Chương 3
“Sao? Mùi rượu lần này thế nào?”
Hơn một tháng qua, hai người cùng nhau vừa nghiên cứu vừa tham khảo, làm thử ra hơn mười loại rượu. Đáng tiếc mùi vị vẫn không được như mong muốn.
Sau đó, Tiền Tiểu Phúc quyết định thay đổi phương pháp, thay nước giếng bằng nước lấy ở khe suối trộn lẫn với sương sớm, ngâm linh chi vào trong đó, mới có chút thành công.
Mấy lần trước đều thất bại, nên nàng rút ra kinh nghiệm, không dám ôm hy vọng quá nhiều vào đợt này.
Nàng nhìn Thanh Cách bưng một chén rượu lên, nhàn nhã nhấp một ngụm. Trong lòng không khỏi lo lắng, sợ hắn lắc đầu, là tất cả tâm huyết của nàng đều đổ sông đổ bể cả.
Trên thực tế, Nam Cung Kiệt không phải không muốn trả lời câu hỏi của nàng, thật ra là do dư vị của mùi rượu khiến hắn cực kì kinh ngạc.
Vừa mở nắp vò rượu, một mùi thơm lan tỏa trong không khí làm cho hắn ngạc nhiên, không nghĩ tới mới nhấp một ngụm nhỏ, liền có một cỗ ngọt, đậm, thấm vào ruột gan, mà hương vị vẫn còn lưu luyến tại trong miệng.
Trong khoảnh khắc, mọi cơ quan trong cơ thể đều được thả lỏng, chỉ có chút hơi cay đọng lại đầu lưỡi, sau đó trở thành vị ngọt dịu, làm cho sâu trong bụng hắn nhao lên, đòi uống thêm nữa.
Chất lỏng màu trắng ngà trong chén khẽ lay động, chén này giá rẻ rất bình dân, nhưng làm cho hắn cảm giác thứ trong tay mình chính là rượu ngon nhất, một báu vật quý dù có ngàn vàng cũng khó mua được.
Không nỡ một hơi uống cạn, hắn rất muốn tìm một nơi yên tĩnh, chậm rãi thưởng thức hương vị còn lại.
Tiền Tiểu Phúc thấy hắn im lặng không nói gì, càng lo lắng sợ hãi: “Thanh Cách, huynh không sao chứ?. Trong rượu này có cho thêm dược liệu bồi bổ thân thể, sao huynh uống xong lại trở nên choáng váng, chẳng lẽ những thứ này khi trộn lẫn với nhau lại phản tác dụng, đối với cơ thể lại có hại ư?”
“À...”
Đang lúc nàng cúi đầu suy nghĩ, thân thể bỗng dưng bị ôm lấy. Từ đỉnh đầu truyền đến giọng nói kích động vô cùng: “Tiểu Phúc, chúng ta thành công rồi!”.
Trong nháy mắt, khuôn mặt nàng ngơ ngác.
Nàng không biết hai chữ 'thành công' này có ý nghĩa thế nào, chỉ biết rằng phương thức của nàng trong mắt Thanh Cách là một báu vật, tựa như khẳng định tình cảm giữa bọn họ vậy, làm tâm tình nàng kích động lên.
“Thành công?” Nàng có chút không tin, nhỏ giọng hỏi lại.
Nam Cung Kiệt mỉm cười: “Ta đoán rằng vạn tửu trang “túy hoa đào” cũng sẽ bị nó thay thế.”
Hắn không phải là phủ nhận sự tồn tại của “túy hoa đào”, nhưng hắn tin tưởng, sẽ có một thứ khác tốt hơn thay thế nó.
Mà hắn cũng tin tưởng, Tiểu Phúc chính là thiên tài về cất rượu. Hôm nay có thể nấu ra loại rượu cực phẩm thế này, một ngày kia, chắc chắn nàng sẽ còn nấu ra loại rượu tuyệt hơn, khiến người khác không tưởng tượng được.
Được hắn nhắc nhở, Tiền Tiểu Phúc mới nhớ mấy ngày nay nữa chính là cuộc thi cất rượu đợt hai của Vạn tửu trang.
Nàng lộ vẻ do dự: “Muội... Tự nhiên muội không muốn đi tham gia cất rượu đợt hai của vạn tửu trang nữa, huynh à.”
Cùng Thanh Cách ở chung nhiều ngày, trái tim của nàng sớm đã dành trọn cho hắn. Nhiều lúc, nàng mong Nam Cung Kiệt chính là người mà nàng kì vọng bầu bạn với mình suốt đời, nhưng giờ đây, địa vị của anh ta làm sao có thể so sánh được với Thanh Cách trong lòng nàng cơ chứ.
Thấy mặt nàng lộ vẻ do dự, tâm tư bất ổn, đều được Nam Cung Kiệt thu hết vào trong mắt, đáy lòng có chút ý cười. Hắn sao lại không hiểu được tâm sự của cô gái ngốc này chứ.
“Vì sao lại không đi tham gia nữa? Chẳng lẽ muội không muốn chứng minh tâm huyết của mình cho người đời thấy sao?”.
“Nhưng mà...”
Nàng đương nhiên hi vọng có một ngày mình sẽ nấu ra loại rượu có thể được mọi người yêu thích.
Nhưng trong nội tâm lại vô cùng mâu thuẫn. Suy nghĩ một lát, đôi mắt đột nhiên lóe sáng: “Thanh Cách, rượu này là do chúng ta cùng nhau chế mà thành, không bằng huynh thay muội đi tham gia cuộc thi, được không?”.
Nam Cung Kiệt suýt bị ý nghĩ của nàng chọc cho phì cười. Hắn làm sao có thể đi tham gia cuộc thi do chính mình tổ chức cơ chứ.
Nhưng hắn cũng hiểu được tâm ý của nàng.
“Sao ta có thể cướp hết công lao của muội, từ đầu tới cuối đều là muội dồn hết tâm tư của mình nghiên cứu ra loại rượu này, chính là muội, Là Tiền Tiểu Phúc, muội đừng quên!”.
Hắn đưa tay vuốt đầu Tiểu Phúc, khẽ cười nói: “Hơn nữa, trước kia muội từng nói, hi vọng lớn nhất của kiếp này chính là có thể gả cho trang chủ vạn tửu trang Nam Cung Kiệt. Bây giờ là cơ hội ngàn năm có một, đang bày ra trước mắt, tại sao muội lại buông tay?”.
Tiền Tiểu Phúc lập tức đỏ mặt, chăm chăm nhìn hắn: “Thật ra... Muội...”
Hắn lắc đầu nhẹ nhàng, che môi nàng lại: “Ta không muốn vì ta mà mai một tài hoa như muội, chờ kết quả sau khi trận đấu kết thúc, hãy nói tiếp.”
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng hắn đã giúp nàng sắp xếp xong xuôi mọi việc.
Hắn là Thanh Cách, cũng chính là Nam Cung Kiệt, đứng trước mắt hắn là một cô nương có thể vì Thanh Cách hai bàn tay trắng mà buông tha Nam Cung Kiệt_một người có gia sản bạc vạn, một cô nương như vậy, thử hỏi sao hắn có thể từ bỏ được?
Hắn muốn làm Tiểu Phúc kinh ngạc, muốn cho nàng được mọi người để ý cùng ngưỡng mộ.
Đợi khi thân phận của hắn sáng tỏ, hắn sẽ nói cho nàng biết từ đầu đến cuối, Nam Cung Kiệt và Thanh Cách là một người.
“Không nhắc đến chuyện này nữa, bây giờ quay về chuyện chính, muội đã đặt tên cho loại rượu này chưa?”
Từ nhỏ, Tiền Tiểu Phúc rất ít học, tuy nói mẹ nàng xuất thân trong gia đình danh giá, nhưng thuở nhỏ nàng ghét nhất đọc sách viết chữ, khi ấy bị nương ép học vài chữ cái nhưng sau khi lớn lên đã quên sạch.
Suy nghĩ một lúc, nàng thì thào trong miệng: “Rượu của vạn tửu trang gọi là ‘túy hoa đào ’, như vậy chúng ta gọi cái này là “tái hoa đào’ đi”.
Nam Cung Kiệt có chút dở khóc dở cười, nha đầu kia ngày thường linh hoạt là thế, không nghĩ rằng chỉ mỗi việc đặt tên rượu lại vô cùng đơn giản: “Tên khác đi”.
“Vậy kêu là ‘đào hoa hương’, được không?”
“Muội không thể cứ dùng hai từ hoa đào mãi được, đổi từ khác đi?”
Tiền Tiểu Phúc bất mãn nắm chặt góc áo, chu cái miệng nhỏ nhắn: “Chẳng lẽ, nhất định cứ phải đặt tên cho nó sao?.”
“Mỗi một loại rượu đều có một cái tên, kì thật những cái tên này đều có ý nghĩa riêng nào đấy. Tựa như “túy hoa đào” được người cất rượu đó làm ra, có tên như thế là bởi vì một lần ông ấy nấu rượu, vì uống vào mấy chén, sau đó ngủ say trong rừng đào. Trong mộng, tựa hồ được trời chỉ dẫn cho phương pháp. Sau khi tỉnh lại, liền chế ra rượu này, cho nên mới gọi là ‘hoa đào say’.”
Tiền Tiểu Phúc nghe xong, nghiêm túc gật đầu: “Thì ra ‘hoa đào say’ lại có một truyền kì như vậy. Lúc đầu cất rượu, muội nghĩ rất đơn giản, chỉ cần tự tay mình chế ra một loại rượu mới thôi, còn về chuyện đặt tên cho nó thì chưa từng nghĩ...”
Nam Cung Kiệt suy nghĩ, nhíu mày nói: “Muội nói hai chữ ‘duyên phận’ này, khiến ta đột nhiên nghĩ đến, những đoạn kì duyên đều do trời sắp đặt trước, nếu là hai người yêu nhau sẽ cảm thấy dây tơ hồng đã cột chặt họ lại với nhau từ rất lâu, nhưng thứ họ muốn lại nhiều hơn nữa, được thứ này sẽ mong thêm thứ khác”.
“Nếu hai bên đồng tâm đồng lòng, sống chết có nhau, sao có thể chấp nhận mối duyên ngắn ngủi mà cuộc đời đem lại, có lẽ phải nắm tay nhau bước nhau qua ngàn năm, vạn năm thì những đôi tình nhân ấy mới thỏa mãn được...”
Hắn bỗng nhiên nghĩ ra gì đó: “Tiểu Phúc, hay chúng ta đặt tên rượu là ‘duyên định ngàn đời’, thấy thế nào?”
Tiểu Phúc nghe hắn đặt tên rượu này rất hay, trong lòng không khỏi cảm động hết sức: “Không ngờ loại rượu muội tự tay cất này, lại có cái tên dễ nghe đến vậy.”
“Đây chính là bảo bối mà muội tốn bao mồ hôi nước mắt mới làm ra được, rượu này trên trần thế chắc gì đã nếm được. Nhưng có muội ở đây rồi, thì từ nay về sau, mỗi ngày đều có thể nếm được chén rượu “Duyên định ngàn đời” do tự tay muội nấu ra”.
Đây cũng là lời hứa hẹn của hắn, đời đời kiếp kiếp nắm tay nàng.
“Nếu muội đáp ứng yêu cầu trên của huynh, huynh lấy cái gì đến trao đổi với muội đây?”
Thấy bộ dáng lúc này của nàng cực kì dễ thương, giọng nói dịu dàng dễ nghe, đôi mắt đen láy không có nửa phần tính toán, khiến hắn không nhịn được muốn cho nàng tất cả mọi thứ: “Muội muốn cái gì, ta cũng đều cho nàng hết!”.
Tiền Tiểu Phúc sao lại không nhìn ra suy nghĩ của hắn cơ chứ, nàng cười hì hì nói: “Thứ mà muội muốn rất nhiều”.
Vừa nói xong, nàng lấy tay che đi khuôn mặt đáng yêu, nói: “Muội muốn huynh từ nay về sau, đối với mình muội tốt nhất, dù không có việc gì cũng không được giận muội, không thèm để ý đến muội, nhất định phải thương muội, cho dù muội làm sai chuyện gì đi chăng nữa, cũng không được phép đánh muội, mắng muội, còn có...”
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt to không mang ác ý, nháy mắt: “Mặc kệ từ nay xảy ra việc gì, huynh phải tuyệt đối tin tưởng muội”.
Nam Cung Kiệt nhe răng cười: “Muội còn nhỏ như vậy mà yêu cầu lại nhiều đến thế.”
“Thế nào, huynh làm được không?”
“Làm được!”.
“Vậy nếu như huynh làm không được thì sao?.”
“Nếu như ta làm không được, thì sẽ bị thiên lôi đánh chết...”
“Đừng..!”
Hai chữ còn chưa ra khỏi miệng đã bị đôi tay nhỏ bé bưng kín lại.
“Không được nói những lời thề độc tùy tiện”. Nàng lắc đầu: “Nếu có một ngày huynh không làm được yêu cầu của muội, chỉ hi vọng huynh có thể đem ‘duyên định ngàn đời’ cho mọi người Đông Thần quốc biết đến, ai cũng có thể thưởng thức được hương vị tuyệt vời của nó, còn muội... Sẽ rời đi một nơi rất xa, sẽ không bao giờ quấy rầy cuộc sống của huynh.”
Nam Cung Kiệt nghe xong những lời này, chỉ cảm thấy tim mình từng trận nhói đau, hắn khôi phục vẻ mặt đứng đắn, trầm giọng nói: “Tiểu Phúc, ngày đó sẽ không có, vĩnh viễn không có.”
Nàng cười một tiếng, vòng tay ôm cổ hắn, thừa dịp hắnkhông để ý, nhanh chóng vén cánh tay áo hắn lên, cúi xuống cắn một cái.
Nam Cung Kiệt vì đau đớn mà kêu một tiếng, chỉ thấy lớp da khuỷu tay không tì vết của mình in hai đường dấu răng, máu chảy ra từ đó.
Tiền Tiểu Phúc cười hì hì, đột nhiên nhào vào trong ngực hắn, ôm chặt lấy hông hắn, bảo: “Lời nói không chính xác bằng dấu răng này, đây là vật chứng chứng minh huynh đồng ý những yêu cầu của muội.”
Nam Cung Kiệt nhìn hành động của nàng, có thể hiểu được, đôi tay ôm nàng càng chặt, nhẹ nhàng nói: “Muội tự tay chế ra ‘duyên định ngàn đời’ đã là lời giao duyên hạnh phúc của chúng ta. Hơn nữa đời đời kiếp kiếp cũng không thay đổi.”
***
Tiền Tiểu Phúc cuối cùng cũng tự mình đem ‘duyên định ngàn đời’ đến vạn tửu trang.
Khi nàng hỏi Thanh Cách vì sao không chịu cùng nàng đi Nam Cung Phủ dự thi, hắn nói là ‘duyên định ngàn đời’ là tâm huyết của nàng. Đương nhiên phải để chính nàng mang đi mới có ý nghĩa.
Nàng sao biết được Thanh Cách và Nam Cung Kiệt căn bản là một người, nàng lại càng không biết rằng Thanh Cách sở dĩ không bước vào cửa nhà Nam Cung, là bởi vì sợ có người nhận ra hắn.
Tiền Tiểu Phúc đành một thân một mình đem rượu bước vào trong phủ, tự tay đưa cho người phụ trách quản lý của Nam Cung trong cuộc thi cất rượu lần này. Xong việc liền trở về cùng Nam Cung Kiệt đang đứng chờ phía ngoài.
Trên đường đi, hai người vừa cười vừa nói, lúc này Nam Cung Kiệt không mặc cẩm y quý giá, mà chỉ là một bộ quần áo thô sơ màu trắng. Trên đầu, mái tóc đen dài cũng bắt chước theo người thôn dã, búi lên một cách đơn giản.
Chỉ là một bộ trang phục bình thường, nhưng vẫn không dấu được vẻ tôn quý và khí chất cao ngạo của hắn.
Mặc dù dọc đường đi không có chuyện gì xảy ra, nhưng có rất nhiều thiếu nữ quay đầu lại phía sau, nhỏ giọng thảo luận vị công tử khôi ngô tuấn tú khiến cho người ta mặt đỏ tim đập nhanh kia, đến tột cùng là ai.
Chỉ có Tiền Tiểu Phúc là không hiểu ánh mắt hâm mộ của những thiếu nữ ấy, coi Thanh Cách giống như một nam tử bình thường, rất hồn nhiên trò chuyện trên trời dưới đất với hắn.
“Muội nghĩ kĩ rồi, nếu như thắng cuộc, muội sẽ nói chuyện với trang chủ Nam Cung Kiệt rằng muội không muốn giao phương pháp cất rượu ‘duyên định ngàn đời’ ra”.
Nàng suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Trước đây, không phải huynh từng nói, trong nhà không còn ai, từng tại nơi đất khách mở một quán rượu nhỏ sau? Muội quyết định sau khi kết thúc cuộc thi, chúng ta mở một quán rượu mới, lấy ‘duyên định ngàn đời’ để kinh doanh, huynh thấy thế nào?”
Cũng không đợi Nam Cung Kiệt bày tỏ thái độ, nàng vỗ bờ vai hắn, tỏ ra mọi việc mình đều làm chủ: “Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy... A! Những người kia đang làm gì vậy?”
Tiền Tiểu Phúc bị thu hút bởi đám người cách đó không xa, sau khi nghe ngóng mới biết được phường thêu Kim Long đang bán giảm giá.
“Muội nghe nói, phường thêu Kim Long ở Vĩnh An thành là cửa hiệu lâu năm, chất lượng vải thượng đẳng, nếu như giá cả hợp lý, không bằng chúng ta mua một ít, Thanh Cách, huynh ở đây chờ muội một lát.”
“Tiểu Phúc...” Nam Cung Kiệt không kịp kéo ống tay áo nàng thì nàng đã thoắt cái, chạy đi.
Tiểu nha đầu này thật đúng là nóng vội, nhưng những lời nàng vừa nói kia đúng là có ý nghĩa sâu xa.
Thật muốn thấy tiểu nha đầu ngốc nghếch này, biết thân phận thật sự của mình thì sẽ hoảng hốt đến cỡ nào đây.
Cuộc thi ngày càng đến gần, hắn cũng nên mượn cớ rời đi Tiền gia. Tuy nói chỉ chia tay vài ngày nhưng vừa nghĩ tới tạm biệt Tiễn lão gia và Tiền đại nương, đáy lòng Nam Cung Kiệt xuất hiện một vẻ u sầu.
Sống tại Tiền gia một thời gian ngắn nhưng hắn biết được thế nào là tình thân, thế nào là tình cảm gia đình.
Đương nhiên, người làm hắn lưu luyến nhất là Tiểu Phúc, hai mươi mấy ngày ở chung, hắn sao có thể rời đi dễ dàng như vậy được.
“Bốp”
Đang lúc Nam Cung Kiệt suy nghĩ nên lấy cớ gì để rời đi Tiền gia, thì cảm thấy sau gáy một trận đau nhức.
Không kịp kêu lên, một đôi tay từ đằng sau vươn tới, mùi hương khác thường xộc vào phổi. Chốc lát, tầm mắt hắn dần trở nên mơ hồ, lực lượng khổng lồ kéo hắn về phía sau.
Cách đó không xa, Tiền Tiểu Phúc cảm thấy bất an, vội vàng chạy ra khỏi đám người. Trong tay vẫn còn ôm một tấm vải lụa màu trắng.
Nhìn xung quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ lo lắng: “Thanh Cách...Thanh Cách... Huynh đang ở đâu? Đừng đùa nữa, mau ra đây đi, không phải lúc chơi trò trốn tìm...”
Trước khi Nam Cung Kiệt bị cỗ lực đạo kéo vào con hẻm, đập vào mắt cảnh chính là cảnh Tiểu Phúc hốt hoảng chạy khắp nơi tìm hắn, một mảnh lụa trắng đáng thương bị vứt bỏ dưới đất, được làn gió thổi tung bay.
“Thanh Cách...Thanh Cách... Đừng bỏ muội, muội rất sợ... Huynh đang ở đâu...”
Hắn thử vươn tay, muốn ôm thân ảnh hốt hoảng của nàng vào lòng, nhưng hắn không thể làm nổi.
Bóng tối dần dần ập đến, rốt cục hắn cũng mất đi tất cả ý thức.
Thanh Cách mất tích đến bây giờ cũng đã được hai mươi ngày, trong khoảng hai mươi ngày đó Tiền Tiểu Phúc cùng người nhà đi dò hỏi khắp nơi, nhưng không có tin tức của hắn.
Cho nên, nàng mới phát hiện ra, mình hiểu quá ít về Thanh Cách, chỉ nghe hắn nói hắn tha hương đến nơi đất khách, phụ mẫu đều đã qua đời, không có họ hàng thân thích, một mình đến Vĩnh An thành lập nghiệp kiếm sống.
Trên dưới Tiền gia đều là những người hiền lành, chất phác. Nghe hắn nói về thân thế của mình, thì chỉ thấy hắn thật đáng thương, không dò hỏi thêm chuyện khác.
Kể từ khi Thanh Cách mất tích đến nay, cả ngày nàng không có cười đến một lần.
Tiền gia cha mẹ đều là những người từng trải, nhìn con gái ở chung với Thanh Cách mấy hôm, liền nhìn ra giữa hai người sớm đã phát sinh tình cảm với nhau. Chỉ sợ rằng giữa hai người này đã xảy ra việc gì đó.
Người trong nhà nhìn nàng ngày càng tiều tụy, toàn gia không khỏi đau lòng.
Mắt thấy cuộc thi vạn tửu trang đợt thứ hai sắp công bố kết quả, bọn họ liền khuyên Tiểu Phúc đừng lo lắng, nên làm xong việc rồi hãy suy nghĩ tiếp phương pháp tìm kiếm Thanh Cách.
Tiền Tiểu Phúc đâu còn tâm trạng đi tham gia cuộc thi đấu nữa, bây giờ nàng luôn nhớ về một nguời là Thanh Cách, việc cất rượu sớm đã bị nàng bỏ quên.
Nhưng người nhà lại nói với nàng đó là thành quả mà nàng khổ cực mới có được, cho dù nàng không so đo việc thắng hay thua trong cuộc tỷ thí, nhưng ít nhất cũng nên nghĩ ‘duyên định ngàn đời’ còn có một phần tâm ý mà Thanh Cách bỏ ra.
Cứ như vậy, Tiền Tiểu Phúc đi đến nhà Nam Cung tại Vĩnh An thành một cách buồn bã, nơi tổ chức đại hội được xây dựng ở chỗ phồn hoa nhất_ con phố Phù Dung.
Mà vạn tửu trang tại Đông Thần quốc có ảnh hưởng không hề nhỏ, chỉ cần nghe nói tửu trang muốn tìm một cất rượu sư đã khiến cho những người nổi danh nhất cũng muốn đến đây thử sức, mong muốn sẽ đạt ngôi vị quán quân.
Mà có rất nhiều cô gái cất rượu nghe nói thông qua dịp tỉ thí lần này rất có thể có khả năng được gả vào nhà Nam Cung, trở thành phu nhân vạn tửu trang, và càng có nhiều cơ hội thể hiện bản thân mình, chế ra những loại rượu ngon tuyệt thế cho thiên hạ thưởng thức.
Cho nên Thuận Thiên năm thứ bảy, tức ngày chín tháng sáu âm lịch, tại Vĩnh An thành đã có rất nhiều người tụ tập về phố Phù Dung để xem náo nhiệt.
Tiền Tiểu Phúc có dáng người nhỏ nhắn vì vậy khi nàng đi tham gia cuộc thi cất rượu sư lần này, bị một người có dáng người cao to lực lưỡng, anh hắn kia trông có vẻ lỗ mãng, đứng chắn phía trước khiến nàng không thể nhìn thấy gì.
Đám người tụ tập ở đây đều rất sôi nổi, ồn ào, nhộn nhịp. Ai ai cũng ngẩng đầu kiễng chân, chờ đợi Trang chủ vạn tửu trang Nam Cung Kiệt đại giá quang lâm.
Nghe cách đó không xa có người hô lớn: “Tránh ra nào, tất cả mọi người tránh đường, trang chủ Nam Cung đến...”
“Cha, con từng được nghe nói Nam Cung Kiệt chẳng những có gia sản bạc vạn, giàu nhất nhì trong nước, mà còn là người khôi ngô tuấn tú, anh tuấn lịch sự. Nếu như lần này được trang chủ chọn trúng, con không mong gì thêm nữa”.
Tiền Tiểu Phúc nghe xong lời này có chút thở dài, nếu là trước kia, có lẽ vì vị trí này mà có thể nàng sẽ tranh đến đầu rơi máu chảy. Nhưng bây giờ, nàng chỉ thầm nghĩ về Thanh Cách, về phần Nam Cung Kiệt, có lẽ sớm bị nàng lãng quên ở xó nào rồi.
Mà giờ phút này nếu anh ta có đứng trước mắt nàng, cũng không gây cho nàng một chút hứng thú. Nếu không phải một phần công sức của Thanh Cách bỏ ra với ‘duyên định ngàn đời’ có lẽ nàng sẽ không xuất hiện tại nơi đây.
Cũng không biết qua bao lâu, chỗ hỗn loạn dần trở nên bình ổn lại.
“Cảm tạ các vị hôm nay đã đến đây tham gia cuộc thi do vạn tửu trang tổ chức...”
Bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng trầm bổng giữa đám người vang lên. Tuy giọng nói kia cực kì lãnh đạm nhưng tràn đầy một cỗ khiến cho người ta phải kính nể mà không có biện pháp kháng cự lại.
Trong nháy mắt, mọi người trở nên yên tĩnh, tất cả đều cẩn thận chú ý lắng nghe, không dám thở mạnh.
Chỉ có Tiền Tiểu Phúc bị âm thanh quen thuộc này khiến cho toàn thân chấn động mạnh: “Thanh Cách... Thanh Cách”
Nàng không ngừng liên tục giương mắt lên nhìn, theo khe hở của đám người mà nhìn lên khán đài.
Chỉ thấy đang phát biểu là một vị công tử anh tuấn, trên người mặc một bộ áo làm bằng lông cừu màu trắng như tuyết, vô cùng sang trọng.
Trên đầu búi trâm ngọc, lông mày khẽ nheo lại, không gì có thể tả hết được vẻ tuấn tú tiêu sái của hắn, khiến người nghe không khỏi động lòng, chỉ là thần sắc có vài phần lạnh lùng, hờ hững giống như trong lòng có chuyện gì đó, mà đôi lông mày luôn nhíu càng tô đậm khí chất hào hùng.
Tiền Tiểu Phúc ngơ ngẩn, chỉ cảm thấy truớc ngực dâng lên một cỗ ức chế khó chịu, người kia không phải Thanh Cách thì còn có thể là ai.
Chỉ là... Tại sao người đứng đấy không phải là Thanh Cách mà lại tên là Nam Cung Kiệt?
Còn thiếu nữ mặc đồ trắng kia, người luôn luôn đứng cạnh hắn rốt cuộc là ai?
Trong lòng kinh ngạc, dưới đài bắt đầu có tiếng người thở dài thất vọng, một lần nữa tiếng nói du dương trong trẻo kia lại bay vào tai nàng, nàng mới hiểu được vì sao những người kia lại uể oải như vậy.
“Các vị vất vả cất ra nhiều loại rượu, tuy không một ai trúng tuyển, nhưng cũng để tỏ lòng, vạn tửu trang chúng ta xin gửi lời cảm ơn đến các vị cất rượu sư phó, bổn trang chủ quyết định thưởng cho mỗi người năm mươi lượng bạc, để bày tỏ tạ ơn mọi người đã vất vả cất rượu, mặt khác...”
Ánh mắt của hắn nhàn nhạt nhìn sang thiếu nữ áo trắng đứng cạnh mình, thanh âm vẫn như trước phát ra, không nghe được giận hay mừng.
“Trải qua hai cuộc thi, bổn trang quyết định kể từ hôm nay cuộc thi hoàn toàn kết thúc, mà ta sẽ không lâu sau sẽ kết hôn với tiểu thư Triệu Như Mai - cất rượu sư phó phụ trách cất “hoa đào say’ của trang làm vợ, mong rằng các chư vị sẽ đến Nam Cung phủ uống rượu mừng...”
Vừa dứt lời, một đám cô nương vẻ mặt thất tình thở dài than vãn.
Trong lòng mọi người đều biết, ‘hoa đào say’ tồn tại chính là tạo địa vị sự nghiệp cho vạn tửu trang.
Mà Triệu Như Mai chính là con gái của người sáng tạo ra ‘hoa đào say’, từ nhỏ đã sống tại Nam Cung Phủ, có thể nói là Đại tiểu thư của Nam Cung phủ.
Hôm nay chính miệng trang chủ của vạn tửu trang tuyên bố hai người sắp kết hôn, đã nằm trong dự liệu của mọi người. Tuy nhiên vẫn không khỏi khiến cho tất cả các cô nương đều thương tâm, thất vọng.
Tiền Tiểu Phúc không thể tin những gì chính tai mình nghe được. Hắn muốn cùng vị cô nương áo trắng kia thành thân, như vậy... Còn nàng thì sao?
Trươc đây, hai người còn ngồi dưới trăng tâm sự với nhau. Nàng còn cho rằng, đây chính là người đời đời kiếp kiếp mà nàng có thể nương tựa vào.
Nhưng vì sao trong giờ khắc này, cái người nam tử vốn cho nàng vô số hứa hẹn kia, lại quay sang ôm ấp một nữ nhân khác, lại còn lớn tiếng công khai bọn họ sắp thành thân?
Hốc mắt nàng không kìm nén được mà rơi lệ, nàng giống như một người điên lao ra khỏi đám người, lớn tiếng hét: “Thanh Cách, huynh vì sao lại đối với muội như vậy?”
Đám người bị nàng hét lớn như vậy không khỏi giật mình, mọi người đều khó hiểu nhìn nàng. Cái tiểu nha đầu này rốt cuộc bị trúng tà hay sao mà cuối cùng điên cuồng lao lên phía trước.
Những gia đinh bảo vệ khán đài thấy có người làm loạn, quấy rối. Liền một đám người dũng mãnh xông tới quanh nàng, đem nàng bắt giữ lại.
Tiền Tiểu Phúc bị một đám gia đinh dùng tay lôi về phía sau, tay bị buộc sau lưng nên thân thể nho nhỏ không thể cử động kháng cự lại, bị tầng tầng lớp lớp người đem trói lại.
Nam Cung Kiệt nhìn thấy có náo loạn thì nhíu mày, ánh mắt như có như không nhìn về thân ảnh nho nhỏ đang bị đám người lôi kéo.
Tiền Tiểu Phúc rốt cục cùng hắn chạm mặt nhau, tuy nhiên thân thể bị người ta dùng lực kéo đi. Trong ánh mắt có một cỗ như mong muốn, cũng như chờ mong, giãy dụa nhìn về phia hắn. Thanh Cách, huynh coi muội là ai...?
Thanh Cách, huynh nhận ra muội không? Thanh Cách, muội là Tiểu Phúc đây...
Đôi mắt lạnh như băng quét qua khuôn mặt nàng đang đau khổ giãy dụa, sau đó tầm mắt lạnh lùng quay đi, cũng không ngoảnh đầu nhìn lại hướng nhuyễn kiệu đi đến.
Giờ khắc này, Tiền Tiểu Phúc mới hiểu được một màn tuyệt tình là như thế nào.
Ở một góc nào đó, tim nàng giống như bị một thứ bén nhọn không chút do dự trực tiếp đâm mạnh vào, tất cả tình yêu say đắm, giận dỗi theo miệng vết thương mà cuồn cuộn trào ra.
Nàng khờ dại, muốn giữ lại một chút cuối cùng ôn tình, thứ mà đã từng thuộc về bọn họ nhưng là... Không kịp nữa rồi.
Một cái nhìn lạnh như băng và lạ lẫm đến từ đôi mắt kia, trong tích tắc xẹt qua khuôn mặt của chính mình. Nàng hiểu rằng cuộc đời của mình từ nơi này đã hoàn toàn thay đổi.
Phía sau mông truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, nàng bị gia đinh của nhà Nam Cung không nương tay ném vào một ngõ nhỏ, bên tai không ngừng vang lên tiếng mắng chửi, muốn cho nàng biết rằng đừng mơ tưởng hão huyền.
Nàng không nghe rõ, cũng không nhìn thấy, chỉ biết giọng nói kia ngày càng cách xa, còn xót giờ đây chỉ là đau nhức, tê buốt và chết lặng.
Nàng ngơ ngác ngồi dưới đất. Dần dần những đám đông đều tản đi hết, chỉ còn lác đác con mắt khó hiểu của người qua đường chăm chú nhìn nàng.
Mãi cho đến khi không còn bóng người trên đường, chỉ còn mình nàng cô đơn ngồi tại chỗ, mặc cho nước mắt tuôn trào.