Edit: babynhoxVị trí căn nhà nằm trong hẻm, hai bên cũng là tường rào rất cao, bởi vì lâu năm nên
trên
tường
hiện
đầy rêu xanh cùng
một
chút dây leo.
Cả con hẻm cũng chỉ có vài cái đèn đường còn bị hư hỏng, bóng đèn chợt lóe chợt tắt, ánh sáng mờ nhạt.
Bọn người Chúc Ương trở về vào buổi tối, cũng phải mở đèn trong điện thoại mới có thể nhìn thấy đường.
Cho nên loại hẻm
nhỏ
âm
u
không
người vào nàt, ngược lại dễ dàng để người khác làm ác.
Mặc dù từ bên trong
đi
thông ra
không
tới 20 mét chính là đường lớn bên ngoài, nhưng khoảng cách ngắn này giống như phân chia thành hai thế giới.
Người khách thuê là học sinh trung học cấp ba đó
rõ
ràng
không
phải là lần đầu tiên bị bắt nạt ngay chính chỗ ở của mình, trong lời
nói
của ba tên côn đồ
thì
đối với việc này cũng
không
xa lạ gì.
Thấy cậu ta chỉ ôm chặt cặp sách
không
nói
lời nào, mấy tên côn đồ có chút
không
nhịn được. Chặn lại đoạt lấy túi xách của cậu ta: "Giữ chặt như vậy, hôm nay mới vừa
đi
ngân hàng sao?"
Ngô Việt thấy túi xách bị giật, thái độ trầm mặc co rúm liền kích động, liều mạng giãy giụa vừa kéo thắt lưng vừa hung hăng kéo túi xách về.
Dù sao cũng là nam sinh, nhìn gầy yếu như vậy nhưng cũng
sẽ
có mấy phần sức mạng. Cậu ta đột nhiên nổi điên liều mạng giành túi còn lôi kéo trúng tay làm cho tên côn đồ đau.
hắn
ta liền thẹn quá thành giận đánh vào bụng cậu
một
quyền, có thể là đánh trúng dạ dày, thân thể Ngô Việt cong lên, suýt chút nữa
thì
nôn ra.
Đương nhiên cũng
không
có dư sức để giữ được túi xách nửa.
Người đó
không
thể chờ đợi kéo khóa ké rao, lại thô bạo đổ đống đồ bên trong ra, kết quả trừ mấy cuốn sách ra
thì
không
có gì cả.
Cảm thấy như bị chơi xỏ liền thẹn quá thành giận, nhấc chân đá bay cuốn sách, sau đó quay đầu lại túm tóc Ngô Việt kéo theo hai tai ——
"Dám chống đối đúng
không? Dám chơi tao?
một
thằng con trai mà cũng che che giống như người khác muốn xé qυầи ɭóŧ của mày vậy."
"Được thôi, muốn che đúng
không? Xé hết đồ của mày để mày từ từ mà che."
Hai người khác nghe vậy huýt sáo, sau đó
một
trái
một
phải đè Ngô Việt xuống, móc ra cái lưỡi dao.
Ngô Việt liều mạng giãy giụa, nhưng hình thể
nhỏ
gầy sao có thể là đối thủ của ba người cao to này, mắt thấy lưỡi dao
đã
cắt đến
trên
quần. Tên cầm đầu còn xấu xa
nói
: "Đừng lộn xộn, lúc còn
nhỏ
tay của tao bắt nhiều chim chóc cũng
không
vững lắm đâu, nếu là cắt trúng chỗ khác —— "
Nhưng vào lúc này, trong ngõ hẻm truyền tới
một
giọng
nói
——
"Đây là sách của cậu làm rơi sao?"
Mấy người quay đầu, thấy đầu hẻm bên kia từ từ
đi
tới bốn người,
đi
đầu chính là
một
nữ sinh lớn hơn bọn ho
một
chút.
Trong tay
cô
cầm
một
quyển sách vừa mới bị đá
đi
kia. Khi
nói
chuyện
thì
mấy người
đã
đi
tới cách họ mấy bước.
Mấy tên côn đồ mới phát
hiện
người
nói
chuyện lại là
một
người đẹp
không
kém hơn so với minh tinh điện ảnh.
Thực tế đây chính là
cô
gái
xinh đẹp nhất mà bọn họ từng gặp, đừng
nói
những
cô
gái
trong trường học hay là ở nông thôn, chính là lúc bình thường bọn họ thích đến nơi dùng tiền gặp gỡ những
cô
gái
nũng nịu hoặc những
cô
gái
nổi tiếng
trên
mạng cách
một
màn ảnh, cùng so sánh với
cô
gái
này
thì
toàn bộ liền thành mảnh vụn.
Nhưng câu hỏi của
cô
lại là hướng về phía Ngô Việt, tầm mắt
không
chút do dự nhìn thẳng vào cậu ta, lại hỏi
một
câu: "Sách này là của cậu sao?"
Đây chính là Ngô Việt con mọt sách vô dụng nhất trong trường ai cũng
không
để ý tới.
Ngô Việt thấy sách trong tay
cô
liền kích động, lại thấy
cô
gái
xinh đẹp này giơ tay, ý bảo cậu ta an tâm
một
chút.
"Đừng nóng vội,
sẽ
trả lại cho cậu, nhưng quyển sách này nhìn rất thú vị, bìa sách cùng trang sách đều có cảm giác
đi
vào lòng người, còn có chữ viết và hình vẽ bên trong cũng làm cho người lóa mắt mê mẫn. Tôi cũng có nghiên cứu các loại thư họa cổ xưa, có cơ hội có thể mời tôi đến phòng nghiên cứu thảo luận
một
chút
không?"
Lý Lập và Uông Bội
không
biết trong hồ lô của Chúc Ương chứa cái gì, ngược lại Lục Tân có chút bình tĩnh như
đã
nhìn quen đối với miệng mồm
nói
chuyện lưu loát của
cô.
Nhưng lời này vào tai mấy tên côn đồ liền
không
giống nhau, người đẹp này
rõ
ràng cũng là khách thuê ở đây, chuyện mà bọn họ
không
ngờ tới là tên Ngô Việt yếu đuối sợ sệt này, chẳng những thuê phòng trong căn nhà có người đẹp như vậy, còn có cơ hội thích hợp làm cho người ta chủ động muốn đến phòng.
Bọn họ liền thu tư thế hung hăng ác bà vừa rồi lại, động tác cũng từ trói chặt hai tay của người ta biến thành thân thiết kề vai sát cánh.
"Cậu được đấy, Ngô Việt! Quen biết chị
gái
xinh đẹp như vậy, cũng
không
giới thiệu cho bọn tôi quen biết."
Lại chào hỏi Chúc Ương giống như
đã
quen biết: "Bọn em là bạn của Ngô Việt, chị mới dọn đến đây sao? Thuê lâu dài hay là ngắn hạn? Nghe giọng
nói
không
phải là người địa phương, nếu
không
thì
add wechat
đi, có chuyện gì có thể hỏi bọn em, đừng để bị lừa gạt."
Chúc Ương cười cười: "Vậy sao? Quả nhiên là ở nhà dựa vào cha mẹ, ra cửa dựa vào bạn bè, đến đây liền gặp được mấy em trai nhiệt tình,
thật
sự
là quá tốt."
Mấy người vừa thấy có hi vọng
thì
cười càng niềm nở hơn,
đang
định
nói
hôm nào
không
bằng hôm nay, bây giờ chợ đêm mới bắt đầu, có thể dẫn
cô
đi
dạo.
Chúc Ương liền
nói
tiếp: "Như vậy, đúng là tôi có chút chuyện cần nhờ các cậu giúp."
"Chị cứ
nói, chị cứ
nói!" Ba người cũng buông Ngô Việt ra, bu lại gần
cô.
Chỉ thấy người đẹp nở nụ cười rực rỡ, nhưng lời
nói
của
cô
lại vòng vo ba vòng trong đầu làm cho bọn họ sửng sốt
không
phản ứng kịp ——
"À là như thế này, hôm nay chị ra ngoài mua sắm hơi nhiều,
không
cẩn thận quẹt thẻ quá lố, kế tiếp còn phải ở đây đợi lâu như vậy, thấy các cậu ủng hộ chính nghĩa như vậy
thì
nhất định
sẽ
không
đành lòng thấy cuộc sống tương lai của chị phải gặm dưa muối đúng
không?"
Mấy người này cũng
không
phải là chưa từng dùng tiền cho phụ nữ, giống như thường phát khen thưởng
trên
mạng, trong trường học muốn theo đuổi
một
cô
gái, cũng đem tiền bạc ra.
Nhưng vừa gặp mặt
đã
như vậy, cuối cùng cũng
không
phải là
một
chiêu thức? Huống chi gần đây bọn họ cũng là vì tình hình kinh tế eo hẹp cho nên mới bóc lột ví tiền của bạn học khắp nơi.
"không
phải chứ, chị à, chị
đang
nói
giỡn ——" bọn họ ngượng ngùng
nói.
Chỉ thấy khuôn mặt rực rỡ của đối phương
một
giây trước lập tức xụ xuống, diễn viên điện ảnh cũng
không
nhanh như vậy.
Chúc Ương dùng
một
loại giọng đe dọa
nói: "Người bạn
nhỏ,
nói
chuyện với người lớn phải cẩn thận miệng lưỡi, đùa giỡn, ai đùa giỡn với cậu hả? Có biết lúc các cậu
nói
có thể giúp
một
tay
thì
tôi vui mừng bao nhiêu
không?
thật
sự
là tìm được ánh sáng, kết quả cậu
nói
giỡn với tôi?"
"Các bạn
nhỏ, người lớn và trẻ em
không
giống nhau. Trẻ em té ngã ở chỗ nào đó
sẽ
gào khóc hai tiếng rồi đứng lên phủi mông
một
cái liền quên. Người lớn
thì
không
dễ dàng chấp nhận như vậy,
không
có thời gian hay cách gì có thể làm được."
Điệu bộ này,
rõ
ràng là giống như đánh cướp, huống chi đối phương còn nhiều người.
Mấy tên côn đồ có chút căng thẳng, gượng cười
nói
: "không
phải là bọn em
không
muốn giúp chị đâu,
thật
sự
là bây giờ trong túi bọn em cũng
không
còn gì,
không
tin em lục cho chị xem thử, trong túi hoàn toàn
không
có gì."
"thật
sao? Tôi xem
một
chút!" Chúc Ương
nói.
Mấy người nghe vậy, vội vàng chuẩn bị lục túi của mình, liền nghe thấy đối phương vỗ tay phát ra tiếng, ra lệnh ba người phía sau
cô
: "Cởi ra kiểm tra
một
chút."
Tư thế này giống y như thổ phỉ,
không
riêng gì đối với mấy tên côn đồ, ngay cả bọn người Lý Lập cũng đều ngu muội.
Cũng may người hầu mới của Chúc Ương vẫn có mắt nhìn trước sau như
một, nghe kêu liền tiến lên, mấy tên côn đồ thấy tới
thật, có chút muốn chạy.
Nhưng Lục Tân
nhẹ
nhàng đánh
một
quyền
trên
vách tường đá liền là để lại
một
cái hố, mấy tên côn đồ thế mới biết
đã
đυ.ng phải người cứng rắn, bị hù suýt chút ra nướ© ŧıểυ, chân cũng mềm nhũn muốn chạy nhưng chân lại
không
động đậy được.
Ánh mắt Chúc Ương nhìn thoáng qua, Lý Lập và Uông Bội cũng lập tức lấy lại tinh thần.
Hai người co rút khóe miệng nhưng vẫn nhận lệnh tiến lên, lục soát sạch
sẽ
mấy người này hai ba lần. Quả nhiên
không
có lục soát ra bao nhiêu, trừ
một
chút tiền lẻ
thì
cũng chỉ có thẻ căn cước, chìa khóa cùng điện thoại di động thôi.
Chúc Ương ghét bỏ nhận lấy chiến lợi phẩm: "Chậc chậc! Vậy
không
được rồi, ngay cả
một
bữa ăn ngày mai còn
không
đủ."
"Tôi
nói, các cậu
thật
sự
muốn bỏ đói tôi sao?
cô
gái
xinh đẹp như vậy mà bị làm cho chết đói, có công bằng
không? Có tính người hay
không?"
"Các người
nói
xem nên làm như thế nào."
Mấy người thấy ngay cả
cô
gái
như Uông Bội cũng có thể dễ dàng vặn chặt bọn họ, sao còn dám khinh thường người này nửa,
nói
đến cùng cũng chỉ là đứa
nhỏ
ngang ngược hống hách chỉ có thể bắt nạt bạn học trong trường học thôi.
thật
sự
ra ngoài, hai tên côn đồ ngoài đường cũng có thể xử bọn họ.
Lúc này bọn họ mất hết vẻ phách lối như lúc vừa mới khi dễ Ngô Việt, run rẩy giống như con gà con vậy.
"Vậy, vậy ngày mai đưa tới thêm cho ngài được
không?"
Chúc Ương vỗ tay
một
cái, nhoẻn miệng cười: "Lúc này mới đúng như lời
nói."
Nhưng cũng
không
nói
thả người, lại
nói: "Để bọn họ cầm thẻ căn cước rồi chụp hình!"
"Nếu ngày mai
không
thấy các cậu tới đây, chị đây nghèo khổ
không
có cách nào vừa lúc lại có tài liệu vay mượn trong tay, có địa chỉ cũng dễ tìm người hơn. A đúng rồi, mới vừa rồi biểu
hiện
của các cậu đối với bạn học Ngô Việt cũng
đã
quay hình lại, nếu như muốn báo cảnh sát hay người nhà gì đó...., dù sao các cậu tự lo liệu
đi."
Xong rồi, mấy người tè ra quần chạy trốn.
Chúc Ương bĩu môi, lúc này mới chú ý đến sách trong tay.
Đồ chơi này nhìn vừa vàng vừa cũ, cũng sờ
không
ra làm bằng vật liệu gì, nhưng khẳng định
không
phải là giấy. Tất cả chữ ở phía
trên
đều là chữ cổ xưa, có chút giống chữ viết của Đông Nam Á. Phía
trên
thỉnh thoảng
sẽ
có tranh minh hoạ cũng rất kỳ lạ.
Lời Chúc Ương
nói
vừa rồi cũng
không
hoàn toàn là vô ích.
đang
suy nghĩ, sách trong tay liền bị đoạt
đi,
cô
cúi đầu, chỉ thấy Ngô Việt gắt gao ôm chặt sách trong ngực.
Ánh mắt né tránh ánh nhìn của Chúc Ương, lại ngồi xổm xuống nhanh chóng thu dọn sách của mình, sau đó cũng
không
có chào hỏi với bọn họ liền chạy vào trong phòng.
Chúc Ương cũng
không
quan tâm, chỉ Lý Lập khó hiểu hỏi: "Sao ngày mai con muốn làm cho mấy người... mấy đứa
nhỏ
kia tới? Nếu
cô
không
thích người bắt nạt người khác
thì
đánh
một
trận đuổi
đi
không
được sao?"
Chúc Ương thờ ơ
nói
: "không
phải ngày mai chúng ta còn có nhiệm vụ phải ra ngoài hỏi thăm sao? Hai chúng ta là người ngoài
thì
có thể hỏi thăm ra cái gì? Đương nhiên phải có người địa phương loại người
không
có việc gì cả ngày chạy khắp nơi này mới có thể có công dụng chứ."
"Có người đưa tới cửa để sai bảo,
không
cần lãng phí."
Lý Lập ngậm miệng, qua
một
ngày này cũng
không
khỏi
không
phục,
cô
gái
nhỏ
này nhìn như làm việc xằng bậy, cái gì đều chỉ xem mình có vui vẻ
không, lại hình như có chút đồng cảm
không
muốn thừa nhận ra miệng.
Nhưng tất cả tính toán giống như là
cô
đã
biết hết tất cả mọi chuyện, đến cả việc người ta
không
nghĩ đến cũng có thể múa bút thành văn.
Đoàn người trở về phòng của mình, bởi vì ban ngày Chúc Ương mua sắm, buổi tối trở lại
thì
đồ dùng gì cũng trở nên sáng rực lên hẳn.
Áo ngủ sợi tơ cao quý, mỹ phẩm dưỡng da cao cấp, còn có dép mềm thoải mái, trang bị cả người đều được thay đổi.
Uông Bội nhìn cũng cảm thán mình ngu, tài khoản trong này có
không
ít tiền,
không
nên khổ sở trải qua bảy ngày như vậy, nếu là chết cũng chết triệt để, quyết định ngày mai mình cũng
đi
mua sắm
một
đợt.
Ngày hôm sau mấy người rời giường xuống lầu, mới ra sân
nhỏ
quả nhiên liền thấy ba tên côn đồ kia
đã
tới.
Chúc Ương khoát khoát tay: "Tiền coi như xong, thấy các cậu cũng nghèo khổ
không
có bao nhiêu tiền, ngược lại có mấy chuyện giao cho các cậu, làm xong
thì
xem như
đã
thực
hiện
hứa hẹn của mình, giúp chúng ta rồi."
Ba người thở phào
nhẹ
nhỏm, tối hôm qua đến sáng nay mới qua mười mấy tiếng, bọn họ
đi
đâu lấy ra tiền, nếu
không
phải là tiền liền dễ
nói. Đám thanh niên này vừa nhìn
đã
biết là người lão luyện có kinh nghiệm, còn có thể trà trộn vào đám người, lại bị bọn họ nắm giữ thông tin cá nhân
thì
làm sao còn dám trốn?
Có bọn họ làm việc giúp
một
tay, cũng vì bây giờ nội dung vỡ kịch chưa được mở rộnng, manh mối ở trong phòng cũng có hạn.
Lý Lập và Uông Bội cũng dứt khoát học theo Chúc Ương, tính hôm nay
đi
ra ngoài thoải mái
một
ngày.
Lục Tân thấy thế hơi im lặng,
nói
với Chúc Ương: "Em
thật
là, ở đâu cũng có bản lãnh làm cho người xung quanh trở nên
không
có cảm giác khẩn trương."
"Đúng vậy, rất hợp ý tôi!" Chúc Ương nhún nhún vai: "Tôi
không
thích xung quanh mình có cảm xúc căng thẳng tiêu cực,
sẽ
làm ô nhiễm tâm trạng của tôi."
Ttrong mắt Lục Tân xẹt qua
một
chút ý cười, chính là vẻ cực kỳ phách lối và như chuyện đương nhiên này, giống như
không
khí xung quanh cũng phải nhìn theo ý của
cô.
Lúc xế chiều bọn người Lý Lập trở lại trước, hai người xách túi lớn bao
nhỏ
giống như Chúc Ương ngày hôm qua, có
không
ít chiến lợi phẩm.
Sắc mặt hai người cũng rất hưng phấn, tuy
nói
bọn họ là người trải qua vài vòng chơi, phải
nói
là điểm tích lũy
trên
người bọn họ cũng
không
thấp hơn hai ngàn.
Nếu đổi thành tiền ở thế giới thực, cũng là nhà giàu có ngàn vạn.
Nhưng trong đây là vốn để bảo vệ tính mạng trong trò chơi sao có thể
nói
dùng là dùng được, phần lớn người mới đều nghèo rớt mòng tơi.
Hơn nửa điều kiện sàng lọc trò chơi là người
đã
từng gặp đại nạn
không
chết, loại người này hiểu
rõ
sinh mạng đáng quý hơn tất cả, còn
một
loại người chính là độc thân, đem tất cả điểm đổi thành tài sản để lại cho người nhà, sau đó khẳng khái chịu chết.
Hai người hưng phấn để đống đồ
trên
bàn, lật xem kiểu dáng, toàn bộ những thứ này chính là trong thế giới thực bọn họ cũng
không
dám vào xem.
Lại vừa
nói
với Chúc Ương lúc buổi trưa bọn họ
đi
ăn ở nhà hàng cao cắp rất ngon.
Chủ nhà thấy đoàn người này rộng rãi như vậy, càng
không
hiểu vì sao bọn họ thuê phòng ở biệt thự rách nát này.
Ngày đầu nhìn còn nghiêm túc làm việc kiếm tiền, cũng làm cho người ta hoài nghi có phải ngày hôm qua
đã
trúng số độc đắc hay
không.
Sau đó
không
lâu, ba người côn đồ kia cũng trở lại, bởi vì muốn tránh chủ nhà, mấy người liền dẫn người ra ngoài.
Lúc đầu trò chơi cho mỗi
một
vị khách thuê có kết cục bi thảm, nhưng dù sao cũng chỉ
nói
sơ lược. Giống như kết cục của Ngô Việt vì
không
chịu được bạo lực học đường mới treo cổ tự sát. Chỉ
một
câu như vậy
thì
có thể mong đợi tìm được cái đạo cụ có ích nào? Có thể biết vật cậu ta để ý nhất lúc còn sống, thành quỷ cũng
sẽ
coi trọng hoặc là sợ hãi?
Cho nên Chúc Ương cho mấy tên côn đồ chỉ tiêu.
Đúng là ba người cũng
không
làm cho
cô
thất vọng.
Đầu tiên là
cô
Khâu chính là
cô
giáo ở trường học của bọn họ, nhưng bọn họ là học sinh trung học phổ thông mà
cô
Khâu dạy trung học cơ sở. Trong lớp của bọn họ có học sinh, là con
gái
thầy chủ nhiệm trung học cơ sở, bình thường cũng
sẽ
nói
chuyện linh tinh của thầy
cô
với các bạn trong lớp. Ba người tốn chút tiền lẻ mua
một
hộp chocolate, dụ dỗ nữ sinh kia
nói
cho bọn họ
không
ít chuyện của
cô
Khâu.
cô
Khâu là người ở vùng ngoài, cùng người chồng kết hôn, mấy năm trước vì chồng của
cô
ấy được điều tới đây làm việc,
cô
Khâu cũng giải quyết sắp xếp công việc cùng theo tới đây.
Vốn là đến đây
đã
yên ổn gia đình nhưng
không
tới hai năm, chồng của
cô
Khâu liền thất nghiệp, từ đó
không
gượng dậy nổi.
Sau đó
không
bao lâu lại lục lọi được nhật ký lúc trẻ của
cô
Khâu, biết người ta có
một
mối tình đầu thầm mến,
cô
Khâu cũng rung động nhớ đến tình cảm lúc thiếu nữ
thật
đẹp này, nhưng lúc đó ở trong mắt của chồng
cô
ấy
thì
rất là chói mắt.
Lần này xong rồi,
một
gia đình hoàn hảo, đừng
nói
tiền tích góp để mua nhà, mà chỉ trong vòng hai năm bởi vì chồng của
cô
ấy cờ bạc say rượu phá tan tất cả.
không
riêng những thứ này, còn đánh người,
cô
Khâu mang theo vết thương chồng chất
đi
làm. Vốn là với bản tính của
cô
Khâu lão cũng
sẽ
không
kêu la khắp nơi những chuyện này làm trò cười cho người ta. Nhưng vừa đúng lúc là có
một
vị thầy giáo mới tới trường tiểu học của con bọn họ
đang
học lại chính là đối tượng thầm mến của
cô
Khâu.
Chồng của
cô
Khâu còn chạy tới trường học của người ta làm ầm ĩ đến khó coi, dù sao những chuyện này
thật
sự
muốn nghe ngóng cũng
không
khó khăn.
Sau đó là
cô
Thôi, lúc
cô
ấy rửa mặt bọn người Chúc Ương chỉ nhìn thấy ký hiệu trường đại học của
cô
ấy, liền dựa vào manh mới này tìm cái tên đầy đủ, lại
không
ngờ mấy tên này cũng trà trộn vào hỏi học trưởng trong trường về chuyện của
cô
ấy.
Nghe
nói
cô
Thôi rất nổi tiếng ở trường của bọn họ, chỉ là tiếng tăm hơi ——
Loại bỏ
một
ít tin dồn vô căn cứ, lấy được cũng
không
ít tin tức.
cô
Thôi là người vùng ngoài tới đây học đại học, cái này mọi người đều biết, nhưng
cô
ấy
không
phải là con
gái
độc nhất. Trong nhà còn có hai em trai, hơn nữa
cô
ấy
không
chỉ là phải gánh học phí và phí sinh hoạt trong cuộc sống, còn phải gánh chi tiêu của hai em trai trong nhà.
Người xung quanh thường nghe được cha mẹ của
cô
ấy gọi điện thoại tới muốn tiền, cả nhà đều là trọng nam khinh nữ hút máu người khác. Nghe
nói
có lần em trai của
cô
ấy gọi điện thoại tới hỏi mượn
một
khoản để mua điện thoại di động Apple, cái điện thoại của
cô
Thôi dùng còn là cái máy hàng nội địa đấy.
Tính tình của
cô
gái
này
thật
sự
là hơi có lỗi với vẻ ngoài, đặc biệt mềm yếu, cho nên liều mạng
đi
làm, việc gì cũng nhận. Bán rượu ở quầy rượu, người mẫu xe linh tinh gì đó, tóm lại là truyền tới trường học khiến cho người chê cười
cô
có thêm đề tài
nói
chuyện mà thôi.
Thông tin của hai người này
không
có gì đặc biệt khiến người ta bất ngờ cả, làm cho mọi người
không
ngờ tới chính là chủ nhà của bọn họ, làm cho người ta ngạc nhiên hơn nhiều.
Nghe
nói
chủ nhà thừa kế ngôi biệt thự này từ trong tay chú Phương
không
có con cháu vào mấy năm trước.
Lúc ấy ông ta còn có vợ, hai vợ chồng dọn tới liền biến biệt thự thành nhà thuê.
Nhưng chỉ có
một
năm, có
một
cô
bé ở nơi khác mất tích tại đây, cảnh sát và người nhà
cô
bé nhất định
không
bỏ qua.
Nhưng lúc lục soát lại
không
có thu hoạch được gì, hơn nữa loại nhà thuê ngắn hạn này, du khách tự mình chạy ra ngoài rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng
không
trách được chủ nhà.
Chủ nhà
một
mực chắc chắn
cô
bé ra ngoài
không
có trở lại, cảnh sát
không
tìm được chứng cớ cũng chỉ có thể chuyển hướng điều tra.
Sau khi xảy ra chuyện kia
thì
nơi này làm ăn
không
tốt trong
một
thời gian, nhưng dù sao khách hàng đều là người ở vùng ngoài,
không
lâu sau cũng liền quên
đi, đổi tên đăng ký
thì
làm ăn như thường.
Chẳng qua là
không
bao lâu sau
thì
vợ của ông ta bị té ngã từ
trên
lầu xuống mà chết,
không
ngờ rằng người theo chân bọn họ cười cười mỗi ngày, chủ nhà bỉ ổi thấp kém điển hình độc thân lại trải qua nhiều chuyện như vậy.
Nhưng càng làm cho Chúc Ương để ý vẫn chính là học sinh trung học cấp 3 - Ngô Việt.
Ngô Việt này, ba tên côn đồ cũng
không
cần điều tra.
Mấy người bĩu môi: "Nó sao, nó là con lai Trung - Thái, cũng
không
biết phạm sai gì mà bị cha mẹ mình ném
đi
vùng khác để học."
"Cả ngày
âm
u như quỷ, đôi mắt u ám làm cho người ta khó chịu, còn thỉnh thoảng tự mình
nói
thầm cái gì đó, nghe
nói
người Thái Lan am hiểu bùa chú,
không
chừng thằng nhóc kia
đang
kiềm giữ cái hư thối xấu xa gì đó."
Mới
nói
xong liền bị đánh
một
cái, lần này là Uông Bội ra tay, loại người đàng hoàng như
cô
ta
không
thể nhìn được mấy tên ác bá học đường này. Dù cho Ngô Việt người ta có tính tình u ám như thế nào, cũng
không
phải là lý do để các người bắt nạt cậu ta.
Mà khi Chúc Ương nghe được Ngô Việt có dòng máu kia, đột nhiên trong đầu liền xuất
hiện
quyển sách ngày hôm qua.