Chương 17: Ngục giam Byron (10)

Đi theo Byron tới khu thăm tù, đi vào một cánh cửa, liếc mắt một cái liền thấy một vách kính thật lớn.

Tiếp tục tiến về phía trước, Lâm Tây nhìn thấy một bóng người phía sau vách kính.

Đó là một người phụ nữ chừng hơn năm mươi tuổi, tóc trên đầu chưa bạc nhiều, nhưng dấu vết năm tháng đã không ít. Nếp nhăn và vết rám che đi dáng vẻ khi còn trẻ của bà, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn theo Lâm Tây từ đầu đến cuối.

Lo lắng, chờ mong, không yên, đủ loại tâm tình đều hoàn toàn biểu hiện ra trên mặt bà.

Lâm Tây ngồi xuống sau vách kính, đối diện với người phụ nữ kia. Ánh mắt của bà không rời khỏi Lâm Tây, dường như cố gắng tìm ra một vài điểm quen thuộc trên mặt cô.

Bà cầm lấy điện thoại, Lâm Tây cũng cầm điện thoại.

"Alo." Giọng người phụ nữ khô khốc: "Là... Con là..."

Lâm Tây không nói nhảm nhiều. Cô đáp: "Tôi có thứ muốn cho bà xem."

Cô muốn lấy cuốn nhật ký đưa cho người phụ nữ đọc, nhưng nơi này không có chỗ chuyển đồ. Vì vậy Lâm Tây định đặt cuốn nhật ký lên tấm kính cho người phụ nữ xem.

Đầu tiên cô cầm lấy cuốn nhật ký, đặt lên mặt tấm kính.

Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Bà thấy trên cuốn nhật ký viết tên Phùng Viên Viên. Sau đó Lâm Tây lật một tờ, cho người phụ nữ đọc trang đầu tiên của cuốn nhật ký.

"Ngày mười ba tháng năm, hôm nay tôi rất mệt, nhưng có một tin tức tốt truyền đến. Mẹ ruột của tôi tìm được tôi rồi. Hóa ra không phải bà ấy bỏ rơi, mà chỉ bởi vì nguyên nhân bất đắc dĩ mới phải chia cách với tôi. Thật tốt quá, tôi không phải đứa trẻ mẹ cũng không cần nữa. Một thời gian nữa bà ấy sẽ tới thăm tôi rồi. Thật hy vọng ngày đó có thể tới sớm một chút."

Không biết có phải mắt người phụ nữ kia không tốt hay không, chỉ một trang nhật ký ngắn ngủi mà bà phải xem hồi lâu. Sau khi xem xong, hai mắt bà đã ươn ướt. Mặc dù đang cố gắng chịu đựng hết sức, nhưng nước mắt vẫn lăn xuống theo gương mặt.

Thấy bà đã đọc hết trang thứ nhất, Lâm Tây lật tiếp trang sau.

Trong phòng thăm tù chỉ có tiếng lật nhật ký. Lâm Tây trầm mặc. Người phụ nữ cũng trầm mặc.

Khi lật tới trang cuối cùng, rốt cục tâm tình người phụ nữ cũng sụp đổ. Bà đứng dậy, hai tay dán chặt lên vách kính, khóc tới toàn thân co quắp.

Nhưng bà không cầm điện thoại nữa. Dù bà khóc tới đau lòng đứt ruột, Lâm Tây cũng chỉ có thể mơ hồ nghe thấy một chút tiếng vang.

Ngực phập phồng một chút, Lâm Tây bấm vào thẻ tù trước mặt. Bảng điều khiển trong suốt hiện lên một dòng chữ màu đỏ: "Hoàn thành nhiệm vụ, tiến vào thời gian rời đi."

Sau đó là một cái đồng hồ đang đếm số, có thời gian đếm ngược ba phút.

Dường như biết Lâm Tây đã hoàn thành nhiệm vụ, sắp rời đi, Byron cũng không cần phải trông coi cô nữa. Hắn cầm dùi cui xoay người, đi về hướng nhà xưởng của ngục giam.

Đầu óc Lâm Tây bốc hỏa. Cô đứng lên hô to với Byron: "Này! Nói mày đấy Byron, biến lại đây cho bà!"

Byron đang rời đi liền sửng sốt, sau đó nổi giận xoay người.

Trong lòng Lâm Tây thầm nói, chỉ ba phút nữa là đi rồi, bà còn sợ mày cái khỉ à?

Nghĩ tới đây, cô liền đứng lên, nghĩ giờ làm gì cũng vô ích, không bằng Khiêu đại thần đi.

Cô vừa hoàn thành một lần Khiêu đại thần, lúc này người vô cùng uể oải. Nhưng Lâm Tây không thèm để ý. Nếu cô không làm chút gì, nhất định cô sẽ ức chế chết mất.

Lại Khiêu đại thần một lần, tình huống bất đồng rõ ràng. Trong quá trình nhảy, Lâm Tây cảm thấy đầu như bị kim châm, đau đớn co rút từng cơn.

Cô cắn răng, miễn cưỡng hoàn thành động tác cuối cùng.

"Chát!"

Khi động tác cuối cùng hoàn thành, Byron đang nổi giận đi về hướng Lâm Tây đột nhiên biến mất.

....

Lúc bị mang tới tầng hầm ngầm, Hạng Diệu giả vờ bất tỉnh. Cho nên khi anh ta được Lâm Tây thả ra cũng không nhận ra đường về. Anh nơm nớp lo sợ di chuyển trong ngục giam hồi lâu, vất vả lắm mới tìm được nhà xưởng của ngục giam. Lúc này rốt cục anh ta cũng đợi được tới thông báo hoàn thành nhiệm vụ.

Trong giây phút đó, trái tim vẫn đập thình thịch của anh rốt cục bình tĩnh lại.

Đúng lúc này, đột nhiên anh nhìn thấy một bóng người đang lao nhanh về hướng này.

Tập trung nhìn lại, người nọ chính là Lâm Tây.

Tuy rằng anh ta vẫn cảm thấy hơi khó chịu với cô, nhưng lần này có thể hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi, thoát khỏi phó bản đều không ngoài sự phối hợp của anh và cô. Vì vậy Hạng Diệu liền tới đón đầu, hỏi: "Sắp rời đi rồi, cô còn đang làm gì đấy?"

Vừa dứt lời thì một bóng gậy đập thẳng tới mặt.

Hạng Diệu thầm nhủ, lại nữa rồi?!

Một giây sau, anh ta liền bị một gậy đập lăn ra đất.

Quỳ rạp trên mặt đất, vẫn duy trì tỉnh táo mấy ngày, rốt cục Hạng Diệu không nhịn nổi nữa, ngẩng đầu gào to như sụp đổ: "Cô lại đánh tôi! Rốt cục cô muốn làm gì?!"

"Ai cho phép anh nói chuyện với tôi như vậy?!" Trả lời anh ta vẫn là câu hỏi quen thuộc tới khiến người ta nhức cả trứng kia.

Hạng Diệu: "..."

Tâm tình của Hạng Diệu lúc này... Khỏi phải nói, suýt nữa hộc máu. Anh rống xong, chỉ thấy "Lâm Tây" còn chẳng thèm liếc mình một lần, lướt qua anh, nhắm thẳng về hướng nhà xưởng làm xà phòng.

Rốt cục cô ấy muốn làm gì? Hạng Diệu chỉ cảm thấy bản thân mới thật sự là người mới.

Một giây sau, anh liền thấy Lâm Tây vọt vào nhà xưởng, đứng trước mấy trăm công nhân đang làm việc, vung tay lên nói: "Cửa lớn nhà tù đã mở! Mọi người mau đi theo tôi. Tôi tha cho các người rời đi! Các người được tự do rồi!"

Hạng Diệu đang quỳ rạp trên mặt đất: "..."

Người mới này điên mất rồi. Hạng Diệu có thể khẳng định như thế.

Ba phút đếm ngược cuối cùng cũng chấm dứt. Giang Nhược Phong cảm thấy choáng váng một hồi, mở mắt ra người đã trở về phòng giam cũ.

Hứa Dư Dung lần thứ hai tiến vào phó bản, vội vàng mở bảng điều khiển ra. Nhìn thời gian mới tăng thêm mười ngày trên bảng điều khiển, cô kích động không thôi: "Thật tốt quá! Có thể sống thêm mười ngày rồi!"

"Đi ra rồi..." Giang Nhược Phong hoảng hốt một hồi. Không ngờ đã đi ra được rồi.

Cô cũng học theo Hứa Dư Dung, bấm mở bảng điều khiển ra, phát hiện ra thời gian vốn là 29 ngày của cô đã biến thành 44 ngày.

"Sao chị lại được thêm mười lăm ngày nhỉ?" Giang Nhược Phong không hiểu.

Hứa Dư Dung nghe vậy, nhìn cô vẻ hâm mộ, nói: "Thật ra phần thưởng số ngày sau khi hoàn thành nhiệm vụ là căn cứ vào biểu hiện trong phó bản để tính toán. Thời gian cơ sở là mười ngày. Chỉ cần còn sống đi ra, ít nhất có thể được thêm mười ngày thưởng. Nhiều thời gian hơn đều căn cứ vào biểu hiện của chị để thưởng. Lần này... Chị biểu hiện tốt hơn em."

"Cũng tốt hơn em." Vẻ mặt Diệp Miêu nhăn nhó: "Em cũng chỉ có mười ngày."

"Đúng rồi, Tây tỷ thì sao?" Diệp Miêu nhìn trái nhìn phải. "Biểu hiện của Tây tỷ ưu tú như vậy, thời gian thưởng nhất định sẽ rất nhiều nhỉ?"

Sau đó cô tìm trái cũng không thấy Lâm Tây, nhìn phải cũng không phát hiện ra cô.

"Ôi trời ơi!" Diệp Miêu đau khổ khó hiểu: "Tây tỷ chưa đi ra à?"

"Chẹp." Quả thực Giang Nhược Phong trợn mắt nhìn cô, nói: "Em cúi đầu nhìn xem đi."

Diệp Miêu cúi đầu, liền thấy Lâm Tây đang nhắm chặt hai mắt nằm bên cạnh cô.

"Chị Tây Tây." Diệp Miêu vội vàng nhào tới lay cô. Lay một hồi lâu cũng không thấy Lâm Tây tỉnh lại, cô sợ tới rơi nước mắt: "Xảy ra chuyện gì rồi? Chị ấy sao vậy?"

Giang Nhược Phong cũng tới gần, khom lưng kiểm tra mạch và nhịp tim của Lâm Tây, phát hiện ra nhịp tim cô mạnh mẽ ổn định, trên người cũng không có bất cứ vết thương nào, không giống như bị thương.

"Hẳn là ngủ thϊếp đi thôi." Lúc này, Hứa Dư Dung đứng cạnh nói.

Giang Nhược Phong nhìn về phía cô, chờ đợi cô nói tiếp.

"Lần trước em vào phó bản có nghe mấy người cũ nói chuyện, chỉ cần rời phó bản thành công, như vậy tất cả cùng thân thể sẽ phục hồi trạng thái như trước khi tiến vào phó bản. Chuyện khác không nói, hai người xem điện thoại di động đi." Hứa Dư Dung giơ điện thoại di động của mình lên: "Có phải pin đã khôi phục trạng thái như trước khi tiến vào phó bản không?"

Giang Nhược Phong nhìn lại, thấy đúng là như thế.

"Không chỉ có điện thoại di động, thân thể chúng ta cũng thế." Hứa Dư Dung nói: "Cho nên hẳn là cô ấy chỉ ngủ thôi."

"Hóa ra là vậy." Giang Nhược Phong và Diệp Miêu đều thở phào nhẹ nhõm.

Lần này Lâm Tây cảm thấy ngủ thật lâu, mãi tới giờ cơm tối sau khi kết thúc giải lao mới bị tiếng bản tin đánh thức.

"Keng keng keng keng keng..."

Trong tiếng nhạc mở đầu quen thuộc khó quên, Lâm Tây mở mắt.

Cô cảm thấy đầu óc còn hơi choáng váng mờ mịt. Lần thứ hai cưỡng ép Khiêu đại thần khiến tinh thần của cô hao tổn quá lớn, ngủ xong cảm thấy vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.

Lúc này cô đang nằm tận cùng trong ván giường. Ba người Giang Nhược Phong đang ngồi thành hàng xem tin tức.

Trên TV là hai người dẫn chương trình quen thuộc, một người mặc bộ vest đen có răng nanh dài, người còn lại mặc trang phục lolita với đôi môi đỏ như máu.

Nam: "Hôm nay là năm tù 2123, ngày 18 tháng 7."

Nữ: "Nội dung chủ yếu của chương trình hôm nay gồm có: Một nhóm tù nhân mới đã tới khu giam số 14 thành công. Vị giám ngục đầu tiên của khu giam giữ số 14 đã xuất hiện. Sự xuất hiện của cô ấy đã phá vỡ kỷ lục từ xưa tới nay của nhà tù."

Nam: "Ngục giam Byron xảy ra sự kiện phạm nhân vượt ngục với quy mô lớn. Chính trị viên Byron lơ là nhiệm vụ, hiện giờ bị cách chức, đang bị điều tra."

Lâm Tây: "?"

"Vừa rồi ngục giam Byron được nhắc tới kia..." Diệp Miêu xem tin tức, sinh ra nghi hoặc: "Là ngục giam chúng ta vừa mới đi ra sao?"

Hứa Dư Dung gật đầu: "Hình như là vậy."

"Nhưng chuyện vượt ngục là thế nào? Diệp Miêu mơ hồ: "Ai vượt ngục rồi?"

Giang Nhược Phong cau mày, cảm thấy chuyện này không đơn giản.

Lâm Tây đang nằm cũng bị kinh hãi. Chuyện này cũng bị đưa lên bản tin à? Byron còn bị điều tra? Sẽ không điều tra ra cô chứ?

Theo tin tức tiếp tục, bọn họ tuyệt đối không ngờ được trên bản tin lại xuất hiện một người quen thuộc.

Nữ MC: “Giám ngục đầu tiên của khu giam số 14 đã xuất hiện. Đây là lần đầu tiên từ khi ngục giam được thành lập, khu giam giữ còn chưa đủ số lượng tù nhân đã có giám ngục. Chúng ta hãy cùng xem số hiệu của cô ấy. Vị giám ngục mới này có số hiệu là 14146..."

"..."

Đột nhiên phòng giam im phăng phắc. Ba người đang ngồi xếp hàng xem bản tin không hẹn xoay người, dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Lâm Tây đang nằm đằng sau.

Lâm Tây: "..."

Phát hiện Lâm Tây đã tỉnh, sau khi trầm mặc một hồi, Hứa Dư Dung hỏi: "Sao cô làm được thế?"

Lâm Tây: "Tôi...gà mờ mà."

"Thế này cũng quá trâu bò rồi?" Tâm tình sùng bái của Diệp Miêu đối với Lâm Tây cuồn cuộn như sông dài không dứt. "Trời ạ, không ngờ em lại quen một người trâu bò tới mức này? Tây tỷ làm kiểu gì vậy? Có thể dạy em hay không?"

"Chị thật sự... Không biết gì..." Lâm Tây rất hoảng. Cô cảm thấy cho tới bây giờ, chưa bao giờ mình hoảng như thế này.

Còn không biết trong lúc phòng giam của bọn họ đang khϊếp sợ không ngừng, có người ở ba phòng giam khác cũng rất khϊếp sợ. Đó chính là người vừa tách khỏi bọn họ, Trương Bưu, Tiết Dĩnh và Hạng Diệu.