Chương 4

Dứt lời, Khương Thu Nghi còn không quên quan tâm cảm xúc của Tôn Tích: "Tiểu Tích, em thiếu tiền sao? Chị giúp em trả nhé?"

Tôn Tích: "...Không cần."

Khương Thu Nghi gật đầu, giao phó: "Vậy thì lấy hai bộ này."

Nhân viên cửa hàng vui vẻ ra mặt: "Vâng, tiểu thư Khương chờ chút."

"..."

Đến khi Khương Thu Nghi cùng Giản Hạ rời đi, Tôn Tích vẫn chưa phục hồi lại được tinh thần.

Lúc nãy.... Khương Thu Nghi vậy mà nhắm mắt quét luôn một lèo 40 vạn không chút đắn đo nào cả!?

Đó thực sự là Khương Thu Nghi trong hiểu biết của cô ta sao?

----

Mua váy xong, Khương Thu Nghi còn định đi xem túi. Nhưng còn chưa tới được tiệm thì Lục Minh Thừa gọi điện thoại đến.

Khương Thu Nghi nhướng mi, đoán là Tôn Tích đã cáo trạng với anh. Cô xoa nhẹ đôi mi của mình, ngược lại có chút tò mò Lục Minh Thừa gọi cô là muốn nói chuyện gì.

"Alo." Khương Thu Nghi đáp.

Lục Minh Thừa ngồi ở trong xe, ánh mắt xét qua khung cảnh sáng rực bên ngoài cửa sổ, thấp giọng hỏi: "Còn ở trung tâm thương mại?"

Khương Thu Nghi "Ừ" một tiếng.

Lục Minh Thừa đã biết, nhàn nhạt hỏi: "Có cần anh đến đón không?"

Khương Thu Nghi hơi giật mình, sửng sốt nâng cao giọng: "Không phải buổi tối anh có xã giao sao?"

"Lùi lịch."

Khương Thu Nghi "à" một tiếng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng em còn đi dạo một hồi nữa."

Lục Minh Thừa quyết định thật nhanh: "Anh ở bãi đỗ xe chờ em."

"Ok."

Cúp điện thoại, Khương Thu Nghi không nghĩ nhiều, lôi kéo Giản Hạ đến thẳng cửa hàng túi xách.

Mà Lục Minh Thừa, sau một ngày bận rộn thì bây giờ anh mới rảnh để ý đến những tin nhắn thông báo chi tiêu từ thẻ phụ của anh.

Anh quét mắt nhìn một lượt, theo bản năng nhướng mi.

Cũng khó trách Tôn Tích kinh ngạc đến như vậy, tổng số tiền Khương Thu Nghi vung tay hôm nay gấp mấy chục lần mấy năm trước cộng lại.

----

Khương Thu Nghi thực sự không quan tâm lời Lục Minh Thừa nói, kéo Giản Hạ đi đến từng tiệm, rồi thong dong chọn hàng.

Giản Hạ nhìn cô, cố đè thấp giọng, nói: "Không phải chồng cậu đến đón cậu sao? Cậu còn để anh ấy chờ?"

Khương Thu Minh bình tĩnh nói: "Cũng không phải tớ kêu anh ấy đến."

Giản Hạ nghẹn lại.

"Cậu bây giờ... thật sự xoay người làm chủ sao?"

"Đâu có." Khương Thu Nghi cười cười "Tớ chỉ tận hưởng niềm vui trước mắt."

Giản Hạ không nói gì, đỡ lấy trán mình: "Đừng để chồng cậu đợi lâu quá, không khéo cãi nhau lại không tốt."

"Sẽ không."

"Hả?"

Khương Thu Nghi cười cười, điềm nhiên nói: "Lục Minh Thừa sẽ không cãi nhau với tớ."

Mặc dù ở trong thế giới tiểu thuyết, Lục Minh Thừa cuối cùng cũng sẽ nhẫn tâm để cô ra ngoài. Nhưng trong vòng một năm tiếp xúc với nhau này, Khương Thu Nghi đại khái cũng hiểu anh là người như thế nào.

Anh tương đối trầm mặc ít lời, chưa từng vì một việc nhỏ nhặt mà cũng Khương Thu Nghi cãi nhau.

Càng quan trọng hơn là, theo Lục Minh Thừa, cãi nhau quả thực lãng phí thời gian.

Đối với người vợ Khương Thu Nghi này, bình thường anh đều bỏ qua.

Nói bỏ qua cũng không đúng lắm, chỉ là trong đối xử tốt hơn với người bên ngoài một chút mà thôi. Dù sao bình thường bọn họ cũng có sinh hoạt vợ chồng, nhưng số lần nói chuyện với nhau lại rất ít.

Hơn nữa hôm nay Khương Thu Nghi tiêu liền mấy trăm vạn, nhiêu đó cũng chỉ như gãi ngứa với Lục Minh Thừa.

Giản Hạ nhìn cô như vậy, nhất thời cũng không biết nên an ủi thế nào.

Trong khi Giản Hạ còn đang suy nghĩ thì Khương Thu Nghi đã trực tiếp hốt tận mấy túi: "Gói lại hết."

Giản Hạ: "..."

Giản Hạ nhìn động tác thuần thục của chị quản lý, nhìn Khương Thu Nghi thuần thục lấy thẻ quẹt tiền, đột nhiên cảm giác chính mình suy nghĩ quá nhiều.

Khương Thu Nghi không cần an ủi, dù chỉ là một chút.

Mua xong, Khương Thu Nghi để lại địa chỉ, cầm lấy mấy túi yêu thích, rời đi, cô cũng thuận tiên đưa cho Giản Hạ vài cái túi.

Giản Hạ: "Cậu nhất định muốn đưa tớ à?"

"Không thích?"

Giản Hạ hơi nghẹn ngào, thấp giọng nói: "Là sợ nhận không nổi."

Khương Thu Nghi phì cười, nhẹ giọng nói: "Cứ lấy trước đi, rồi lỡ như ngày nào đó tớ mà phá sản, không có nhà để về, tớ chỉ còn mỗi cậu để ăn bám thôi đấy."

"..." Giản Hạ dò xét cô một chút: "Khách sáo gì đâu, chỉ cần tớ còn cơm ăn, chắc chắn có phần của cậu."

Khương Thu Nghi cười: "Vậy muốn đi với tớ không?"

"No no no." Giản Hạ không chút do dự cự tuyệt, thấp giọng nói: "Tớ sợ ông xã cậu nghiêm túc quá. Cậu biết mà, tớ luôn dễ dàng sợ hãi trước những ông chủ tư bản."

Khương Thu Nghi: "..."

Cô nghĩ về ấn tượng của Lục Minh Thừa từ trong mắt người khác. Ừm... lạnh lùng, nghiêm túc. Bất quá cô cũng không miễn cưỡng bạn mình.

"Về đến nhà nhớ báo với tớ một tiếng."

"OK."

----

Khi Khương Thu Nghi đến bãi đỗ xe, liếc mắt một chút liền thấy ngay một chiếc xe hơi màu đen đậu ở bên đó.

Cô xác túi tới gần, người lái xe ngồi trước liền xuống mở cửa cho cô.

"Thiếu phu nhân."

Khương Thu Nghi "ừ" một tiếng, đem đồ vật trong tay đưa cho tài xế, sau đó ngồi vào hàng ghế sau.

Nghe được âm thanh, Lục Minh Thừa ghé mắt nhìn lại.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Lục Minh Thừa quét mắt trên dưới Khương Thu Nghi một lượt, nhìn phong cách ăn mặc của cô, rồi hướng mắt lên trên dừng lại ở nơi khuôn mặt của cô.

Quanh hô hấp anh lờ mờ một mùi hương, là mùi trên tóc Khương Thu Nghi, cũng có mùi nước hoa ở trên người cô, nhẹ nhàng dễ chịu, không nặng mùi, không gay mũi.

Nhận được ánh mắt của Lục Minh Thừa, Khương Thu Nghi thẳng thắn nghênh đón, không chút rụt rè.

Bên trong xe yên lặng một lát, cô hỏi: "Nhìn cái gì?"

Lục Minh Thừa hoàn hồn, lại nhìn chiếc váy lụa dài màu hồng của cô, thản nhiên nói: "Váy đẹp."

Khương Thu Nghi nhướng mày: "Thật không?"

Lục Minh Thừa gật đầu.

Khương Thu Nghi mỉm cười, nói thẳng: "Lúc đi mua váy, em gặp tiểu Tích."

"Anh biết." Lục Minh Thừa đáp: "Con bé gọi điện cho anh."

Lúc này đổi thành Khương Thu Nghi kinh ngạc. Cô im lặng một lát, dò hỏi: "Cô ấy nói gì vậy?"

Lục Minh Thừa ngồi một bên mở xem văn kiện, điềm nhiên nói: "Em cảm thấy Tôn Tích sẽ nói cái gì?"

Khương Thu Nghi giả ngu, vờ lấy tay xoắn xoắn lọn tóc của mình: "Em không biết."

Lục Minh Thừa liếc cô một chút, thuận miệng hỏi: "Em mua gì vậy?"

Khương Thu Nghi cũng không giấu diếm gì anh, không nhanh không chậm nói: "Quần áo á, túi xách, còn có mấy đôi giày."

Lục Minh Thừa gật đầu, nới lỏng cổ áo: "Không mua trang sức?"

Khương Thu Nghi: ?

Cô im lặng ba giây, rồi cất tiếng: "Không đủ thời gian, hôm sau đi mua tiếp."

Lục Minh Thừa không nói tiếp.

Khương Thu Nghi cũng im lặng, cô quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tiếp tục đóng vai người vợ săn sóc khéo hiểu lòng người của Lục Minh Thừa.

Cô nhìn ra ngoài cửa kính một hồi, rồi nhìn lên bóng người bên cạnh phản chiếu trên cửa sổ.

Ở trong xe, Lục Minh Thừa vẫn như cũ không quên làm việc. Có đôi khi Khương Thu Nghi còn hoài nghi, đời này Lục Minh Thừa yêu nhất có khi không phải là người mà là công việc

Khi cô còn đang thất thần nhìn mãi thì điện thoại của Lục Minh Thừa đột ngột vang lên.

Khương Thu Nghi tuân theo thái độ không nghe, không thấy, cúi đầu chơi điện thoại của mình.

Một ngày nay cô đã không mở điện thoại, vừa mới mở lên đã thấy không ít tin nhắn của đám bạn bè trên wechat gửi đến. Có một số người cô không quá quen, nhưng cũng coi như có liên lạc.

Thiên kim tiểu thư thứ nhất: [ Thu Nghi, nghe nói hôm nay cậu đi mua sắm ở khu trung tâm thương mại Thái Hằng? ]

Thiên kim tiểu thư thứ hai: [ Thu Nghi, cậu dám mua cả bộ váy hoa hồng màu đỏ của thầy Triệu? ]

Thiên kim tiểu thư thứ ba: [ Thu Nghi, mai cậu rảnh không, chúng mình cùng đi dạo phố, thế nào? ]

---

Khương Thu Nghi từ tốn lướt hết một lượt, còn thấy tin Tôn Tích gửi cho cô, một hàng dầu chấm hỏi cùng dấu chấm than.

Cô nhịn không được khẽ cười.

Thấy không có tin gì thú vị, cô vừa định tắt đi thì nghe được tiếng đối thoại bên tai.

"Vâng." Lục Minh Thừa đáp: "Mấy ngày nay rất bận, hai ngày nữa con sẽ mang Thu Nghi về nhà ăn cơm."

Khương Thu Nghi lập tức nhìn qua Lục Minh Thừa.

Cảm nhận được anh mắt của cô, Lục Minh Thừa nhìn cô một cái, vẫn bình tĩnh như cũ: "Không có chuyện gì, con sẽ bảo cô ấy ra ngoài đi dạo nhiều hơn."

Chân Bình vẫn không quá tin tưởng, xoa xoa huyệt thái dương, nói: "Mẹ nghe tiểu Tích nói, Thu Nghi nhắm mắt tiêu hết mấy trăm vạn?"

Thái độ của Chân Bình khiến cho Lục Minh Thừa bất mãn, bà vội nói tiếp: "Ý mẹ không phải là không cho phép Thu Nghi tiêu tiền. Nhưng Thu Nghi trước kia vẫn luôn là con dâu tiết kiệm tiếc của, lần này thay đổi lớn như vậy, có phải là có vấn đề gì không?"

"Không đâu." Lục Minh Thừa mỉm cười: "Mẹ yên tâm đi, cô ấy có nói với con."

Chân Bình: "Được rồi, con đã nói như vậy thì mẹ cũng không hỏi vợ con nữa. Nhưng con nhớ dành thời gian mang Thu Nghi về ăn cơm."

Lục Minh Thừa: "Vâng."

Cúp điện thoại, Khương Thu Nghi nhìn chằm chằm anh: "Mẹ gọi sao?"

Lục Minh Thừa gật đầu.

Khương Thu Nghi nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, bỗng nhiên có chút tò mò: "Anh không hỏi em tại sao à?"

Lục Minh Thừa đang đọc văn kiện, nghe cô hỏi vậy hơi ngừng một chút, anh nâng mắt nhìn qua cô, không nhanh không chậm nói: "Hỏi em cái gì?"

"..."

Khương Thu Nghi giật mình, nhìn ánh mắt thâm thúy của anh, mấy giây sau, cô thu hồi ánh mắt, giả vờ cười nói: "Không có gì."

Lục Minh Thừa: "..."

Trong xe lại rơi vào yên lặng, hai vợ chồng đều không tiếp tục nói chuyện.

Khương Thu Nghi kỳ thật có hơi kinh ngạc, Lục Minh Thừa một câu cũng không hỏi, cũng không tỏ thái độ. Nhưng ngẫm lại, với tính cách của anh thì đó mới là bình thường.

Lục Minh Thừa chưa từng để tâm đến chút chuyện nhỏ này, phỏng chừng cô có mua nguyên trung tâm mua sắm về nhà, anh cũng sẽ chẳng thèm chớp mắt một cái.

----

Về đến nhà thì đầu bếp đã chuẩn bị xong cơm tối.

Bác Từ nhìn thấy Khương Thu Nghi, hai mắt sáng rực lên, ngọt miệng nói: "Thiếu phu nhân hôm nay thật xinh đẹp."

Không có phụ nữ nào là không thích nghe lời ca ngợi.

Khương Thu Nghi cong môi nở nụ cười với bác Từ: "Bác Từ hôm nay trước sau như một vẫn đẹp trai."

Bác Từ nhận lấy đồ vật từ tay tài xế, thấp giọng hỏi: "Thiếu phu nhân, mấy cái này để vào phòng thay đồ của cô hết sao?"

Khương Thu Nghi: "Vâng", nhìn về phía bác Từ: "Buổi chiều có người mang đồ đến đây không?"

Bác Từ gật đầu: "Có không ít, đều đã đặt ở phòng thay đồ của thiếu phu nhân."

Nghe vậy, Khương Thu Nghi nháy mắt trở nên vui vẻ."Tốt, bác Từ vất vả rồi."

Bác Từ một mực cung kính nói: "Phục vụ cho thiếu phu nhân là điều nên làm."

Lục Minh Thừa nghe hai người nói chuyện, hơi nhướng mi.

Bữa tối là món ăn Nhật Bản mà Lục Minh Thừa yêu thích, Khương Thu Nghi lại không thích lắm.

Cô liếc mắt nhìn, cũng lười trở về thay quần áo xuống ăn tối, cô định chỉ ăn qua loa vài miếng rồi lên hưởng thụ đống đồ vừa mua.

Vợ chồng ngồi đối mặt nhau, Khương Thu Nghi ăn hai miếng liền buông đũa xuống.

Bác Từ thấy vậy, mí mắt co giật, vội hoảng sợ nói: "Thiếu phu nhân, hương vị không hợp sao?"

"Không phải." Khương Thu Nghi nhìn về phía Lục Minh Thừa: "Em không đói bụng, về phòng trước nhé."

Sắc mặt Lục Minh Thừa không đổi: "Tùy em."

Đến khi Khương Thu Nghi đã rời phòng ăn, bác Từ vẫn chưa thể hồi phục tinh thần.

Người vừa nói chuyện thật sự là Khương Thu Nghi?! Không phải thường ngày cô sẽ luôn đợi Lục Minh Thừa cho đến khi anh rời chỗ ngồi rồi mới đi sao?

Khương Thu Nghi đương nhiên thấy hết khuôn mặt khϊếp sợ của bác Từ lẫn đầu bếp, nhưng cô vẫn cứ làm vậy.

Trước kia tại Lục gia, vô luận là cô có đói bụng hay là không, cô có thích đồ ăn trước mặt hay không, Khương Thu Nghi đền ráng nán lại ăn cơm cùng Lục Minh Thừa, chậm rãi ung dung, nhất định đợi khi Lục Minh Thừa dùng cơm xong, cô mới rời khỏi bàn ghế.

Cô không thích ăn cơm một mình, cũng sớm biết mình mà rời trước sẽ không thích hợp nên chỉ yên lặng chờ đợi.

Nhưng bây giờ, cô cảm thấy không cần thiết.

Đã quyết định giải phóng bản thân, vậy vô luận người khác có nghĩ thế nào, cô chỉ muốn sống theo sở thích của mình. Bản thân vui vẻ là quan trọng nhất.

Về phần Lục Minh Thừa, cô chẳng quan tâm anh có vui hay không vui, dù sao cũng không quan trọng.

-----

Dưới lầu, bác Từ chấn kinh một phút đồng hồ. Đợi đến khi Lục Minh Thừa ăn cơm xong, ông thấp giọng hỏi: "Tiên sinh, tâm tình thiếu phu nhân hôm nay không tốt sao?"

Lục Minh Thừa: "Có thể." Anh nhàn nhạt nhìn bác Từ, hỏi: "Bác sĩ có đến không?"

Bác Từ sửng sốt, lắc đầu: "Đang định nói với ngài, thiếu phu nhân nói thân thể của cô đã không sao, buổi sáng vội vã ra ngoài, không để cho bác sĩ tới."

Nghe vậy, Lục Minh Thừa gật đầu.

Bác Từ nhìn anh: "Vậy có cần kêu bác sĩ tư nhân đến không?"

"Không cần." Lục Minh Thừa không để trong lòng: "Tùy cô ấy."

Bác Từ:... Vâng"

Lục Minh Thừa không ở dưới lầu quá lâu, liền lập tức đi lên lầu.

Buổi tối anh còn xử lý công việc, sẽ không lãng phí thời gian cho mấy vấn đề nhỏ nhặt.

Lên lầu, Lục Minh Thừa đẩy cửa phòng đi vào. Trước tiên anh cần tắm rửa một cái, sau đó lại qua thư phòng làm việc.

Anh vừa đi vào thì thấy Khương Thu Nghi đang ngồi khui đống đồ vừa mua được.

Cô cở áo khoác, treo lên giá treo, lộ ra bộ váy nhỏ nhắn hoàn chỉnh bên trong.

Lục Minh Thừa vừa mới đi vào phòng thay đồ, liền thấy ngay cái gáy trắng nõn mảnh mai như thiên nga của cô, xuống chút nữa chính là phần lưng trắng bóc lộ ra dưới lớp váy chữ V kẻ sâu.

Trắng hồng mà tinh tế. Làn da cô ở dưới ngọn đèn, nhìn đặc biệt chói mắt.

Anh hơi ngừng, ánh mắt trì trệ vài giây.

Bỗng dưng, giọng nói Khương Thu Nghi vang lên "Tìm đồ sao?"

Lục Minh Thừa "Ừ" một tiếng, quét mắt nhìn mấy hộp chồng chất dưới đất, thản nhiên hỏi: "Những thứ này đều mới đưa tới hôm nay?"

Khương Thu Nghi: "Ừm."

Cô khom lưng, lấy ra bộ váy đắt nhất bên trong, ướm lên người mình, đứng trước gương xoay xoay vài cái, cố ý kíƈɦ ŧɦíƈɦ Lục Minh Thừa: "Cái này thế nào?"

Lục Minh Thừa tùy ý quét mắt: "Cũng được."

Khương Thu Nghi nhướng mày, nhìn anh nói: "Ý là không đẹp lắm đúng không?"

Lục Minh Thừa chưa kịp lên tiếng đã nghe Khương Thu Nghi lẩm bẩm thì thầm: "Hình như chưa đủ đặc biệt, lần tới mình vẫn nên đến hội đấu giá xem một chút mới được."

Lục Minh Thừa: "..."

Anh xoay người, cầm áo ngủ đi ra ngoài.

Trước khi đi, Lục Minh Thừa còn không quên quét mắt nhìn hết mấy hộp nằm dưới đất, bên trong không có một đồ đàn ông nào cả, thậm chí là một đôi tất. Tất cả đều là đồ phụ nữ.

Tác giả có lời muốn nói:

Lục tổng: ?

Thu Nghi: Có vấn đề gì sao?

Lục tổng: Không dám có.