Chương 4: Bậc Thang Dài 4

Mấy người hai mặt nhìn nhau: "Sao cô biết tỉ mỉ như vậy?"

Cô đứng thẳng dậy, mỉm cười chắc chắn: "Đều là tin tức riêng."

Nói xong hai câu này, những người bên cạnh đã bất tri bất giác vây quanh cô.

Một người đàn ông ở ngoài cùng ánh mắt hứng thú quét một vòng trên mặt cô, lại quay đầu nhìn người đàn ông ở giữa đám người.

Cách đó không xa, Cố Chi Hi ngừng nói.

"Sao vậy Cố tổng? Thân thể không thoải mái sao?" Người bên cạnh ân cần quan tâm.

Anh lắc đầu, "Không có gì."

Ngay vừa rồi, lần đầu tiên trong đời bá tổng hoàn mỹ có xúc động muốn hắt xì.

Bị cắt ngang như vậy, anh cũng không có kiên nhẫn tiếp tục ứng phó với những người này. Buổi đấu giá từ thiện cũng đã kết thúc, kế tiếp là giai đoạn dạ tiệc, Cố Chi Hi cũng không có ý định ở lại, dặn dò trợ lý đặc biệt thay hắn tham gia, liền tính toán rời đi.

Trợ lý đặc biệt hoàn hồn, "Vâng."

Vừa rồi hắn hình như lại nhìn thấy Trầm Thần, chỉ là liếc mắt một cái, cô đang cùng mấy người bên cạnh trò chuyện thật vui vẻ.

Điều này hoàn toàn không phù hợp với tính cách đáng ghét của cô.

Nghĩ như vậy, hắn lại có chút kỳ quái, yến hội đã bắt đầu lâu như vậy, cô vậy mà không có tới quấn lấy Cố Chi Hi.



Hắn thậm chí bắt đầu do dự có phải đã nhận lầm người hay không.

Bên kia, Trầm Thần được đội trưởng an bài mang thức ăn lên, không thể không dừng cuộc hóng chuyện lại.

Ngay tại một khắc cô đẩy xe thức ăn trống xoay người, trong đầu đột nhiên truyền đến một tiếng "leng keng" quen thuộc.

Sau đó một thanh âm tràn đầy sức sống vang lên trong đầu: "Hệ thống Olympic Vui Vẻ đã thăng cấp xong."

Ánh mắt Trầm Thần sáng lên: "Cậu rốt cục đã xuất hiện, tôi đều chờ cậu thật lâu."

Chính là hệ thống Olympic này đã đưa cô tới thế giới tiểu thuyết này, sau khi giảng giải một cách đơn giản về tình cảnh của cô rồi tự biến mất thăng cấp, cô đành phải mò mẫm một mình vượt qua hai ngày.

Mà trước khi hệ thống biến mất chỉ nói cho cô biết, phải tận lực tới gần nhân vật chính bá tổng.

Ở trong biệt thự không gặp được người, lúc này cô mới tới dạ tiệc.

[Xin lỗi ký chủ, tôi tới muộn, kiểm tra đo lường được ký chủ và bá tổng cách nhau mười mét, chúc mừng phát động giải đề."

Sau khi hệ thống nói, ngoại trừ Trầm Thần, hành động của mọi người xung quanh đều dừng lại.

Sau đó, một rào cản vô hình ngăn cách Trầm Thần với những người khác.

Từ góc độ Trầm Thần nhìn qua, mọi người giống như bị bước tường vô hình phong bế.