Quyển 2: Trúc Mã Tướng Quân - Chương 1

Phía chân trời mây đen ùn ùn, che lấp ánh sáng vàng chóe của mặt trời.

Giờ phút này, bên ngoài Định Viễn Quan của Đại Khải, vô số binh lính của hai phe đối đầu đang chém gϊếŧ lẫn nhau. Binh lính dưới sự chỉ huy của chủ soái, lần lượt xông lên như thủy triều, tản ra bốn phương. Tiếng trống trận vang lên, những con chiến mã ngửa cổ hí vang trời, tiếng binh khí ma sát nhau làm cho người ta ghê sợ, chém vào da thịt phát ra âm thanh nặng nề, mặt đất cát vàng đã sớm rải đầy tứ chi người cùng màu máu đỏ thẫm thấm ướt đất đai...

Mắt thấy hướng Đông phe địch sắp bại, một nam nhân tư thế hùng hùng hiên ngang giơ cao cây bảo kiếm trong tay, hô to đè xuống tất cả những xao động...

Các binh lính Đại Khải, xông lên!!!!

Giọng nói tựa như kim ngọc, trầm ổn đầy sinh lực. Nam tử cưỡi ngựa tiến tới, khí thế áp bức, lạnh lùng sắc bén như dao, theo sát phía sau là toàn bộ binh lính Đại Khải phát ra những tiếng gầm mạnh mẽ của chiến thắng.

Đuổi theo tộc người Hồ hơn ba mươi dặm, đến lúc này, trận chiến "Hung Nô Bình Định" kéo dài ba năm của Đại Khải xem như dành được thắng lợi áp đảo.

Đặc biệt trận chiến cuối này kéo dài ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ, cuối cùng dưới sự dẫn dắt của hai vị tướng quân anh dũng, đã thành công trục xuất người Hồ ra khỏi đất Đại Khải.

Binh lính bây giờ đã sức cùng lực kiệt, nằm luôn xuống đất nghỉ ngơi.

Nhưng lúc này phó tướng Ninh Uyển một thân nữ nhi cải trang nam lại không dám khinh thường chút nào. Cô chịu đựng mùi máu tanh tưởi đủ khiến người ta buồn nôn, trong đầu tính kế xem nên căn lúc nào cho thích hợp, nhào đến đỡ cho chủ soái Túc Lưu Vân mũi tên chí mạng, chiếm được sự thương xót của hắn.

Vì thế nhân lúc đại tướng quân không để ý, cách đó không xa có một tên lính Hồ đột nhiên bò dậy từ trong đống xác chết kia, gương mặt đầy máu quay đầu, giương cung cài tên, dùng hết dũng khí cả đời mình nhắm thẳng vào nam nhân hào quang chói mắt...

"Tướng quân cẩn thận!" Một tên lính nhỏ trùng hợp nhìn thấy cảnh này, con ngươi trợn trừng đầy kinh hãi, tim nhảy ra ngoài hô lên, trơ mắt nhìn mũi tên dài thẳng tắp hướng đến chủ soái. Trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, Ninh phó tướng ở bên cạnh ánh mắt như điện, từ trên ngựa nhảy xuống, nhào về phía Túc Lưu Vân...

"Phốc!" một tiếng xuyên thấu lớp giáp bạc, mũi tên cắm vào lưng Ninh phó tướng, đầu mũi tên vẫn còn lắc lư như chưa hết dư chấn.

Từ sau lưng truyền tới một trận đau đớn, cơ hội như này cô không thể bỏ qua. Ninh Uyển đau đớn thầm nghĩ: cũng may cô thông minh, tránh được ngực trái và phổi, bằng không cũng bỏ mạng! Rồi trực tiếp ngất đi.

Biến cố đột nhiên xuất hiện, binh lính vốn kiệt sức phút chốc nỗi hận dâng ngập trời. Loạt mũi tên phóng tới, tên lính Hồ kia như biến thành con nhím đỏ, nhe răng cười rồi ngã xuống.

Bên tai là một tiếng kêu rên ngắn ngủi, Túc Lưu Vân cảm giác người hơi ngả về phía trước một chút, đầu óc trống rỗng đột nhiên phản ứng trở lại, xoay người đỡ lấy Ninh Uyển, cả người như chết lặng.

"Ninh Uyển!"

Là Ninh Uyển cùng hắn so tài xem ai gϊếŧ địch nhiều hơn, ở trong đại quân của hắn bắt đầu từ một tên lính từng bước lập công trở thành phó tướng. Là Ninh Uyển từ nhỏ cùng hắn lớn lên, tính tình tuy khác lạ so với nam tử còn dũng mãnh hơn. Là Ninh Uyển người hắn coi là sinh tử huynh đệ!

Cách một lớp áo giáp, thân thể cô mềm nhũn ngã vào trong ngực hắn, chẳng lẽ sau trận chiến này, cô lại vì hắn mà ngã xuống? Không! Hắn không cho phép điều đó xảy ra! Túc Lưu Vân trong lòng thập phần khẩn trương, gào thét lên: "Tưởng Phan! Tàn tích còn lại ngươi phụ trách dọn dẹp, không được để cho bất kì kẻ nào sống sót, ngăn chặn nguồn gốc ôn dịch, bản soái mang Ninh phó tướng về doanh trại cứu trị trước!"

"Thần tuân lệnh!" Trong lúc Tưởng Phan nghiêm túc lĩnh mệnh, Túc Lưu Vân đã nhảy lên ngựa phóng nhanh về doanh trại phía Bắc.