Người hầu bị hỏi chính là nữ quản gia ở đây, Diệp Thiến vừa mới ra tay đã giáo huấn cháu gái bà ta, bây giờ lại nhìn cô thong dong bế một người đàn ông cao lớn, chung quy nữ quản gia cũng chỉ là một người hầu, lập tức bị dọa sợ, vội vàng dẫn Diệp Thiến vào nhà.
Phòng của Lục Trì ở lầu hai, trong biệt thự có thang máy.
Khi nữ quản gia mở cửa phòng của Lục Trì, một mùi máu tanh ập tới.
Ngón tay Lục Trì vô thức khum chặt, các khớp trắng nhợt, một cảm giác nhục nhã mãnh liệt trào dâng.
Người hầu được Lục Minh Phong thuê tới, ngoài mỗi ngày tiêm cho anh chút thuốc dinh dưỡng, căn bản không cho anh ăn, cũng không giặt ga giường cho anh.
Đại thiếu gia nhà họ Lục từng cao cao tại thượng, tôn quý sang trọng, người nắm quyền tập đoàn Thịnh Lăng, bây giờ ngay cả vấn đề vệ sinh cũng không thể giải quyết.
Bị thương, máu chảy trên ga giường, tích tụ theo thời gian, cộng thêm trời nóng không bật điều hòa cho anh, mồ hôi tuôn ra cùng với vấn đề sinh lý không thể giải quyết, dĩ nhiên mùi rất khó ngửi.
Ga giường của Lục Trì đều là màu trắng, có thể thấy vết máu màu đỏ lốm đốm bên trên bằng mắt thường, mùi tanh thối bốc ra từ trên giường.
Diệp Thiến nhìn thấy Lục Trì ngã trong hồ, đám người hầu không chỉ không lo, còn cười nhạo anh, khi đó cô đã đoán được hoàn cảnh của anh sẽ không quá tốt.
Nhưng tuyệt đối không ngờ, những người này sẽ quá đáng tới mức này.
“Các người, sao dám…”
Diệp Thiến cực kỳ phẫn nộ, đôi con ngươi xinh đẹp trừng quản gia Lục, ứ đọng trong lòng không nói ra được.
Nói tới nói lui đều tại cô, nếu không phải lúc đầu anh Lục Trì nghịch thiên cải mệnh, làm trái thiên đạo cho cô cơ hội chuyển kiếp, anh cũng sẽ không có kiếp nạn ở kiếp này.
Quản gia Lục bị cô trừng, trong lòng nhảy dựng lên, thầm nói chẳng phải nói thiên kim nhà họ Diệp hơi ngốc nghếch sao? Sao lại hung tợn như vậy?
Bà ta nhận lệnh của Lục nhị gia, cố ý nhục mạ chà đạp Lục Trì, mục đích chính là ép Lục Trì giao đồ Lục nhị gia muốn ra.
Nhưng đối mặt với ánh mắt phẫn nộ của Diệp Thiến, bà ta lại cảm thấy chột dạ và sợ hãi.
Khi Diệp Thiến hận không thể dùng ánh mắt xé nát quản gia Lục, giọng nói khàn đυ.c của người đàn ông truyền tới: “Diễn đủ chưa?”
Lục Trì vẫn đang được Diệp Thiến ôm trong lòng, anh đã mù, không nhìn thấy, nhưng đang ngửa đầu “nhìn” Diệp Thiến, giọng nói khàn khàn đó không giống người bình thường, giống như âm thanh phát ra từ ống bễ cũ kỹ, khàn đυ.c khó nghe.
Từ sau khi anh bại liệt, không có ai chăm sóc anh, mỗi ngày sống dựa vào thuốc dinh dưỡng, những người này nhận chỉ thị của Lục Minh Phong, chỉ sẽ dày vò anh, mỗi ngày cùng lắm là thô bạo dội nước cho anh một lần.
Đây là lần đầu tiên Diệp Thiến nghe thấy anh mở miệng nói chuyện sau khi nhìn thấy ân nhân chuyển kiếp.
Nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh, đáy lòng Diệp Thiến xót xa, giọng nói của anh rõ ràng trong veo bùi tai, không phải như thế này.
Rốt cuộc những người này đã dày vò anh Lục Trì như thế nào?
Đảo mắt nhìn sang cánh môi của anh, bởi vì thiếu nước, môi của anh nứt nẻ xù xì.
Diệp Thiến biết mùi trong phòng từ đâu mà có, người hầu trong biệt thự này không có ai thật lòng chăm sóc anh, đã tới mức bại liệt rồi, những người này cũng không giúp anh, sao anh có thể tự giải quyết vấn đề sinh lý một cách sạch sẽ được chứ?
Đây không phải lỗi của anh, nhưng Diệp Thiến hiểu, anh có lòng kiêu ngạo của anh, tuyệt đối không muốn bị người khác nhìn thấy những cảnh này.