Chương 5

Khương Thu Nghi giằng co trong phòng tận hơn 2 giờ, cô treo tất cả những món đồ đã mua lên, sau đó ngắm nhìn kiệt tác của mình.

Được vô cùng. Nhưng nhiêu đây mới chỉ chiếm một phần nhỏ không gian, khoảng cách tiến đến mục tiêu lấp đầy căn phòng e còn rất xa.

Cô muốn chụp ảnh lại, kỷ niệm lần đầu phóng túng của bản thân.

Khương Thu Nghi suy nghĩ một hồi, chụp ảnh đăng lên weibo.

Cô có một nick weibo không thường dùng lắm, thỉnh thoảng đăng vài bức ảnh cây cỏ gì thôi. Followers cũng khoảng mấy trăm người, ngoại trừ mấy acclone thì phần lớn người theo dõi cũng là các thiếu phu nhân hào môn hay thiên kim tiểu thư, cùng với người thân của Lục Minh Thừa.

@Khương Thu Nghi: Thành quả chiến đấu ngày hôm nay, lần sau sẽ tiếp tục cố gắng.

Weibo vừa đăng liền nhận được rất nhiều bình luận khen ngợi.

-- Giản Đan Hạ Thiên: A a a a a, lần sau tiếp tục gọi tớ, tớ muốn tiếp tục hốt thêm mấy em trang sức!!!!

-- Thân ái lần sau đi ké TvT. Nhớ gọi

-- Tôn Tiểu Tích: ??????

-- Lục Minh Hạo: Má! Chị dâu lợi hại.

------

Khương Thu Nghi trả lời bình luận của một số người, lướt xuống một hồi thì vừa vặn nhận được tin nhắn của Lục Minh Hạo.

Cô trầm ngâm một hồi, suy tư có nên trả lời lại cậu ta hay không.

Lục Minh Hạo không phải người ngoài, cậu ta chính là anh em họ có chung huyết thống với Lục Minh Thừa, cùng nhau lớn lên. Cậu ta xem như số ít những người có quan hệ không tệ lắm với Khương Thu Nghi ở Lục gia.

Xoắn xuýt vài dây, Khương Thu Nghi không nhanh không chậm trở lại khung chat.

Vừa trả lời xong, Lục Minh Hạo lập tức nhắn lại: Chị dâu, của anh em đâu, cho em xem chút coi chị mua cho anh ấy cái gì.

Sắc mặt Khương Thu Nghi vẫn không thay đổi, gõ xuống một hàng chữ: Không mua.

Lục Minh Hạo: ?

Không để ý đến Lục Minh Hạo, cô nhắn trả lời vài tin rồi vào phòng tắm ngâm mình.

Cô xem qua, wechat nhận được rất nhiều lời mời chào mua sắm cùng các hoạt động lớn của vài thương hiệu. Đương nhiên, đối với sự tiêu pha của cô ngày hôm nay, hoàn toàn có thể trở thành một khách hàng VIP của mấy thương hiệu lớn, cũng nằm trong tầm ngắm khách hàng của bọn họ.

Khương Thu Nghi chọn lọc ra vài cái, xác định thời gian xong xuôi rồi thoải mái ngâm mình trong bồn tắm rộng rãi.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, thoa sữa tắm và chăm sóc da, Khương Thu Nghi cũng không đợi Lục Minh Thừa trở về mà lên ngủ trước.

----

Mười một giờ rưỡi, Lục Minh Thừa kết thúc công việc trở về nhà.

Sau khi xuống xe, không thấy bất kỳ tia sáng nào ở trong phòng, anh nhướng mi, đẩy cửa đi vào.

Trong nhà tối đen như mực, chỉ có ánh trăng yếu ớt rọi từ bên ngoài cửa sổ, anh lên lầu, nhìn vào cô gái đang say giấc nồng trên giường, cả người rơi vào trầm tư.

...

Mấy phút sau, Lục Minh Thừa đi xuống lầu. Bác Từ đang định về nghỉ, nhìn thấy Lục Minh Thừa đi xuống, trong lòng có chút bối rối.

Mi tâm bác nhảy một cái, thấp giọng hỏi: "Tiên sinh sao chưa nghỉ ngơi?"

Lục Minh Thừa nhàn nhạt nói: "Trong phòng không có nước." nên anh xuống lầu để uống nước.

Bác Từ sợ run, vội nói: "Xin lỗi, thiếu phu nhân không nhắc nhở tôi cho nên tôi quên mất."

Bình thường thì người giúp việc bọn họ đều sẽ đều đặn hằng ngày mang nước lên trên phòng Lục Minh Thừa, mỗi ngày đổi một người mang, hôm nay đến lượt Khương Thu Nghi.

Nhưng hôm nay Khương Thu Nghi đi dạo phố, cũng không nhắc nhở người giúp việc mang lên, nên mới dẫn đến tình trạng như bây giờ.

Lục Minh Thừa gật đầu đã biết, nhận lấy ly nước từ quản gia, đưa lên uống một hớp.

Bác Từ tò mò nhìn lên lầu, hỏi: "Thiếu phu nhân ngủ sớm như vậy?"

Lục Minh Thừa ngừng lại một chút: "Có lẽ mệt."

Bác Từ nhìn sắc mặt anh, trong lòng suy đoán, sẽ không phải là hai người này đang cãi nhau chứ?

Khương Thu Nghi trước đây chưa bao giờ dám đi ngủ sớm mà không đợi Lục Minh Thừa về nhà.

Không để đến bác Từ nghĩ gì, Lục Minh Thừa uống hết nước liền đi lên lầu.

Anh theo thói quen check điện thoại trước khi đi ngủ, sợ có bỏ sót cái gì. Mới mở ra, đập vào mắt chính là tin nhắn của Lục Minh Hạo.

Lục Minh Hạo: [ Anh, chị dâu hôm nay vậy mà đi dạo phố! Hiếm lạ! ]

Lục Minh Thừa: [?]

Lục Minh Hạo thấy Lục Minh Thừa trả lời, lại càng trở nên nhiệt tình, dồn dập nhắn hỏi: [ Chị dâu nói chị đi dạo phố không hề mua cho anh chút gì!? Là thật sao? ]

Lục Minh Thừa: [ Đàn ông dẹp ngay cái tính hóng chuyện. ]

Lục Minh Hạo: [?]

Lục Minh Hạo: [ Em chỉ thuận miệng hỏi một chút, kinh ngạc mà thôi. Trong trí nhớ chị dâu không phải là người như thế. ]

Lục Minh Thừa lạnh mặt quét mắt nhìn, mi tâm giật giật, không để ý đến thằng em họ nữa, trực tiếp tắt điện thoại.

Nhắm mắt làm ngơ.

Mấy việc này, anh không cần bất luận kẻ nào nhắc nhở.

---

Khương Thu Nghi sau một giấc ngủ dậy, cả người vô cùng sảng khoái.

Không cần quan tâm đến cảm nhận của bất kỳ ai hay phải chăm sóc ai, ngủ đến khi bản thân bão hòa mà tỉnh dậy.

Khi tỉnh dậy, ánh nắng bên ngoài sáng chói chiếu vào phòng.

Bên cạnh giường đã không còn người, thậm chí một chút hơi âm cũng không còn lại.

Cô nhìn nhìn, cũng không thèm để ý đứng dậy đi đến bên cửa sổ sát đất.

Phòng của cô cùng Lục Minh Thừa có một cái cửa sổ trong suốt rộng dài đến sát đất, có thể nhìn thấy bao quát phong cảnh xung quanh.

Cô đứng bên cửa sổ nhìn ra khung cảnh bên ngoài một chút, mơ hồ có thể nhìn thấy người làm vườn đang loay hoay dọn dẹp trong sân.

Khương Thu Nghi nhướng mi, nhìn chằm chằm chiếc là vàng khô rải rác trên đất đến thất thần, cô đang suy nghĩ lịch trình của hôm nay sẽ là gì.

Đang suy nghĩ thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên cắt đứt không gian yên tĩnh.

Khương Thu Nghi nhìn tên người gọi, vậy mà lại là Lục Minh Hạo.

"Alo."

"Chị dâu!" Âm thanh Lục Minh Hạo kích động lập tức truyền đến: "Hôm nay chị có rảnh không?"

Khương Thu Nghi: "Sao vậy?"

Lục Minh Hạo nghĩ một hồi rồi nhỏ giọng nói: "Nếu chị rảnh rỗi, vậy có thể làm quân sư cho em một tí được không?"

Khương Thu Nghi ngẩn ra, kinh ngạc nói: "Quân sư gì cơ?"

"Đi mua sắm đó." Lục Minh Hạo nói: "Em định đi làm, cho nên muốn mua một vài bộ đồ."

Nghe vậy, Khương Thu Nghi không chút nghĩ ngợi đáp: "Không đi."

Lục Minh Hạo sửng sốt, vô thức nâng cao giọng: "Hả?"

Khương Thu Nghi: "Không đi, vậy thôi."

Cô nói: "Trang phục phụ kiện đàn ông chị không am hiểu cho lắm, em nên tìm người khác đi."

Lục Minh Hạo nghẹn lại, cậu nâng tay xoa huyệt thái dương, có chút hoài nghi người đối diện thật sự có phải là người chị dâu trong trí nhớ của cậu hay không.

Khương Thu Nghi cứng rắn như vậy thật sao? Hay có phải do anh trai cậu đã làm cái gì thật có lỗi với chị dâu nên bây giờ cô mới như vậy?

Trong đầu của Lục Minh Hạo đầy dấu chấm hỏi.

Trong lúc cậu đang nghĩ ngợi nghi ngờ, Khương Thu Nghi hỏi tiếp: "Còn có việc gì sao?"

Lục Minh Hạo: "Không có..."

Khương Thu Nghi "ừm" một tiếng, rồi nói: "Vậy chị cúp nhé."

Không đợi Lục Minh Hạo phản ứng, Khương Thu Nghi liền ngay lập tức cúp điện thoại.

Sửa soạn xong xuống lầu, sau khi bác Từ hỏi ý kiến của cô, liền quay sang sắp xếp cho đầu bếp làm bữa sáng.

Ăn sáng xong, Khương Thu Nghi về phòng nghỉ ngơi.

Ngày hôm qua đi dạo phố quá lâu khiến cho bây giờ chân và eo cô đều có chút nhức mỏi, Khương Thu Nghi suy nghĩ, nên đi ngâm suối nước nóng được hơn hay đến spa mát xa mới thoải mái.

Trong khi cô đang còn nghĩ tới nghĩ lui thì Lục Minh Hạo lại gọi điện tới.

"Alo."

"Chị dâu." Lục Minh Hạo nhiệt tình nói: "Chị muốn mua xe không?"

Khương Thu Nghi nghẹn lời, cảm thấy có chút đau đầu: "Em muốn mua xe?"

Lục Minh Hạo: "Ừ, em đi làm, cần xe mới."

Khương Thu Nghi im lặng một hồi, thấp giọng hỏi: "Chị nhớ không lầm thì xe em trong gara đâu có ít?"

Nghe vậy, Lục Minh Hạo hợp tình hợp lý nói: "Chị dâu, có một sự thật rằng đàn ông sẽ không bao giờ ngại chuyện mình có quá nhiều xe hơi trong kho, cũng giống như chuyện phụ nữ sẽ chẳng bao giờ ngán có thật nhiều túi xách đấy chị."

Lục Minh Hạo nhỏ hơn Khương Thu Nghi hai tuổi, nhưng tính cách thiếu gia cậu thường nói chuyện không hề kiêng nể lớn nhỏ.

Khương Thu Nghi nghe lời cậu ta nói, vậy mà cảm thấy có chút hợp lý.

Cô bỗng nhiên nhận ra, có mua bao nhiêu quần áo trang sức cũng sẽ không thể tiêu hao túi tiền của Lục Minh Thừa, nhưng mua xe... có thể nha.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Khương Thu Nghi sáng rực lên: "Muốn chị đi theo làm quân sư, được thôi."

Lục Minh Hạo kích động: "Có điều kiện gì sao?"

"Ừm." Khương Thu Nghi thản nhiên nói: "Hôm qua chị đi dạo phố mệt mỏi quá, hôm nay không muốn đi bộ."

Câu kế tiếp còn chưa kịp nói ra miệng, Lục Minh Hạo đã nhanh nhảu nói: "Chị dâu, dưới sản nghiệp Lục thị có một khách sạn suối nước nóng, mới đưa vào hoạt động kinh doanh dạo gần đây. Bên trong có dịch vụ mát-xa toàn thân nữa, chị có muốn đi thử không?"

Khương Thu Nghi giật mình, câu nói "Chị định lái một chiếc xe trong nhà qua đó" sắp ra khỏi miệng lập tức thu hồi.

"Khách sạn suối nước nóng?"

"Đúng vậy." Lục Minh Hạo nghi ngờ hỏi: "Chị không biết sao?"

Khương Thu Nghi không lên tiếng.

Cô quả thật không biết, cô rất ít khi hỏi chuyện công việc với Lục Minh Thừa.

Thứ duy nhất cô biết chính là các hướng đầu tư chính của Lục thị, và Lục Minh Thừa bận rộn nhiều việc, cần thường xuyên đi công tác.

Khách sạn suối nước nóng này, Lục Minh Thừa chưa đề cập đến, cho nên cô đương nhiên không biết.

Lục Minh Hạo nhận ra được sự trầm mặc của cô, cậu sờ sờ mũi, không xác định chính mình có nói sai chỗ nào hay không.

Cậu yên lặng một hồi, rồi cẩn thận nói: "Vậy chị dâu, chị có muốn đi không?"

Khương Thu Nghi nhướng nhướng mày: "Đi."

Cô cong môi cười một tiếng: "Bất quá chị sẽ đi ngâm suối nước nóng, mát xa trước rồi mới đi chọn xe với em, có làm trễ thời gian của em không?"

"Không có." Lục Minh Hạo nịnh nọt nói: "Em mua xe nào quan trọng bằng chị nghỉ ngơi."

Khương Thu Nghi khẽ cười: "Ok, em đến đón chị đi."

"Được thôi.~"

----

Lúc Lục Minh Hạo đến nhà thì Khương Thu Nghi vẫn chưa trang điểm xong.

Bác Từ nhìn thấy Lục Minh Hạo đến, kinh ngạc nói: "Thiếu gia Minh Hạo, sao ngài lại đến đây?"

"Bác Từ."

Bác Từ trước kia từng là người giúp việc cũ ở nhà chính Lục gia, sau khi Lục Minh Thừa kết hôn cùng Khương Thu Nghi, bác mới được chuyển qua đây làm quản gia của gia đình.

Có thể nói, bác là trưởng bối đã chứng kiến quá trình trưởng thành của anh em Minh Thừa, Minh Hạo. Mối quan hệ với Lục gia bọn họ, bác thân thiết hơn rất nhiều so với những người hầu còn lại.

Lục Minh Hạo cười cười, nói: "Con đến đón chị dâu."

Bác Từ sửng sốt, nhìn lên trên lầu: "Thiếu phu nhân?"

Lục Minh Hạo gật đầu: "Vâng."

Bác Từ nhìn cậu một lúc lâu, trầm ngâm hỏi: "Sao thiếu phu nhân không nói trước hôm nay sẽ ra ngoài?"

Lục Minh Hạo không nghĩ nhiều, nói thẳng: "Chị dâu nói hôm qua dạo phố về mệt mỏi, muốn đến ngâm suối nước nóng với mát xa."

Mi tâm bác Từ giật nảy mấy cái, bác gật đầu tỏ ý đã hiểu.

"Thiếu gia Minh Hạo muốn ăn gì?"

Lục Minh Hạo phất tay, cầm điện thoại chơi game, nói: "Không cần, chờ chị dâu làm xong, chúng con sẽ đi ngay."

Bác Từ mỉm cười, giao phó một người giúp việc ở bên phục vụ Lục Minh Hạo, mình thì rời đi khỏi phòng khách.

Bác Từ xoắn xuýt vài giây, quyết định ra sau vườn gọi điện cho Lục Minh Thừa.

"Tiên sinh."

"Chuyện gì?" Lục Minh Thừa vừa nghe, trợ lý ở bên ngoài gõ cửa nhắc nhở. "Lục tổng, đến giờ rồi."

Bác Từ ngẩn người: "Ngài có việc gấp ngay bây giờ sao?"

"Có cuộc họp." Lục Minh Thừa thản nhiên nói: "Trong nhà có việc sao?"

Bác Từ ngập ngừng rồi nhỏ giọng nói: "Tiên sinh, thiếu gia Minh Hạo tới nhà."

Lục Minh Thừa "ừ" một tiếng, không quá để ở trong lòng: "Nó đên nhà làm gì vậy?"

Bác Từ vụиɠ ŧяộʍ cáo trạng: "Cậu Minh Hạo nói đến đón thiếu phu nhân đi ngâm suối nước nóng."

Lục Minh Thừa: ?

"Đón thiếu phu nhân đi đâu?" Trong lòng anh đang hoài nghi chính mình nghe lầm.

Bác Từ cũng cảm thấy rất ảo, chớp mắt nói: "Đưa thiếu phu nhân đi ngâm suối nước nóng, thuận tiện mát xa."

"..."

Cảm nhận được Lục Minh Thừa đang trầm mặc, bác Từ nói: "Thiếu gia Minh Hạo tương đối thích chơi đùa loạn lạc."

Kỳ thật Lục Minh Hạo cùng Khương Thu Nghi khẳng định là không có gì, cũng sẽ không làm ra những chuyện rối loạn. Nhưng vấn đề là Lục Minh Hạo rất thích chơi đùa, bạn bè kết giao cũng toàn là những tay chơi có tiếng trong vòng hào môn.

Bác Từ lo lắng Lục Minh Hạo sẽ làm hư Khương Thu Nghi mất.

Đợi một hồi, bác Từ vẫn chưa thấy Lục Minh Thừa hồi đáp. Bác ho khan, nhắc nhở: "Tiên sinh."

Lục Minh Thừa hoàn hồn, thản nhiên nói: "Ừ."

Anh nói: "Bác nói với Minh Hạo một tiếng, đừng đưa Thu Nghi đến mấy nơi hỗn loạn."

Bác Từ: "Vâng."

Nhìn màn hình điện thoại tắt đen, Lục Minh Thừa suy nghĩ ba giây, rốt cuộc vẫn gọi cho Khương Thu Nghi một cuộc điện thoại.

Lúc Lục Minh Thừa gọi điện đến, Khương Thu Nghi vẫn còn trong phòng thay đồ lựa chọn quần áo.

"Alo." Giọng nói của cô bình thường, không có bất kỳ cảm xúc nào.

Lục Minh Thừa hơi ngập ngừng, thấp giọng hỏi: "Hôm nay em muốn ra ngoài?"

Khương Thu Nghi nghe giọng, lấy điện thoại qua xem, mới xác nhận đúng là Lục Minh Thừa.

Lục Minh Thừa gọi cho cô, hơi hiếm lạ.

Cô "Vâng" một tiếng: "Sao thế?"

Lục Minh Thừa nghe rõ ràng ngữ điệu lạnh lùng của cô, thản nhiên nói: "Không có gì, Minh Hạo tìm em làm gì vậy?"

Nghe vậy, Khương Thu Nghi cảm thấy buồn cười.

Cô đại khái có thể đoán được nguyên do cú điện thoại này của Lục Minh Thừa.

Cô cười một cái, thành thật nói: "Đi mua xe, nhưng hôm qua em đi dạo phố về có chút mỏi, muốn đi ngâm suối nước nóng và mát xa thân thể. Em để Minh Hạo qua đón, có sao không?"

"..." Lục Minh Thừa hơi ngừng, nghi ngờ hỏi: "Mua xe?"

Khương Thu Nghi: "Ừm hứm, cậu ấy nói nhờ em đi theo làm quân sư."

Lục Minh Thừa "ừ" một tiếng, nghĩ rồi nói: "Đi mà có thích xe nào thì cũng mua một chiếc."

Khương Thu Nghi có giấy phép lái xe, nhưng chưa có xe riêng của mình.

Trong gara có rất nhiều siêu xe, tất cả đều là của Lục Minh Thừa. Anh trầm ổn nhưng cực yêu xe, đây có thể chính là bản chất của đàn ông.

"Một chiếc?" Khương Thu Nghi không nhịn được hỏi ngược lại một tiếng.

Lục Minh Thừa: "Thích thì cứ mua, không cần thay anh tiết kiệm."

Khương Thu Nghi nghe xong, khóe môi cong cong lên một nụ cười: "Ha, ok."

Cô nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của anh, mua thật nhiều xe về nhà~~