Chương 15: Ngục giam Byron (8)

Nếu Khiêu đại thần là kỹ năng của cô, như vậy cô phải tận dụng thật tốt kỹ năng này.

Giang Nhược Phong nhìn cô, trong nháy mắt liền rõ ràng cô định làm thế nào, vì vậy nói: "Trước tiên chúng ta phải thương thảo một biện pháp khả thi nhất đã."

Thời gian cơm trưa quá ngắn, không đủ để cho bọn họ nghĩ ra một biện pháp đảm bảo hoàn toàn. Cũng may xế chiều còn có thời gian giải lao ngắn ngủi, sau đó là thời gian cơm tối.

Trước khi ăn cơm tối xong, rốt cục bọn họ đã thống nhất được một kế hoạch. Nội dung kế hoạch là, trước khi thời gian cơm tối chấm dứt, Hạng Diệu giả vờ bị bệnh, tiến vào phòng tạm giam. Bởi cần thời gian tìm kiếm đầu mối, cho nên phải cho Hạng Diệu thời gian một buổi tối.

Buổi sáng ngày hôm sau, trước khi rút thăm, Lâm Tây đi tới phòng tạm giam tiếp ứng, lấy đầu mối từ trong tay Hạng Diệu về.

Sau khi Lâm Tây trở về, sẽ đưa đầu mối kia cho mọi người, sau đó lại cùng người rút thăm trúng, mang đầu mối đó nói cho người phụ nữ thăm tù.

Bọn họ cho rằng hẳn là Viên Viên đã chết từ lâu, trước mắt phương pháp hoàn thành thăm tù chỉ có hai cách. Một là truyền tin tức của Viên Viên cho người thăm tù, hai là căn cứ vào đầu mối do Viên Viên để lại, ngụy trang là Viên Viên, đạt được mục đích là không bị nhận ra.

"Vấn đề duy nhất hiện tại là" Hạng Diệu dùng cặp mắt đen kịt nhìn chằm chằm vào Lâm Tây: "Thật sự cô có thể tìm được phòng tạm giam, sau đó mang đầu mối ra ngoài sao?"

"Tôi có thể!" Lâm Tây ngẩng đầu ưỡn ngực, lôi ra vẻ kiên định và tin tưởng của người tham gia đội thiếu niên tiền phong năm xưa. "Tôi khẳng định có thể làm được."

“Được." Hạng Diệu cắn răng, nói: "Tôi tin cô."

Nói xong, Hạng Diệu liền buông thìa xuống. Anh ta lặng lẽ quan sát bốn phía một chút, phát hiện Byron đang ở cách đó không xa. Vì vậy đột nhiên anh ta ngã xuống đất, bắt đầu co quắp trên mặt đất, động tác vô cùng thuần thục, tư thế giống thật vô cùng, nhìn đã biết là diễn viên lâu năm rồi.

Sau khi Hạng Diệu ngã xuống đất, Byron liền nhìn về hướng này ngay. Hắn mang theo dùi cui, đôi giày dậm trên mặt đất phát tiếng cộc cộc. Sau khi đến gần, Byron cúi đầu, trầm mặc nhìn Hạng Diệu đang co quắp trên mặt đất.

"Anh ta bị bệnh rồi." Diệp Miêu đứng cạnh nói vẻ khoa trương: "Sẽ không chết chứ?"

Rốt cục Byron ngẩng đầu lên. Hắn phất phất tay. Hai người giám ngục cách đó không xa liền đi tới, kéo Hạng Diệu đi.

Mắt thấy Hạng Diệu bị mang đi rồi, trái tim mọi người đều đập thình thịch. Một khi kế hoạch này bắt đầu sẽ không thể đổi ý được.

Trở lại phòng giam, lúc này vốn phòng giam mười người ở chỉ còn lại có sáu người. Sáu người bọn họ nằm trên giường, trời đã tối nhưng không ai ngủ được.

Diệp Miêu nói nhỏ: "May mà nơi này không phải thế giới thật."

Giang Nhược Phong tưởng cô sợ hãi, liền nói: "Đừng lo lắng. Kế hoạch của chúng ta nhất định có thể thành công."

"Không phải em nói chuyện này." Diệp Miêu cảm khái. "Lúc quét dọn nhà ngục vào xế chiều, em thấy mấy tù nhân bị bệnh đều bị kéo đi. Nếu bọn họ là người thật thì cũng quá đáng thương rồi."

"Đúng vậy." Hứa Dư Dung nói theo: "Cường độ làm việc ở nơi này quá lớn, thức ăn lại không có dinh dưỡng gì. Tôi mới làm ba ngày đã cảm thấy không kiên trì nổi nữa. Nếu vẫn ở chỗ này, sớm muộn cũng có ngày tôi sẽ ngã bệnh, không thể làm việc rồi bị kéo tới phòng tạm giam thôi."

"Còn không phải sao." Trương Bưu là một người đàn ông trung niên cũng đều khó chịu nổi. "Tôi dỡ hàng một ngày, lúc ăn cơm suýt nữa không cầm nổi thìa đấy."

Hạng Diệu nhắm mắt lại, bị hai giám ngục kéo đi. Trên người anh ta cất ba cái điện thoại di động. Đây là để đề phòng pin điện thoại của anh ta không đủ, nên mọi người cho anh ta mượn dùng.

Hai giám ngục kéo anh ta đi vòng vo bảy tám vòng, rốt cục ngừng lại. Anh ta nghe thấy có tiếng mở khóa.

Tới nơi này rồi, Hạng Diệu mới hơi hé mắt ra. Anh ta nhìn thấy bản thân mình đang ở trong một phòng làm việc. Giám ngục đang lật một khối sàn nhà lên.

Hóa ra phòng tạm giam ở dưới mặt đất. Thảo nào Diệp Miêu và Hứa Dư Dung mãi cũng không tìm ra được.

Sàn nhà bị lật lên, Hạng Diệu bị kéo xuống dưới đất. Bên dưới lòng đất rất đen tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt. Anh ta chỉ dám híp mắt, lại không dám quay đầu, không thấy rõ gì cả, chỉ ngửi thấy một mùi gì rất kỳ quái.

Hơi thối, lại hơi thơm, giống như nấu món ăn gì vậy.

Lại mở một cánh cửa nữa ra, Hạng Diệu liền bị vất vào bên trong. Sau đó cánh cửa đóng lại, bước chân rời đi.

Nơi này hẳn là phòng tạm giam rồi. Một vùng tối om, hoàn toàn không có chút ánh sáng.

Ở bên trong nhà ngục, bóng tối là đại diện cho nguy hiểm. Hạng Diệu cũng không dám coi thường, vội vàng móc điện thoại di động ra bật flash.

Đèn chiếu sáng rồi, anh ta nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Dáng vẻ phòng tạm giam thật ra không khác phòng giam bình thường lắm, có giường ngủ tập thể, chỉ là không có cửa sổ. Cánh cửa cũng làm bằng kim loại kín, không một tia sáng nào có thể chiếu vào.

Hạng Diệu hơi phiền não. Thế này thì gửi đầu mối ra kiểu gì được?

Ngoài dự đoán của anh ta chính là nơi này khá sạch sẽ. Sạch sẽ không phải nói là không có tro bụi, mà là không có thi thể, vết máu hay hài cốt như anh ta tưởng tượng.

Nơi này chẳng có một ai. Rõ ràng chiều nay có tù nhân bị đưa tới đây, nhưng lúc này lại không có một người nào.

Điện thoại di động quơ quơ, ánh đèn chiếu lên tường dường như có vật gì. Để sát lại, không ngờ có người dùng móng tay cào lên tường thành chữ.

"Cứu mạng!"

"Cứu tôi với!"

Trên bức tường không ngờ đều là chữ cứu mạng dày đặc. Còn có người để lại tên trên tường.

"Đặng Đào."

"Lưu Quyên."

"..."

"Đừng quên tôi..."

Nhìn thấy đủ loại chữ nghĩa thế này, rất khó phân biệt tên, dường như Hạng Diệu có thể thấy được những tù nhân bị đưa vào đây, trong bóng đêm tuyệt vọng, dùng móng tay khắc từng chút một cái tên mình lên tường, cố gắng lưu lại một chút dấu vết rằng mình đã từng tồn tại trên thế giới này.

Đột nhiên có một cái tên ánh vào mắt anh ta.

"Phùng Viên Viên."

Viên Viên?

Hạng Diệu tiếp cận lại gần. Ở một vị trí gần giường ngủ, trên tường có một cái tên nho nhỏ, chính là Viên Viên mà bọn họ đang muốn tìm sao?

Hạng Diệu tiếp cận càng gần. Anh ta nhìn thấy phía sau cái tên kia có một dòng chữ: "Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ."

Đây là toàn bộ đầu mối sao?

Hạng Diệu hơi thất vọng. Anh ta còn chưa rõ điều này có trợ giúp gì cho việc hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng tất cả đầu mối đều chỉ hướng phòng tạm giam. Anh ta tin rằng tuyệt đối trong phòng tạm giam không chỉ có một đầu mối này. Nếu không nhiệm vụ này quá khó khăn, cho bọn họ thêm thời gian bảy ngày nữa cũng chưa chắc đã có thể hoàn thành được.

Anh ta bắt đầu tìm kiếm trong phòng tạm giam, rốt cục đến rạng sáng, phát hiện ra một chiếc điện thoại di động ở khe hở sàn giường, đã hết pin rồi. Phía dưới điện thoại di động có một cuốn sổ rất mỏng.

Cuốn sổ nhăn nhúm, giống như sổ sách để ghi chú bên trong nhà xưởng của ngục giam vậy.

Trên cuốn sổ này có ba chữ gọn gàng viết bằng bút chì "Phùng Viên Viên."

Mở cuốn sổ ra, anh ta phát hiện ra đây là một cuốn nhật ký.

Anh ta lật vài tờ, bên trong hoặc gọn gàng hoặc lộn xộn. Hạng Diệu đọc một lúc, mặt không thay đổi chút nào. Nhưng anh ta có một loại cảm giác, đây chính là thứ bọn họ muốn tìm.

Xem ra sau khi bị đem đi thăm tù, Trương Đan cũng bị đưa tới nơi này. Cô tìm được cuốn nhật ký của Phùng Viên Viên ở đây, vì phòng ngừa nhật ký bị giám ngục phát hiện, cho nên mới giấu cuốn nhật ký đi, lại lo lắng những người khác không tìm được nhật ký, vì thế liền đặt cái điện thoại di động đã hết pin của cô vào trong khe hở để làm ký hiệu.

Hạng Diệu cất nhật ký đi, nằm ngửa mặt trên giường, lẳng lặng chờ buổi sáng ngày mai đến.

Trong bóng tối, hắn cầm điện thoại di động trong tay, cung cấp một chút ánh sáng nhỏ. Anh ta cảm thấy, ở bên ngoài vùng ánh sáng nhỏ nhoi này, trong bóng tối, có một đôi mắt đang nhìn mình chăm chú.

Anh ta không kinh hoảng, cuộn mình lại, cố gắng để toàn bộ thân thể đều được ánh đèn bao phủ. Hơn nữa lúc này anh còn chuẩn bị sẵn một cái điện thoại di động khác, đợi tới khi chiếc này bị hết pin thì có thể dùng tiếp ngay.

....

Buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Tây lại tỉnh táo tỉnh dậy. Sau khi cô tỉnh lại, thấy những người khác gần như không ngủ, cô hơi tò mò: "Các người là người Hàn Quốc à? Không cần ngủ à?"

"Xéo đi." Giang Nhược Phong không biết nói gì. "Em mới là người Hàn Quốc ấy. Bọn chị là bởi lo âu mới mất ngủ mà thôi."

"Đã ba ngày không ngủ rồi đấy." Lâm Tây đi xuống giường, nhìn vành mắt đám đồng đội còn đen hơn cả gấu mèo, nói: "Còn tiếp tục như vậy, chưa đến bảy ngày, các người đều đột tử mất."

"Không đâu." Hứa Dư Dung chống hai tay vào cằm, nói vẻ kiên cường: "Tôi đã từng thử năm ngày hầu như không ngủ rồi. Chờ tới sau khi hoàn thành nhiệm vụ, trở về tôi sẽ ngủ một giấc thật ngon."

Lâm Tây nhún vai. Cô cũng không hiểu rõ lắm mấy người chẳng có chuyện gì cũng không ngủ được này có cảm thụ gì. Người làm sao lại không ngủ chứ?

"Cạch!"

Cánh cửa phòng giam bị mở ra. Lâm Tây dẫn đầu đi ra ngoài. Phía sau cô là năm người giống như cô hồn dã quỷ. Cô hạ giọng dặn dò: "Tập trung tinh thần đi. Nếu như mọi người bị buồn ngủ làm ảnh hưởng tới hiệu suất công việc, rất có khả năng sẽ bị kéo đến phòng tạm giam đấy."

Những lời này còn có tác dụng hơn mọi lời động viên. Mấy người phía sau nghe thế, lập tức gồng thẳng cổ, hai mắt mở thật to.

...

Ăn điểm tâm xong, thấy Byron dẫn giám ngục tới, Lâm Tây liền hơi hồi hộp.

Nói thật, cô không biết tại sao mình lại đột nhiên thành công Khiêu đại thần. Hơn nữa cô cảm thấy Khiêu đại thần của mình có vẻ hơi không giống như bà nội nói.

Dựa theo bà nội nói, thật ra Khiêu đại thần là để giao tiếp với thần linh, giao tiếp tốt thì dễ thỉnh thần thành công.

Giống như bà đồng cố ý lập quan hệ tốt với tinh quái vậy, bởi có quan hệ tốt, cho nên cũng dễ giao tiếp. Tinh quái cũng tình nguyện trợ giúp đối phương. Cho nên xác xuất thần giáng xuống thành công cũng cao hơn.

Nhưng từ bà chị cảnh sát đến Byron, Lâm Tây đều chẳng có quen biết gì, vì sao lần nào Khiêu đại thần đều có thể thành công? Hơn nữa cô còn cảm thấy mình chẳng cần giao tiếp với bọn họ chút nào.

Mắt thấy Byron đã đi tới, Lâm Tây buông thìa, hít sâu một hơi.

Sau đó trước mắt mấy trăm đến một ngàn tù nhân trong phòng ăn, cô nhảy lên bàn ăn.

Trương Bưu, Hứa Dư Dung và Tiết Dĩnh đều sợ ngây người. Cả đám trợn mắt há mồm, ngửa đầu, giống như thấy người ngoài hành tinh vậy.

Bọn họ sớm biết Lâm Tây có kỹ năng đặc thù, vào trước lúc rút thăm cô sẽ hành động. Bọn họ cũng vẫn luôn chờ Lâm Tây hành động. Nhưng bọn họ tuyệt đối không thể ngờ được, Lâm Tây lại nhảy lên giữa bàn. Cô điên rồi à?

Sau khi Lâm Tây nhảy lên bàn, không chỉ có bọn họ choáng váng, ngay cả Byron cũng choáng váng trong chốc lát.

Hơi vung vảy tay chân, Lâm Tây bắt đầu nhảy múa.

Khiêu đại thần của cô và vũ đạo bình thường khác nhau rất lớn, lại càng khác vũ đạo truyền thống của Trung Quốc. Người bình thường nhìn thấy cũng không cho rằng cô đang nhảy múa.

Ba người Trương Bưu còn chưa tỉnh táo lại từ rung động khi thấy Lâm Tây nhảy lên bàn, đã lại bị Lâm Tây làm cho rung động tiếp. Cô đang làm gì thế này? Cô ấy bị động kinh à?