Chương 172. Duyên cùng nghiệt (CHƯA BETA)

Ta dứt khoát, kiên quyết không liếc mắt đến vạn quyển y thuật trong cốc, mang theo ngân lượng làm lộ phí, cưỡi ngựa, lần đầu tiên rời đi Dược Vương Cốc.

Ta mười sáu tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng ngoài cốc, nguyên lai thiên địa lại bao la như vậy. Nhưng, biển người mênh mông, ta phải đi nơi nào mới có thể tìm được sư phụ? Mấy tháng trời tìm kiếm ròng rã lại không có kết quả, ta liền thúc ngựa xuôi nam. Một đường, đi tới Thiên Đô thành của Ly quốc. Bởi vì một cái tát kia của sư phụ, mấy tháng nay ta không dám lại hành y, cho dù sư phụ đánh ta, bỏ rơi ta, lão nhân gia người tại trong lòng ta vẫn trùng như sơn nhạc. Tuy rằng ta vẫn là không hiểu sư phụ vì sao như vậy tức giận.

Ta lần thứ nhất đã được kiến thức sự phồn hoa ở Thiên Đô thành... Ta lúc ấy không hiểu quy củ cưỡi ngựa một đường đi thẳng tới dưới cổng hoàng cung. Mãi đến tận khi bị thị vệ dùng trường mâu ngăn cản đường đi, ta mới tung người xuống ngựa. Mười sáu năm, luôn luôn được người khác cầu cạnh như ta, sao lại bị loại vô danh tiểu tốt đối xử không khách khí đến như vậy? Khóe mắt liếc thấy một phong hoàng bảng kia, ta ngoắc ngoắc khóe miệng, tiện tay gỡ xuống. Nhìn thấy bọn thị vệ buông binh khí xuống, quỳ một gối xung quanh ta, ta ngẩng đầu kiêu ngạo, nở nụ cười. Xem, đây mới là đãi ngộ lẽ ra ta phải nên hưởng.

Ta được mang tới thư phòng của thiên tử, đứng chắp tay. Phía sau thị vệ quát lớn nói: "Lớn mật, thấy bệ hạ còn không quỳ xuống?" Ta xem thường hừ nhẹ, ngoại trừ sư phụ, ta ai cũng không quỳ, huống chi lại là bệnh nhân hướng ta cầu y?

Thiên tử thấy ta kiêu căng, cũng không tức giận, phất phất tay để thị vệ xuống, nhìn ra được hắn rất gấp. Càng như vậy, ta liền càng cảm thấy thú vị, hắn thả tấu chương cùng bút ngọc trong tay xuống, vội vội vàng vàng dẫn ta tới đến một cung điện cực mỹ, trên tấm biển thϊếp vàng đại tự: Phượng Tảo Cung.

Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng. Chỉ một ánh nhìn thoáng qua, liền khiến ta đời này kiếp này cũng không thể quên được. Ta chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp đến như vậy, cố phán sinh huy (***), khuynh quốc khuynh thành. Nàng mặc một bộ cung trang rộng rãi, cực kỳ hoa lệ. Ta chỉ cần liếc mắt nhìn, liền có thể từ trên thắt lưng có chút cứng ngắc, nhận ra nàng đã mang thai. Chưa hiện ra ngoài, khoảng chừng ba, bốn tháng. Không biết tại sao, nhìn thấy nữ tử có thai, trong lòng ta dĩ nhiên lướt qua một tia cảm giác không thoải mái, vì nữ tử cảm thấy đáng tiếc.

(***) Cố phán sinh huy - 顾盼生辉 : đôi mắt đẹp phát ra ánh sáng rực rỡ.

Chỉ chốc lát sau, từ giữa điện chạy ra một nữ oa oa, cùng nữ tử đang hoài thai có bảy phần tương tự, vô cùng đáng yêu. Thiên tử rốt cục nhớ tới chưa hỏi tuổi tác của ta. Nếu như thường ngày, ta đã sớm phẩy tay áo bỏ đi, nhưng nhìn thấy dáng dấp tiều tụy của nữ tử kia, ta càng không nỡ rời đi. Lấy ra Dược Vương Lệnh, Đế Vương đại hỉ, ta liền thay nữ tử kia bắt mạch, xúc cảm nhẵn nhụi khiến ta không dám lưu lại quá lâu.

"Hoàng Hậu trúng độc."

Đế Vương để nữ oa kia rời đi, ta ngồi xuống trên ghế, với tay cầm lên quả lê trông đẹp mắt mà cắn một ngụm, run chân khẽ khıêυ khí©h thiên uy Đế Vương. Ta cũng không biết ta tại sao lại như vậy. Nói chung, ta đối với cái tên nam nhân lần đầu gặp gỡ này, có một cỗ địch ý không tên. Con quỷ tà ác ẩn núp trong xương tủy lần thứ hai kêu gào, một cái tát kia của sư phụ, đến cùng vẫn không có đánh tỉnh ta, ta đối với Hoàng đế nói: "Nếu bỏ hài tử này đi, ta sẽ viết một phương thuốc, điều dưỡng hai, ba năm, thân thể Hoàng Hậu có thể khôi phục như lúc ban đầu. Nếu như cố ý lưu lại hài tử, vào ngày sinh đó, độc tố sẽ xâm nhập vào ngũ tạng sản phụ, hài tử cũng sẽ mang độc, để hài tử có thể bình an lớn lên, tuổi thọ của Hoàng Hậu sẽ bị rút ngắn. Chỉ là... Bất kể có hay không bảo toàn hài tử, Hoàng Hậu chung thân đều không thể hành phòng."

Nói xong, trong lòng ta lóe qua một luồng kɧoáı ©ảʍ kỳ dị, vừa run chân, vừa gặm lê. Ta ngược lại muốn xem xem, tên Hoàng đế này lựa chọn như thế nào. Tuy nhiên một màn khiến ta làm sao cũng đều không nghĩ tới liền phát sinh, không đợi Hoàng đế mở miệng, nữ tử kia khẽ vuốt bụng dưới của mình, trên mặt mang theo ý cười từ ái: "Bản cung muốn sinh đứa bé này ra."

Đả đảo reup lậu - theo dõi truyện tại: https: //www/wattpad.com/user/MadFox9420

Thanh âm của nàng rất nhẹ, âm điệu nhu hòa, dễ nghe, nhưng mang theo một luồng kiên định khiến người ta không dám đối nghịch. Mà biểu hiện của Hoàng đế, cùng nữ tử so sánh quả thực là phong thái hoàn toàn khác biệt. Đầu tiên hắn hoảng loạn khuyên nhủ, cuối cùng rít gào lên. Mà nữ tử, đối mặt với oai đế vương không hề có ý sợ hãi, nàng thậm chí đều không có nói một câu, chỉ dùng đôi mắt trầm tĩnh như nước kia nhìn, liền đánh tan lửa giận Đế Vương. Sau khi Đế Vương ngừng rít gào, nàng một tay che chở bụng dưới, nói: "Bệ hạ, làm cha làm mẹ sao có thể dễ dàng tước đi tính mạng của con cái? Ngươi ta phu thê mười năm, nếu như thϊếp thân sau này vô phúc được nhận quân ân mưa móc, bệ hạ nhưng sẽ giận ta sao?"

"Khuynh Thành! Ngươi hiểu lòng ta, sao lại nói lời ấy? Nhưng nếu ngươi bởi vậy yểu thọ, để ta làm sao chịu nổi?"

Ta thế mới biết, nguyên lai nữ tử này tên là Khuynh Thành. Quả nhiên người cũng như tên. Khuynh Thành, Khuynh Thành. Ta cắn lê, ở trong lòng từng lần từng lần một đọc thầm.

Nữ tử nở nụ cười, nụ cười này vừa hiện, như băng tiêu tuyết dung, xuân về hoa nở, nàng nói: "Có lời ấy của bệ hạ, thần thϊếp chết cũng không tiếc. Đứa bé này, ta muốn sinh ra."

Cuối cùng, ta lưu lại, thậm chí có mấy phần thiết hỉ, phải biết ta chưa bao giờ đã đáp ứng chăm sóc bất kỳ một vị bệnh nhân nào lâu như vậy. Đế Vương đến cùng cũng đáp ứng thỉnh cầu của Khuynh Thành. Nữ tử mỹ hảo như vậy, dù là ai, đều cũng không có cách nào từ chối. Chỉ là, lần này, ta ngoại trừ nói dối vấn đề "hành phòng" ra, cái khác đều là thật sự. Người hạ độc cho Khuynh Thành thủ đoạn vô cùng cao minh, liền ngay cả ta cũng cảm thấy vạn phần vướng tay chân. Chỉ là ta vẫn rất vui mừng, thiên hạ này, ngoại trừ sư phụ, cũng chỉ có ta có thể cứu nàng.

Theo thời gian trôi đi, thân thể Khuynh Thành ngày càng cồng kềnh, vừa nghĩ tới sau khi nàng lâm bồn độc tố liền tập kích toàn thân, ta liền đau lòng không thôi. Ta vắt hết óc, nhưng không nghĩ được sách lược vẹn toàn, lòng như lửa đốt, đều là chuyện vô bổ. Ta bắt đầu không chơi đùa bên ngoài nữa, mỗi ngày đều canh giữ ở bên cạnh nàng. Nàng rất tốt, là Hoàng Hậu cao quý, nhưng không hề có một chút làm cao nào, đối với ta càng là cực kỳ chăm sóc, chưa bao giờ để ý đến sự "vô lễ" của ta. Ta không hiểu cung quy, nàng thế nhưng khen ta thẳng thắn tiêu sái. Ta hành vi quái đản, nàng lại nói tính cuồng ngạo ngỗ ngược của ta, chính là dáng vẻ người trẻ tuổi nên có. Chậm rãi, thời gian ta cùng nàng trò chuyện ngày càng bắt đầu tăng lên. Nàng bắt đầu kể cho ta nghe một ít chuyện của nàng, cũng mời ta nói cho nàng nghe một ít cố sự ngoài cung. Ta đào rỗng tâm tư, đem tất cả hiểu biết một đường đã trải qua giảng cho nàng nghe hết sức cặn kẽ. Nàng nghe xong, hít một tiếng, lẩm bẩm nói rằng: "Khi nào bách tính Ly quốc mới có thể an cư lạc nghiệp, người người không lại vì áo cơm mà phát sầu đây?"

Lời nàng nói, làm ta chấn động. Ta bắt đầu mơ hồ rõ ràng một cái tát kia của sư phụ. Mười sáu năm, ta lần đầu tiên có suy nghĩ, chính mình có phải là đã sai rồi không? Thời gian ta lưu lại Phượng Tảo Cung càng ngày càng dài, thậm chí lấy thân phận y giả làm cớ, toàn quyền tiếp quản ẩm thực sinh hoạt thường ngày của nàng. Ta mười sáu tuổi, rời cốc không tới nửa năm, có quá nhiều cảm tình ta đều không rõ. Vào lúc ấy, ta chỉ là một khắc cũng đều không muốn rời khỏi nàng. Ta có lúc thậm chí nghĩ: Nếu là nàng mở miệng, ta nguyện ý cả đời đều ở lại trong cung.

Nhưng là, ngày lâm bồn đã gần kề. Ta đau khổ, vò đầu bứt tai cũng không nghĩ ra được biện pháp vẹn toàn đôi bên. Nếu là sư phụ, có lẽ có biện pháp chăng? Ta lần đầu tiên căm hận sự bất lực của chính mình đến như vậy. Ta bắt đầu sợ hãi, mãi đến tận khi hài tử bình an xuất thế, ta mới nhớ tới lời nói dối của ta ngày đó. Đến đây, mỗi lần ta thấy đôi trầm tĩnh như nước kia của nàng đều sẽ hoảng hốt không ngớt.

Hài tử đầy tháng, ta lưu lại mười sáu phương thuốc, mẹ con một người một nửa, hàng năm đổi một lần. Này đã là cực hạn năng lực của ta, bảo đảm tính mạng nàng trong tám năm, ta muốn đi tìm sư phụ. Chỉ có hắn, mới có thể cứu Khuynh Thành. Ta khước từ phong thưởng, chạy trối chết, ta nhất định phải tìm được sư phụ, giải đi chất độc trên người Khuynh Thành, rồi lại nhận sai đi...

Khuynh Thành, chờ ta.