Chương 17

Edit: babynhox

Chúc Ương cảm thấy bọn họ như

đang

chơi

một

trò chơi trinh thám, tìm được chữ mấu chốt gì,

sẽ

xuất

hiện

đầu mối tương ứng.

Mặc dù bây giờ bọn họ biết cũng

không

phải là tất cả, nhưng so với thông tin lúc vừa bắt đầu, tình huống

đã

có nhiều lợi ích hơn.



Khâu cùng



Thôi vốn là tuyến nhân vật có câu chuyện thảm thiết nhất, ngược lại thấy bây giờ thấy mạch lạc



ràng nhất.

Mà học sinh cấp 3 vốn im hơi lặng tiếng treo cổ tự sát, chủ nhà vốn là con nhân vật hi sinh,

không

thể ngờ lại có nhiều thứ chôn sâu có giá trị như vậy.

Chúc Ương cảm thấy được



ràng, sau khi



nghe được

một

chút thông tin của chủ nhà và Ngô Việt, liền



ràng cảm giác được có cái gì đó

không

giống nhau.

Vậy mà loại cảm giác này cũng

không

xa lạ gì, bởi vì vào ngày nhìn Chúc Ương nhìn thấy đĩa CD của Sadako giả

đã

trải qua

một

lần rồi.

Ngay lúc đó



còn là người kiên định

không

tin quỷ thần,

hiện

tại ——

Chỉ có thể

nói

câu thời thế thay đổi.

Hiển nhiên có cảm giác này cũng

không

chỉ

một

mình

cô, bọn người Lý Lập xem như là người có kinh nghiệm, e rằng

sẽ

càng hiểu



tại sao lại thế này.

Chỉ nghe

hắn

mắng

nhỏ

một

tiếng: "Fuck! Còn có cái độ khó này sao?"



ràng là đường nhánh phức tạp của chuyện này làm phá hủy sạch

sẽ

sự

vui vẻ lúc

đi

mua sắm của bọn họ.

Đuổi ba tên côn đồ

đi, mấy người trở về biệt thự, vốn chỉ là hốt hoảng lo sợ ngày thứ bảy tới, bây giờ liền cảm thấy cảm từng cơn gió u ám.

Quan trọng là bọn họ đều hiểu, cái thứ chết tiệt này lại có ảnh hưởng tâm lý.

Chủ nhà cầm

một

tờ giấy khuôn mặt tươi cười

đi

tới, ngày hôm qua bọn người Lý Lập còn có thể trò chuyện vui vẻ với người đàn nhìn như bình thường này, nhưng vào lúc này lại có chút

không

được tự nhiên.

Về chuyện khách thuê nữ mất tích còn có chuyện ngoài ý muốn của bà chủ nhà, nếu đặt ở thế giới thực,

không

có chứng cớ

không

thể tùy tiện hoài nghi người khác.

Nhưng người và việc trong biệt thự này,

thật

sự

có thể trực tiếp xác định trăm phần trăm

không

thoát khỏi liên quan tên này.

Nếu là người bình thường mặt đối mặt với loại người như vậy

thì

trong lòng

đã

hốt hoảng từ lâu, hơn nữa đối phương còn là chủ nhân của nơi này,

không

ai hiểu



mỗi

một

viên gạch mái ngói chỗ này hơn ông ta, chỉ cần chủ nhà muốn

thì

có thể

đi

đến bất cứ phòng nào trong căn nhà này.

Nhưng dù sao cũng

đã

vượt qua trò chơi kinh khủng này nhiều lần, mấy người có kinh nghiệm xem như cũng bình tĩnh.

Chỉ có Chúc Ương là lần đầu tiên vào trò chơi ——

Lý Lập

đang

suy nghĩ có



có thể kiềm chế tâm trạng, có lộ ra sơ hở gì hay

không. Liền nghe



bỗng mở miệng

nói: "Lão Tiếu, bọn tôi mới vừa nghe bên ngoài

nói

trước kia chỗ này từng có

một

khách nữ bị mất tích, có phải

thật

không? Chuyện như vậy mà sao ông

không

nói





trên

web, nếu

nói

sớm tôi cũng

sẽ

không

tới đây làm cho cả người phải hoảng sợ,."

Lý Lập và Uông Bội cũng bối rối, đừng

nói

là che giấu cảm xúc, cứ như vậy mà hỏi trực tiếp trước mặt người ta sao?

Khuôn mặt tươi cười của chủ nhà cứng lại

một

chút, chẳng qua nếu người này có thể ứng phó với cảnh sát

thì

đương nhiên

sẽ

không

lộ ra sơ hở gì ở đây.

Ông ta vội vàng làm bộ khuôn mặt đau khổ ấp úng xin tha: "Ôi chao đại tiểu thư à, ôi! Ngài cũng đừng

nói

chuyện này,





nhỏ

ham chơi

không

biết chạy loạn những chỗ nào bị mất tích, lúc đó chỗ này của tôi bị lật ngược lên đấy

"Chỉ vì

một

chuyện này liên lụy tôi suýt chút nửa là phải đóng cửa, tôi trêu ai ghẹo ai? Được thôi! Người nhà



bé đó làm lớn chuyện, tôi cũng

không

giải thích tốt xấu. Cho nên tôi gặp người khác liền

nói, cho dù ở đâu

thì

con

gái

vẫn phải là chú ý an toàn."

"Đừng tới những chỗ

không

tốt kia, buổi tối cũng bớt

đi

lung tung khắp nơi, nếu mình có nguy hiểm gì

thì

người nhà

sẽ

đau lòng, liền liên lụy đến người bên cạnh, đúng

không?"

một

dạng pha trò kêu ca lập luận sắc sảo thành

một

người vô tội bị người bị nạn liên lụy, nếu

không

phải là thế giới trò chơi gợi ý



ràng đây là NPC ma quỷ

thì

thật

sự

sẽ

tin tưởng rồi.

Với tố chất này chẳng trách có thể lừa gạt cảnh sát,

thật

sự

đã

coi thường người này rồi.

Ai ngờ Chúc Ương cũng

không

buông tha: "Nhưng nghe

nói

sau đó

không

bao lâu

thì

vợ của ông cũng gặp chuyện ngoài ý muốn,

một

chuyện còn

nói

là trùng hợp, luôn gặp điềm xấu như vật, ông lại

không

nói



trên

web, cũng

không

xác thực?"

"Ai lại tự nguyện ở nhà có người chết." Chúc Ương

nói

không

để ý tới khuôn mặt lúng túng của chủ nhà, còn

đi

tới cầu thang bên kia.

Mủi chân chấm ở phía

trên

: "Nghe

nói

người đó là té ngã chết từ

trên

cầu thang? Ai nha,

thật

là đáng sợ ~,

trên

cầu thang cũng có thể tự dưng ngã chết, an toàn của những người khách như bọn tôi có thể được bảo đảm sao?"



gái

này

nói

vừa nhanh vừa cao, mở miệng một tiếng chết

không

thèm để ý mình

nói

lời

không

tốt chút nào, nghe vào trong lổ tai người ta lại tưởng như nguyền rủa đòi mạng, làm cho người ta muốn giấu tàn bạo cũng

không

che giấu được, trong tay có cây đao cũng muốn quay đầu đâm cho



một

nhát.

"A!" Tiếng

nói

kia đột nhiên ngừng lại làm cho người có sức nhẫn nại cũng có cảm giác bước hụt chân

trên

không.

Sau đó là

một

tiếng cười khẽ: "A

thật

ngại quá, cứ

nói

người vợ

đã

mất của người ta

sẽ

làm cho người ta

không

vui, nét mặt bây giờ của lão Tiếu giống như muốn làm thịt tôi rồi giấu xác trong biệt thự vậy đó."

Đầu óc của chủ nhà rung lên, sau đó vội vàng thu dọn cảm xúc, cười khoát tay: "Ngài đừng

nói

đùa! Năm ngày nửa chính là ngày giỗ của vợ tôi, suy nghĩ chuyện này đến mơ màng thôi."

Năm ngày?

không

phải là đêm đòi mạng sao? Chuyện này

thật

sự

có chút thú vị rồi.

nói

xong, Chúc Ương cũng

không

dây dưa nữa,

đi

thẳng lên lầu. Chẳng qua là lúc chủ nhà xoay người

thì

ánh mắt nhìn



có chút sâu xa.

Vào phòng, Chúc Ương liền căn dặn đám người Lý Lập

nói: "Mấy ngày nay các người chia nhau nhìn chằm chằm chủ nhà, chớ bỏ qua cho bất kỳ biến đổi

nhỏ

nào."

Lý Lập vội

nói: "Đại khái

thì

tôi cũng hiểu ý của

cô, nhưng cảnh sát cũng

không

tìm ra thứ gì

thì

chúng ta

sẽ

được sao?"

Chúc Ương nhún vai: "không

được, dựa vào các người

thì

làm sao có thể."

"Vậy



—— "

"Sắp xếp cho các người có việc làm, nếu

không

thì

nhìn các người có vẻ như là người

không

có tác dụng gì."

Đây

thật

sự

là Phật cũng có thể giận đến thăng thiên.

Hai người tức giận

nói: "Dù gì

thì

bọn tôi cũng

đã

dựa vào bản thân sống sót mấy lần trong trò chơi,

thật

sự

xem bọn tôi là toàn bộ dựa vào vận may mà

không

phải kỹ năng sao?"

"cô

chờ đó, con rùa này có thể rời khỏi mắt của bọn tôi

thì

bọn tôi

sẽ

viết ngược tên lại."

"A! Cuối cùng bây giờ cũng biết

không

phải cái gì cũng có thể giao cho cảnh sát rồi sao?

thật

đáng mừng, tôi còn nghĩ các người ra ngoài mua đồ

một

ngày mua đến bản thân lung lay."

Mặt già của hai người đỏ lên, khoan hãy

nói,

thật

sự

có hơi lung lay, nhất là thấy Chúc Ương xử lý mọi chuyện

nhẹ

nhàng, bọn họ đều là người bình thường,

một

khi có người tài giỏi đáng tin cậy

thì

cũng liền bắt đầu lười biếng.

Bị Chúc Ương chê cười

một

phen, hai người lập tức ra ngoài mua công cụ.

Dù sao cũng là mạng của mình, mấy lần trước lúc về thế giới thực cũng cố gắng học các loại bản lĩnh sinh tồn,

thật

ra

thì

người chơi vượt qua mấy vòng chính thức

thì

bản chất so với người người thường

đã

có khác biệt.

Chúc Ương có thể tự làm, nhưng



không

chiều chuộng người lười biếng. Theo cách

nói

của

cô, chuyện gì cũng đều do



làm vậy còn cần người hầu làm gì?

Vì vậy bên kia khí thế ngất trời,



thì

đang

ngồi xích đu ở

trên

ban công trong phòng, hưởng thụ người hầu đẩy xích đu, bưng nước đưa trái cây.

Híp mắt trong chốc lát, Chúc Ương bỗng mở mắt: "anh

nói

xem, quyển sách ngày hôm qua —— "

Lục Tân nghe vậy, lắc đầu

một

cái: "Tôi hiểu ý của em, nhưng loại đạo cụ này, trước khi NPC quỷ sử dụng

thì

người chơi có lấy đến tay cũng là

một

đống giấy vụn."

Chúc Ương nhíu mày, thích thú liếc nhìn Lục Tân.

So với Lý Lập luôn luôn ra vẻ kia

thì

người này hiểu biết trò chơi càng nhiều hơn, nếu

nói

những thứ nhắc nhở trước kia còn tính là tương đối



ràng, nhưng cái này ——

Cũng

không

phải là người chơi sơ cấp có thể hiểu



quy tắc?

Lúc bắt đầu Chúc Ương còn tưởng rằng mức độ của trò chơi nâng cao là do mình cấp S, nhưng người hầu có vẻ mình

nói

gì cũng nghe theo này, mới là người

ẩn

giấu sâu nhất.

Lục Tân chưa từng tránh tầm mắt của

cô, ngược lại thản nhiên cười cười với

cô, ngay sau đó hai người ngầm hiểu lẫn nhau dời

đi

đề tài.

Lục Tân vẫn ân cần làm người phục vụ nên làm, mà Chúc Ương, nào sợ người này có tám phần là người có bí mật, cũng vẫn sai sử như chuyện đương nhiên.

Bọn Lý Lập ra ngoài hai tiếng mới trở về, nhưng có

một

người khác lại đến trước

một

bước so với bọn họ.

Cho nên

nói

chỗ phiền phức ở thế giới có quá nhiều đường nhánh là lúc mình

đang

chuyên chú

một

bên, bên kia liền

không

chịu



đơn phải bắt đầu tình tiết.

thì

ra là mối tình đầu của



Khâu, chủ nhiệm lớp của con trai



ấy, tự mình tới cửa thăm hỏi các gia đình.

Nhắc tới

thì

thầy giáo tình đầu kia còn từng bị chồng của



Khâu tìm tới trường học làm ầm ĩ, giống như là muốn tránh cũng tránh

không

được, càng

sẽ

không

tránh khỏi vũng nước này.

Nhưng tình trạng của tiểu Minh bây giờ làm cho người ta lo lắng, thân thể

không

tốt, tinh thần cũng càng ngày càng lầm lì, bây giờ

không

nên vì chuyện tranh cãi hiểu lầm giữa người lớn với nhau mà trở nên bất hạnh.

Người này cũng là người tốt, dự định ngồi xuống bình tĩnh

nói

chuyện với cả nhà của



Khâu để hóa giải hiểu lầm.

Nhưng chồng của



Khâu

không

bình tĩnh, lập tức tức giận thở gấp đuổi người

đi,

hắn

ta cũng

không

có ra tay mà chỉ

nói

đi

nói

lại, người đàn ông này trừ việc dám đánh phụ nữ và trẻ con

thì

còn dám đánh ai nửa?

Ban đầu thầy giáo tình đầu là lo cho đứa bé, được thôi! Cứ như vậy ở trong mắt

hắn

ta, trở thành bằng chứng đứa con và người ta có quan hệ với nhau.

Đuổi người về liền

đi

lên

trên

lầu nhấc bàn tay lên chuẩn bị đánh vợ, kết quả tay còn chưa rơi xuống, liền nhìn thấy



gái

hung hãn ở cửa đối diện

đang

nghênh ngang

đi

ra, hình như là

đang

định

đi

ăn cơm.

Lúc

đi

ngang qua chỗ bọn họ, ánh mắt thoáng nhìn lên tay

hắn

ta, răng của chồng



Khâu liền bắt đầu thấy đau.

Miễn cưỡng thả tay xuống, kéo vợ con vào phòng, lúc



gái

kia ở nhà cũng

không

dám làm ra động tĩnh gì.

trên

thực tế loại gà cay này

thì

Chúc Ương nhìn cũng

không

thèm liếc nhìn, chỉ là trong trò chơi kinh khủng

không

có cách nào, lại

không

thể chọn NPC,

thật

là tổn hại phong cách tiên nữ của

cô.

Cơm tối ăn món cay Tứ Xuyên ở

một

quán ăn gần nhà, nếu

nói

điều an ủi bọn họ ở chỗ này

thì

đoán chừng chính là đầu đường cuối ngõ khắp chỗ này đều có quán ăn ngon.

Lúc trở về Chúc Ương còn thở dài

nói: "A, nếu qua cửa trò chơi còn có thể trở lại

thì

tốt rồi, bằng vào những quán ăn này cũng đáng giá ghé nhiều thêm mấy lần."

Khóe miệng Lục Tân co quắp: "Em đúng

thật



không

nghi kỵ."

Chúc Ương đảo cặp mắt trắng dã: "Bổ sung thêm

một

chút, quy tắc người hầu điều thứ 134,

không

cho phép tranh cãi,

không

cho phép trào phúng, đừng tưởng rằng giữa người hầu và lão đại có thứ tình cảm ngang hàng hài hước kia."

Ánh mắt Lục Tân thả lỏng: "Dạ Dạ! Là tôi thiếu suy nghĩ rồi. Vậy điều thứ 135 là cái gì?"

"Còn chưa nghĩ tới." Chúc Ương

nói

chuyện đương nhiên: "Mỗi người hầu tương ứng mỗi quy tắc khác nhau, dù sao mỗi người các người đều có mỗi ngớ ngẩn, điểm quan trọng nhất định

không

giống nhau, dĩ nhiên quy tắc đều là tôi quy định ra."

Lục Tân hít sâu

một

hơi, thở ra lần nửa

thì

dùng tiếng

nói

chỉ có

một

người có thể nghe được mà tự nhủ: "Còn hơn trước kia —— "

Hai người trở lại biệt thự,

không

ngờ tới lúc ở phòng khách lại đυ.ng phải tên điên cuồng bám theo



Thôi, bị ném ra ngoài ngày hôm qua.

Vào lúc này



Thôi cũng

không

có ở nhà,



ràng là đối phương tới lúc này là có mục đích khác.

Quả nhiên lúc đến gần loáng thoáng nghe được đối thoài của

hắn

ta cùng chủ nhà, mơ hồ tiết lộ

một

ít mấu chốt.

Ví dụ như "Cái chìa khóa" "Gian phòng" "Tối mai vui vẻ" "Tác thành".

Chủ nhà cũng cười đến bỉ ổi giống như tên trộm

nói

gì đó với

hắn

ta,

trên

mặt là dáng vẻ đồng ý.

Sau đó hai người cùng thấy Chúc Ương đến gần, sắc mặt liền biến đổi, tên điên cuồng bám đuôi cũng

không

nói

thêm lời nào.

Đánh tay "Quyết định" với chủ nhà, liền lúng túng cúi đầu, rúc vào góc tường vòng qua hai người Chúc Ương rồi chạy ra ngoài.

Chưa kể đây là nới xảy ra tình tiết vỡ kịch, cũng

đã

sợ thành như vậy mà lúc tình tiết phát triển còn dám tới đây.

Đây chính là sức mạnh thúc đẩy nội dung, Chúc Ương hoài nghi cho dù cắt đứt cặp chân của

hắn

ta, lúc đến phần diễn chắc cũng

sẽ

bò qua người sang đây.

Lúc trở lại phòng

thì

hai người Lý Lập và Uông Bội

đã

mua công cụ chơi xong rồi, Chúc Ương nhìn

một

chút, rất nhiều thứ



đều

không

gọi tên khoa học ra được.

Cũng

không

biết bọn họ mua ở chỗ nào, đây chính là tác dụng của người chơi có kinh nghiệm.

Buổi tối nằm

trên

giường chơi điện thoại di động đến rất khuya, trước khi chuẩn bị

đi

ngủ định

đi

ra ngoài phòng rửa tay. Kết quả mới ra cửa liền đυ.ng phải Ngô Việt trở về, chẳng qua là so với vẻ co rúm trầm mặc trước đó

thì

vào lúc này lại hơi có chút khác thường.

Chúc Ương

không

xác định có phải do manh mối gây ra hay

không, nhưng lúc này Ngô Việt lại chủ động dừng bước lại, mở miệng

nói

chuyện với



rồi.

không

có mở đèn hành lang chỉ dựa vào ngọn đen vàng bên bồn rửa tay kia chiếu sáng, đường nét

trên

người có vẻ đặc biệt quỷ dị.

Đây là lần đầu tiên Chúc Ương nghe được học sinh trung học cấp 3 này

nói

chuyện, giọng

nói

nhẹ

nhàng bay bổng như

không

có hơi thở,

không

giống vật còn sống.

Cậu ta

nói: "Làm sao



biết là làm từ da người?"

nói

xong lời này, Chúc Ương còn chưa kịp kinh ngạc, cậu ta lại giống như tỉnh mơ vâyh, ánh mắt liền lây lan sợ hãi cùng hốt hoảng, quay đầu trốn về phòng.

Được thôi!

một

lát lại được dùng hết

một

chai nước rửa tay.

Chúc Ương nhớ lại tối hôm qua mình từng sờ sách này, trong bụng liền cuồn cuộn đảo loạn.

Từ nhà vệ sinh

đi

ra ngoài là mở nước rửa rửa hồi lâu, tay cũng bị rửa sắp lột da, mới buồn bực đóng vòi nước.

Kết quả vừa ngẩng đầu, liền thấy gương mặt mình trong

đã

thay đổi, ngược lại có xinh đẹp hơn Sadako giả kia

một

chút, nhưng

một

giây kế tiếp, người trong gương liền bắt đầu chảy máu thất khiếu*.

*hai tai, hai mắt, mũi, miệng

Bả vai Chúc Ương buông lỏng, xoay tại chỗ

một

vòng,

đã

không

có cách nào truy cứu cách thức dọa người

không

mới mẻ này.

trên

tay rửa còn chưa hết cảm giác chán ghét lại gặp chuyện này, quả

thật

là còn chưa tránh thoát lò lửa

thì

quay đầu lại bị dính

một

chậu dầu mỡ, cơn tức liền bắt đầu dâng cao tám thước.

Chúc Ương dồn sức xoay người, tay

không

đưa vào trong gương, túm được tóc của nữ quỷ kéo về phía trước, mạnh mẽ lôi kéo nửa người

trên

của nữ quỷ ra ngoài.