Chương 4: Một Sớm Trở Lại Trước Giải Phóng 4

Kiếp trước Tiền Bảo Nha cũng họ Tiền, tên là Bảo Bảo.

Từ cái tên có thể thấy cô là một đứa trẻ được cha mẹ yêu thương, chỉ là sau một vụ tai nạn máy bay cô trở thành cô nhi, sau này vẫn luôn sống một mình.

Cho đến khi không thể hiểu vì sao được xuyên thành Tiền Bảo Nha, cô lại có ‘ người nhà ’.

Không giống nhau chính là, cha mẹ cô đã làm việc chăm chỉ ở kiếp trước để tạo cho cô một cuộc sống sống giàu có, để cô từ nhỏ đến lớn hầu như không vì tiền tài mà lo lắng.

Nhưng cuộc sống đời này này rất nghèo, ngay cả ăn uống cũng là một vấn đề.

Tiền Bảo Nha đã ở đây được một thời gian, thông qua quan sát phát hiện tình hình hiện tại của gia đình mới.

Nói thật, không phải quá tốt.

Tiền gia ở dưới đáy xã hội, tất cả đều dựa vào Tiền Lục làm nghề kéo xe kéo để nuôi sống gia đình, cộng thêm nữ chủ nhân dẫn các con đi làm một số công việc chân tay để trang trải một số chi phí trong gia đình, như muối bỏ biển.

Người kéo xe kéo là cu li làm thuê thấp kém, tiêu hao rất nhiều sức khỏe, về cơ bản là đổi mạng lấy tiền.

Cho dù Tiền Lục đang lúc tráng niên thân thể khoẻ mạnh, một tháng tổng cộng cũng chỉ kiếm được 10 đồng tiền, vận khí tốt gặp được khách quý nói không chừng kiếm được thêm 2,3 đồng, nhưng mà loại chuyện tốt này cơ hội không nhiều lắm, bình thường đều dành cho riêng người kéo xe thượng đẳng có xe đẹp ăn mặc đẹp.

Ở Thượng Hải, mỗi tháng mười lăm đồng bạc mới có thể đáp ứng nhu cầu cơ bản của một gia đình năm người bình thường.

Chú ý là cuộc sống cơ bản, loại thỏa mãn đáp ứng thói quen hàng ngày bình thường, cái gì vải vóc tơ lụa cá lớn thịt lớn nghĩ cũng đừng nghĩ.



Bất hạnh chính là, Tiền gia không chỉ có ít nguồn thu nhập, mà nhân khẩu lại đông, ngoại trừ hai người lớn, phía dưới còn có hai cô con gái và một cặp bé trai song sinh, đều là miệng ăn.

Tiền Lục mỗi tháng kiếm mười đồng kia căn bản không đủ dùng, phần còn lại sau khi trả tiền thuê nhà hầu như không đủ để cả nhà không chết đói chứ đừng nói đến những thứ khác.

Vì không để bị đói bụng, Tiền Bảo Nha sau khi đến đây có sức khỏe tốt hơn đã nhanh chóng bò dậy tìm một công việc kiếm tiền, bán hoa là công việc cuối cùng phù hợp nhất mà cô đã chọn trong số ít lựa chọn.

Nghĩ đến đây, Tiền Bảo Nha xách lẳng hoa đi qua nửa con phố, vào một quán cà phê đang mở.

Đây là địa điểm yêu thích của sinh viên kiểu mới hoặc giới văn nhân hâm mộ những thứ phương Tây, trang trí hợp thời trang, cửa và cửa sổ của cửa hàng được làm bằng những miếng kính lớn khắc hoa trong suốt, người trên đường có thể nhìn gian hàng và khách hàng trong tiệm, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người còn có thể hấp dẫn khách hàng.

Tất nhiên, ở một nơi thời thượng như vậy, giá cả của những món đồ của nó không hề tầm thường, người bình thường căn bản không mua nổi, không dễ dàng bước vào.

Tiền Bảo Nha đã bị ngăn lại ở cửa.

Người gác cửa ưỡn ngực ngẩng đầu hất cằm, cảnh cáo Tiền Bảo Nha trong này không phải cô bé đáng thương có thể vào, làm bộ phải đuổi cô đi, để không cản trở công việc kinh doanh của bọn họ.

Tiền Bảo Nha cũng không rời đi, mà lấy ra mấy đồng tiền vẫn còn nóng lắc lắc.

“Người nước ngoài cho tiền thưởng, em tới đổi tiền đồng.”

Cô nghe nói ông chủ cửa hàng này cũng không tệ lắm, có thể cho đổi tiền sẽ không lột da quá nhiều, cũng thuận tiện cho mọi người.

Về phần tại sao không đến ngân hàng hoặc ngân hàng tư nhân, bởi vì đến nơi đó đổi tiền đều phải tốn phí thủ tục xa xỉ, một đồng tiền còn chưa đủ lăn lộn, đến lúc đó phỏng chừng có thể mất một nửa, không đáng.