũng là con người, chẳng lẽ có thể giấu người vào trong gương giống như



sao?

đang

định trở về phòng, trong đầu lại có ánh sáng chớp ngang.

Gương?



nhìn cái gương ở bồn rửa tay, bồn rửa tay này lắp thêm ba vòi nước, có thể để cho ba người rửa mặt, cho nên gương rất lớn.

Cao chừng hơn nửa thước, chiều dài

một

người, nếu như muốn giấu người ở trong này ——

Chúc nhặt cây gậy



Khâu dùng để giặt quần áo ở bên cạnh lên, cầm cây gỗ cứng có thể so với gậy bóng chày đập

một

cái lên

trên

gương.

không

có tiếng vỡ bể thủy tinh quá lớn, bởi vì phía sau lớp thủy tinh là nước bùn đặc ruột, lại dùng nhựa cao su dán chặt, cho nên gõ bể thủy tinh cũng

không

có tiếng động gì, thậm chí sau khi thủy tinh bể tan tành dính ở

trên

tường, cần phải gỡ bỏ từng miếng

một.

Chúc Ương cũng

không

ngạc nhiên, ban đầu lúc cảnh sát lục soát khẳng định cũng

đã

đập.



ném cây gậy gỗ,

không

có trực tiếp

đi

gỡ thủy tinh ra,

không

muốn ngón tay bị cắt trúng, cũng may tìm được

một

cây dao

nhỏ

không

biết người nào rửa trái cây xong rồi rơi chỗ này.

Tách mở miểng thủy tinh dọc theo vết nứt, vừa bắt đầu

không

thu hoạch được gì, đợi đến lúc Chúc Ương tách được

một

mảng lớn, bản thân cũng sắp hết kiên nhẫn.

Đột nhiên đυ.ng phải vùng thủy tinh, còn

không

dùng sức nó

đã

rớt xuống.

Sau đó Chúc Ương liền nhìn thấy từ dưới lớp bùn đất, loáng thoáng có thể thấy được khuôn mặt người.

Mắt người này còn

đang

mở, chỉ là

đã

bị nước bùn che lại, cho nên vĩnh viễn cũng

không

nháy mắt nhìn về phía trước.

Mà vị trí này, nếu như ra khỏi gương

thì

tương đương với mỗi khi có người đứng ở vòi nước rửa mặt thứ nhất từ bên trái qua, đối mặt soi gương.

Liền có

một



bé chết

không

nhắm mắt bị chôn trong tường trực tiếp nhìn thẳng vào mắt của mình. Trùng hợp chính là cái vòi nước mà Chúc Ương

đã

từng dùng.

trên

mặt



thoáng qua nét

không

được tự nhiên, nhưng vào lúc này



nghe được sau lưng truyền đến tiếng bước chân rất

nhỏ.

Mặc dù đối phương cố gắng

nhẹ

nhàng, nhưng tiếc rằng sàn nhà gỗ

không

phối hợp.

Chúc Ương quay đầu lại, chỉ thấy chủ nhà cầm cái xẻng lúc ban ngày, khuôn mặt u ám

đang

nhìn mình chằm chằm.