Chương 16: Ngục giam Byron (9)

Lâm Tây đứng trên bàn, lắc lư với tiết tấu kỳ dị. Cô chẳng để ý phản ứng của người khác. Kinh nghiệm hơn một năm làm bà đồng đã rèn luyện da mặt cho cô rồi. Có nhiều người vây xem cô Khiêu đại thần hơn nữa, cô cũng không cảm thấy xấu hổ.

Cô vừa nhảy, vừa mặc niệm trong lòng, nhất định phải lấy được đầu mối từ trong tay Hạng Diệu ra.

Rốt cục cô cũng hoàn thành động tác cuối cùng.

"Chát!"

Hai tay vỗ vào nhau tạo thành một tiếng vang trong trẻo.

Một giây tiếp theo, thân thể cô rung động một chút. Byron ở cạnh đứng xem đã biến mất từ bao giờ.

"Lâm Tây" trầm mặc đi từ trên bàn xuống.

Trương Bưu nhìn đống hỗn độn đầy bàn, sợ một giây tiếp theo Byron sẽ lao tới, dùng dùi cui đánh chết Lâm Tây trước mặt mọi người. Vì thế hắn đưa tay túm lấy Lâm Tây. "Rốt cục cô đang làm gì vậy?"

"Lâm Tây" quay đầu, dùng một loại ánh mắt âm u và tàn bạo nhìn chằm chằm vào Trương Bưu, đột nhiên hô to: "Ai cho phép anh nói chuyện với tôi như vậy?!"

Một tiếng quát này thật sự quá lớn, quá đột ngột. Không chỉ Trương Bưu, tất cả những người khác đều bị dọa run lên.

Tay Trương Bưu run lên, lập tức buông tay Lâm Tây ra.

Trong tay "Lâm Tây" đã xuất hiện một cái dùi cui từ lúc nào, đặt dùi cui lên vai Trương Bưu. Đột nhiên Trương Bưu cảm thấy một luồng sức nặng truyền xuống từ trên vai. Hắn liền quỳ xuống, không chút sức phản kháng.

"Ai cho phép anh dùng bàn tay dơ bẩn đó đυ.ng vào tôi?!"

"Nếu có lần sau, tôi nhất định sẽ dùng cây gậy này xuyên vào mông anh, sau đó đặt anh lên lò làm món thịt nướng tái!"

Nói xong, "Lâm Tây" liền xoay người rời đi. Tất cả tù nhân và giám ngục đều cúi đầu dưới ánh mắt cô, nơm nớp lo sợ, không dám nhìn thẳng.

Sau đó "Lâm Tây" liền rời đi, ra khỏi phòng ăn, không biết đến đâu.

Đám đồng đội đưa mắt nhìn cô rời đi, thật lâu chưa tỉnh táo lại nổi. Cho dù là Diệp Miêu đã sớm biết Lâm Tây có kỹ năng này cũng không nén nổi cảm khái: "Oa oa, Tây tỷ...chị ấy khí phách quá."

Trương Bưu giật mình phục hồi, phát hiện ra mình vẫn còn đang quỳ trên mặt đất.

Hắn bủn rủn chân tay vịn bàn đứng dậy, sợ hãi không hiểu: "Cô ấy bị sao thế? Cứ đi như vậy... Không sao chứ?"

Hứa Dư Dung liếc Trương Bưu thật sâu một cái. Ngay cả cô cũng phát hiện ra Lâm Tây và Byron quỷ dị thế nào, vậy mà Trương Bưu lại không hề phát hiện ra?

"Lâm Tây" đi nhanh về hướng phòng làm việc của Byron. Dọc đường đi, mấy giám ngục gặp phải cô đều cung kính vô cùng.

Giờ phút này mặc dù Lâm Tây bị Byron phụ thân, thân thể không thể tự làm chủ nhưng ý thức của cô lại vẫn rất tỉnh táo. Byron nhìn thấy gì, làm động tác gì cô đều thấy rõ ràng hết.

Mãi tới khi cô đi tới phòng làm việc của Byron, mở cánh cửa thông với hầm ngầm ra, Lâm Tây mới giật mình hiểu ra. Thảo nào không ai biết phòng tạm giam ở đâu. Hóa ra phòng tạm giam ở dưới lòng đất.

Một phòng tạm giam mà cần phải làm thần bí như vậy sao?

Tiến vào đường hầm dưới đất, phía trước có ánh sáng yếu ớt. Lâm Tây cảm nhận được nhiệt độ đột nhiên cao lên, còn ngửi được một thứ mùi kỳ quái.

Cái mùi này ban đầu ngửi thấy có vẻ hơi thơm, nhưng hít thêm vài hơi lại cảm thấy rất tởm lợm.

Thứ gì vậy?

Theo Byron tiếp tục đi về phía trước, phía trước liền xuất hiện một mảng không gian lớn. Lâm Tây cũng đã thấy rõ nơi này rốt cục có cái gì.

Tại một tích tắc khi cô thấy rõ cảnh tượng này, đầu óc cô ong một tiếng. Nếu không phải lúc này đang bị phụ thân, nhất định cô sẽ nôn mửa tại chỗ, mãi tới khi nôn hết cả nước trong ruột gan ra thì thôi.

Cô nhìn thấy phía trước không ngờ là một khu xưởng nhỏ. Các giám ngục đang bỏ một phạm nhân đã cởi hết quần áo vào trong lò, nấu ra dầu mỡ. Sau đó bọn họ đổ dầu vào trong một cái thùng sắt lớn, lại do giám ngục vận chuyển lần lượt từng thùng dầu ra ngoài.

Mấy ngày nay cô vẫn luôn ở trong nhà xưởng gia công xà phòng của nhà tù. Cô nhớ rất rõ ràng, trong những cái thùng đó chính là một loại nguyên liệu để chế xà phòng.

Cô vốn tưởng đó chỉ là một loại mỡ động vật bình thường...

Hạng Diệu vẫn ngồi trên ván giường, nhắm mắt dưỡng thần. Trong lúc đó anh ta đã chú ý thời gian nhiều lần. Đã đến buổi sáng rồi. Dựa theo trình tự bình thường, lúc này đã bốc thăm xong. Nhưng Lâm Tây vẫn còn chưa tới tiếp ứng anh ta, có phải đã xảy ra chuyện gì bất ngờ rồi không?

Hạng Diệu cau mày đứng dậy. Anh ta không nên tin tưởng Lâm Tây như vậy. Cô là người mới, dù là rất quái dị nhưng tại sao anh ta lại tin tưởng Lâm Tây dễ dàng như vậy được?

Hạng Diệu hối hận không thôi, đã bắt đầu tự hỏi, làm sao để dựa vào bản thân, thoát khỏi nơi này.

Thấy cái điện thoại di động sắp hết pin đến nơi, Hạng Diệu cũng hơi tuyệt vọng.

Ngay lúc khẩn cấp này, anh ta nghe thấy bên ngoài cửa truyền tới tiếng động, giống như có người đang mở khóa.

"Két!"

Cánh cửa đóng kín bị mở.

Theo tiếng động vang lên, cánh cửa phòng tạm giam chậm rãi mở ra. Ánh sáng yếu ớt bên ngoài cũng chiếu vào.

Hạng Diệu quay đầu, sau đó khϊếp sợ nhìn thấy một cảnh, không ngờ Lâm Tây đang đứng ngang nhiên ở ngay trước cửa.

"Cô..." Hạng Diệu hoảng hồn không nói ra lời. Anh ta đi tới cửa, nhìn xung quanh, cũng không thấy giám ngục ở cạnh đó. Anh giật mình hỏi: "Cô vào đây bằng cách nào?"

Ánh mắt "Lâm Tây" đột nhiên biến đổi, dùi cui trong tay giơ vụt lên, nện mạnh lên người Hạng Diệu, đánh cho Hạng Diệu vốn không kịp phòng ngự, bị bất ngờ quỳ rạp xuống mặt đất.

"Ai cho phép anh nói chuyện với tôi như vậy?!"

Trong nháy mắt khi bị đập ngã, trong lòng Hạng Diệu đột nhiên hiện lên một tia cảm giác quen thuộc quỷ dị. Lại đánh tôi. Không ngờ cô lại đánh tôi!

Hạng Diệu quỳ rạp trên mặt đất, ngẩng đầu lên, hai mắt phun lửa nhìn chằm chằm vào Lâm Tây.

"Lâm Tây" rất không thích ánh mắt của anh ta. Cô dùng dùi cui chỉ vào Hạng Diệu, nói: "Lại dám dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tôi sẽ móc mắt anh ra ninh cho Lai Phúc nhà tôi ăn."

Nói xong cô vươn tay ra: "Đồ vật đâu?"

"..."

Hạng Diệu cũng không phải người ngu xuẩn. Lần đầu tiên còn không cảm nhận được gì, lúc này rốt cục anh ta đã cảm giác được sự bất thường của Lâm Tây. Cô rất bất bình thường, rất quỷ dị, còn cụ thể quỷ dị ở đâu thì anh ta không nói lên lời.

Nhưng anh ta biết, tốt nhất lúc này đừng chọc vào Lâm Tây. Vì vậy anh liền lấy cuốn nhật ký ra, đưa cho Lâm Tây, nói: "Đây là nhật ký của Viên Viên."

"Lâm Tây" nhận nhật ký xong, sau đó xoay người rời đi.

Mãi cho tới khi Lâm Tây biến mất trong lối đi nhỏ tối tăm, Hạng Diệu mới phát hiện ra rằng cánh cửa phòng tạm giam đã mở rồi. không ngờ hiện tại chẳng có ai trông nom anh ta nữa?

Anh quỳ rạp trên mặt đất, nhìn xung quanh một chút. Không có bất cứ ai chú ý tới anh ta. Vậy anh ta trốn thì sao? Hay là trốn thôi?

...

Trong phòng ăn, Lâm Tây đi rồi, những người còn lại ngẩn ra nhìn nhau.

Diệp Miêu suy nghĩ một chút, hỏi: "Chúng ta phải đi làm hay ở chỗ này chờ Tây tỷ."

"Em thích làm việc à?"Hứa Dư Dung hỏi.

"Sao thế được?!" Diệp Miêu giang hai tay, nói: "Em là đóa hoa nhỏ của tổ quốc, còn chưa đến tuổi đi làm đâu."

"Đương nhiên là phải chờ em ấy trở về rồi. Chúng ta còn chưa rút thăm mà." Giang Nhược Phong không nói gì, chỉ đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương của mình. Ba ngày ba đêm không ngủ, cô cảm thấy sọ não mình đau nhoi nhói.

Mặc dù không thấy Byron nữa, nhưng giám ngục vẫn tận tình giao việc cho tù nhân. Bời vì năm người Giang Nhược Phong còn chưa rút thăm, cho nên không bị sắp xếp công việc.

Bọn họ chờ mãi, chờ mãi, cuối cùng cũng đợi được Lâm Tây trở về.

"Chị ấy về rồi!" Thoáng thấy Lâm Tây đi vào, Diệp Miêu kích động, suýt nữa lao lên.

Lâm Tây cũng không khác lúc đi tí nào, chỉ khác là vẻ mặt càng khó nhìn, hơi thở càng tàn bạo hơn. Hễ những nơi cô đi qua, giám ngục và tù nhân xung quanh đều không nén nổi run rẩy.

Rốt cục "Lâm Tây" đi tới cạnh bàn ăn, tới gần năm người.

Cảm giác áp bách nặng nề ập tới, khiến năm người phải nín thở.

"Lâm Tây" đứng lại xong, cặp mắt âm u kia chậm rãi quét nhìn mặt đất, sau đó tay run lên, ném một món đồ cho Giang Nhược Phong.

Giang Nhược Phong nhìn thấy có một thứ gì bay về phía gáy mình, vội vàng đưa tay lên chụp, phát hiện ra không ngờ đó là một cuốn sổ nhăn nhúm.

Vào tích tắc khi Giang Nhược Phong đón được thứ kia, thân thể Lâm Tây run rẩy khẽ, sau đó mắt cô mơ hồ trong chốc lát.

"Rút thăm!"

Giọng Byron vang lên phía sau mọi người. Lâm Tây xoay người lại, chỉ thấy Byron dùng ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm mình, chờ đợi mọi người rút thăm.

Cô phát hiện ra một việc, sau khi Byron bị phụ thân, dường như hoàn toàn không nhớ rõ những chuyện vừa xảy ra.

Thỉnh thần phụ thể vừa kết thúc, Lâm Tây liền cảm thấy rất uể oải, có loại cảm giác lúc nào cũng ngủ được vậy. Nhưng cô vẫn cố tập trung tinh thần, đến đưa tay bắt được một quả bóng bàn, lấy ra nhìn lại, trong tay lại là quả bóng màu đỏ tươi, nhắc nhở cô, cô chính là người được chọn trúng ngày hôm nay.

"Cô!" Byron chỉ vào Lâm Tây: "Đi theo tôi!"

Lâm Tây nhíu nhíu mày, không nói gì cả, chuẩn bị đi theo Byron.

Trước khi đi, Giang Nhược Phong tay mắt lanh lẹ, kín đáo đưa cuốn sổ kia cho Lâm Tây. Cô cầm cuốn sổ trong tay, trong lòng hơi rầu rĩ.

Vốn cuốn sổ này của Phùng Viên Viên là đầu mối do Hạng Diệu mạo hiểm mới lấy được. Nhưng Lâm Tây còn chưa biết rốt cục đầu mối này là gì, cũng không biết phải dùng đầu mối này thế nào.

Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Byron phía trước. Hắn bước nhanh đi, cũng không chú ý cô đang làm gì phía sau.

Vì vậy Lâm Tây mở cuốn sổ ra, vừa đi vừa đọc.

Cô phát hiện ra đây là một cuốn nhật ký, là cuốn nhật ký do Phùng Viên Viên tự viết. Cuốn sổ rất mỏng, nội dung nhật ký cũng không nhiều, rất nhanh liền xem xong.

"Ngày hai mươi ba tháng năm, hôm nay rất mệt nhưng có một tin tức tốt truyền tới. Mẹ ruột của tôi đã tìm được tôi rồi. Hóa ra bà ấy không bỏ rơi tôi, chỉ là vì nguyên nhân bất đắc dĩ phải chia ly thôi. Thật tốt quá. Tôi không phải là đứa trẻ không có mẹ nữa."

"Một thời gian nữa bà ấy sẽ đến thăm tôi. Thật hy vọng ngày đó có thể đến sớm một chút."

"Ngày mùng một tháng sáu, ngày lễ thiếu nhi. Hơi nhớ mẹ rồi. Thời gian trôi qua thật chậm, tôi mệt mỏi quá."

"..."

"Ngày hai mươi bảy tháng sáu. Hôm nay hình như tôi bị ốm rồi, đầu rất đau, tay không kìm nổi phát run. Ngày thăm tù sao mãi còn chưa tới? Chẳng may không đợi được thì biết làm sao?"

Những chữ phía sau rất lộn xộn, có một số chữ căn bản Lâm Tây không phân biệt được. Nhưng cô xem xong liền từ từ phát hiện, mấy chữ dính vết máu, căn bản không phân biệt rõ này chữ nào cũng là chữ "mẹ".

Xem hết nhật ký, Lâm Tây cất kỹ nó đi, trong lòng có cảm giác không nói lên lời.

Lúc trước khi cô bị Byron phụ thân, chứng kiến cảnh các giám ngục lấy tù nhân làm mỡ nguyên liệu để chế xà phòng, mặc dù cô rung động nhưng vẫn thầm nói với mình, tất cả thứ này đều là giả. Tù nhân không phải là người. Sống chết của bọn họ không liên quan đến mình. Chính mình chỉ cần cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, rời đi là tốt rồi.

Nhưng nhật ký của Viên Viên lại nói cho cô biết, tù nhân cũng có tình cảm.

Tù nhân tên là Viên Viên này sớm đã bị chiết hết mỡ, chế thành xà phòng rồi. Cô vẫn một mực chờ người mẹ mà cô chưa từng được gặp mặt.

Trong lòng giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt. Lâm Tây thầm mắng chính mình, thời khắc mấu chốt, đầu óc nhất định phải tỉnh táo, ngàn vạn lần không được rối rắm!