Chương 5: Bậc Thang Dài 5

Từ lúc trói định với hệ thống, Trầm Thần đã được giới thiệu qua một lần về tác dụng của hệ thống, cũng chỉ là giải đề toán mà thôi, cô cũng không có ngạc nhiên: "Cậu mau ra đề đi."

Lập tức trước mặt Trầm Thần liền xuất hiện một cái bàn học, trên bàn có tờ giấy trắng, mặt trên viết mấy hàng chữ.

Hệ thống: [Bá tổng đã sớm rời khỏi sảnh yến hội, ở cửa gió đêm lạnh lẽo thổi qua. Bởi vì đã giải quyết xong một phiền toái lớn, bá tổng trước sau như một không bao giờ lộ sắc mặt lại âm thầm cảm giác được sự thoải mái hiếm hoi, anh ta thế như chẻ tre, bước xuống bậc thang…]

[Vui lòng dựa vào điệu kiện đã có để tính ra số bậc thang: A. 11 bậc, B. 111 bậc, C. 666 bậc, D. 1234 bậc.]

Tính số bậc thang, đề toán tiểu học rất bình thường.

Trầm Thần mỉm cười: "Cậu nghĩ tôi là kẻ ngốc sao? Tôi bước vào từ cửa nơi này, đương nhiên là chọn A, 11 bậc."

Hệ thống: "Không thể chọn trực tiếp câu trả lời, phải thông qua tính toán, vui lòng viết các bước tính toán vào chỗ trống."

Trầm Thần nhíu mày: "Vậy nếu như tôi không tính ra đáp án trong lựa chọn thì sao?"

[Chỉ có thể chọn kết quả gần với tính toán nhất]

"Được rồi, cộng trừ nhân trừ hẳn là không thành vấn đề." Trầm Thần xoa tay, nhìn điều kiện: "Biết tích của nó với số nghịch đảo và... và.. tích của bội số chung lớn nhất và... ước chung lớn nhất của..."

Bộ não toán học đã vĩnh viễn ở lại cùng mùa hè kết thúc kỳ thi tốt nghiệp trung học kia, mà hiện tại, mấy danh từ vòng vo này quanh quẩn chốc lát trong đầu Trầm Thần, cô từ từ mở miệng: "Cậu đang làm khó tôi."



Hệ thống không có trả lời cô, chỉ là thúc giục: [Bắt đầu đếm ngược, mời kí chủ mau chóng viết ra quá trình giải đề.]

Trầm Thần lại nhìn thoáng qua chỉ có năm phút đồng hồ đếm ngược, trầm mặc chốc lát, nói: "Nếu tôi tính sai, cậu sẽ trừng phạt tôi sao?"

[Đương nhiên là không, chúng ta là hệ thống Olympic vui vẻ, chủ yếu là vui vẻ, tuyệt đối sẽ không trừng phạt kí chủ, đếm ngược 4 phút 30 giây."

"Vậy là tốt rồi." Cô thở phào nhẹ nhõm, suy tư một lát, bắt đầu hạ bút.

Theo hệ thống thông báo đếm ngược, cô càng viết càng nhanh, suy nghĩ tung bay.

Năm phút đồng hồ đã đến, Trầm Thần mới đúng giờ dừng bút.

[Đếm ngược kết thúc. Hệ thống cung cấp cô hội kiểm tra phép tính, có thể tính lại một lần, đưa ra lựa chọn cuối cùng, ký chủ có cần hay không?]

"Không cần." Làm lại lần nữa, khẳng định không tính ra đáp án vừa rồi.

[Được, căn cứ vào kết quả tính toán tự động lựa chọn đáp án: D]

Trầm Thần nhìn thoáng qua đáp án, lau mồ hôi. Giải toán thật không dễ dàng.

Một giây sau khi gửi câu trả lời, thời gian đã đóng băng lại tiếp tục.



Sự yên tĩnh vừa rồi bị phá vỡ, bóng người vẫn liên tục qua lại dưới ánh đèn, âm thanh ồn ào đan xen.

Cố Chi Hi nghe sự huyên náo bên tai, có chút thất thần.

Cứ cảm giác vừa rồi có chỗ nào đó không đúng.

Anh xoa xoa mi tâm, có lẽ gần đây quá bận rộn, mấy đêm liền không được ngủ ngon, sinh ra ảo giác.

Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, anh thu hồi suy nghĩ.

Bởi vì đã giải quyết xong một phiền toái lớn, anh trước sau như một không bao giờ lộ sắc mặt lại âm thầm cảm giác được sự thoải mái hiếm hoi.

Thế như chẻ tre, anh tiếp tục cất bước.

Trong đại sảnh tiệc, "Cố Chi Hi đi rồi sao?"

"Đã đi rồi, là người đầu tiên rời đi, thể diện cũng thật lớn."

"Hắc, cậu ghen tỵ cái gì, con đường về sau của người ta còn dài. Đúng không tiểu cô nương?" Người vừa mới hóng chuyện cùng hỏi Trầm Thần.

Trầm Thần suy nghĩ, "Đường về sau của hắn có dài hay không tôi không biết, dù sao bậc cầu thang đi xuống cũng rất dài."