chương 44

"Nghe nói ngươi đã chữa khỏi cho Minh Châu, dùng phương pháp giải phẫu đã thất truyền từ lâu?" Tư Không Xuân nhìn Lý Vạn Thư từ đầu đến chân, hắn thực sự không ngờ Lý Vạn Thư lại có năng lực như vậy.

“Thập nhất Hoàng từ quá khen!” Lý Vạn Thư nhướng mi.

"Nghe nói y thuật của ngươi là do Thẩm tiên sinh dạy, nhưng theo ta biết Thẩm tiên sinh mặc dù có thể mổ và khâu vết thương, nhưng lại chưa hề thực hiện những cuộc phẫu thuật như người đã làm !" Tư Không Xuân cười nói, mang theo một chút thăm dò.

Lý Vạn Thư cười như không cười: “Thập nhất không phải đã nghe câu sóng sau đẩy sóng trước sao? Hơn nữa, nó là bảo vật gia truyền của Thẩm gia, chỉ truyền nữ không truyền nam."

"Nhưng..." Tư Không Xuân còn muốn nói thêm nhưng Lý Vạn Thư lại nói trước.

"Cửu Hoàng tử, Thập Nhất Hoàng tửu, nếu không còn việc gì nữa thì tiểu nữ xin phép đi trước!" Lý Vạn Thư không muốn tiếp tục câu chuyện.

Không ngờ cô lại bị Tư Không Xuân chặn lại: "Lý tiểu thư có chuyện gì vậy? Không phải ngươi vừa mới ra khỏi Ngọc Cung sao?"

Lý Vạn Thư nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu nữ đói bụng, muốn đi ăn!"

Vị hoàng đế tương lai này nhiều chuyện đến vậy sao?

"Vừa lúc ta cùng Cửu ca cùng nhau đến chỗ của Khúc phi, Lý tiểu thư đúng lúc cũng nên cùng chúng ta đi thăm Khúc phi. Nghe nói Khúc phi mấy ngày nay không được khỏe!" Tư Không Xuân cười tươi như thể đây là chuyện cô nên làm.

Lý Vạn Thư cả kinh, Khúc phi từng gặp cô ở chùa Bồ Đề, nếu cô đến đó, khác nào chuyện cô giấu sẽ bị bại lộ, nếu Tư Không Quyết biết thì đời cô liền coi như xong!

“Tiểu nữ ăn xong sẽ tới!” Lý Vạn Thư cúi đầu.

"Ăn gì mà ăn! Khúc di nương có thể để ngươi đói được sao !" Tư Không Xuân kinh ngạc, đại khái là không ngờ Lý Vạn Thư sẽ từ chối.

"Nhưng..." Lý Vạn Thư nghi hoặc nhìn Tư Không Quyết, hôm nay người này sao có thể kiên nhẫn như vậy, cùng Tư Không Xuân đứng đây lâu như vậy?

“Ở đó có bánh đậu!” Tư Không Quyết hơi nhíu mày, mặt không biểu tình nói.

Lý Vạn Thư sửng sốt nửa ngày, bánh đậu là ý gì, là có bánh đậu cho cô ăn sao?

Cô trông giống một người phàm ăn tục uống lắm sao?

Tư Không Xuân cũng bất ngờ, sau đó cười lớn: “Thì ra Lý tiểu thư thích ăn bánh đậu! Không sao, Khúc phi nhất định sẽ cho người chuẩn bị.”

Nói xong, hắn ác ý hỏi Tư Không Quyết: “Cửu ca, có phải vậy không?”

Nói xong hắn có chút nghi hoặc, Cửu ca làm sao biết Lý Vạn Thư thích ăn bánh đậu?

"Ừ!" Tư Không Quyết khẽ gật đầu.

Lý Vạn Thư mở to hai mắt, cô không thể tin được những lời này là từ miệng Tư Không Quyết phát ra, tựa như cô chưa từng ăn bánh nhân đậu bao giờ vậy.

Đột nhiên, cô nhớ tới hôm qua mình đã ăn rất nhiều bánh đậu, sắc mặt liền không được tự nhiên.

"Được rồi, đi thôi!" Tư Không Xuân cười nói.

Lý Vạn Thư không thể từ chối, đành phải cắn răng đi theo, trong lòng cầu nguyện Khúc phi sẽ không nhận ra mình.

Ly Hòa cung.

Lý Vạn Thư nhìn ba nhân vật lớn, cô nghĩ ngợi, Hoàng thượng và cùng Khúc phi rốt cuộc có thù oán gì mà ngay cả một người con ưu tú như Tư Không Quyết cũng nhắm mắt làm ngơ.

Kiếp trước, Lý Vạn Thư nghe nói lúc mới vào cung Khúc phi rất được Hoàng thượng yêu quý, hậu cung có ba ngàn người, nhưng Khúc phi là người duy nhất được ông yêu mến. Không biết sau này đã xảy ra chuyện gì mà dẫn đến mọi chuyện như hôm nay.

“Quý phi, Cửu Hoàng tử và Thập nhất Hoàng tử đã tới.” Thị nữ nhìn thấy Tư Không Quyết liền vui vẻ bẩm báo.

"Mẫu phi!" Thập Nhất Hoàng tử nhìn thấy Khúc phi, lập tức đi tới ôm chặt bà.

“Mẫu phi!” Gương mặt đẹp tựa tranh vẽ của Tư Không Quyết liền dịu đi một chút.

"Ngươi đã lớn thế rồi, sao còn nhõng nhẽo..." Khúc phi lập tức nở nụ cười, bảo Tư Không Quyết ngồi bên cạnh mình.

Lý Vạn Thư hơi kinh ngạc, cô không ngờ Tư Không Xuân và Khúc Phi lại có quan hệ tốt như vậy, mẹ ruột của Tư Không Xuân là cung nữ, sinh ra Tư Không Xuân không bao lâu thì mất. Tư Không Xuân cũng sống không dễ dàng gì trong nơi thâm cung bí hiểm như thế này.

Mọi người đều nói, Tư Không Xuân và Tư Không Quyết có quan hệ rất tốt, xem ra lời đồn là sự thật.

Tư Không Xuân trực tiếp gọi Khúc phi là mẫu phi, Khúc phi cũng như Tư Không Quyết đều không phản đối. Cô có thể tưởng tượng được, kiếp trước Tư Không Xuân trở thành hoàng đế, đằng sau chuyện này, Tư Không Quyết nhất định có công rất lớn!

“Đây là ai?” Khúc phi nhìn Lý Vạn Thư cảm thấy có chút quen thuộc.

"Tiểu dân nữ Lý Vạn Thư thỉnh an Quý phi!" Lý Vạn Thư trả lời, nhân cơ hội cúi đầu.

“Lý Vạn Thư?” Khúc phi suy nghĩ một chút, cười nói: “Không cần khách sáo, nhanh đứng dậy đi!”

“Mẫu phi, đây là Lý tiểu thư đã thực hiện ca phẫu thuật cho Minh Châu. Hài nhi gặp cô ấy trên đường khi tới đây, nghe nói người tâm tình không tốt, hài nhi chỉ muốn kêu cô ấy tới xem cho người!" Tư Không Xuân trong lời nói và ánh mắt tràn đầy quan tâm, trong lòng hắn Khúc phi chính là mẹ .

"Thì ra là ngươi! Sao ta nhìn ngươi quen thế?" Khúc phi cười nói.

Lý Vạn Thư nghe vậy sợ hãi liền cúi đầu xuống.

"Lý cô nương, ngươi tới xem cho người đi!" Tư Không Xuân nói với Lý Vạn Thư.

“Không cần, ta không sao!” Khúc phi xua tay biểu thị mình không sao!

“Mẫu phi, hãy để cô ấy xem cho người!” Tư Không Quyết ở một bên mở miệng, ngữ khí không cho phép cự tuyệt.

“Được rồi!” Khúc phi bất đắc dĩ mỉm cười, duỗi tay ra.

“Mẫu phi thật thiên vị, hài nhi nói nhiều mà người không thèm nghe, nhưng Cửu ca chỉ mấy chữ đã có thể khiến người đồng ý!” Tư Không Xuân ai oán giả vờ ghen tị.

Khúc phi bị Tư Không Xuân chọc cười, trong lòng bà biết Tư Không Xuân là cố ý trêu chọc bà!

Lý Vạn Thư đi tới kiểm tra Khúc phi, cô khẽ cau mày, xét theo mạch đập của Khúc phi thì Khúc phi không có vấn đề gì, nhưng cô nhớ kiếp trước Khúc phi mất vào năm Vân Dao thứ sáu. Cũng chính là nói, Khúc phi có thể sống không đến hai năm nữa!

"Sao vậy?" Tư Không Quyết nhận thấy Lý Vạn Thư có gì đó kỳ lạ.

"Không sao, Quý phi chỉ là đang lo lắng thôi, không phải vấn đề gì lớn, để tiểu nữ kê đơn cho người!" Lý Vạn Thư rút tay lại, cẩn thận nhìn mặt Khúc phi.

"Nếu không có vấn đề gì thì không cần kê đơn, ta không thích uống thuốc, đắng quá, cho dù uống vào cũng sẽ nôn ra!" Khúc phi nói đùa.

Lý Vạn Thư cười nói: "Vậy thì thế này! Tiểu nữ sẽ kê cho người một ít dược liệu, để người không cần cảm thấy khó khăn!"

Khúc phi là người hiền lành xinh đẹp, giọng nói ôn hòa nhỏ nhẹ như vậy, sao Hoàng thượng lại không thích!

"Tốt lắm, Lý tiểu thư , ngươi mau làm đi!" Tư Không Xuân nghe vậy, nháy mắt với Lý Vạn Thư.

Khúc phi cũng cười nói được!

Lý Vạn Thư khẽ gật đầu, nhận lấy bút mực từ trong tay cung nữ, vừa định viết, cô nghĩ tới điều gì đó, cười nói: “Tiểu nữ muốn phiền Thập Nhất Hoàng tử viết thay được không?"

"Ngươi không biết viết?" Tư Không Xuân sửng sốt.

Lý Vạn Thư có chút xấu hổ: "Chữ viết tiểu nữ có chút cẩu thả!"

Ông ngoại cô từng bảo cô tập thư pháp nhưng cô không nghe, cô phàn nàn rằng ở thôn không có bút viết, chỉ viết trên cát cũng vô ích.

Bây giờ nghĩ lại, chỉ là bởi vì Lý Vạn Thư lười biếng, chọc giận ông ngoại, bởi vì cô thật sự không thích cờ vua, thư pháp và hội họa, những thứ đó đều không liên quan gì đến cô.

“Ồ!” Tư Không Xuân đang muốn đứng dậy, liền nhìn thấy Tư Không Quyết đi tới cầm bút lên.

Lý Vạn Thư vừa nhìn liền hiểu ngay, bắt đầu nói về một số công thức nấu món thảo dược, Tư Không Quyết nhanh chóng viết ra, chữ viết gọn gàng và uy lực, giống hệt như con người anh, cô không khỏi ngưỡng mộ.