Chương 3: Trả Ơn

Không muốn anh đối mặt với vấn đề ngượng ngập này nữa, Diệp Thiến lạnh lẽo nhìn quản gia Lục: “Bà đừng nói với tôi, biệt thự to như vậy chỉ có một phòng.”

Có một khoảnh khắc, quản gia Lục nhìn thấy sát ý từ trong mắt cô.

Bà ta nói trong vô thức: “Bên cạnh vẫn còn phòng dành cho khách sạch sẽ.”

Dứt lời, quản gia Lục chỉ cảm thấy có một cơn gió thổi ngang bên tai, Diệp Thiến đã ôm Lục Trì chuyển hướng phòng khách bên cạnh.

Bởi vì đang ôm Lục Trì, cô thô bạo nhấc chân đá lên cửa.

Cửa mở toang ra.

So với phòng của Lục Trì, nơi này sạch sẽ lại gọn gàng, trong không khí mang theo mùi tươi mới.

Diệp Thiến không nói nhiều, ôm Lục Trì vào trong nhà tắm trong phòng.

Đang vào mùa hè oi bức, nằm trên đất sẽ không cảm thấy lạnh, Diệp Thiến nhìn sàn nhà, đặt Lục Trì nằm xuống đất: “Anh Lục Trì, anh đợi chút, em xả nước cho anh ngay.”

Giọng nói mềm mại, giống như gió mát phả vào mặt, khiến người ta cảm thấy thoải mái, cùng một chủ nhân, nhưng khi nói chuyện với quản gia, giọng nói lại lạnh như băng tuyết.

Nghe giọng nói dịu dàng của cô, Lục Trì không lên tiếng, Lục Minh Phong cho rằng làm như vậy thì anh sẽ giao đồ ra sao?

Trước tiên cho người nhục mạ chà đạp anh, rồi tìm một người phụ nữ tới ban cho anh chút ơn huệ, như vậy, anh sẽ moi tim móc phổi với người phụ nữ này, cho rằng cô là ân nhân cứu mạng của anh, cái gì cũng nói cho cô biết?

Diệp Thiến không biết Lục Trì đang nghĩ gì, lúc này, trong đầu cô rất loạn, đều là ký ức của kiếp trước và kiếp này.

Kiếp trước, cô là chưởng môn của huyền môn, nhiệm vụ chính là bắt quỷ trừ tà, huyền học coi trọng nhân quả.

Nghiệp chướng cô để lại quá nhiều, sau cùng bị chúng tà ma phản phệ, sinh ra tâm ma, lầm tưởng sinh hồn thành tử hồn, lỡ tay đánh đối phương hồn phi phách tán.

Huyền Thuật Sư kỵ nhất là nợ máu.

Cô mắc nợ máu, sau khi chết vốn nên hồn phi phách tán, không thể tiến vào luân hồi, là anh Lục Trì nghịch thiên cải mệnh, thay đổi số mệnh của cô, để cô tiến vào luân hồi sau khi chết.

Trước khi chết, cô bói ra được anh Lục Trì vì làm trái thiên đạo cứu cô, sau khi chuyển kiếp sẽ có đại kiếp sinh tử khổ nạn, cố tình để lại một tia thần thức phong ấn trong ba hồn bảy phách, sẽ thức tỉnh khi anh Lục Trì sau khi chuyển kiếp cận kề sinh tử khổ nạn.

Thế nên, Diệp Thiến của kiếp này cũng là cô, chỉ là thần thức chính bị phong ấn trong hồn phách.

Ngay khi tài xế lái xe đưa cô tới gần biệt thự, thần thức chính của cô mới thức tỉnh.

Cô có mọi ký ức của kiếp này.

Nước nóng tràn ra bồn tắm, chảy tí tách xuống sàn, cuối cùng Diệp Thiến cũng hồi thần, giơ tay tắt nước.

Ý thức được mình thất thần lâu như thế, Diệp Thiến lập tức ảo não.

Thế mà cô lại quên anh Lục Trì mất.

Lục Trì nằm trên sàn, gương mặt điển trai tái nhợt bất thường, nhưng lại không có chút sinh khí nào, tử khí lượn lờ trên trán.

Lục Trì vẫn đang tỉnh táo, anh cảm nhận rõ bây giờ anh bất lực nhường nào.

Diệp Thiến quỳ bên cạnh anh, hơi luống cuống, anh Lục Trì là ân nhân của cô, bây giờ ân nhân có nạn, cô phải giúp, nhưng…

Cô phải cởϊ qυầи áo cho anh Lục Trì, còn phải tắm.

Anh Lục Trì là đàn ông!

Với thái độ của những người trong biệt thự đối với anh Lục Trì, cô không yên tâm giao anh cho người khác.

Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Thiến cắn răng, cúi người áp sát Lục Trì: “Anh Lục Trì, trên người anh có rất nhiều bùn, em muốn tắm sạch cho anh, cho nên, phải cởi đồ của anh ra trước…mạo phạm rồi.”

Nói tới cuối cùng, giọng nói mềm mại có hơi run rẩy.