Chương 173. Khởi đầu mới (CHƯA BETA)

"Chỉ là, ta đạp khắp đại giang Nam Bắc, cũng không thể tìm được sư phụ. Sau đó ta tra được sư phụ đã từng xuất hiện ở một bộ Hung Nô, ta liền bất kể ngày lẫn đêm chạy tới biên cảnh của Ly quốc cùng Hung Nô, thế nhưng lại ngoài ý muốn lạc lối trên thảo nguyên, cuối cùng bị bệnh... Tiểu Nhàn Nhi, xin lỗi, ta không thể cứu được mẫu thân của ngươi, hơn nữa bởi vì năm đó ta tâm thuật bất chính mà nói dối, tám năm cuối cùng trong sinh mệnh của nàng, nhất định là rất cô quạnh đi..."

Lạc Y nói xong, cúi đầu, như tội nhân kết thúc tiết mục nhận tội, chờ đợi tuyên án. Bầu không khí trong lều vải rơi vào trầm mặc. Lâm Vãn Nguyệt nhìn Lạc Y một chút, rồi lại quay qua nhìn Lý Nhàn trầm mặc không nói một lời, ở trong lòng tầng tầng thở dài.

Nghe xong cố sự này, rất nhiều hành vi của Lạc Y liền trở nên dễ hiểu. Lạc Y trì hoãn lâu như vậy, lại chọn một đêm cuối cùng trước khi các nàng rời đi, đem chân tướng chỉ có một mình nàng biết đến nói ra, e rằng cũng đã trải qua rất nhiều giãy dụa. Giờ khắc này thứ Lạc Y muốn, chỉ là một câu tha thứ của Lý Nhàn.

Lâm Vãn Nguyệt không phải Lý Nhàn, xử lý vấn đề thế này luôn luôn đều là nhược điểm của nàng. Nếu sự tình phát sinh trên người chính mình, e rằng cũng không có đáp án nhanh đến như vậy đi. Lâm Vãn Nguyệt nắm thật chặt tay Lý Nhàn, đứng dậy vỗ vỗ vai Lạc Y: "Lạc Y, màn đêm thăm thẳm, ngươi về trước đi. Ngày sau ta chắc chắn trở lại Thuyền Quyên thôn, chúng ta cuối cùng cũng sẽ có lúc gặp lại. Hi vọng ngươi cho Nhàn Nhi một ít thời gian."

"Được."

Trong lều vải, còn lại hai người. Lâm Vãn Nguyệt đứng trước mặt Lý Nhàn, đem nàng ôm vào lòng, khẽ vuốt mái tóc đen nhánh dài như thác nước của Lý Nhàn. Lý Nhàn ngồi ở trên ghế, đem mặt chôn ở trong ngực Lâm Vãn Nguyệt, hai tay ôm lấy eo Lâm Vãn Nguyệt.

"Nhàn Nhi, đem đã khuya, ngày mai còn phải lên đường, chúng ta ngủ đi."

"Ừm."

Thổi tắt ngọn đèn, Lâm Vãn Nguyệt cùng Lý Nhàn nằm ở trên giường. Lý Nhàn gối lên vai Lâm Vãn Nguyệt. Đêm tối trên thảo nguyên tĩnh mịch cực kỳ, hai người đều mở to mắt. Tay Lâm Vãn Nguyệt khẽ vuốt lưng Lý Nhàn, như là dỗ dành Lâm Bạch Thủy.

"Nhàn Nhi."

"Hửm?"

Lâm Vãn Nguyệt trầm mặc một hồi, nhẹ giọng nói rằng: "Kỳ thực... Lạc Y chỉ là muốn nghe ngươi nói một câu tha thứ."

"Ta biết."

"A Nguyệt ~"

"Hửm?"

"Nếu ngươi là ta, sẽ làm sao?"

"Ừm... Nhàn Nhi, ta không phải ngươi, vì lẽ đó có chút đau lòng. Ta không cách nào thông cảm được. Nhưng người bên ngoài rõ ràng, ta là một người ngoài cuộc, ta cảm thấy nếu là có thể, ngươi liền... cho Lạc Y một sự cứu rỗi đi."

"A Nguyệt, ngươi biết không, mẫu hậu lâm chung, phụ hoàng đều không có đến. Cho đến hôm nay ta mới rõ ràng, tại sao phụ hoàng cùng mẫu hậu lúc trước ân ái như vậy, từ sau khi sinh Trữ Nhi, quan hệ thế nhưng xuống dốc không phanh..."

"Nhàn Nhi ~"

"Ừm."

"Ngươi nghe ta nói, chuyện này, ta cảm thấy, không thể chỉ trách Lạc Y... Ta hỏi ngươi, nếu như thời điểm trước khi Lạc Y cứu chữa cho ta, cũng nói dối như thế, ngươi có hay không sẽ giận ta mà rời đi?"

Một câu nói, đâm vào trong lòng Lý Nhàn. Đúng vậy: Nếu thật sự như Lâm Vãn Nguyệt nói, coi như Lâm Vãn Nguyệt chung thân không thể hoan ái, chính mình cũng tuyệt đối sẽ không giận nàng mà rời đi. Thấy Lý Nhàn không nói lời nào, Lâm Vãn Nguyệt than nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán, rồi ôm lấy Lý Nhàn. Hai người bốn mắt nhìn nhau, lắng nghe hơi thở của đối phương.

"Nhàn Nhi, sự tình đời trước, chúng ta làm vãn bối, không có quyền phán xét, ngươi cũng không cần vì lời ta nói mà suy nghĩ. Nếu không có Lạc Y cứu mẫu hậu ngươi, theo tình huống lúc đó, e rằng tám năm cuối cùng của người đều là hy vọng xa vời, cũng sẽ không có Thái tử. Nếu là không có Thái tử, ngươi ta nhưng thế nào sẽ tương phùng? Hành vi của Lạc Y tất nhiên có sai lệch, nhưng... kết hợp với quá khứ của nàng, cũng coi như có thể thông cảm được. Bây giờ chuyện này đã qua mười bốn năm, Lạc Y đã qua tuổi ba mươi, còn đang vì sai lầm lúc trước của mình mà hối tiếc, lẽ nào chúng ta liền không thể xem xét đến chuyện Lạc Y đã cứu nhiều người như vậy, cho nàng một sự khoan dung sao? Nàng nếu thật sự là kẻ ác, chuyện năm đó chỉ có nàng biết, đều có thể quên sạch sành sanh, mang lấy danh xưng là ân nhân của ngươi. Thế nhưng nàng không có làm như thế, ngươi nói xem?"

Đả đảo reup lậu - theo dõi truyện tại: https: //www/wattpad.com/user/MadFox9420

Lý Nhàn cuối cùng bị Lâm Vãn Nguyệt thuyết phục, gật gật đầu.

"Nhàn Nhi ngoan."

Lâm Vãn Nguyệt nở nụ cười, đem Lý Nhàn ôm vào trong ngực. Lý Nhàn mặc cho Lâm Vãn Nguyệt ôm chính mình, mang theo ý xấu hổ nói rằng: "Ta thế nào cảm giác, ngươi thật giống như đang dỗ dành Bạch Thủy?"

Lâm Vãn Nguyệt nở nụ cười: "Hai chúng ta đều sinh Nguyên Đỉnh năm mười hai. Ta vốn lớn hơn ngươi mấy tháng tuổi mà ~ Tất nhiên là tất cả đều muốn cho ngươi, sủng ngươi."

"Không biết xấu hổ ~ "

"A Nguyệt ~"

"Hửm?"

"Ta phát hiện, từ sau khi rời khỏi triều đình, cả người ngươi thoải mái hơn rất nhiều. Hay là vẫn phải nói, đây mới chính là dáng vẻ vốn có của ngươi đây?"

"Thân phận không giống, ta hiện tại không có quan chức thân nhẹ đi rất nhiều. Tâm tình đại để cũng không giống, lúc trước ta lấy thân phận A Tinh tồn tại trên thế gian này, bây giờ Lâm Phi Tinh đã "chết". Ta là Lâm Vãn Nguyệt."

Lý Nhàn dụi vào lòng Lâm Vãn Nguyệt, dùng ngón tay trỏ đùa nghịch cầm lấy một lọn tóc của Lâm Vãn Nguyệt, cầm thưởng thức ở trong tay: "A Nguyệt ~"

"Hửm?"

"Ngày mai chúng ta liền khởi hành, ngươi nghĩ kỹ trước tiên đi nơi nào chưa?"

"Ừm... Nghe lời ngươi."

"Vậy chúng ta một đường xuôi Nam, trước tới Giang Nam tham quan. Nơi đó khí hậu ôn hòa thích hợp điều dưỡng thân thể, chúng ta có thể lưu lại đó lâu một chút, hơn nữa Giang Nam có vài món ăn vặt rất nổi danh, ngươi nhất định sẽ thích."

"Nhàn Nhi... Ta có chút nhớ Bạch Thủy."

"Ồ? Cũng không biết là ai đem nữ nhi vứt ở nhà mấy năm cũng không trở lại thăm lấy một lần đây!"

Lâm Vãn Nguyệt bị Lý Nhàn chọc ghẹo làm mặt đỏ lên, liền cầu xin khoan dung: "Nhàn Nhi ~"

Lý Nhàn nở nụ cười xinh đẹp, chuyển hướng câu chuyện: "Ta cũng nhớ Bạch Thủy. Chỉ là Bạch Thủy hiện tại là Công Chúa, Trữ Nhi đem Đại Trưởng Công chúa phủ một lần nữa tu sửa thưởng cho Bạch Thủy. Bây giờ có một đống lớn hạ nhân hầu hạ nàng, nàng vẫn còn nhỏ như thế, nếu đột nhiên không gặp, bất luận làm sao cũng sẽ không che giấu nổi. Coi như ngươi nhớ nàng, cũng phải đợi thêm mấy năm. Lại qua mấy năm nữa, Bạch Thủy đã đến tuổi vỡ lòng nhập học, liền có thể lấy lý do bái sư du học, đem Bạch Thủy đón đến sống cùng chúng ta. Lại nói... Bạch Thủy hiện vẫn còn nhỏ, hai người chúng ta bây giờ không có chỗ ở cố định, phiêu bạt chung quanh, lữ đồ khổ cực, mang nữ nhi đi sợ là cực nhọc sinh bệnh, không bằng dưỡng ở trong phủ."

"Ừm."

"Không còn sớm, ngủ đi."

"Được ~"

"Nhàn Nhi, ngày mai ngươi nhưng đừng quên, cùng Lạc Y nói một chút."

"Ta biết rồi..."

"Nhàn Nhi ngoan ~"

"Ngươi! Sau này không cho lại dùng loại khẩu khí này nói chuyện cùng ta!"

Lâm Vãn Nguyệt thế nhưng không nhìn ra ý tứ "uy hϊếp" của Lý Nhàn, cười nói: "Được, Nhàn Nhi ~"

Lý Nhàn nắm chặt tay thon, đánh nhẹ vào ngực Lâm Vãn Nguyệt, lại bị Lâm Vãn Nguyệt cười to đưa tay nắm lấy. Hai người liền ở trên giường, náo thành một đoàn, màn đêm u tối bị quét đi sạch sành sanh.