Editor: Trúc Nhan Giới thiệu: Khi chất lỏng mát lạnh theo yết hầu chảy xuống dạ dày, tim hắn cũng bớt chút phiền muộn, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn tinh xảo trên chén, “Thời gian thực nhanh …
Editor: Trúc Nhan
Giới thiệu:
Khi chất lỏng mát lạnh theo yết hầu chảy xuống dạ dày, tim hắn cũng bớt chút phiền muộn, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn tinh xảo trên chén, “Thời gian thực nhanh, như vậy đã qua một tháng, cũng không biết tiểu du côn kia hiện tại như thế nào?”
Giống như không chút để ý nhắc đi nhắc lại một câu, Lưu Phúc nhất thời hiểu ý, tiến đến bên hắn nhỏ giọng nói: “Nàng nếu biết bệ hạ còn nhớ tới nàng, trong lòng không biết cao hứng đến bộ dạng gì đâu.”
Triệu Nguyên Thừa lạnh nhạt liếc hắn một cái, “Trẫm khi nào nói trong lòng nhớ nàng?”
Lưu Phúc cười xòa, “Nô tài theo người nhiều năm như vậy, chẳng lẽ lại không biết. Kể ra, nàng đã bị Hoàng thượng lạnh nhạt hơn một tháng, nô tài nghĩ, một tháng chịu phạt hẳn là nàng đã có được bài học, nếu Hoàng thượng cho nàng một cơ hội sửa đổi, về sau nàng ở trước mặt Hoàng thượng khóc om xòm, biết mà suy nghĩ lại…..”
“Tiểu du côn kia được trẫm nuông triều, đích thực là thiếu giáo huấn, e rằng vô pháp.”
Ngón tay Triệu Nguyên Thừa tiếp tục đùa nghịch những hoa văn tinh xảo trên cái chén
Trầm mặc một lúc, hắn hỏi: “Bây giờ nàng thế nào rồi?”
Biết Hoàng thượng đã chịu đựng một tháng, bây giờ nhịn không được muốn biết tin về Hoàng hậu, Lưu Phúc liền liên tục nói không ngớt về tình hình của Kỉ Khuynh Nhan.
“Tuy rằng ngôi vị Hoàng hậu của nàng bị phế bỏ, nhưng thân thể nàng tôn quý, từ khi tiến cung đến nay đều được hầu hạ chu đáo, nô tài sợ ở trong lãnh cung sẽ làm tổn hại thân thể của nàng, cho nên đã tự sắp đặt cho nàng ở lại trong Vong Ưu Cung, một tháng nay nàng đều đọc sách với tập viết, cư xử rất đúng mực."
Triệu Nguyên Thừa nghe Lưu Phúc nói vậy khẽ híp mắt, hừ một tiếng, “Khen cho ngươi có lá gan thật lớn nha, chỉ là một Hoàng hậu bị phế mà ngươi còn dám cho nàng lưu lại ở tẩm cung Hoàng hậu, ngươi muốn mất đầu sao?”
Hai chân Lưu Phúc mềm nhũn, run rẩy quỳ trên mặt đất, “Nô tài tội đáng muôn chết, xin Hoàng thượng trách phạt.”
Hắn bên ngoài thì nói như vậy, nhưng trong lòng chẳng có chút lo sợ, Hoàng thượng chỉ gỉa bộ kêu chém đầu, nhưng trong lòng lại rất lo lắng cho nàng, hắn tin rằng Hoàng thượng đang thầm khen ngợi hắn.