Chương 2: Bậc Thang Dài 2

Các công tử mặc âu phục giày da đến gần, cô chỉ cười lắc đầu, nhìn bộ dáng không nhuốm khói lửa nhân gian, người trẻ tuổi đến gần cũng không tiện dây dưa.

Bọn người đi rồi, Trầm Thần tiếp tục nghiêng tai lắng nghe, sau đó không nhịn được giậm chân…

Tức chết đi, vừa vặn bỏ lỡ mất màn tranh đoạt gia sản giữa con trai của nữ cường nhân Trương tổng cùng tám tiểu nam sủng của cô ta.

"Trầm Thần." Có người nhỏ giọng gọi cô, cô lại lần nữa nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn lại.

"Bên phía phòng khách có một nhân viên phục vụ không thoải mái, tôi đã nói với đội trưởng, nhờ cô qua đó hỗ trợ."

Người nói là một nữ sinh, vẻ mặt hóng chuyện: "Vừa rồi tôi ở bên đó nhìn thấy rất nhiều lão đại chỉ có thể nhìn thấy trên TV, còn thấy cả Cố Chi Hi cùng với một trong tám đặc trợ của anh ta, khó trách người ta lại gọi là mẫu nam Thiên Đoàn."

Ánh mắt Trầm Thần đảo qua cánh cửa mở rộng kia, có thể thấy người người nhốn nháo, so với phòng khách càng nhiều.

Cô quay đầu, mỉm cười với đối phương, dịu dàng nói: "Được rồi, Trương Nam, cảm ơn cô, lát nữa tôi liền đi mở mang kiến thức."

Trương Nam ngây ngốc nhìn nụ cười của cô, theo bản năng nói: "Trầm Thần, buổi thử vai của đạo diễn Lục, thật ra cô nên tham gia."

Hai người đều là học viên học viện điện ảnh, trong ấn tượng của Trương Nam, trước kia Trầm Thần chưa từng tham gia vào những hoạt động tập thể.



Số lần chạm mặt rất ít, đối phương kiêu ngạo như một con khổng tước, tự luyến lại tự đại, ai cũng chướng mắt, EQ lại thấp, nói chuyện cũng khó nghe, lời trong lời ngoài đều mang theo cảm giác ưu việt.

Lại nghe nói cô ở khu biệt thự Bán Sơn, không ít âm thầm nghị luận cô có hậu trường gì hay không, tất nhiên cũng không có bạn bè gì.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trương Nam cảm thấy người ta quả thật có tư cách để kiêu ngạo.

Chỉ là một bộ sườn xám rẻ tiền, cô mặc vào lại thướt tha hơn người khác vài phần.

Chỉ là bắt đầu từ ngày hôm qua, Trầm Thần đột nhiên trở nên khác xưa, bình dị gần gũi hơn rất nhiều, còn giúp cô một chuyện lớn, vì vậy hai người cũng coi như quen thuộc.

Tiệc tối từ thiện lần này muốn tuyển nhân viên phục vụ partime, phát quảng cáo tuyển dụng ở học viện điện ảnh, thù lao không tệ, hơn nữa còn có thể mở mang kiến thức.

Trương Nam biết Trầm Thần bị đoạt danh ngạch thử vai, đổi lại là trước kia, nói không chừng cô còn sẽ vui sướиɠ khi người gặp họa. Nhưng nhìn Trầm Thần bây giờ như không có việc gì, ngược lại cảm thấy tiếc hận thay cô.

Cho nên bản thân không ôm hy vọng hỏi cô có muốn cùng đi làm thêm hay không, không nghĩ tới cô lại đồng ý một cách sảng khoái.

Không đợi cô nói tiếp, Trầm Thần đã xoay người vẫy tay với cô: "Vậy tôi đi trước."