chương 45

"Quý phi nương nương, người đừng lo âu quá nhiều, rất không tốt cho sức khỏe. Cái gọi là thể chất và tinh thần thoải mái chính là liều thuốc tốt nhất cho cơ cơ thể. Không có gì quan trọng bằng việc có sức khỏe tốt." Không thể không nói, muộn phiền nhiều sẽ không tốt cho bản thân, ngay cả một cơ thể khỏe mạnh cũng có thể có vấn đề.

“Ta hiểu được!” Khúc phi cười khổ, có một số việc chính bà cũng không thể khống chế được.

Tư Không Quyết liếc nhìn Lý Vạn Thư, trong đôi mắt đen của anh hiện lên thứ gì đó.

“Mẫu phi, trong đời người không chỉ có cha, mà người còn có chúng con, và còn có rất nhiều người cũng như nhiều điều khác nữa.” Tư Không Xuân không khỏi nói.

“Được rồi, mau cho dọn bàn ăn!” Khúc phi biết Tư Không Quyết sẽ tới, cho nên cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Khi Lý Vạn Thư nhìn thấy hai đĩa bánh đậu đỏ trước mặt, cô cong miệng cười và ăn mà không hề tỏ ra khách sáo hay ngại ngùng.

Tư Không Xuân nhìn một màn này, trên mặt toàn là sự vui vẻ.

Tư Không Quyết nhìn Lý Vạn Thư ăn ngon lành, anh hiếm khi có dịp hơi nhếch khóe miệng xưa nay luôn mím chặt của mình.

"Quyết nhi, lần trước phụ hoàng có nói con... Trong lòng con có yêu thích ai không?" Khúc phi đột nhiên nói.

“Tứ ca còn chưa lấy vợ, tại sao phụ hoàng cứ bám lấy Cửu ca?” Tư Không Xuân đặt đũa xuống, cảm thấy rất khó chịu.

“Quyết nhi con nói xem?” Khúc phi nhìn Tư Không Quyết với ánh mắt đau buồn.

"Mẫu phi quyết định!" Tư Không Quyết sắc mặt vô cảm, không rõ anh đang suy nghĩ gì!

Khúc phi nghe xong không khỏi thở dài: "Quyết nhi, con cái gì cũng có thể ép buộc mình, nhưng hôn nhân thì không thể, bởi vì đó là chuyện hệ trọng cả đởi của con."

Với tư cách là người ngoài, Lý Vạn Thư nghe xong có chút xấu hổ, thật khó khăn khi ngồi đây ăn. Cô dùng khăn tay lau miệng rồi đứng dậy: "Tiểu dân nữ đã ăn đủ rồi. Quý Phi nương nương, Cửu Hoàng tử và Thập nhất Hoàng tử, mọi người hãy từ từ dùng bữa.”

" ... chúng ta cùng đi!" Tư Không Xuân đang muốn gọi Lý Vạn Thư dừng lại, phát hiện người đã ra tới ngoài.

Lý Vạn Thư đi ra ngoài hít một hơi thật sâu, ăn cùng Tư Không Quyết thực sự rất căng thẳng, không phải vì cô sợ anh mà là vì anh quá lạnh lùng, cô không thể đoán được anh đang nghĩ gì.

Đơn giản là không thoải mái khi ăn.

Đúng là cái gì không muốn thấy thì càng dễ thấy.

Lý Vạn Thư đi chưa được bao lâu thì gặp Tư Không Liệt và mẹ của anh ta, dường như bọn họ đang đi dạo.

“Dân nữ thỉnh an Nhu phi, Tứ hoàng tử.” Lý Vạn Thư cảm thấy lần này mình đã bình tĩnh hơn rất nhiều, không còn nghiến răng nghiến lợi như hai lần trước.

“Là ngươi sao?” Nhu phi nhận ra Lý Vạn Thư.

“Lý cô nương đi từ nơi nào ra vậy?” Tư Không Liệt nhìn thấy phương hướng Lý Vạn Thư đi, trong đầu không khỏi suy đoán.

“Cung Ly Hòa, Khúc phi tâm tình không tốt nên cho gọi tiểu nữ tới xem mạch.”

“Ồ? Vậy Khúc phi có vấn đề gì không?” Nhu phi trong mắt lóe lên sự lạnh lùng.

"Không có việc gì, Quý phi chỉ là đang lo lắng quá thôi!" Lý Vạn Thư có chút cúi đầu, ba ta cũng giống như Tư Không Liệt, không phải là người tốt.

Kiếp trước, khi Lý Vạn Thư bị đưa vào phủ Tứ hoàng tử, Nhu phi cũng không thèm nhìn cô lấy một lần, mỗi ngày đều phái người hầu đến “dạy” quy củ cho cô, cô phải chịu vô số sỉ nhục, cho dù cô chỉ là tiểu thϊếp của con trai mình, bà ta cũng chẳng tha.

“Khúc phi lo lắng quá mức sao?” Nhu phi mỉm cười, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường, cười nhẹ: “Khúc phi quả thực là lo lắng quá nhiều rồi, ở chùa Bồ Đề nhiều năm như vậy, tâm tình vẫn là không thay đổi!”

Lý Vạn Thư không nói gì, Nhu phi là thê thϊếp được hoàng đế sủng ái, Tư Không Liệt cũng được yêu thương, trong mắt Hoàng thượng, con trai thứ tư của ông là một Hoàng tử khiêm tốn và tao nhã.

"Ngươi rất có năng lực, ngay cả thái y cũng nói Công chúa vô phương cứu chữa, nhưng thực ra ngươi chỉ cần phẫu thuật là có thể khỏi bệnh!" Nhu phi có chút mỉa mai nói.

"Là Công chúa phúc lớn mạng lớn!" Lý Vạn Thư ngước mắt nhìn Nhu phi, bà ta là người tàn nhẫn, cái gì cũng có thể làm được, nhân sinh trong mắt bà ta chẳng qua chỉ là trò chơi trẻ con mà thôi.

Nhu phi chính là một con rắn độc thực sự.

“Ha ha, ngươi rất biết nói chuyện!” Nhu phi bình tĩnh nói.

"Tiểu dân nữ không tiếp tục quấy rầy Nhu phi nương nương cùng Tứ hoàng tử đi dạo, xin phép đi trước!" Lý Vạn Thư yên tâm rời đi.

Khi Tư Không Liệt thấy Lý Vạn Thư từ đầu đến cuối đều không nhìn mình, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.

“Liệt nhi, ta cho rằng cô ta không có gì đặc biệt” Nhu phi nhìn con trai mình và nghiêm túc nói: “ Tứ phi của con phải là người tốt nhất, cả về ngoại hình lẫn gia cảnh thì mới có thể giúp cho con có được vị trí kia, đến khi đó con muốn loại nữ nhân như thế nào mà chẳng được!"

"Hài nhi đã hiểu!" Tư Không Liệt trong mắt hiện lên tia hung hãn, anh ta muốn đứng ở nơi càng cao càng xa.

“Khúc phi đã trở lại, được phong làm Quý phi, hậu cung có lẽ sẽ không còn yên bình nữa” Nhu phi nói với giọng ghen tị, bà ta cố gắng nhiều năm như vậy, nhưng vẫn là phi tần.

Khúc phi ở chùa Bồ Đề, không có gì để tranh giành, nhưng khi trở về lại thành Quý phi, quả thực là một món hời lớn, hoàng đế không có hoàng hậu, mà Khúc phi lại là chủ nhân của hậu cung.

Tuy nhiên, bà ta đoán đó chỉ là một tước hiệu chẳng có ý nghĩa gì cả!

Lý Vạn Thư trở về phòng, vừa vào cửa liền nhìn thấy Lục Nha đi tới, trên tay cầm hộp thức ăn.

"Sợ Lý tiểu thư còn chưa ăn sáng, Công chúa bảo nô tỳ mang đến." Lục Nha đặt hộp thức ăn lên bàn.

"Ta đã ăn rồi, cảm ơn!" Lý Vạn Thư ngồi xuống rót một ly nước, cũng rót cho Lục Nha một ly.

Lục Nha sửng sốt, bản thân là cung nữ, cho dù Lý tiểu thư không phải chủ tử, nhưng cô vẫn là tiểu thư nhà quan, sao có thể tự mình rót nước cho người hầu? Trong lòng Lục Nha cảm động và hãnh diện: “Cảm ơn cô Lý."

Lý Vạn Thư mỉm cười: “Không có gì.”

"Lý tiểu thư, Công chúa thật ra cũng khá tốt. Ngày hôm đó..." Lục Nha muốn giải thích thay cho Tư Minh Châu.

“Ta biết!” Lý Vạn Thư đêm qua mới biết, sau khi Tư Minh Châu cho người kéo cung nữ xuống, cô ấy liền đi thỉnh thái y kiểm tra, cung nữ chỉ bị thương ngoài da, không bị thương nặng.

"Cung nữ đó đáng bị như vậy. Cô ta thường nói xấu sau lưng Công chúa. Công chúa giả vờ như không nghe thấy, nhưng lần này mọi chuyện đã đi quá xa. Khi chủ tử của cô ta thấy Công chúa được sủng ái nên ghen tị, cô ta đã xúc phạm mẹ công chúa. Công chúa tức giận nên mới ra tay đánh cô ta!" Lục Nha phẫn nộ và ước gì mình có thể đánh cung nữ đó thêm lần nữa.

Lý Vạn Thư mỉm cười không nói gì, cô quả thực đã nghe nói mẹ ruột của Tư Minh Châu là một người hát kinh kịch, là người tình của Hoàng thượng khi ông ẩn danh rời cung. Khi nghe tin Hoàng thượng tìm được con gái, mọi người đều nghi ngờ đó có phải là con ruột của ông không, nhưng trong số những người thừa kế của mình, ông chỉ tin tưởng và yêu quý Tư Minh Châu, xem cô ấy như báu vật.

“Nếu mẹ Công chúa không qua đời, Công chúa đã không phải trải qua nhiều khó khăn để tìm cha mình. Trong cung, Công chúa đã phải chịu biết bao nhiêu oan ức. Nếu Công chúa không ngày càng kiêu ngạo và độc đoán, cô ấy có thể đã phải chịu nhiều oan ức hơn nữa! Thà được tự do ở bên ngoài còn hơn...." Lục Nha thở dài. Cô cũng là được Tư Minh Châu cứu vớt, nếu không có Tư Minh Châu, đã không có Lục Nha như hiện giờ!

Lý Vạn Thư hiểu rằng sự ngang ngược và kiêu ngạo của Tư Minh Châu chỉ là vẻ ngoài để bảo vệ mình, dù sao trong chốn thâm cung này, đâu đâu cũng là cạm bẫy.

Nghĩ như vậy, cái nhìn của Lý Vạn Thư về Tư Minh Châu có chút thay đổi.