chương 43

Lý Như Băng cắn môi, cô ta cũng đi vào giúp đỡ, vì sao hoàng thượng không thèm nhìn cô ta, thậm chí không nhắc tới, khi thấy Tư Không Liệt nhìn chằm chằm Lý Vạn Thư, trong mắt Lý Như Băng hiện lên một tia ghen tị.

Tư Không Liệt đưa mắt nhìn Lý Vạn Thư, tổng cộng hắn đã gặp Lý Vạn Thư hai lần, mỗi lần đều có cảm giác rất khác nhau!

Hai giờ sau.

"Công chúa!" Lục Nha không ngừng chờ Tư Minh Châu, nhìn thấy mí mắt Tư Minh Châu cử động, sau đó chậm rãi mở mắt ra!

“Công chúa tỉnh rồi!” Giọng nói vui mừng của Lục Nha từ bên trong truyền ra.

"Thật là kì diệu!" "

“..."

Trong phòng không có ai rời đi, họ đều chờ Tư Minh Châu tỉnh lại.

Thái giám lập tức đi báo Hoàng thượng, sau khi nhìn thấy Tư Minh Châu, Hoàng thượng vui vẻ nói: “Lý tiểu thư y thuật thật giỏi!” Trong lời nói của ông có một chút ý tứ đặc biệt.

"Đa tạ bệ hạ đã khen!" Lý Vạn Thư khẽ gật đầu, ngữ khí không khiêm tốn cũng không hống hách.

"Nói đi! Ngươi muốn khen thưởng gì, ta nhất định sẽ thỏa mãn ngươi!"

Lý Vạn Thư mỉm cười, cô đã chờ đợi câu nói này rất lâu! Có rất nhiều người chứng kiến, không sợ

Hoàng thượng sẽ rút lại lời nói của mình.

"Hành nghề chữa bệnh vốn là bổn phận của thầy thuốc. Nếu Hoàng thượng thực sự muốn ban thưởng, hãy giúp cho tiểu nữ có một hiệu thuốc!" Đây là cơ hội để cô có được một cơ ngơi của riêng mình, nhưng được mở dưới sự đảm bảo của Hoàng thượng, như vậy sẽ không sợ có người gây sự làm khó.

“Hiệu thuốc? Là kiểu phía trước bốc thuốc, phía sau chữa bệnh?”

"Vâng." Lý Vạn Thư quỳ xuống, mở tiệm thuốc rất dễ dàng, nhưng muốn có chỗ đứng cũng không dễ, huống chi phía sau cô có nhiều người lòng lang dạ sói, không chắc họ có hãm hại cô lần nữa hay không.

"Được, ta sẽ cho ngươi một tiệm thuốc để ngươi có thể chữa bệnh cho dân chúng trong kinh thành!" Trong mắt Hoàng thượng hiện lên ý cười, mang theo một tia thích thú.

Việc nữ nhân mở hiệu thuốc hiếm khi xảy ra.

"Nữ nhân sao có thể cả ngày ở bên ngoài nơi đông người? Thư muội, muội không sợ..." "

“Không sao cả. Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp. Việc làm công đức này sẽ không ai chê trách, huống chi Hoàng thượng đã đồng ý!” Lý Vạn Thư ngắt lời Lý Như Băng, mỉm cười nhìn Hoàng thượng.

“Haha…” Hoàng thượng cười không ngừng, nhìn Lý Vạn Thư, nói: “Cô nương, sao dám lấy ta làm lá chắn!”

“Tiểu nữ chỉ là đang hưởng ân điển của Hoàng thượng!”

“Ngươi rất thành thật!

” ......"

"Lý tiểu thư, Công chúa muốn gặp cô!" Lục Nha trên mặt tươi cười từ trong phòng đi ra.

Lý Như Băng nghe xong vui mừng khôn xiết, vừa định mở miệng thì một chậu nước lạnh đã dội thẳng vào người cô ta.

"Lý tiểu thư?" Lục Nha tỏ ra rất tôn trọng bước tới trước mặt Lý Vạn Thư.

“Giờ cũng đã muộn rồi, Công chúa cần nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai ta sẽ đến thăm Công chúa. Hãy nhớ những biện pháp phòng ngừa mà ta đã nói với ngươi!" Lý Vạn Thư thực sự không muốn nhìn thấy Công chúa ngỗ ngược lúc này.

“Lý tiểu thư, tôi đều nhớ kỹ rồi!”

Sự yêu mến của Lục Nha dành cho Lý Vạn Thư không khỏi càng sâu đậm, Công chúa thật sự đã nghĩ quá nhiều rồi.

...

Thẩm Thanh trên mặt tràn đầy tự hào cùng vui mừng, ông liên tục cảnh cáo Lý Vạn Thư trước khi miễn cưỡng rời khỏi cung.

Lý Vạn Thư ngước mắt nhìn bầu trời đêm, trong lòng phức tạp khó tả, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể sống một cuộc đời khác.

“Đêm lạnh như vậy, Lý tiểu thư sao ở đây hứng gió lạnh!” Sau lưng cô, một giọng nói ôn hòa, mang theo chút đùa giỡn vang lên.

Cơ thể Lý Vạn Thư chợt cứng lại, giọng nói của người này quen thuộc đến mức lạnh thấu xương.

“Gió lạnh càng tốt, có thể khiến người ta suy nghĩ sáng suốt!” Lý Vạn Thư quay người, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tư Không Liệt.

Chân tướng nhất định sẽ được làm sáng tỏ.

Tư Không Liệt sửng sốt, có lẽ hắn không ngờ Lý Vạn Thư sẽ nói như vậy, nhìn đôi mắt cười nhưng không có chút ấm áp nào của Lý Vạn Thư, trong lòng hắn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

"Lý tiểu thư thật sự là tài giỏi , ta thay mặt Minh Châu cảm ơn ngươi!"

“Tứ Hoàng tử quá khách sáo rồi, mạng sống của Công chúa không nên “cắt đứt” như vậy, đây là việc mà một thầy thuốc như tiểu nữ nên làm.” Lý Vạn Thư nhấn mạnh “cắt đứt”

Cô vốn không có ý hàn huyên với Tư Không Liệt, cô chỉ muốn bản thân thoải mái: “Tứ Hoàng tử, người ở lại, tiểu nữ xin phép đi trước.” Nói xong, cô quay người rời đi mà không thèm quan tâm Tư Không Liệt có cho phép hay không. Tư Không Liệt, đời này của ngươi sẽ không dễ dàng gì.

Tư Không Liệt nhìn bóng lưng Lý Vạn Thư, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, hắn nắm chặt tay, chưa tới nửa ngày đã bị một nữ nhân từ chối hai lần, chỉ có cô mới dám làm như vậy.

Lý Vạn Thư lần đầu tiên nhìn thấy hắn, vẻ mặt không có chút gì là ngây thơ, tại sao hai lần gặp đều như vậy? Chẳng lẽ là cô cố ý chơi đùa hắn sao?

Sáng sớm hôm sau.

Lý Vạn Thư đến chỗ Tư Minh Châu, Tư Minh Châu hiện giờ đã tỉnh, sắc mặt so với hôm qua tốt hơn rất nhiều.

"Công chúa, người thấy đỡ hơn chưa?"

"Thật sự là ngươi mổ bụng ta ra à? Và lấy ra thứ gì đó à?" Tư Minh Châu nhìn Lý Vạn Thư tò mò, mặc dù Lục Nha đã nói rõ ràng với cô nhưng cô vẫn cảm thấy có chút rối rắm, không thể tin được.

Cô có thể sống sót sau khi dạ dày bị cắt?

"Báu vật" của công chúa vẫn còn ở đó. Công chúa, người có muốn nhìn xem không?" Lý Vạn Thư cười nửa miệng.

"Không... không nữa..." Tư Minh Châu vội vàng lắc đầu, thứ đó gần như đã tra tấn cô đến chết.

"Ngươi... ngươi..." Tư Minh Châu nghĩ tới cảnh tượng ngày hôm qua, trong lòng có chút xấu hổ.

Lý Vạn Thư bây giờ là vị cứu tinh của cô!

Lý Vạn Thư kiểm tra vết mổ của Tư Minh Châu, thấy không có gì bất thường, cô mỉm cười và nói: "Công chúa, hãy nghỉ ngơi thật tốt, tiểu nữ không tiếp tục quấy rầy Công chúa." Nói xong, cô đi ra ngoài.

"Này..." Tư Minh Châu cắn môi, ủy khuất nhìn Lục Nha.

Lục Nha vẻ mặt bất đắc dĩ, là do Công chúa gây sự, giờ trách ai được?

Lý Vạn Thư nhìn bầu trời trong xanh, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, hiện tại cô đang hy vọng Tư Minh Châu sẽ sớm khỏe lại để mình có thể sớm rời khỏi cung.

Trong cung mang lại cho Lý Vạn Thư cảm giác có phần u ám, giống như “phòng giam” kiếp trước của cô vậy.

Lý Vạn Thư không có việc gì làm nên đang đi dạo xung quanh, đồng thời hít thở không khí trong lành buổi sớm. Mải nhìn xung quanh, đến khi cô phát hiện có hai người đàn ông đang đi về phía mình, lúc này muốn trốn đi thì đã quá muộn, Lý Vạn Thư chỉ dành tìm cách cứu mình.

“Tiểu dân nữ thỉnh an Cửu Hoàng tử và Thập nhất Hoàng tử!”

Tư Không Quyết không nói gì, vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, anh chỉ cần đứng đó cũng có thể tạo cho người đối diện cảm giác áp lực vô hình, không thể coi thường.

Tư Không Xuân hứng thú nhìn Lý Vạn Thư: "Lý cô nương, không cần khách sáo!"

Lý Vạn Thư đau đầu, cô không có thói quen trò truyện với ai ở đây, đặc biệt là mấy vị Hoàng tử này.

Sao cô lại gặp được hai người này cơ chứ!