Chương 6

Khách sạn suối nước nóng là sản nghiệp dưới tướng Lục thị vừa được đưa vào hoạt động cách đây không lâu.

Mùa đông người người đều chọn đến đây nghỉ ngơi, người đến nối liền không dứt.

Vị trí khách sạn *"lưng tựa núi, mặt hướng sông", người trong nội thành có thể dễ dàng đến hưởng thụ. Tổng thể mà nói, cực kì thuận lợi.

*lưng tựa núi, mặt hướng sông: ý nói vị trí đẹp, thuận lợi.

Khách sạn nuối nước nóng phân theo đẳng cấp ở mỗi tầng, càng lên cao giá càng đắt.

Nội thành này cũng có vài chỗ suối nước nóng, tuy nhiên nó lại thuộc quyền sở hữu tư nhân của một doanh nghiệp hay phu nhân nhà giàu, họ sở hữu riêng chứ không mở cửa. Cho nên khi Lục thị mở khách sạn suối nước nóng, mọi người ai nấy đều ùa đến đây mà hưởng thụ.

Lúc Khương Thu Nghi cùng Lục Minh Hạo đến khách sạn, quản lý khách sạn đã đợi ở cửa.

"Thiếu gia Minh Hạo."

Quản lý dừng một chút, nhìn sang Khương Thu Nghi trang điểm tinh xảo: "Vị này là...?"

Lục Minh Hạo nhíu mày, nhấc mắt nhìn quản lý: "Ông làm quản lý kiểu gì đấy? Người này cũng không nhận ra?"

Khuôn mặt quản lý đầy sợ hãi, cúi gập người nói: "Thật xin lỗi, là tôi thiếu sót."

Lục Minh Hạo hừ lạnh một tiếng: "Chị dâu tôi."

Quản lý sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Khương Thu Nghi: "Thiếu... thiếu phu nhân Lục?"

Đây chính là cô vợ chưa từng lộ mặt của Lục Minh Thừa!?

Lục Minh Hạo: "Sao? Tôi lừa ông à?"

Quản lý: "Không...không phải, tôi không có ý này."

Quản lý nghiêng người, đè nặng giọng nói: "Thiếu phu nhân, lối bên này."

Khương Thu Nghi ôn nhu cười một cái, ngược lại không có chấp nhặt với quản lý.

Kỳ thật không chỉ mỗi quản lý khách sạn, mà ngay cả tập đoàn Lục thị bên kia vẫn có rất ít người biết cô là vợ Lục Minh Thừa.

Nghĩ đến điều này, Khương Thu Nghi không khỏi cảm giác thời gian trước đây mình trôi qua thực sự ủy khuất.

Quản lý trực tiếp mang Khương Thu Nghi cùng Lục Minh Thừa đến phòng bao.

Sau khi hỏi yêu cầu của cô, quản lý liền rời đi gọi nhân viên đến đấm bóp.

Lục Minh Hạo không đi vào theo, cậu đứng ở cửa dặn dò nói: ""Chị dâu, em xuống dưới lầu chơi một hồi, làm xong nhớ gọi em."

Khương Thu Nghi gật đầu: "Ok, cảm ơn nhé."

Lục Minh Hạo phất tay: "Chị dâu khách khí."

----

Sau khi Lục Minh Hạo rời đi, Khương Thu Nghi mới đẩy cửa bước vào.

Khách sạn này của Lục thị được trang trí theo phong cách Nhật Bản. Ngọn đèn vàng mờ mờ ảo ảo, cực kì ấm áp. Một bước qua ngã rẽ, bượt qua bờ tường, liền có thể thấy ngay hồ nước nóng.

Hồ nước rất lớn, được thiết kế thành hình chứ nhật, có thể chứa được không ít người.

Khương Thu Nghi đi về phía trước, phát hiện nhìn từ góc độ của hồ, có thể nhìn thấy được con sông lớn cách đó không xa, mặt nước con sông phản chiếu lấp lánh những ánh mặt trời, xa hoa mà lộng lẫy.

Tiếng đập cửa chợt vang lên, là nhân viên do quản lý gọi đã đến.

Khương Thu Nghi thu hồi tầm mắt, quét mắt nhìn qua chiếc giường dành riêng để mát xa nghỉ ngơi, cô hơi nhướng mày.

Ngâm mình trong hồ nước nóng, Khương Thu Nghi mới phát giác chính mình thật sự bỏ qua quá nhiều.

Nước nóng trong ao sạch sẽ, ấm áp, ngâm một hồi toàn thân cô đều thả lỏng.

Thư giãn dưới nước xong xuôi, Khương Thu Nghi liền để nhân viên mát xa xoa bóp hai chân mỏi nhừ. Cô nhắm mắt lại hưởng thụ dịch vụ hiếm khi mình được trải nghiệm, thoải mái đến suýt ngủ thϊếp đi.

Bỗng dưng chuông điện thoại vang lên, Khương Thu Nghi mở mắt, nhìn tên người gọi, vậy mà lại là Tôn Tích. Cô trực tiếp nhấn tắt.

Nhưng Tôn Tích vẫn lì lợm liên tiếp gọi lại cho cô, kiên trì giống như ép cô nhận gọi mới chịu dừng lại.

Khương Thu Nghi không nói gì, đổi tư thế nằm ngược.

"Alo." Giọng nói Tôn Tích truyền đến: "Có phải chị đang ở suối nước nóng trong khách sạn không?"

Khương Thu Nghi: "..."

Tôn Tích nói liến thoắng, không thấy bên kia có người đáp lại, liền nhỏ giọng thầm thì: "Khương Thu Nghi, chị có nghe em nói chuyện không đấy?"

Khương Thu Nghi hạ mắt, thản nhiên nói: "Em gọi chị là gì?"

Cô vừa mới phát hiện, Tôn Tích chưa từng gọi cô là chị dâu, cô ta vẫn luôn gọi thẳng gọi tên của cô.

Tôn Tích ngừng lại, cố nói ra hai chữ: "Chị dâu."

Khương Thu Nghi "Ừ" một tiếng, miễn cưỡng đáp lời: "Chị ở, làm sao?"

"Thật sự là ở!" Tôn Tích nói: "Em vừa mới gặp Lục Minh Hạo, anh ấy nói chị ở trên lầu ngâm suối nước nóng."

"Ồ." Khương Thu Nghi lãnh đạm nói: "Sau đó thì sao?"

Tôn Tích sờ sờ chóp mũi: "Hồi nữa hai người sẽ đi mua xe phải không? Mang theo em đi được không?"

"..." Khương thu Nghi: "Em hỏi Lục Minh Hạo ấy."

"Anh ấy nói em hỏi ý kiến của chị, chị lớn nhất." Tôn Tích không tình nguyện nói: "Chị đồng ý anh ấy mới mang em theo."

Nghe vậy, Khương Thu Nghi cười cười: "À, một khi đã vậy rồi thì nói sau nhé."

Nói xong, cô lập tức cúp điện thoại.

Tôn Tích nhìn điện thoại mình bị cúp đột ngột, trừng to mắt nhìn sang Lục Minh Hạo ở bên cạnh, không tin hỏi: "... Sao gần đây Khương Thu Nghi trở nên lạ vậy?"

Lục Minh Hạo dò xét Tôn Tích một chút, lạnh mặt hỏi: "Em kêu chị ấy là cái gì?"

Tôn Tích ngượng ngùng, lầm bẩm: "Cô ấy vốn không xứng làm con dâu của Lục gia."

Lục Minh Hạo cười nhẹ, cà lơ phất phơ nói: "Em có bản lĩnh thì tới trước mặt anh trai mà nói ấy."

Tôn Tích trầm mặc, đương nhiên cô ta không dám.

Tuy Lục Minh Thừa không có tình cảm gì quá sâu nặng với Khương Thu Nghi, nhưng anh lại là người tương đối bao che khuyết điểm cho vợ.

Anh kết hôn với Khương Thu Nghi, vậy Khương Thu Nghi đã chính là vợ danh chính ngôn thuận của anh rồi, anh sẽ không để một người nào khác bắt nạt cô.

Lục Minh Hạo nhìn bộ dáng trầm mặc của Tôn Tích, không chút để ý nói: "Em thu liễm tính tình của em lại, nếu không thì người thiệt thòi cũng chỉ là em."

Tôn Tích tặc lưỡi một tiếng, cũng không tin tưởng lắm.

---

Ngâm mình trong suối nước nóng và mát xa xong thì cũng đã đến giờ ăn trưa.

Khươn Thu Nghi lười đi tiếp, sau khi được Lục Minh Hạo giới thiệu, cả hai liền quyết định dùng cơm ở nhà hàng kế bên.

Tôn Tích không mời cũng tự đến.

Khương Thu Nghi cũng không lãng phí thời gian trên người cô ta, tập trung ăn cơm.

Tay nghề đầu bếp nhà hàng rất tốt, cực kì hợp khẩu vị của cô. Bất tri bất giác, cô ăn nhiều hơn thường ngày.

Tôn Tích chỉ ăn vài miếng rồi buông đũa, cô ta đang giữ dáng, tuyệt đối không thể ăn nhiều.

Nhìn người đối diện ăn cơm, Tôn Tích nhịn không được khıêυ khí©h cô: "Chị không sợ béo?"

Khương Thu Nghi ngay cả ánh mắt cũng chẳng thèm cho cô ta.

Tôn Tích bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Chị ăn ít lại đi, chị ăn nhiều vậy không sợ mập rồi anh em sẽ vứt bỏ chị à."

Khương Thu Nghi hơi ngừng tay gắp đồ ăn, nâng mắt nhìn Tôn Tích: "Em nói gì cơ?"

Tôn Tích ngượng ngùng, liếc mắt sang chỗ khác: "Em đùa chút thôi mà cũng không được?"

Khương Thu Nghi cười nhẹ, nói: "Chị không thích nghe em nói đùa."

Tôn Tích nghẹn lời, vừa định mỉa cô "keo kiệt" thì thấy được người đi vào cách đó không xa.

Cô ta nhìn chằm chằm nơi đó, nghiêng đầu hỏi: "Anh Minh Hạo, đó có phải là trợ lý của anh Minh Thừa không?"

Lục Minh Hạo giương mắt, nhìn người đàn ông cách đó không xa khoảng ba giây, sau chần chờ nói: "Hình như vậy."

Tôn Tích: "Em cảm thấy cũng hơi giống, mà cô gái bên cạnh đó là ai?"

Lục Minh Hạo lắc đầu, gọi cô: "Chị dâu, đó là trợ lý anh trai đúng không?"

Khương Thu Nghi nghe hai người nói, cũng quay sang vị trí mà họ đang nhìn.

Bỗng dưng, ánh mắt cô dừng lại.

Cách đó không xa có bốn người, một người trong đó là trợ lý của Lục Minh Thừa, Lưu Đống, còn một người khác... cô không biết, nhưng hình như đã từng thấy rồi.

Khương Thu Nghi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ đang ngước lên của cô gái một lúc lâu, xác nhận danh tính của cô ấy.

Là Từ Uyển Bạch.

Cô gái tình cờ gặp Lục Minh Thành ở sân bay hôm đó cũng chính là nữ chính trong thế giới tiểu thuyết mà cô xuyên vào.

Cái Khương Thu Nghi không ngờ được là, trong tiểu thuyết, ngày Lục Minh Thừa gặp lại nữ chính phải là ba ngày sau họ đυ.ng mặt ở sân bay mới đúng. Vậy bây giờ là tình huống gì?

Chẳng lẽ quỹ đạo phát triển của nam nữ chính có thay đổi, nhưng hôm nay Lục Minh Thừa không có đến, anh chỉ sắp xếp một người trợ lý đến để tiếp đãi.

Khương Thu Nghi nghĩ đến thất thần.

Lục Minh Hạo lên tiếng gọi: "Chị dâu?"

"Hả?" Khương Thu Nghi hoàn hồn, hơi nâng khóe môi: "Là trợ lý của anh em."

Trợ lý bên cạnh Lục Minh Thừa có rất nhiều, bọn họ cũng không phải đã gặp hết từng người một.

Lục Minh Hạo gật đầu, hoài nghi hỏi: "Vậy họ đang bàn chuyện làm ăn sao? Cô gái đó trông cũng cực kì xinh đẹp."

Tôn Tích hừ nhẹ, liếc mắt nói: "Đẹp chỗ nào?"

Cô ta nhịn không được nói mỉa: "Có phải đàn ông mấy người cứ hở nhìn thấy cô gái lạ mặt ngoài đường nào cũng kêu là xinh đẹp đúng không?"

Lục Minh Hạo: "..."

Tôn Tích tức giận nhét hai miếng thức ăn vào miệng, mơ hồ nói: "Em cảm thấy cô ấy chẳng có chỗ nào xinh đẹp cả, còn không bằng được Khương Thu Nghi."

"..."

Khương Thu Nghi liếc nhìn cô ta một chút, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói: "Cảm ơn."

Tôn Tích nghẹn lời.

Khương Thu Nghi không lãng phí thời gian đặt nhiều tâm tư lên người Từ Uyển Bạch, nhanh chóng giải quyết bữa cơm liền cùng hai người rời đi.

Chỉ là lúc đi ra ngoài, lại vừa vặn đi ngang qua bàn của Từ Uyển Bạch cùng mấy người họ.

Vừa nhìn thấy Khương Thu Nghi, Lưu Đống lập tức đứng lên: "Thiếu phu nhân."

Khương Thu Nghi "ừ" một tiếng, thần sắc lạnh lẽo. "Trợ lý Lưu."

Lưu Đống gật đầu, giới thiệu cô với mấy người khác: "Đây là thiếu phu nhân Lục."

Anh ta nói: "Còn đây là quản lý Dư, cùng với hai đối tác du lịch nghỉ dưỡng, tiểu thư Từ và quản lý Đàm."

Chào hỏi lẫn nhau, Khương Thu Nghi đầy hàm ý nhìn mắt đối mắt với Từ Uyển Bạch.

Từ Uyển Bạch có ngoại hình xinh đẹp, khuôn mặt lớn chừng bàn tay, đôi mắt tròn veo mơ màng, cái mũi nhỏ nhắn và đôi môi anh đào trông rất đáng yêu.

Cô nhìn cô ấy một lúc, rồi lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

"Trợ lý Lưu tiếp đãi mọi người." Khương Thu Nghi dịu dàng nói "Tôi không ở đây---"

Từ "quấy rầy mọi người" chưa kịp nói ra khỏi miệng, thì Từ Uyển Bạch bỗng nhiên lên tiếng, cô ấy nhìn Khương Thu Nghi, mỉm cười nói: "Thiếu phu nhân Lục trông thật xinh đẹp."

Cô ấy nhẹ giọng nói tiếp: "Khó trách Lục tổng lại cứ đem vợ mình giấu đi."

Quản lý Đàm ngồi một bên cười phụ họa: "Đúng nha, trước đó tôi có nghe nói bởi vì cô vợ của Lục tổng quá đỗi xinh đẹp khiến cho Lục tổng không nỡ mang ra khỏi cửa một bước. Tôi vốn không quá tin, bây giờ thì tin rồi."

Quản lý Đàm nhìn Khương Thu Nghi, tâng bốc nói: "Thiếu phu nhân quả thực là đẹp khuynh quốc khuynh thành."

"..."

Khương Thu Nghi khẽ cười: "Đều là nghe đồn mà thôi."

Cô nhìn Lưu Đống có chút mơ màng bên cạnh, nhạt giọng nói: "Tôi không ở lại quất rầy mọi người bàn việc nữa, đi trước."

---

Ra khỏi nhà hàng, Tôn Tích cảm thán nói: "Cái vị quản lý kia cũng thật là nịnh nọt quá lố."

Khương Thu Nghi cùng Lục Minh Hạo còn chưa nói gì, Tôn Tích đã liền nói tiếp: "Bất quá cô tiểu thư Từ kia, nhìn gần đúng thật ngoại hình không tệ."

Khương Thu Nghi trầm mặc.

Lục Minh Hạo gật đầu: "Đúng không, anh nói cô ấy nhìn đẹp, cũng không biết thân phận là gì."

Nghe vậy, Tôn Tích không thèm để ý nói: "Tra đi, không thì hỏi anh hai ấy."

"..."

Khương Thu Nghi nghe hai người nói chuyện, có cảm giác không nói nên lời.

Vì một số lí do khách quan, cô thật không thể thích được Từ Uyển Bạch. Nhưng phải thừa nhận, ngoại hình cô ấy nhìn không tệ.

Thì ra Lục Minh Thừa thích con gái kiểu này?

Khương Thu Nghi không thể không nói, nếu so sánh giữa hai cô, cô thực sự không ưu tú được như Từ Uyển Bạch. Cô nhớ không nhầm thì trong tiểu thuyết, trên sự nghiệp của Từ Uyển Bạch, Lục Minh Thừa có giúp đỡ không ít.

Hai người có chung đề tài, cho nên quan hệ càng ngày tiến càng gần.

Cô cứ thất thần suy nghĩ, đến khi đã đến nơi cũng không phát hiện.

"Khương Thu Nghi, đến rồi." Tôn Tích nói chuyện không kiêng dè lớn nhỏ: "Chị ngẩn người cái gì vậy?"

Khương Thu Nghi lạnh lùng nhìn cô một chút rồi xuống xe.

Lục Minh Hạo muốn đi làm cho nên cậu định mua một con xe nào thật khiêm tốn một chút.

Ba người vừa xuất hiện liền có quản lý ra nghênh đón.

Nơi bọn họ đến là cửa tiệm ô tô lớn nhất ở Ninh Thành, rất nhiều hãng xe nổi tiếng hay phiên bản giới hạn đều bán ở đây.

Khương Thu Nghi đi vào, liền thấy chiếc xe trưng bày ở giữa sảnh lớn.

Cô nhìn chằm chằm một hồi, nhướng mi.

Nhân viên cửa hàng tuy không biết cô, nhưng thấy cô cùng Lục Minh Hạo đến đây, cực kì nhiệt tình nói: "Tiểu thư, cô có muốn lên xem thử hay không?"

Cậu ta nói: "Chiếc xe này vừa mới nhập về, ở Ninh Thành chỉ có 3 chiếc, 2 chiếc đã có người mua."

Khương Thu Nghi nghe, thản nhiên nói: "Giá bao nhiêu?"

Nhân viên cửa hàng sửng sốt, thấp giọng nói: "Chiếc xe này..."

Khương Thu Nghi không thèm nghe cậu ta thao thao bất tuyệt, cô nâng mắt nhìn về cậu ta, nói thẳng: "Nói thẳng giá cả."

"Khoảng 16 triệu."

Khương Thu Nghi "ừ" một tiếng, nhìn qua Tôn Tích: "Em thấy sao?"

Tôn Tích: "?" Cô ta trừng mắt nhìn: "Được, sao vậy?"

Khương Thu Nghi gật đầu, khoác hai tay trước ngực nói: "Vậy mua chiếc này."

Nhân viên cửa hàng: ???

Tôn Tích: "?"

Cô ta không tin được nhìn Khương Thu Nghi, một tay kéo cô sang một bên, đè nặng giọng nói, hỏi: "Chị điên rồi sao?"

Khương Thu Nghi: "Chị không thể mua xe sao?"

"Không phải." Tôn Tích kinh ngạc nói: "Nhung mà... chị đâu có hay đi đâu."

Khương Thu Nghi muốn ra ngoài, đều có tài xế riêng đưa rước.

Khương Thu Nghi nghe vậy thì "à" một tiếng, không suy nghĩ, nói: "Thì sao?"

Rồi cô nói tiếp: "Chị không hay đi không có nghĩa là chị không thể mua."

Cô không để ý Tôn Tích, nhìn về phía nhân viên còn đang tần ngần chỗ kia, nói: "Ngoại trừ chiếc này, còn chiếc nào khác nữa không?"

Nhân viên cửa hàng phảng phất như vừa nằm mộng, lấy lại tinh thần, nói: "Tiểu thư qua bên này, để tôi gọi quản lý đến tư vấn cho cô nhé?"

Anh ta lại nói: "Chúng tôi đang định nhập về một vài mẫu xe mới, chỉ là thời gian sẽ hơi lâu một chút."

Khương Thu Nghi đã hiểu: "Không sao, nếu tôi thích, lâu đến mấy tôi vẫn đợi được."

Khuôn mặt nhân viên cửa hàng giãn ra, tươi cười.

Một giờ sau, dưới sự giới thiệu nhiệt tình của quản lý, Khương Thu Nghi quyết định đặt trước một con Bugatti màu vàng thời thượng.

Cô lấy thẻ quẹt không chớp mắt.

Tôn Tích ở một bên sau vài phút chấn kinh, liền lén lút chạy đi gọi điện thoại cho Lục Minh Thừa.

Bên kia vừa nhận máy, Tôn Tích liền lo lắng nói: "Anh! Khương Thu Nghi thực sự điên rồi."

Lục Minh Thừa: "Em gọi cô ấy là gì?"

Cô ta thở mạnh, nói: "Cô ấy vừa mới mua hai chiếc siêu xe!"

Lục Minh Thừa hơi ngừng, cầm điện thoại lên nhìn thông báo chi phí.

Anh thản nhiên "ừ", điềm nhiên nói: "Có thể gần đây tâm tình cô ấy không được tốt lắm."

Mi tâm Tôn Tích nhảy một cái, hoảng sợ nói: "Anh không quản sao?"

Lục Minh Thừa im lặng một lát, nhớ lại mình bị đối xử thế nào trong hai ngày qua, ngữ điệu thở dài: "Không quản được."