Chương 3: Bậc Thang Dài 3

Trầm Thần xuyên qua cửa lớn, thuận tiện gọi một tiếng: "Hệ thống? Cậu thăng cấp xong chưa? Lát nữa có thể sẽ gặp bá tổng nha."

Vẫn không có tiếng đáp lại.

Cô liền ném nhiệm vụ ra sau đầu, nhìn xung quanh một vòng, chọn một vị trí đủ để mắt nhìn sáu đường tai nghe bát phương, đứng lại, lần nữa bày ra biểu tình chuyên gia hóng chuyện.

Đề tài thảo luận của các tân khách trong phòng, phần lớn là về người đàn ông lúc này đang bị người vây ở chính giữa phòng tiệc.

Trầm Thần cũng theo đề tài của bọn họ nhìn qua.

Người đàn ông đưa lưng về phía nàng, vóc dáng so với người xung quanh cao hơn một ít, cho nên đặc biệt nổi bật, cộng thêm vai rộng eo hẹp, cho dù không đề cập tới xuất thân, chỉ xét về bề ngoài, cũng đã là trung tâm thị giác.

Không hổ là nam chính trong tiểu thuyết, tổng giám đốc bá đạo.

"Lần này Cố Chi Hi hẳn có thể lấy lại Cố thị đi?"

"Chú hai Cố Bách của hắn, lúc trước ỷ vào việc cha mẹ người ta qua đời, gạt hắn ra khỏi Cố gia một cách đắc ý, bây giờ thì hay rồi, ngược lại trở thành chó nhà có tang."

"Cố Chi Hi chính là con sói, tôi đã sớm nhìn ra ông ta đấu không lại hắn."

Mà đề tài của một người khác lại thoải mái hơn: "Hôm nay người đi với Cố Chi Hi lại là trợ lý của hắn?"



"Còn không phải sao, tôi chưa từng thấy bên cạnh anh ta xuất hiện nữ trợ lý nào cả."

Hóng chuyện là thiên tính của nhân loại, mấy người đè thấp giọng nói: "Đừng bảo là anh ta đúng như lời đồn đãi đó chứ, chính là cái kia?"

Bên cạnh lại có một giọng nữ nhỏ hơn chen vào: "Không được, mấy người chưa nghe nói qua sao? Trong lòng người ta đã sớm có ánh trăng sáng rồi."

"Ánh trăng sáng sao? Chưa từng nghe nói qua." Mọi người sửng sốt, nhìn về phía người nói chuyện kia.

Đập vào mắt là một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo xinh đẹp, nhìn xuống, đối phương mặc sườn xám màu hồng nhạt của nhân viên phục vụ, nhưng khiến người ta chú ý nhất, vẫn là cặp mắt lấp lánh tỏa sáng kia.

Thấy bọn họ lộ vẻ hồ nghi, cô khoát tay áo, tiếp tục hạ giọng: "Thiên chân vạn xác, còn kiếm một thế thân có vài phần giống ánh trăng sáng đến bên cạnh anh ta, sắp xếp ở khu biệt thự Bán Sơn."

"Thật hay giả chứ?" Mọi người bán tín bán nghi.

Đương nhiên là thật. "Cô đổi giọng: "Nhưng mà, Cố tổng rất keo kiệt."

Đám người vây xem lại phát ra âm thanh: "Hả? Sắp xếp ở khu biệt thự Bán Sơn mà còn keo kiệt? Đây chính là khu dân cư nằm sát khu phong cảnh tự nhiên duy nhất của thành phố."

"Ừ, tất nhiên, thế thân mỗi ngày muốn lên núi đều dùng xe đạp công cộng, chân đạp sắp phát ra tia lửa rồi, ha ha."

"……"