Quyển 2 - Chương 2

Bởi vì trước đó đã lén lút uống một chút thuốc giải độc, thời điểm bị Túc Lưu Vân cưỡi ngựa ôm về doanh trại, Ninh Uyển đã sớm tỉnh lại.

Sau lưng cô là một trận đau đớn vô cùng, Ninh Uyển phải dùng sức nghiến chặt răng mới không bật ra tiếng rêи ɾỉ. Nếu được ban một điều ước, Ninh Uyển chỉ ước có xe hơi trong thời cổ đại này. Cô không bị mũi tên bắn chết, cũng muốn điên chết ở chỗ này mất thôi!

Vẫn như lần trước, lần này Ninh Uyển xuyên vào một cuốn sách toàn thịt là thịt. Đọc qua nguyên tác, có vẻ nam chủ Túc Lưu Vân với vị nguyên chủ này là thanh mai trúc mã. Nguyên chủ từ nhỏ si mê Túc Lưu Vân, từng nghe hắn nói đùa một câu: "Thê tử tương lai của Túc Lưu Vân ta, phải là người có thể ra chiến trường mới được phép cùng ta bước lên lễ đường!"

Người nói vô tình, nhưng người nghe có tâm, nguyên chủ từ đó liền bắt đầu múa đao luyện kiếm, mọi việc đều tranh giành với nam chủ. Thậm chí khi người Hồ tập kích, Túc Lưu Vân được phong làm chủ soái dẹp loạn quân Hồ, nàng còn giả nam tử trà trộn vào quân làm một tên lính nhỏ, trong vòng ba năm đã thăng lên làm phó tướng...

Lúc ra trận nàng cũng một người một ngựa đi trước, còn so với Túc Lưu Vân xem ai gϊếŧ được nhiều địch hơn ai! Trời ạ, một nữ hán tử cứ như vậy được dưỡng thành. Nghĩ đến đây, Ninh Uyển hận không thể nhảy dựng lên tát vào mặt mình, nàng ta theo đuổi nam nhân bằng cách này sao? Hả? Ai có thể chịu được! Hơn nữa từ xưa những gì nam nhân yêu, đều chỉ là bốn chữ "phóng đãng trên giường".

Cho nên đến cuối cùng, nam chủ chỉ coi Ninh Uyển là huynh đệ chí cốt, không có chút tình cảm nam nữ nào. Sau khi hồi kinh, hắn đã bị Hoàng đế bắt tứ hôn cùng nữ chủ là Gia Nghi công chúa, hai người sau khi thành thân hai người họ ngọt ngào như mật đến ghen tị. Còn nguyên chủ bị thương, lại sinh tâm lí không tốt buồn bực, cuối cùng dưới sự khıêυ khí©h của nữ chủ, bệnh mà chết...

Ninh Uyển biết rõ tình tiết truyện, để không bị lộ sự khác lạ, đem 20 điểm thuộc tính của nhiệm vụ trước bổ sung thêm vào "Sức khỏe", lại bỏ ra 1000 đồng tiền nhiệm vụ mua đan dược có thể giải vạn độc ở trung tâm thương mại đạo cụ. Thuận tiện, căn cứ vào miêu tả trong nguyên tác, kết hợp với đạo cụ của hệ thống, cô biết được một đạo cụ quan trọng là "Phi yến", còn 4000 đồng tiền còn lại bỏ ra mua "Ngọc cào".

Ninh Uyển sau khi sắp xếp lại cốt truyện lại thống khổ kêu than, nhiệm vụ lần này độ khó không phải là bình thường! Ở nhiệm vụ trước cô xuyên vào là cách sáu tháng trước khi nam nữ chủ gặp gỡ, nhưng lần này rõ ràng là còn rất ít thời gian.

Ngay khi cô sắp tức điên rồi, một đôi tay to lớn nhẹ nhàng ôm cô xuống ngựa, vừa đi vừa nói: "Ninh đệ, cố gắng một chút thôi, huynh nhất định sẽ dốc toàn lực cứu đệ!"

Ninh đệ? Thiên địa ơi, Ninh đệ cái đầu nhà ngươi! Ninh Uyển trong lòng tức giận chửi rủa, nhưng ý thức lại bắt đầu mơ mơ màng màng, mơ hồ nghe được hắn hô to: "Quân y đâu?". Cô liều mạng giữ chút tâm trí cuối cùng, mở mắt nói nhỏ: "Ta là nữ tử... không... không cần quân y... chỉ cần Túc đại ca chữa thương cho ta..." rồi lập tức triệt để ngất đi.

Túc Lưu Vân nghe vậy liền nhíu mày, đúng, Ninh Uyển thân là nữ nhi, lại bị thương ở chỗ nhạy cảm, quả thật không thể để cho quân y biết được. Xem ra là hắn hồ đồ. Ở trong quân bị thương là chuyện cơm bữa nên Túc Lưu Vân biết cách xử lí vết thương bị tên bắn này ra sao. Nhưng hắn không cảm thấy giúp cô xử lí vết thương là không ổn lắm, vì hắn luôn coi cô là huynh đệ.

Một tay xé một miếng vải đầy máu ném cho quân y, một tay đón lấy dụng cụ, xoay người nói: "Xem có độc tố bên trong không?" rồi tiến vào doanh trướng chủ soái, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.

Túc Lưu Vân dùng dụng cụ nhẹ nhàng cắt đứt mũi tên, cởi bỏ áo giáp, cắt bỏ quần áo sớm đã thấm đẫm máu của Ninh Uyển.

Tất cả động tác của hắn so với việc ăn cơm còn có trật tự hơn. Tinh thần dần ổn định, trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ đầy khó hiểu: trước khi ngất đi, Ninh Uyển gọi hắn là... Túc đại ca?