Chương 3

Nghe Urokodaki nói Tanjirou phải tham gia kỳ chọn lọc gì đó, Charlotte không nhớ lắm, nhưng bên Sát Quỷ đoàn vẫn chưa hồi âm lại nên cô đành phải ở đây tới khi cậu thi xong.

Một tuần trôi qua, khi Charlotte đang thảnh thơi ngồi trên nóc nhà liền thấy Tanjirou chống gậy xuất hiện ở đầu con dốc, cậu đã hoàn thành kỳ sàng lọc, tuy rằng trông có hơi tàn tạ và uỷ mị một chút.

"Chị Charlotte, xem kiếm của em này!"

Tanjirou hào hứng đưa thanh Katana màu đen cho Charlotte xem, khuôn mặt tràn đầy ý cười.

"Nó được rèn từ khối kim loại em chọn sau khi hoàn thành đợt sàng lọc! Lưỡi kiếm vốn là màu bạc cơ nhưng khi em cầm vào thì nó lại chuyển thành màu đen,..."

Tanjirou cứ huyên thuyên không ngừng bên tai Charlotte, rất siêng năng giới thiệu về thanh kiếm mới của mình. Charlotte không phải chưa nhìn thấy kiếm bao giờ, ở thế giới của cô, một số Thợ săn Vampire cũng dùng loại vũ khí này.

"Kiếm tốt!"

Charlotte tra kiếm vào vỏ, đưa lại cho Tanjirou. Cậu cũng không ngại việc cô kiệm lời, vui vẻ xách kiếm nhảy từ trên mái nhà xuống đi vào trong.

"Chị Charlotte, chúng ta lên đường thôi!"

Tanjirou lưng đeo một chiếc hộp gỗ, kiếm gài bên hông, mặc bộ đồng phục của Sát Quỷ hội và khoác thêm chiếc Haori hoạ tiết ô vuông màu xanh lục, cậu ngẩng đầu cười với Charlotte.

"Ngươi chơi ta? Chưa có kết quả là ý gì?"

Charlotte nghe Tanjirou nói lên đường sau liền lao xuống tìm Urokodaki, vẻ mặt nguy hiểm hỏi.

"Ta cũng đâu biết! Chỉ có một bức thư nói rằng hãy để cô đồng hành với Tanjirou thôi!"

Như chứng minh, ông còn lục trong ngăn kéo mảnh giấy đó đưa cho Charlotte xem. Quả thực ở cuối có đóng một con dấu nho nhỏ. Charlotte bán tín bán nghi, cuối cùng vẫn lựa chọn đi cùng Tanjirou, trước khi rời đi còn cảnh cáo

"Nếu các ngươi dám lừa gạt ta! Thằng nhóc và em gái nó sẽ chết!"

Sau khi rời khỏi ngọn núi, Tanjirou và Charlotte đi tới một thị trấn nhỏ, ở đây gần lưu vực sông nên khá đông người và họ trông rất khá giả. Một thiếu niên với khuôn mặt bầm tím xây xát thất tha thất thểu đi trên đường khiến Tanjirou hơi tò mò nhìn theo vài giây.

"Đêm nào cũng vậy, nghĩ tới là thấy ghê!"

"Sợ thật đấy! Cứ đêm về là có nữ nhi bị bắt cóc!"

Tiếng xì xào nói chuyện của mấy người dân khiến Charlotte và Tanjirou chú ý, hai người đều không hẹn mà cùng quay người lại, chạy theo thiếu niên bộ dạng tiều tuỵ khi nãy.

"Anh Kazumi!"

Tanjirou cất tiếng gọi, Kazumi dừng lại bước chân, khó hiểu quay đầu lại, đôi mắt anh ấy tràn đầy khổ sở và áy náy. Sau khi tỏ ý muốn nghe câu chuyện của thiếu niên, Tanjirou và Charlotte được anh ấy dẫn đến nơi mà vị hôn thê của anh ấy biến mất. Nơi này là một ngõ rẽ, có tường gỗ hai bên.

Tanjirou nghiêm túc cúi rạp xuống đất, sử dụng khứu giác nhạy bén của mình để lần theo mùi hương con Oni để lại. Nhưng mãi cho tới khi mặt trời đã lặn xuống mà cậu vẫn chưa thể xác định được vị trí của nó, Kazumi lo lắng đi ở phía sau, mở miệng khuyên nhủ Tanjirou nên nghỉ ngơi. Anh vừa dứt lời không được nổi hai phút, Tanjirou đột nhiên bật dậy, chạy nhanh về một hướng.

"Gì mà đột ngột thế?"

Không theo kịp tốc độ phản ứng của Tanjirou, Kazumi hơi hoảng, loạng choạng vài bước mới chạy theo cậu. Charlotte cũng theo sát ở phía sau cùng. Tanjirou dừng lại tại một con đường khác, rộng hơn chỗ hồi nãy một chút, tường hai bên cũng làm từ gạch và vữa rất chắc chắn. Cậu rút kiếm, dơ nó lên theo hướng ngược mũi kiếm xuống đất, dò tìm vài giây rồi đâm thẳng xuống, gần như ngay lập tức, một thứ nước gì đó trào lên khỏi mặt đất, theo sau là một cơ thể thiếu nữ nổi lên.

Charlotte đưa tay kéo thiếu nữ ấy lên, nhịp đập và hơi thở vẫn còn nhưng cơ thể hơi lạnh một chút. Con Oni sau đó cũng trồi lên trên, xung quanh nó là một vũng nước màu đen in hẳn xuống mặt đất như một cái bóng. Nó nghiến răng kèn kẹt, nhăn nhó nhìn Charlotte, tức giận tột độ khi bị cướp đi bữa tối.

"Giận dữ? Tới mà lấy lại đi này!"

Charlotte sảng khoái cười lên, ánh mắt thập phần khıêυ khí©h. Nghe xong cô nói, con Oni lặn xuống nước, vũng nước cũng dần dần thu hẹp lại rồi biết mất hẳn.

"Chị Charlotte, chị có thể bảo vệ hai người họ giúp em được không?"

Tanjirou đã vào tư thế sẵn sàng chiến đấu, cậu cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh nhưng vẫn không quên nhờ Charlotte đảm bảo an toàn cho hai người kia. Charlotte đưa thiếu nữ trên tay sang cho Kazumi.

"Ôm lấy!"

Kazumi ngơ ngác đưa tay ra, nhận mệnh đỡ lấy thiếu nữ, có vẻ đầu anh hiện giờ rối thành một đống rồi, mặt anh vẫn còn hơi tái. Có tới ba con Oni, chúng có vẻ ngoài giống nhau ngoại trừ số chiếc sừng trên đầu, hơn nữa chúng còn rất linh hoạt. Sau khi con Oni cho xem bộ sưu tập trâm cài tóc trên vạt áo trong của nó, Kazumi mặt cắt không còn một giọt máu, nước mắt lã chã như mưa, điều này khiến Tanjirou tức giận và sau đó cậu bị tấn công liên tiếp bởi cả ba con Oni và Nezuko lại cứu cậu thêm một lần.

Charlotte cảm thấy việc không đến tay mình nên chỉ giữ một khoảng cách nhất định, ai ngờ cô còn chưa kịp thả lỏng thì một trong ba con Oni đó đã lao tới chỗ cô, tấn công rất quyết liệt. Charlotte vừa né đòn vừa đánh trả, sức lực và tốc độ của Vampire cực tốt nên hắn không phải là đối thủ của cô, chỉ là hắn luôn trốn xuống nước khiến Charlotte hơi bực bội, cô quên mất là hắn còn có chiêu này.

Tới lần thứ hai định trốn, hắn liền bị Charlotte nhận ra ý đồ, cô nắm tóc giật ngửa đầu hắn ra, tay kia cứ thế cắt phăng đầu hắn, thả rơi lăn lông lốc trên mặt đất.

"Bẩn hết người ta rồi!"

Charlotte bất mãn nhìn bộ váy mới Urokodaki mua cho mình, lại nhìn bàn tay dính đầy máu, Oni vẫn chảy máu như con người chứ không như Vampire, dùng cách này phiền phức thật đấy.

Nezuko bị con Oni cắt ba đường móng tay lên trán, cô bé đỡ đầu lùi lại vài bước. Ngay lúc hắn muốn đυ.c một lỗ trên mặt Nezuko, Charlotte nhanh chóng lao tới, vặn gãy tay của hắn, Charlotte vừa định kết liễu luôn con Oni thì Tanjirou đột nhiên xông ra cản cô lại, ôm ghì lấy cánh tay của Charlotte.

"Đừng gϊếŧ hắn!"

"Vì sao?"

Charlotte khó hiểu hỏi, hơi có chút khó chịu khi bị buộc phải dừng hành động.

"Em có chuyện muốn hỏi hắn!"

Charlotte chậc lưỡi tỏ vẻ bực bội, nhưng cô vẫn là lùi sang một bên.

Tuy nhiên Tanjirou không hỏi được gì, dường như con Oni này bị buộc không thể nói ra kẻ đó, vẻ mặt hắn hoảng sợ tột độ, miệng nhắc đi nhắc lại câu "không nói được" cuối cùng vẫn là bị Tanjirou gϊếŧ chết.

"Phí thời gian!"

Charlotte nhìn thân xác đang tan biến của con Oni rồi lại nhìn Tanjirou. Cậu hơi ngại ngùng, cười với Charlotte một cái rồi ôm Nezuko bỏ vào trong hộp, đeo lên lưng.

"Tiếp theo là khu Asakusa ở Tokyo!"

Nghe con quạ đen thông báo lịch trình, Charlotte ghét bỏ nhìn váy áo của mình, quyết định nếu có đi ngang qua tiệm quần áo nhất định phải mua nhiều một chút, mỗi lần thay xong thì vứt luôn.

"Mặt chị có máu kìa! Để em lau cho!"

Tanjirou nhìn thấy mấy vệt máu bị bắn lên má Charlotte khi cô gϊếŧ con Oni, cậu rút khăn tay trong ngực áo ra, thấm một ít nước rồi lau sạch cho cô.

"Sạch rồi! Chúng ta sẽ mua váy mới cho chị sau vậy, để thế này người ta sẽ bị chị doạ sợ đấy!"

"Được! Cảm tạ!"

Charlotte tán thành tuyệt đối chuyện mua quần áo mới cho cô nên nghe Tanjirou nói vậy tâm trạng cô tốt lên không ít. Tanjirou nghe được Charlotte nói tạ, hơi ngại ngùng xua tay tỏ vẻ không có gì, sau đó hai người cùng đồng hành tới địa điểm mới.