Chương 18-2

Edit: babynhox

Chúc Ương

đi

phía trước kéo chồng của



Khâu

đi

theo phía sau, sau cùng còn có



Khâu với dáng vẻ lôi thôi.

Người đàn ông kia thấy mọi người tàn bạo, cầu xin cũng

không

được gì, lúc này mới nhớ tới vợ mình, vội vàng kêu vợ mình mở miệng xin tha.



Khâu hơi do dự,

đang

muốn mở miệng lại nghĩ đến lời trào phúng của Chúc Ương vào buổi sáng hôm đó, cuối cùng cũng

không

có mở miệng.

Người đàn ông buột miệng chữi lớn, miệng mới phun ra lời thô tục liền bị

một

đánh

một

quyền

trên

bụng, dạ dày liền co rút, đau đến choáng váng.

Có thể nhìn thấy được

không

chỉ...cô

gái

sát thần kia, mà bốn người này đều

không

phải là dễ chọc.

Trong chốc lát bọn họ

đã

đi

đến

một

cây cầu, đây là nơi bọn họ mới vừa

đi

ngang qua, người đến người

đi, còn có ca sĩ lang thang đàn ghi-ta ca hát ở giữa.

Chúc Ương

đi

tới trước mặt thanh niên

đang

đàn ghita ca hát, đoạt lấy micro trong tay đối phương rồi đảy người qua

một

bên ——

"Vừa rồi

đi

ngang qua trong hộp cũng

không

có bao nhiêu tiền,

đã

qua nửa ngày vẫn là bao nhiêu đây, ở gầm cầu đều keo kiệt với các người như vậy sao."

Lúc đầu hai ca sĩ lang thang còn tưởng rằng có côn đồ đập phá, kết quả chính là

một

cuộc tấn công cá nhân, cuộc sống

đã

không

dễ, tại sao còn phải vạch trần?

Liền nghe



gái

này

nói

tiếp: "Nhìn thấy các người cũng đáng thương, cho nên cung cấp cho các người

một

ý tưởng ca hát mới, ngồi

một

bên

đi, nhìn bầu

không

khí nhạc đệm này rồi học

một

chút

đi!"

Hai người trẻ tuổi thấy nhóm người này khí thế hung hăng, lại bị Chúc Ương cưỡng ép nắm giữ tiết tấu, liền đần độn u mê ngồi

trên

băng ghế

nhỏ



một

bên.

Lục Tân thấy thế liền ăn ý phối hợp với

cô, ném người đàn ông quỳ xuống trước ống kính, lúc này Chúc Ương cầm micro đưa lên. Trong

một

lúc liền truyền ra

âm

thanh bén nhọn làm cho người

đi

đường vốn làm như

không

thấy ban nhạc ca hát, lúc này lại cùng nhìn về phía bên này.

Lúc này Chúc Ương mới vỗ vỗ micro, miệng cất giọng

nói: "Mọi người

đi

ngang qua, mọi người

đã

nhìn thấy ca hát làm xiếc,

đã

nhìn thấy ăn xin dập đầu xin tiền,

đã

xem phim qua điện thoại di động, cũng

đã

từng bán hàng giày túi

trên

mạng, nhưng mọi người

đã

từng nhìn thấy

một

người đàn ông bạo lực gia kể chuyện của mình chưa?"

"Người đàn ông

trên

đất này, bộ dáng xấu xí, yếu ớt nhu nhược, ăn bám, sở thích đánh vợ mình. JJ (tiểu đệ đệ)

không

bằng hai lạng,

nói

về tính khí là

không

có đạo đức, chính là bi a của tính người, mời nghe phân tích



ràng."

Mọi người chỉ là nhìn theo hướng bên này theo bản năng, kết quả nghe thấy đề tài bùng nổ thú vị này!

Nhìn dáng vẻ này, đoán chừng là người đàn ông này đánh vợ bị

anh

em của vợ bắt được, cho nên

không

tính buông ta cho

hắn.

Dựa vào đặc tính thích xem náo nhiệt của nước ta, mới vừa rồi còn

không

không

có ai dừng chân bây giờ dòng người lại tụ họp lại rất đông, hơn nữa chuyện xem náo nhiệt này giống như quả cầu tuyết, người

đi

ngang qua vừa nhìn thấy đám đông cũng

sẽ

dừng lại.

Từ lúc bắt đầu cuộc sống ca hát lang thang này hai người họ chưa từng gặp qua loại tình huống này.

Liền nghe nữ sinh thúc giục bọn họ: "Nhạc đệm!"

Lúc này hai người này mới phục hồi tinh thần, nhưng nên tấu nhạc gì đây? Ý tưởng là đạo lý gia đình, vậy dứt khoát tấu bài Nữ Nhân Hoa.

Tiếng nhạc u buồn vang lên, Chúc Ương liền đưa micro đến trước mặt người đàn ông kia, đạp

hắn

một

đạp rồi

nói

: "Đọc!"

Thấy

hắn

không

động đậy, lại

không

nhịn được đạp

một

đạp nửa: "Đọc

đi!

không

phải vừa rồi ông đọc nhật ký của vợ mình rất khí thế sao? Đến phiên mình liền thẹn thùng chia sẻ?"

"Được, cũng

không

nên để nhiều người bị ông giày vò như vậy, tôi hỏi ông trả lời." Sau đó cúi đầu ghé vào lỗ tai

hắn

nói

: "Người nào

không

biết chuyện xấu của nhà ông? Dám

nói

lung tung

một

câu, bảo đảm sáng ngày mai

sẽ

có thêm

một

khối xác chết của kẻ say rượu

trên

sông! A, hình như ông uống rượu, ngược lại vừa đúng lúc."

Thân thể người đàn ông phát run,

không

xác định Sát Thần này là đe dọa hay là

nói

thật, lại thấy mủi chân



dịch chuyển mấy đồng tiền lõm vào trong đất.

Ban đêm dưới gầm cầu ánh sáng

không

tốt, mắt của người bình thường

sẽ

không

thấy vật

nhỏ

như vậy, nhưng

hắn

quỳ lại thấy vô cùng



ràng.

Lúc này giọng

nói

của sát thần đó

đã

vang lên ——

"Hỏi, tại sao ông và vợ quen biết nhau."

"Xem, xem mắt."

"Vậy ông làm thế nào để người có tướng mạo tốt, giáo viên tính tình dịu dàng, rung động xem ông là đối tượng phái nam lý tưởng để gả hả?"

"Tôi, tôi đối xử tốt với



ấy, ngày ngày mua bữa sáng, đưa đón

đi

làm, ngày lễ sinh nhật tôi đều nhớ

rõ, tôi đối với



ấy tốt như vậy,



ấy —— "

Người đàn ông dang muốn nổi điên liền bị tát

một

cái: "Chỉ chút chuyện này cũng khoe khoang, sau khi kết hôn vẫn ngày ngày chuẩn bị bữa sáng, tặng lễ vật?"

Người đàn ông im lặng.

Chúc Ương

nói

tiếp: "Lúc các người kết hôn, hai bên vì xây dựng gia đình

đã

bỏ ra bao nhiêu tiền vốn."

"cô

ấy đem hai mươi vạn gửi ngân hàng, nhà tôi làm tiệc cưới."

"Tiền mừng tiệc cưới

thì

sao?"

"Cha mẹ tôi lấy

đi."

"Nghe

nói, từ lúc các người kết hôn tới nay

không

có mua bất động sản, cũng

không

có mua xe, tiền làm tiệc cưới và tiền mừng chênh lệch

không

lớn, cũng coi như là ngang nhau, số tiền ra vào kia đều ở trong tay của cha mẹ ông."

Coi khoản chi tiêu này xong, Chúc Ương cười nhạo

một

tiếng: "nói

cách khác, khi kết hôn vợ ông ra 20 vạn, còn ông —— bỏ ra cái gì?"

Vừa

nói

xong, xung quanh có chút xôn xao, nhất là những người độc thân.



Khâu đứng

một

bên cách đó

không

xa, thân phận rất



ràng, mặc dù

đã

hơn 30 tuổi, nhưng vẫn là

một

người phụ nữ xinh đẹp có tri thức, hơn nữa bây giờ còn có

một

số vết thương bầm tím, đầu tóc hơi rối loạn, kí©h thí©ɧ người khác sinh ra lòng muốn bảo vệ.

Mấy người đàn ông liền bất mãn ——

"Shit, thế này cũng có thể tìm được vợ sao? Tôi còn độc thân đây, tôi tích góp được hai căn nhà

nhỏ

còn

không

tìm được người vợ tốt như vậy."

"Còn mẹ nó, chỉ mua bữa ăn sáng còn có mặt mũi khoe khoang, đời này ông lấy được

một

người vợ

không

chê ông nghèo, xấu xí còn keo kiệt như vậy

thì

nên nâng niu trong lòng mới đúng."

"Cho nên đừng nên

nói

cái gì mà đối xử tốt, trước và sau khi cưới chính là hai khuôn mặt, nhu nhược ăn bám còn thản nhiên ăn chơi,

thật

sự

cho rằng mình là kim cương quý sao." Đây là bên phía phái nữ

nói.

Thấy

không

khí dâng cao, Chúc Ương cũng tiến vào đề tài chính ——

"Thất nghiệp bao lâu?"

"Hai năm rưỡi!" Người đàn ông cúi đầu.

"Trong thời gian này từng có thu nhập nào

không?"

"không

có,

không

có!" Người ở xung quanh xì xào bàn tán, đầu của người đàn ông càng ngày càng thấp.

"Tiền mạt chược và tiền chi tiêu mỗi tuần là bao nhiêu?"

"..." Lần này

không

nói.

Chúc Ương cười cười: "Tôi lại quên, sao người ăn bám vô liêm sỉ như ông lại quan tâm đến chi tiêu của gia đình chứ."

"Nhưng tôi phải

nói

cho mọi người biết,

một

giáo viên,

không

phải là người có thu nhập cao, tiền lương kia vừa phải nuôi sống ba người nhà, còn phải trả tiền thuê phòng, đồng thời còn phải bị gánh

một

con ma cờ bạc rượu chè."

"Các vị khách xem xung quanh cũng

không

thiếu loại người như thế

đi, nếu nghĩ đến

thì

có thể hiểu được trong

một

gia đình có

một

con ma cờ bạc hoặc là ma men, cơ bản là

không

thể trông cậy vào, huống chi người ta còn gánh cả hai thứ."

Người xung quanh liền ồ lên, ngay cả hai người

đang

đệm nhạc bài Nữ Nhân Hoa cũng đổi thành nhạc tức giận.

Chúc Ương lại tăng thêm mồi lửa cuối cùng: "Dĩ nhiên, trừ say rượu đánh bạc,

không

phải là vị này

không



yêu

thích khác, chi phí bảo vệ môi trường khí thải CO2 thấp, tùy thời có thể chế tạo ở nhà, say rượu hứng thú liền đánh vợ, dường như bị xã hội và công việc đào thải thành

một

bãi bùn lầy

thì

có thể tìm kiếm oai phong

trên

người phụ nữ này, tìm kiếm lại tự tin."

"Đúng là

một

cách giải tỏa dễ dàng và rẻ tiền!"

Vừa

nói

xong lời này, bên phía nam có người

không

vừa mắt

không

nhịn được, cỡi cỡi ném tới

trên

mặt của người đàn ông ——

"Con mẹ nó, mày cũng xứng làm đàn ông sao?" Lại nhìn



Khâu

nói

: "Chị

gái

à, ly hôn! Người đàn ông này

không

cứu được, kiếm tiền còn bị đánh,

không

nên chịu đựng ức hϊếp này."

Có người này mở miệng, xung quanh càng nổi lên đồng tình.

không

biết người nào mở đầu trước, sau đó người sau cùng hô lên ——

"Ly hôn! Ly hôn! Ly hôn! Ly hôn!..."



Khâu

đã

từng có ý nghĩ này rất nhiều lần, nhưng cha mẹ, người thân, bạn bè đồng nghiệp tất cả đều phản đối.

Đây chính là lần đầu tiên



ấy nghe được tiếng lòng

thật

sự

của mình được nhiều người

nói

ra như vậy, từng tiếng

nói

đều làm dao động lòng của



ấy.

trên

mặt



Khâu chảy dài nước mắt.

Mà Chúc Ương cũng ra vẻ là

đã

biểu diễn xong, lớn tiếng

nói: "Nếu cảm thấy tiết mục có ý nghĩa đáng để xem xin cho

một

tràng pháo tay, khen thưởng xin quăng vào hộp đàn ghi-ta, vỏ chuối, hột gà thúi,cà chua hay giày dép xin ném thẳng vào

trên

mặt người đàn ông cặn bã này, cám ơn!"

Chờ sau khi đám người thông suốt giải tán, hai bên đều có thu hoạch

không

tệ.

Người đàn ông này

đã

bị đánh đập đến

không

ra hình người, phía dưới gầm cầu chính là đường dành riêng cho người

đi

bộ, tất cả đều có bán đồ ăn vặt, trong tay của người lui tới đều có cầm thức ăn.

thật

sự



trên

người người đàn ông đều là thức ăn, món gì cũng có.

Mà làm

anh

trai hát rong bên này nhìn tiền trong hộp đàn ghi-ta, có chút ngượng ngùng

nói: "Vậy, vậy

thì

bọn tôi rất ngại."

Chúc Ương khoát tay áo

một

cái: "đã

nói



chỉ mượn công cụ của các người, kiếm được tiền

thì

coi như của các người, xem như phí vất vả tấu nhạc đệm, nên được nên được."

"Vậy cám ơn

cô!"

Sau khi đánh đập sảng khoái

một

trận, Chúc Ương nghênh ngang dẫn người rời

đi, cũng

không

còn nhìn người đàn ông còn quỳ

trên

mặt đất.



Khâu thấy thế, nhìn người đàn ông này

một

chút xong lại nhìn Chúc Ương bên kia, cuối cùng vẫn đuổi theo Chúc Ương.

Cả đêm người đàn ông này cũng

không

có trở về, ngày thứ hai ngày thứ ba cũng

không

trở lại, đương nhiên đây là chuyện sau này.

Lý Lập và Uông Bội hưng phấn

nói: "thật

sự

rất hả giận, tôi cũng

đã

muốn đánh con rùa rụt cổ này lâu rồi, lúc nãy tôi đều quên mất tên này là NPC quỷ, cũng

không

hề sợ hãi."

"Đúng vậy, lợi hại hơn nữa cũng là chuyện sau khi biến thành quỷ, bây giờ cũng chỉ là

một

tên ăn bám hèn nhát, nhìn mặt ông ta cũng

đã

giận rồi."

Chúc Ương cười

nói: "Bây giờ

không

sợ kéo thù hận với người ta nửa sao?"

Hai người nghẹn họng, sau đó cũng

nói

: "Sợ cái rắm,

nói

cho



biết,

không

đắc tội ông ta

thì

ông ta

sẽ

không

đuổi gϊếŧ tôi sao? Còn

không

bằng giải tỏa bực tức mấy ngày qua."

Đoàn người hi hi ha ha

đi

trở về, chờ lúc



Khâu theo kịp liền

không

thảo luận chuyện trong trò chơi nửa.



Khâu đuổi theo sau bọn họ, gọi tên Chúc Ương, sau đó mở miệng

nói: "Trong thời gian tôi chạy đây

đã

nghĩ kỹ, tôi muốn ly hôn."

"Ngày mai

sẽ

ly hôn, tôi mới vừa thấy người đàn ông kia quỳ

trên

mặt đất, bị nam nữ già trẻ bên đường vẽ lung tung lên mặt cũng

không

dám đánh trả, tôi mới hiểu được, tôi gả chồng, nhẫn nhịn, sợ hãi chính là

một

món đồ chơi của người khác."

"Tôi

sẽ

không

nhận điện thoại của cha mẹ, tôi muốn ly hôn."

Chúc Ương nhếch mi: "Đó là chuyện của

cô!"



Khâu xấu hổ cười

một

tiếng, cũng

không

nói

tiếp nửa,

thật

ra



ấy là người giỏi chịu đựng, nếu

không

cũng

không

thể

một

mình chống giữ cả nhà, biết



trong miệng có

nói

nhiều hơn nữa cũng

không

bằng lập tức

đi

làm.

Đoàn người trở lại biệt thự, kết quả mới vừa vào phòng khách liền nghe

một

tiếng thét chói tai, là giọng của



Thôi.

Chỉ là mấy người này cũng biết đại khái

đã

xảy ra chuyện gì cho nên rất bình tĩnh, chủ nhà thấy bọn họ kéo chồng của



Khâu

đi

ra ngoài, sau đó chỉ có bọn họ trở về, trong lòng cũng run rẩy.

không

phải là chồng của



Khâu

đã

bị gϊếŧ rồi chứ?

Lúc này



Thôi liền chạy ra từ trong phòng, bắt lấy mèo chiêu tài gốm sứ

trên

quầy liền thu tiến ném lên người chủ nhà——

"Con mẹ nó ông muốn chết sao,

đã

nói

với ông đó là

một

tên biếи ŧɦái, ông lại để

anh

ta vào phòng của tôi, bây giờ phòng của tôi bị biến thành dạng gì rồi? Trả tiền cọc cho tôi, bây giờ tôi liền chuyển

đi, nếu

không

tôi gọi cảnh sát."

Chủ nhà vừa tránh vừa

nói: "Ai ai! Tôi đây chỉ là lớn tuổi dễ mềm lòng, liền

không

thể

không

giúp tên nhóc si tình đáng thương kia,



nhìn



một

chút,

một



gái

có người đối xử tốt với mình như vậy liền mau mau nắm chắc, vuột mất rồi cũng

không

tìm được

một

người như vậy."



Thôi giận đến sắp điên lên, lúc này tên điên cuồng quấy rối kia cũng chạy theo ra.

Trong tay còn

đang

cầm cái hộp lớn: "Viện Viện,

anh

còn chưa

nói

hết, em đừng nên

không

có lễ phép như vậy, cha mẹ em

không

dạy em phải nghe người khác

nói

hết lời sao?"

Lúc này



Thôi giận đến đỏ mắt, trở tay chính là ném

một

món gốm sứ lên đầu

hắn

ta.

Bị ném trúng

một

cái, bởi vì mèo chiêu tài này cũng

không

cồng kềnh nên cũng

không

đau nhiều.

Nhưng

hắn

ta cũng làm ra dáng vẻ si tình: "Em đánh

đi, chỉ cần đánh

anh

có thể làm em hết giận.”



Thôi bị chọc tức đến choáng váng, sau đó quay đầu

đã

nhìn thấy mấy người Chúc Ương.



ấy liền giống như nhìn thấy cứu tinh, hoảng hốt chạy tới bắt lấy tay của Chúc Ương.

"Chị

gái, chị chính là chị của em, lần trước em cám ơn chị, chị giúp em

một

lần nửa được

không? Ném tên ghê tởm thích biểu diễn này ra ngoài, coi là em thiếu chị

một

lần, lần sau chị muốn em làm gì cũng được."

Chúc Ương mới chỉnh sửa tên gà cay (rác) kia, quay đầu lại có thêm

một

tên, đều

không

làm cho người ta dễ chịu.

đang

định

nói

thêm hai câu, nhưng đột nhiên giật mình.



nhìn



Thôi, nghiêm túc

nói: "thật

sự

để tôi muốn làm gì cũng được?"

"Ừ ừ!"



Thôi gật đầu như giã tỏi.

"Dù

yêu

cầu này



không

có thời gian thực

hiện, biến thành quỷ cũng

sẽ

giữ lời?"





Thôi

không

hiểu tại sao



nhấn mạnh cái này, nhưng vẫn đồng ý.

Chúc Ương cười, sau đó để cho Lý Lập bắt cái tên quấy rối vừa thấy mình

đã

chạy kia lại, còn mình

thì

dẫn Lục Tân và Uông Bội

đi

vào phòng của



Thôi.





Khâu

thì

ở lại phòng khách an ủi Thôi Viện, lúc này chủ nhà cũng

không

dám

nói

cái gì mà tình thâm đáng thương nửa.

không

chừng vừa rồi

trên

tay mấy người này

đã

dính tới mạng người,

nói

thật

là càng ngày ông ta càng bối rối về lai lịch của mấy người này.

Chúc Ương vào phòng liền bị cảnh tượng

trên

giường làm co cay mắt.

Chỉ thấy toàn bộ mặt tường đều dán đầy hình



Thôi, nhìn góc độ ảnh chụp cho thấy, có thể tưởng tượng được lúc



Thôi mới vào phòng

thì

đầu óc có bao nhiêu tê dại.

Sau đó là dùng hoa hồng và nến hồng xếp thành hình trái tim

trên

ra giường, cũng

không

sợ cháy.

Trong phòng còn xếp

không

ít bóng bay, có thể thấy được người bố trí muốn xây dựng

không

khí lãng mạn.

Nhưng Chúc Ương tính toán tiền vốn, tính ra

thì

một

bao bong bóng được tặng hai cây nến, lại thêm

một

đống hoa hồng khô quắt

không

tươi giống như được nhặt ngoài đường.

"Chậc chậc! Tiền vốn tỏ tình này có thể làm mới tầm nhìn của tôi rồi."

Uông Bội cũng bỉu môi

nói: "Mối tình đầu lúc trung học cấp ba của tôi cũng là học sinh nghèo, lúc tỏ tình còn tiết kiệm tiền sinh hoạt

một

tháng để mua lắc tay, những thứ này, đáng 30 đồng tiền

không? Còn mặt dày tự xưng bất ngờ."

Chúc Ương cũng chê cười: "Mối tình đầu còn là tự tôi theo đuổi, ngày hẹn hò gặp gỡ

đã

tặng tôi chín ngàn đóa hoa hồng và

một

con ngựa."

Khuôn mặt tươi cười của Uông Bội cứng đờ, vẻ mặt bất ngờ. Hơi mơ màng

nói

: "9000 —— À

không

phải, ngựa?"

Mặc dù Chúc Ương nhìn như là tiểu thư nhà giàu, nhưng

thì

ra người có tiền khi

yêu

là như vậy sao?

"Tại sao phải tặng ngựa?"

Chúc Ương nhún nhún vai: "Lần thứ 3

anh

ấy từ chối tôi

thì

tôi

nói

tôi thích ngựa hoang,

anh

ấy nhất định

sẽ

là của tôi. Sau đó

anh

ấy tự vả mặt tặng ngựa cho tôi."

Uông Bội há miệng: "Đây là cái quy luật quan hệ gì thế? Cách suy nghĩ gì thế?"

Đột nhiên Chúc Ương có chút phiền não: "Ai biết? Tóm lại là IQ có vấn đề mới bị tôi bỏ rơi, quên

đi, đừng nhắc tới

anh

ta, tiếp tục

nói

tôi

sẽ

giận."

Uông Bội thầm nghĩ chính là tự



nói, nhưng rất biết điều

nói

sang chuyện khác.

Vì vậy quay đầu lại hỏi Lục Tân

nói

: "Tiểu Lục, mối tình đầu của cậu —— "

nói

một

nửa liền bị nét mặt của Lục Tân hù dọa,

không

biết sao mặt

anh

lại tối như mực như vậy.

Nhưng

một

giây kế tiếp

thì

vẻ mặt đối phương

đã

trở lại như thường, làm cho Uông Bôi suýt nửa tưởng rằng mình nhìn lầm.

Chúc Ương

đi

lên phía trước khoát tay

một

cái: "Còn phải hỏi?

anh

ta như vậy nhất định chưa từng

yêu."

Đề tài lệch

đi

một

chút liền dừng, mấy người Chúc Ương ra khỏi phòng Thôi Viện, mấy người bên ngoài

đã

ngồi ở bàn trà bên kia.

Chúc Ương ngồi ghế chủ ở giữa, nhìn Lý Lập áp giải tên quấy rối kia tới trước mặt bọn họ.

Lần trước tên quấy rối này mới bị trừng trị, bây giờ thấy thế cũng liều mạng

nói

: "Các người

không

ngăn cản được tôi, tôi đối với Viện Viện là tình

yêu

thật

sự."

"A, tình

yêu

thật

sự

sao!" Chúc Ương thờ ơ

nói, sau đó nhìn cái hộp lớn bên cạnh, đây chính là vật lúc này người này cầm

trên

tay: "Đây là cái gì?"

Ánh mắt



Thôi nhìn lướt qua liền chán ghét phải muốn ói, cũng xấu hổ mở miệng.

Nhưng Chúc Ương

đã

hỏi nên



ấy cũng chịu đựng ghê tởm

nói

: "Là mấy thứ đồ linh tinh tên biếи ŧɦái này thu gom được."

"Có bàn chãi đánh răng mà em

đã

vứt, khăn giấy lau nước mũi

đã

dùng, hamburger ăn còn thừa ở trường học vào tuần trước, tóm lại tất cả đều là đồ em

đã

dùng qua. Còn,

anh

ta còn

nói—— "

nói

tới chỗ này



Thôi hung hăng nhắm hai mắt lại: "anh

ta

nói

muốn lấy qυầи ɭóŧ của tôi về chơi đùa."

Lý Lập

đang

lật xem hộp đồ, nghe thế lập tức rút tay về như bị điện giật, súy chút nữa ghê tởm đến ói.

Thế mà thằng kia còn kêu la: "Viện Viện, đây là

thật, lúc

anh

cầm nó chỉ nhớ tới em,

không

phải người khác."



Thôi sắp ói vì ghê tởm rồi.

Chúc Ương gật đầu

một

cái: "Xem ra tên này đối với



là tình

yêu

thật

rồi."



Thôi sợ hãi ngẩng đầu,

không

thể tin nhìn Chúc Ương.

Liền nghe



nói

tiếp: "Nếu là tình

yêu

thật, vậy

thì

có thể dễ dàng thông qua thử thách."

Ngay sau đó búng tay: "Nhét hết những thứ này vào miệng

anh

ta

đi."

Phòng khách liền vang lên

một

tiếng hít thở, Lý Lập lại hăng hái lập tức tìm

một

đôi đũa.

Kẹp chặt khăn giấy nước mũi

trên

mặt hộp nhét vào miệng tên quấy rối kia.

Vừa tới gần vừa cười nham hiểm: "Yên tâm, mấy thứ như qυầи ɭóŧ kia, tao

sẽ

giữ lại làm món chính cuối cùng cho mày."

Người này bất ngờ

không

đề phòng bị vài tờ khăn giấy nước mũi nhét vào miệng, suýt chút nữa

thì

phun ra, nhưng vừa muốn ói liền bị Lý Lập bóp miệng.

Sau đó

hắn

nhìn thấy



gái

ngồi

trên

ghế salon nhếch miệng cười

một

tiếng: "Nếu là tình

yêu

thật

sự

thì

hưởng thụ cho tốt

đi, hay là cảm thấy ghê tởm

không

muốn ăn?"

"Này! Ngay cả nước mũi của



gái

mình

yêu

mến cũng

không

muốn ăn

thì

gọi là tình

yêu

thật

sự

sao?"